Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Gatsby

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc hẹn tối hôm đó thật sự chẳng có gì đáng để kể lê thê dài dòng, nếu một trong hai người không có hứng thú thì thì nhiều nhất chỉ dừng ở mức bạn bè, nhưng mà sự thật là cả hai đều không có hứng thú, thậm chí anh còn không nhớ rõ tên bạn hẹn của mình, chắc là Huy hay Duy gì đó. Diệp Quân trêu hắn mấy câu, không đạt được phản ứng mong muốn nên chẳng thèm trêu nữa luôn. Thật ra anh cũng không thể trách bạn hẹn được, việc hắn chấp nhận ra ngoài hẹn hò với một người không biết mặt đã là trái với tính cách của hắn rồi, nói chuyện lịch sự qua lại một chút thì được, dù sao hắn cũng là người đàn ông chín chắn trưởng thành, rất lịch lãm lễ độ, nhưng cũng vì vậy mà hắn quá nghiêm túc so với khẩu vị của anh, rất ít khi đùa giỡn tán tỉnh bạn hẹn của mình.

Hai người đàn ông nếu không nói về đề tài tình yêu hay tình dục thì vẫn còn vô số chuyện khác để nói, Diệp Quân tuy cả buổi chỉ được cợt nhả tán tỉnh đối phương có mấy lần, nhưng xem ra buổi hẹn cũng không tệ, kết thúc có thể nói là êm đẹp.

Cái vụ anh nói là nhỡ đâu gặp được người vừa ý chẳng qua chỉ là tự thôi miên bản thân mình mà thôi, đi ra ngoài hẹn hò ăn có một bữa cơm thì làm sao nảy sinh tình cảm gì nổi chứ. Vậy mà không hiểu sao lần nào mẹ anh cũng xếp cho anh gặp toàn những người e thẹn rụt rè, cho dù bọn có có cảm thấy thích anh, cũng chưa từng có ai hẹn lại lần thứ hai hay chủ động tiến tới. Trời, mẹ ơi là mẹ, biết con trai mình gần ba chục năm rồi còn chưa yêu ai, vậy mà lại cho con mình gặp những người da mặt mỏng lét, vậy thì làm sao tiến triển gì nổi chứ.

Hoặc cũng có thể là do anh giỡn nhây quá nên mới doạ bạn hẹn sợ chạy, nếu thật vậy thì đành phải chấp nhận thôi, anh không thể nào thay đổi bản thân mình để làm vừa lòng tất cả mọi người được.

Tối về nhà, mẹ anh nhắn hỏi: Sao?

Diệp Quân: Cũng được.

Mẹ: Cũng được là tui đủ biết rồi, thôi anh ngủ sớm đi.

Diệp Quân cười ra nước mắt: Đẹp để làm gì, học giỏi để làm gì, cuối cùng vẫn không có người yêu.

Mẹ: Anh không thể có tất cả mọi thứ trên đời này được, tự làm tự chịu đi.

Diệp Quân: Trời ơi, ai sinh ra tui như vậy trời, mẹ tự chịu thì có.

Mẹ: Anh không biết hả, mẹ chịu từ lâu rồi, ha ha.

Hai mẹ con vô cùng thân thiết, nói chuyện như hai người bạn, chuyện gì cũng có thể chia sẻ với nhau. Tất nhiên Diệp Quân cũng từng có suy nghĩ muốn kể cho mẹ mình về Hạ Dương, nhưng anh không muốn làm bà quá hưng phấn, nếu như có nói, thì anh sẽ nói sau khi đã xác định mối quan hệ.

Sáng hôm sau, Diệp Quân nhận được tin nhắn của Hạ Dương: Tối qua đi chơi vui không?

Diệp Quân: Cũng được, buổi hẹn đầu tiên, không có gì quá đặc biệt.

Hạ Dương: Còn có buổi hẹn thứ hai sao?

Diệp Quân: Ha ha, tôi làm gì là chuyện của tôi, anh quan tâm làm gì, chẳng phải tôi đã nói là sẽ cùng anh hẹn hò lần nữa sao.

Mười phút sau, Hạ Dương mới nhắn lại: Ừm, em nói đúng.

Diệp Quân lái xe đến trường rồi mới thấy tin nhắn của hắn, nãy giờ anh còn tưởng là hắn giận, hoá ra đã suy nghĩ kỹ càng như vậy rồi. Lúc anh đi đến lớp học, người nào đó cũng đã sớm ngồi ghế đá đợi anh, đang cúi đầu đọc sách, bên cạnh còn có một ly trà sữa vừa mới mua. Cuốn sách trên tay hắn có bìa màu xanh đậm, cái bìa này anh đã thấy qua thấy lại cả trăm lần rồi, đây chẳng phải là cuốn tiểu thuyết anh đang cho sinh viên của mình đọc, The Great Gatsby của F. Scott Fitzgerald hay sao?

Diệp Quân nở nụ cười đi tới chỗ hắn, ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Anh đến sớm vậy?"

Lần nào gặp, Hạ Dương cũng phải hôn lên mu bàn tay anh một cái mới chịu, lần trước anh đã trêu hắn là sống ở thế kỷ mười tám hay sao, vậy mà hắn vẫn chẳng hề dao động, tranh thủ lúc nào có thể chạm vào anh thì liền chạm. Mấy cô cậu sinh viên đi ngang qua thấy cảnh này, cười khúc khích, Hạ Dương càng chẳng để ý đến bọn họ, nhìn thẳng vào mắt anh, thấp giọng nói: "Ừm, nhớ em. Lúc nãy... tôi không có ý xúc phạm em."

"Không sao." Diệp Quân không để bụng chuyện đó, cười tủm tỉm: "Hôm nay anh không mang cà phê hả?"

Hạ Dương cắm ống hút vào ly trà sữa rồi đưa cho anh, dịu dàng nói: "Vì em cũng thích trà sữa mà."

"Mới sáng đã uống trà sữa, tôi sẽ bị bọn họ trêu cho đã!" Diệp Quân nói vậy nhưng vẫn cúi đầu uống trà sữa ngọt ngọt béo béo, Hạ Dương mua đúng loại mà anh thích, ở đúng cái tiệm mà lần trước bọn họ tới, phải nói là quá ngon luôn, anh uống một hơi hết nửa ly, thoả mãn cười híp mắt: "Ngon quá đi, cảm ơn anh, anh hiểu ý tôi quá à."

Nụ cười đó quá rạng rỡ và xinh đẹp, làm Hạ Dương lại thất thần nhìn anh đến say mê. Diệp Quân đã quá quen với ánh mắt này rồi nên không chọc hắn nữa, chuyển đề tài: "Anh có thể đọc Gatsby sao? Đọc tới đâu rồi?"

Tuy The Great Gatsby cũng không khó đọc, nhưng ít nhất phải học chuyên Anh từ cấp ba thì mới đọc nổi cuốn tiểu thuyết này, chứ nếu không thì cũng sẽ gặp nhiều trở ngại. Anh không biết trình độ ngoại ngữ của Hạ Dương như thế nào, nhưng hắn làm trong giới giải trí, công ty cũng có nhiều nghệ sĩ nói thành thạo hai ngôn ngữ, có lẽ vốn tiếng Anh của hắn cũng không tồi.

Hạ Dương đáp: "Ừm, lúc còn đi học, tôi học giỏi nhất là môn tiếng Anh đó. Đọc gần xong rồi, hình như là chương 8."

"Anh thấy sao? Gatsby có thực sự vĩ đại như tên của cuốn tiểu thuyết này không?"

Hạ Dương bình thản nói lên suy nghĩ của mình: "Anh ta đúng là một tên ngốc. Anh ta yêu lý tưởng của mình về Daisy, bỏ ra năm năm để đuổi theo lý tưởng đó, nhưng cô ta không thể từ bỏ cuộc sống giàu có của mình để ở bên cạnh anh ta, Daisy cũng là một nhân vật rất ngu ngốc."

Diệp Quân cười to, "Không biết sau khi đọc xong, anh có thay đổi suy nghĩ của mình không nhỉ."

Hạ Dương nhướng mày: "Còn em thì sao?"

"Tôi không thể để ý kiến của tôi ảnh hưởng đến quyết định của anh được, tôi sẽ nói sau khi anh đã đọc xong."

Đã tới giờ học rồi, Diệp Quân đứng dậy vào lớp, nghe giọng Hạ Dương truyền đến từ sau lưng: "Tôi sẽ đọc xong trong hôm nay."

Diệp Quân thật sự không ngờ tới, Hạ Dương không những lì lợm trơ trẽn nói lời tán tỉnh anh, mà hắn còn bỏ thời gian công sức ra để đọc cuốn tiểu thuyết mà anh đang dạy. Đây là tiểu thuyết Mỹ kinh điển, được xuất bản cách đây gần trăm năm trước, nếu như không phải thầy cô cho học thì chẳng có ai rảnh rỗi lại đi tìm một cuốn tiểu thuyết xa xưa như vậy để đọc, bởi vì nó chẳng có liên quan gì đến đất nước này cả. Nếu như độc giả tìm đến thì chính là vì nghe danh Gatsby lãng mạn, nhưng anh biết Hạ Dương chẳng rảnh rỗi để làm chuyện đó, nếu không phải là vì anh. Hắn tốn nhiều tâm tư như vậy, rốt cuộc chỉ là để tìm đề tài chung để nói chuyện với anh mà thôi.

Diệp Quân vừa mới bước vào lớp, bọn sinh viên liền cười trêu anh: "Sao ngày nào thầy cũng diễn vậy, sao thầy không đi đóng phim luôn đi."

Diệp Quân cười đỡ trán: "Mấy em ơi, tui không có diễn, tui nói mà ổng không nghe, lần nào gặp cũng hôn tay."

"Thầy không thích thì đuổi ổng đi là được rồi."

"Ai lại không thích một người đàn ông vừa giàu vừa đẹp như vậy theo đuổi chứ, nếu là em thì em có đuổi đi không? Có thì liền hưởng, biết không?"

Cả lớp cười lớn: "Giống như Daisy đó thầy, hưởng đã lắm luôn, sau đó liền đá đít người ta. Nếu thầy có đá đít ổng thì nhớ nói để bọn em húp nha."

Chuyện Daisy đá đít Gatsby là có thật, Daisy yêu Gatsby nhưng cô lại yếu đuối, hèn nhát và ích kỷ, nhiều người còn cho rằng cô chỉ lợi dụng anh ta, chỉ yêu tiền của anh ta, nhiều nhất thì đó chỉ là một tình yêu nông cạn mà thôi. Sinh viên của anh đề cập đến nhân vật này có lẽ là chỉ để trêu anh, nhưng đây lại là một lời cảnh tỉnh dành cho anh. Nếu không yêu thì đừng đùa giỡn với trái tim của người khác, đừng gieo rắc hi vọng cho họ để rồi dập tắt nó, đừng trở thành Daisy.

Nhưng Gatsby cũng chẳng phải là một người hoàn mỹ. Anh ta quá si tình, tự mình tương tư thương nhớ, tự mình đuổi theo lý tưởng về Daisy. Nếu như có trách, thì phải trách cả hai người, Daisy cho dù có tàn nhẫn và xấu xa đến mức nào thì Gatsby cũng chẳng thể thấy điều đó, anh vẫn yêu cô đến si dại, vẫn chỉ mãi lưu luyến hình bóng của cô trong trí tưởng tượng của mình, chứ không phải là con người thật của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top