Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24: Lời Quân nói, kẻ nào dám chống đối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng nhiên, con Cam từ đâu chui ra nhảy lên người anh, làm ổ ở đó rồi híp mắt kêu rù rù. Cái con này mê anh y như Hạ Dương ấy, lúc nào anh ngồi xuống là nó cũng sáp lại quấn quýt lấy anh. Diệp Quân lấy lược chải lông cho nó, làm nó dễ chịu kêu meo, anh cũng cười cụng trán với nó, kêu: "Meo, sao con?"

Con Cam lại mềm mại kêu meo một tiếng, dụi mặt vào trong tay anh, nằm ườn ra chờ chải lông. Nó vừa kêu rù rù vừa thỉnh thoảng kêu meo, mỗi lần như vậy anh đều đáp lại một tiếng meo, như thể đang nói chuyện với nhau vậy.

Hạ Dương nhìn chằm chằm hai người, chân mày nhíu lại. Cái con mèo kia đáng yêu thật nhưng sao nó dám độc chiếm người hắn thương nhất chứ, chỗ đó phải là của hắn mới đúng!

Diệp Quân thấy ánh mắt chăm chăm của hắn thì cười trêu: "Anh ước gì mình là nó sao? Muốn tôi chải lông cho anh hả?"

"Đâu có, tôi ngu gì mà lại ước mình là mèo." Hạ Dương nhếch môi, "Vì là mèo thì không thể làm tình với em được."

Diệp Quân nhướng mày: "Hạ sói xám muốn ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ hả?"

Hạ Dương cúi đầu ăn cơm chẳng nói gì nữa, Diệp Quân lại càng muốn ghẹo hắn, áp tới thì thầm vào tai hắn: "Nhưng tôi không phải là cô bé quàng khăn đỏ."

Nói xong liền ôm con Cam tới ghế sô pha ngồi, không cho hắn cơ hội đáp lại. Hạ Dương cũng đã ăn xong, nhanh chóng dọn dẹp chén đũa. Lúc nãy Diệp Quân quay phim nấu ăn xong còn chưa rửa chén, nên anh bảo hắn cứ vứt ở đó đi, không ngờ hắn lại nói: "Để tôi rửa cho."

Hạ Dương là khách, làm sao anh để hắn rửa chén được chứ, nhưng hắn đã bắt tay vào làm rồi nên anh đành nói: "Anh bỏ hết vào máy rửa chén đi, chỉ cần rửa đũa, nồi, chảo thôi."

Hạ Dương nghe lời hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lúc hắn đứng luẩn quẩn trong bếp, hai con mèo chạy tới cọ cọ lên chân hắn, cứ kêu meo meo hoài. Con Xám còn nhảy lên kệ bếp đứng đối diện với hắn, réo ầm lên, nên hắn đành phải xoa xoa đầu nó, hỏi nhỏ: "Đói bụng sao?"

Diệp Quân thấy hắn nói chuyện với mèo vừa buồn cười vừa đáng yêu, anh cười đến híp cả hai mắt lại, nói: "Anh cho bọn nó ăn đi, lấy hai cái chén trong tủ bên phải, phía dưới là hộp pate, chia cho mỗi con một nửa. Con Xám hay thích giành ăn của con Cam, lúc bọn nó ăn anh cũng phải canh chừng, thấy con Xám giành ăn thì đuổi nó về chỗ."

Hạ Dương nghe lời làm theo chỉ dẫn, hỏi: "Hai con này tên là Cam và Xám sao?"

Diệp Quân cười khanh khách: "Chứ sao trời? Không lẽ tên Dương với tên Quân? Anh thấy đặt tên người không mắc cười sao?"

Hai con mèo của Diệp Quân có tên gọi đúng theo màu lông của nó, con Cam có lông cam, còn con Xám có lông màu xám đen vằn vện, Diệp Quân lười không nghĩ ra tên gì cả nên mới đặt tên theo màu lông.

Hạ Dương đem hai chén thức ăn đặt lên kệ đỡ, hỏi: "Tôi thấy Cam với Xám hợp mà, là cùng mẹ sao? Mấy tuổi rồi?"

"Ừm, mới sáu tháng thôi. Đáng yêu ha, tôi nhận nuôi bọn nó, bọn nó lúc nào cũng ngọt ngào với tôi."

Con Xám lúc đầu còn ngoan ngoãn ăn phần của mình, nhưng lát sau đã lên cơn, dúi đầu vào chén của con Cam đẩy nó ra chỗ khác. Con Cam hiền lành nên cũng không tranh giành, Hạ Dương ngồi chồm hổm xuống nhấc con Xám về lại vị trí cũ, nó lại ăn ngấu nghiến, nhưng mà con Cam thì chẳng thèm ăn nữa. Hắn đành phải lấy muỗng múc đem tơi trước mặt nó, lúc này nó mới chậm chạp liếm liếm cái muỗng, miễn cưỡng ăn một chút.

Diệp Quân ngồi quan sát mà càng cười toe toét, lấy điện thoại ra chụp mấy tấm. Một tên đàn ông cao lớn đẹp trai nhiều tiền mà lại về nhà ngồi chồm hổm đút cho mèo ăn, nhìn thế nào cũng thấy mắc cười, chẳng hợp với hình tượng tổng tài của hắn chút nào. Nhưng mà Hạ Dương chẳng thèm để ý chuyện đó, hắn ráng đút cho con Cam ăn hơn một nửa, lúc con Cam chạy đi hắn còn cố đuổi theo kéo nó lại, nhưng nó đã ăn xong rồi, thấy chén thức ăn thì liền giương vuốt ra cào cào như đang đào hố để lấp lại, để dành sau này ăn. Hạ Dương chưa từng nuôi mèo nên thấy quá buồn cười, hỏi nó: "Làm gì vậy? Sao con không ăn đi, còn muốn đem chôn?"

"Meo!" Con Cam mềm mại kêu một tiếng, cọ cọ lên chân hắn, sau đó chạy đi chỗ khác chơi.

Diệp Quân thấy đáng yêu chịu không nổi nữa rồi, cười thành tiếng: "Anh không thấy mình nói chuyện với mèo giống khùng sao."

Hạ Dương bình thản đáp: "Có sao đâu, mèo của em đáng yêu lắm, giống em đó."

Hạ Dương vén nốt chỗ thức ăn đút cho con Xám, đợi nó ăn xong rồi thì đem chén bỏ vào máy rửa chén, cuối cùng mới ngồi xuống bên cạnh Diệp Quân.

Diệp Quân nãy giờ cứ cười hoài, tâm trạng anh rất tốt, cho nên anh liền áp tới hôn lên má hắn, nói: "Cảm ơn nha, có nhiều người ghét mèo lắm, may mà anh không ghét."

Hạ Dương ngỡ ngàng mở to hai mắt, ngơ ngác một lúc mới trấn định lại tinh thần, luồn tay nhấc cả người anh ngồi lên đùi hắn, làm con Cam đang nằm kêu rù rù cũng giật mình chạy mất. Hạ Dương ngước lên nhìn anh với đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời, đắc ý cười: "Tôi biết rồi nha."

Diệp Quân không biết hắn lại nghĩ ra chuyện cao siêu gì nữa: "Biết gì?"

"Biết cách khiến em mềm lòng, tôi chỉ cần đối tốt với mèo của em, em cũng sẽ dễ dãi với tôi hơn."

Diệp Quân cười khanh khách: "Chứ sao, bọn nó là con tôi, anh thích tôi thì anh cũng phải đối tốt với bọn nó."

"Bọn nó có thể trở thành con của tôi không?"

Sao trên đời này lại có người trơ trẽn đến mức đó chứ, vừa mới vào nhà người ta đã đòi làm cha của con mình!

Diệp Quân không nói được hay không, chỉ cười nhéo mũi hắn, nói: "Xin lỗi xong rồi, ăn xong rồi, về đi."

"Ước gì đây là nhà của tôi..." Hạ Dương mềm mại cọ cọ trong ngực anh, luyến tiếc rầm rì: "Cho tôi ôm thêm chút nữa, sau đó liền về."

"Ò, nhưng anh không được giả bộ tội nghiệp, không được giả bộ ngủ, không được đòi hôn, không được đòi thân mật, tôi đá đít anh ra khỏi cửa đó."

Hạ Dương dịu dàng thỏ thẻ vào tai anh: "Lời Quân nói, kẻ nào dám chống đối."

Diệp Quân nghe hắn gọi tên mình, thấy êm tai gì đâu luôn á. Tiếng gọi tên anh thật thân mật, là tiếng gọi người trong lòng, là tiếng gọi người thương, chứa đầy tha thiết và nhung nhớ, nhưng tiếng "Quân" cũng là dùng để gọi người đứng đầu, người lãnh đạo, gọi vua của một nước. Hạ Dương gọi tên anh, thân mật lại có phần xa cách, như thể hắn không chỉ dành cho anh tình yêu lãng mạn đẹp đẽ thường thấy trong văn thơ, mà trong đó còn có mến mộ, còn có sùng bái nữa.

Diệp Quân nở nụ cười: "Vậy anh thả thôi xuống đi, anh không thấy nặng hả."

Hạ Dương dụi mặt trong ngực anh, lầm bầm: "Tôi nói ôm một chút rồi về mà, với lại tôi còn nặng hơn em đó."

Diệp Quân chẳng tranh cãi với hắn nữa, cúi đầu xem điện thoại. Buổi tối cơm nước xong anh hay thường kiểm tra email xem có ai hỏi bài không rồi trả lời liền, thậm chí anh còn có thể đọc bài luận của sinh viên ngay trên điện thoại rồi chấm điểm luôn. Hạ Dương ngồi ngay bên cạnh anh nên đều thấy hết mọi thứ trên màn hình, có lúc anh lướt xuống nhanh quá, hắn giơ ngón tay ra chặn lại, nói: "Trở lên trên, tôi còn chưa đọc xong."

Diệp Quân lườm hắn nhưng vẫn kéo lên trên, đợi hắn đọc xong mới tiếp tục kéo xuống. Đây là cái email mà Đoan Trang gửi từ hồi chiều, tới giờ anh mới có thời gian đọc, lại còn đọc chung với Hạ Dương nữa, cứ như là vợ chồng mới cưới cùng nhau đọc báo ấy. Đoan Trang gửi sang một bản thảo mấy chương đầu của truyện cô đang viết, chỉ mới có vài chương nhưng anh đã thấy rõ cô rất có tài cho việc viết sáng tạo, văn phong rất cuốn hút. Phải nói để viết được mạch lạc như thế này với tiếng Anh là ngôn ngữ thứ hai thì cô không những chỉ có tài mà còn phải trau dồi cố gắng dữ lắm, phải viết đi viết lại rất nhiều lần rồi thì mới giỏi như thế này được. Cô gái này trước giờ luôn luôn được điểm tuyệt đối trong lớp anh, cô xuất sắc đến nỗi anh còn nghĩ có lẽ cô chẳng cần học gì mà vẫn được điểm cao, nhưng anh biết cô luôn luôn cố hết sức mình, hơn nữa còn rất thông minh, biết rõ điểm mạnh của mình ở đâu mà tiếp tục phát huy.

Diệp Quân đọc xong liền nhắn trả lời ngay, Hạ Dương cũng nói: "Cô bé này viết hay quá, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ, tôi cảm thấy câu chuyện này rất có khả năng chuyển thể thành phim."

Diệp Quân cười nhéo má hắn: "Lúc nào anh cũng nghĩ đến chuyện công việc hết hả? Nếu người ta chỉ muốn được biết đến bằng lời văn và câu chữ của mình thôi thì sao, đâu phải ai cũng muốn làm biên kịch phim chứ."

Hạ Dương trầm ngâm suy nghĩ một lát, lại nói: "Em cứ hỏi cô bé này có thấy được không xem sao, biết đâu bé ấy viết kịch bản còn hay hơn."

Diệp Quân dí trán hắn: "Người ta học ngành tiếng Anh thuần đó ba, chứ có học ngành biên kịch đâu."

Diệp Quân nói vậy nhưng vẫn viết trong email hỏi cô có hứng thú hay không, còn để lại thông tin liên lạc của Hạ Dương nữa. Hạ Dương hài lòng mỉm cười, hôn lên tay anh miết, Diệp Quân cười nói: "Anh hôn đủ chưa, anh không sợ bị người ta nói là biến thái dê xồm hả."

"Tưởng em biết từ lâu rồi." Hạ Dương ngước mặt nhìn anh, mắt sáng ngời, "Hay là như vầy, một cái hôn trên má bằng mười cái hôn tay, một cái hôn môi thì... thì bằng nguyên một ngày hôn đi."

"Hả?" Diệp Quân không tin được hắn lại có thể trơ trẽn đến mức này, cười đẩy mặt hắn ra chỗ khác, "Anh có thấy ai không phải người yêu mà đòi hôn hoài như vậy chưa, anh vào nhà tôi một lần liền nghĩ mình được thăng chức hả?"

"Có đối tượng nào từng vào nhà em chưa?"

Diệp Quân chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng mà đúng là chưa từng có ai cả, những người đến nhà anh thì đều là với danh nghĩa bạn bè mà thôi, Hạ Dương là đối tượng lãng mạn đầu tiên và duy nhất vào được nhà anh đó!

Diệp Quân cười đáp: "Chưa."

Hạ Dương hài lòng cười cong đuôi mắt, ôm anh càng chặt hơn, dụi dụi mặt trong ngực anh, nói: "Sướng chết đi được, vậy tôi vẫn hơn mấy người kia rồi, hẹn hò giấu mặt gì gì đó sao bằng tôi chứ."

Người đàn ông này thiệt giống một con cún to xác thích làm nũng, Diệp Quân thấy buồn cười, dịu giọng nói: "Anh vào được nhà tôi là nhờ Khang đó, hắn đó giờ vẫn như vậy, anh đừng để ý."

"Tôi biết rồi, nhưng chúng ta đừng nhắc đến hắn nữa có được không?"

"Ừm, nhưng hắn là bạn tôi, còn là thầy giáo trong trường, anh sẽ phải đụng mặt hắn nhiều đó."

"Tôi mặc kệ hắn, không thèm để ý đâu." Hạ Dương cọ cọ trong ngực anh, siết chặt eo anh một cái, rồi vô cùng hiểu chuyện nói: "Được rồi, em ngủ sớm đi, ngày mai còn đi dạy."

Hạ Dương thiệt sự rất chín chắn, rất có chừng mực, biết tiến biết lùi, hôm nay cảm thấy như thế này đã quá tốt rồi nên cũng không đòi hỏi thêm gì nữa, tự biết đường về nhà luôn.

***

Sắp tới Tết rồi, hãy lì xì cho tác giả bằng cách bấm vô ngôi sao bên góc trái đi, cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top