Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53: Gần nhau hơn một chút (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người về nhà nấu cơm, ăn tối xong thì thay phiên nhau đi tắm, sau đó lại theo thói quen ngồi ghế sô pha ôm mèo. Không biết từ bao giờ mà anh đã quen với sự tồn tại của Hạ Dương đến vậy rồi, ngay cả hai con mèo cũng thương hắn, rất thường xuyên nhảy lên đòi vuốt ve rồi kêu rù rù. Hạ Dương từ lâu rồi đã không thèm ghen với hai con mèo nữa, xem bọn nó như chính con ruột của mình mà thương yêu, không chỉ cho bọn nó ăn mà còn chải lông, rửa mặt, cắt móng chân cho bọn nó, dần dần cũng trở thành thói quen, nhà bốn người sống rất hoà thuận vui vẻ.

Hạ Dương phát hiện nụ cười dịu dàng trên môi anh thì cũng nở nụ cười: "Có tôi ở đây thấy vui sao?"

"Ừm, lâu rồi không gặp anh mà." Diệp Quân không tin nổi là mình lại nói câu này, nếu như là mấy tháng trước, chắc chắn anh đã tranh thủ cơ hội để chọc ghẹo hắn rồi.

"Tôi cũng nhớ em." Hạ Dương áp tới cọ cọ mũi với anh, thấy anh không lùi lại thì hôn chụt một cái lên môi anh: "Sao em có thể đáng yêu đến vậy chứ."

"Chỗ nào?"

"Chỗ này nè." Hạ Dương nhẹ nhàng lướt đầu ngón tay khắp nơi trên mặt anh, vừa chỉ vừa kể: "Mắt, mũi, miệng, chỗ nào cũng đẹp... cười lên đẹp, đôi mắt cong cong, đáng yêu lắm."

Sao mà hắn nói ngọt dữ vậy trời, làm anh cười hoài thôi, Hạ Dương thấy anh thích nghe, thế là lại nói: "Cái ông gì viết The Great Gatsby ấy..."

Diệp Quân ngay lập tức nhắc: "F. Scott Fitzgerald."

Ánh mắt Hạ Dương rất đỗi dịu dàng, hắn chậm rãi vuốt ve gò má anh, mềm giọng nói: "You are the finest, loveliest, tenderest, and most beautiful person I have ever known, but even that is an understatement." Hạ Dương mỉm cười, chăm chú nhìn vào mắt anh, "Lúc đọc câu này của ổng, tôi đã nghĩ ngay đến em, cũng chỉ muốn nói cho mình em nghe."

Diệp Quân đã cười đến híp cả mắt lại rồi: "Anh thấy vậy thiệt hả, tôi là người tình trong mắt hoá Tây Thi sao?"

"Em vốn đã như vậy rồi mà, chẳng trách mấy đứa sinh viên kia cứ mê tít em, thầy giáo của mình mà cũng không tha." Hạ Dương nghĩ tới chuyện này lại tức đến nhíu mày, lải nhải: "Nếu tôi mà có nhân viên dám mơ tưởng về ông chủ của mình thì đã đuổi cổ ngay lập tức rồi."

Diệp Quân cười xoa xoa lưng hắn, nói sang chuyện khác: "Lúc anh bận công việc, có về nhà bên kia không? Hay anh ngủ lại ở công ty luôn?"

"Ở công ty cũng có phòng nghỉ mà, còn được dọn dẹp thường xuyên nữa, nằm thoải mái hơn cả ở nhà." Hạ Dương thành thật đáp, "Nhưng thoải mái nhất vẫn là nằm trên giường em, ôm em."

Diệp Quân cảm thấy hắn đang dần dần thu nhỏ khoảng cách giữa hai người, ánh mắt hắn càn rỡ dính chặt trên mặt anh, y chang cái lần đầu tiên mà bọn họ gặp nhau, cứ như là hận không thể nuốt chửng anh vào bụng ngay lập tức ấy. Diệp Quân ngồi dựa trên thành ghế sô pha, chẳng có chỗ nào để lùi lại nữa, lúc hắn áp tới thì anh chỉ có thể thuận theo mà ngoan ngoãn nằm xuống, hơi co người lại.

"Anh có chắc là giường của tôi thoải mái hơn không, tôi không có nhiều tiền, chỉ mua loại nào thấy phù hợp nhất..."

"Ừ, ngủ một mình làm sao thoải mái bằng ngủ ôm người mình yêu chứ."

Hạ Dương nắm lấy tay anh, đầu tiên hôn lên cổ tay, rồi đến lòng bàn tay, những cái hôn nhẹ nhàng liên tục đáp xuống, từ lòng bàn tay lên đến từng đầu ngón tay, chậm rãi tinh tế, vô cùng chuyên chú, như thể đang nâng niu một món bảo bối quý giá. Hơi thở nóng rực của hắn phả lên lòng bàn tay mẫn cảm, làm Diệp Quân nhột cong môi cười, anh chưa từng để bất kỳ ai tiến lại gần đến vậy, cũng chưa từng được ai hôn lên từng đầu ngón tay với một sự dịu dàng và tận tuỵ đến như vậy. Giữa khoảng lặng không tiếng nói, nụ cười của anh tựa như ánh nắng rực rỡ chói loà, ngọt ngào và trìu mến, thoáng cái vào đến tim Hạ Dương. Hắn nhìn anh đến thất thần, kiềm lòng không đậu túm lấy gáy anh, lại áp tới, hôn lên khoé môi đang cong lên của anh.

Diệp Quân vươn tay ôm lấy cổ hắn, cười hỏi: "Đây là cái "gần nhau hơn một chút" mà anh nói đó hả?"

Hạ Dương vòng tay qua miết miết eo anh, ngậm lấy môi dưới của anh, nhẹ nhàng day day, rồi lại liếm lên. Môi lưỡi mềm ướt dụ dỗ Diệp Quân há miệng, nhưng anh chỉ há miệng để nói lời trêu chọc hắn: "Hạ sói xám tranh thủ, thừa cơ lẻn vào nhà người ta, ăn thịt người ta..."

"Ai biểu em cho tôi vào nhà." Hạ Dương dịu giọng nói, bàn tay vẫn quy củ đặt trên eo anh, không tiến lên trên hay hạ xuống dưới, hắn cúi đầu hôn lên cằm anh, thì thầm: "Mọi việc tuỳ em quyết định, nếu em cho sói ăn thì sói sẽ ăn, còn không cho thì sói đi ngủ."

"Vậy luôn hả, sói gì ngoan dữ vậy trời." Diệp Quân cười híp mắt, xoa xoa lồng ngực nóng rực của Hạ Dương qua lớp áo, mềm mại nói: "Chắc sói này được thuần chủng rồi, lẻn vào nhà mấy tiếng rồi mà còn chưa ăn thịt người ta."

Hạ Dương cũng bắt chước động tác của anh, tay di chuyển lên trên, qua lớp áo, vuốt ve ngực anh. Lồng ngực Diệp Quân phập phồng, trời hơi lạnh, anh lấy chăn kéo lên, bao lấy thân thể bọn họ, sau đó cởi áo vứt sang một bên, rồi lại vùi người vào trong chăn đợi đối phương. Hạ Dương hơi ngơ ngác nhìn anh, rồi lập tức hiểu ra, hắn cũng cởi áo vứt đi, sau đó nằm xuống, kéo anh lại ôm chặt.

Lồng ngực kề lồng ngực, da thịt trần trụi dán lên, những ngón tay vươn ra, vuốt nhẹ lên cánh tay đối phương, bắt đầu từ cổ tay, trườn lên khuỷu tay, nhẹ ấn lên cơ bắp săn chắc phía trên, vuốt lên đến bờ vai rộng lớn, trượt qua cần cổ bóng loáng, dừng lại ở dái tai mềm mại. Diệp Quân rướn người lên, ngậm lấy vành tai đối phương, phả hơi thở nóng rực lên da thịt mẫn cảm, chóp mũi cọ qua lỗ tai, di chuyển sang cái cằm mượt mà. Sự tiếp xúc của da thịt khiến con người gần gũi một cách thật tự nhiên và dễ dàng, không cần nói không cần hỏi gì cả, vẫn có thể kết nối với nhau. Diệp Quân biết Hạ Dương cũng không vội, hắn sẽ tiến triển theo tốc độ mà anh muốn, nhưng để chắc hơn, anh hôn xuống cổ đối phương, thì thầm: "Chúng ta chơi một trò chơi đi, trên người chỗ nào không có quần áo thì đều được sờ, chỗ nào không có chăn che lại thì đều được nhìn, những cái khác đều không được."

"Ừ, theo ý em." Giọng của Hạ Dương vừa trầm vừa khàn, những ngón tay hắn nhẹ lướt qua sau gáy anh, miết lấy vành tai, hỏi nhỏ: "Còn chỗ nào được hôn?"

Tai của Diệp Quân rất mẫn cảm, được hắn vuốt có hai cái cả người đã chảy nhão ra, anh hơi nghiêng đầu, cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, mềm nhũn đáp: "Chỗ nào được sờ thì cũng được hôn."

Diệp Quân vươn tay ra bóp lấy cơ ngực săn chắc của Hạ Dương, từng khối cơ mạnh mẽ gồng lên, dưới lớp da mịn màng tạo nên sự tương phản rõ rệt, làm anh sờ sướng cả tay. Bản thân Diệp Quân cũng có cơ bắp, nhưng sờ của một người đàn ông khác lại mang đến cảm giác ngây ngất khó nói thành lời, anh thừa nhận mình rất thích đàn ông cường tráng, người có cơ bắp săn chắc sờ rất đã, muốn bóp muốn véo bao nhiêu cũng được. Bàn tay anh trườn xuống dưới, lướt qua cơ bụng từng múi rõ ràng, ve vuốt loạn xạ một hồi, cuối cùng dừng lại trên mớ lông mềm hỗn loạn dưới rốn hắn. Mỗi lần những ngón tay anh lướt qua đám lông dưới rốn, cơ bụng rắn chắc của người bên cạnh đều hơi hóp lại, tựa như đang ẩn nhẫn kiềm chế, bởi vì cho dù anh không sờ xuống dưới, không chạm vào bất cứ thứ gì dưới lưng quần, thì vật nam tính trong quần hắn đã sớm cương lên cứng ngắc, đến nỗi đã gần như đẩy mép quần lót, nhô ra ngoài.

Luật của trò chơi là không được sờ chỗ nào có quần áo, cho nên dĩ nhiên Diệp Quân sẽ không sờ, chỉ vờn qua vờn lại trên đám lông mềm mại hỗn độn, chẳng qua là vì chỗ đó sờ rất sướng tay, nên anh cứ sờ hoài. Hạ Dương cố gắng khống chế hô hấp, bình tĩnh hít sâu một hơi, chống tay ngồi dậy, ngậm lấy môi anh, nhẹ cắn lấy. Lần này hắn không cho anh cơ hội thoát, cũng không dịu dàng như trước, mà kiên quyết day cắn môi dưới của anh, tìm đường đẩy lưỡi vào. Diệp Quân chiều theo ý hắn, vươn đầu lưỡi liếm lên đôi môi ướt át, rồi quấn lấy lưỡi của đối phương. Phản ứng cùng cảm giác đến rất tự nhiên, đầu lưỡi mềm mại đưa đẩy, cuốn lấy nhau, không ngừng khiêu khích đối phương, lướt qua hàm răng, liếm lấy bờ môi sưng đỏ, rồi lại cắn lên, mút vào.

Thắt lưng quần chỉ là thun co giãn, lúc dương vật đủ cương cứng cũng tự động đẩy mép quần, ló đầu ra ngoài. Đầu ngón tay Diệp Quân trượt qua quy đầu ẩm ướt, vuốt ve chất lỏng chảy dính lên bụng dưới, sau đó nắm lấy thắt lưng quần của Hạ Dương, kéo xuống. Dương vật cứng rắn bật ra ngoài liền được lòng bàn tay ấm áp nắm lấy, nhẹ siết, Hạ Dương thở hổn hển đẩy vào trong lòng bàn tay anh, rên rỉ: "Ưm... em chơi ăn gian..."

Diệp Quân cười hì hì: "Ai ăn gian? Tôi nói không được sờ chỗ nào có quần áo, chứ có nói không được cởi ra đâu. Với lại, tôi là chủ nhà, có quyền chơi ăn gian."

"Tôi biết rồi."

Hạ Dương nhẹ cụng trán với anh, thắt lưng cũng chuyển động, đẩy vật cứng vào lòng bàn tay anh. Nghịch đồ của người khác quả nhiên là thích hơn của mình rất nhiều, dương vật cứng như sắt toả ra sức nóng hầm hập, lúc được vuốt còn chảy nước miếng ròng ròng, làn da thì mềm mại nhẵn mịn, Diệp Quân sờ đến mê mẩn quên lối về. Anh nhẹ nhàng tuốt lên tuốt xuống vài cái, sau đó nắm chặt hơn, tìm tốc độ phù hợp, khi nghe được tiếng rên rỉ trầm thấp của Hạ Dương, anh tiếp tục duy trì tốc độ như cũ, nhẹ nhàng siết lấy dương vật trong lòng bàn tay, vuốt nó đến mức rỉ đầy nước dính lên bụng dưới.

Thấy Hạ Dương chỉ xụi lơ há miệng thở hổn hển, Diệp Quân càng muốn trêu hắn, hỏi: "Sao, không muốn người ta sờ hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top