Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 62: Mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Dương nói tối nay nhất định phải làm, nhưng mà bọn họ còn phải trải qua biết bao nhiêu chuyện thì mới lăn giường được. Diệp Quân tan tầm lúc bốn giờ chiều, Hạ Dương tới đón anh rồi hai đứa dắt nhau đi siêu thị. Hạ Dương chuyển vào ở cùng anh là một sự kiện rất quan trọng, cho nên anh muốn nấu món gì đó ăn mừng, lúc hai người sàng qua quầy thịt cá, anh hỏi: "Anh muốn ăn cái gì?"

"Mua tôm đi."

"Sao mua tôm, anh không thích mà."

"Nhưng em thích."

Diệp Quân phì cười: "Nhưng em nấu đãi anh ăn mà, phải nấu món anh thích chứ."

"Sao cũng được mà, em nấu là ngon hết."

Hạ Dương hoàn toàn không kén ăn, cho nên hắn để anh định đoạt hết tất cả mọi chuyện, hai đứa sàng qua sàng lại chỗ quầy thịt cá một hồi rồi quay lại hàng rau lấy thêm một đống rau, cùng với trái cây các loại. Hôm nay ở siêu thị bán nho rất ngon, trái nào cũng lớn mọng nước, mỗi lần thấy nho ngon Diệp Quân đều nhớ đến mẹ mình vì mẹ thích ăn nho, anh xoay đầu hỏi Hạ Dương: "Anh à, anh có muốn gặp ba mẹ em không?"

Hai mắt Hạ Dương lập tức sáng bừng lên: "Ừ, anh sẵn sàng từ lâu rồi."

Diệp Quân phì cười nhéo má hắn: "Trời, giờ mới có bạn trai, vậy mà đã chuẩn bị tinh thần gặp phụ huynh từ lâu rồi sao!"

"Quân, anh yêu em." Hạ Dương nhẹ nhàng hôn lên trán anh, thủ thỉ những lời ngọt ngào nhất: "Anh vẫn luôn hi vọng có thể được ở bên cạnh em, dĩ nhiên cũng đều đã chuẩn bị hết thảy những việc khác."

Diệp Quân đáp trả bằng một nụ hôn trên trán hắn, cười tít mắt: "Vậy tới Tết em dẫn anh về. Mẹ em thích ăn nho, anh đem về cho mẹ đi."

Hạ Dương mừng rỡ gật đầu lia lịa: "Hôm nay gửi luôn có được không? Còn ba em thích ăn cái gì? Gửi luôn một lần đi."

"Ba em khó tính lắm, trái cây cũng không thích, anh gửi trà đi, ông ấy hay uống trà."

Hạ Dương đăm chiêu suy nghĩ một hồi, lại nói: "Anh có quen ông chủ một vườn trà, hay là anh mua thẳng từ chỗ ông ấy, có điều không thể gửi trong hôm nay."

Diệp Quân day day ấn đường đang nhíu lại của hắn, phì cười: "Em thấy hôm nay nho ngon, anh gửi luôn đi, mua trà ở tiệm cũng tốt mà, không cần phải mua từ vườn đâu."

"Được rồi, nhưng Tết về nhà, anh chuẩn bị kỹ hơn một chút."

Mua thức ăn xong thì đã hơn sáu giờ tối, cả hai đều đói meo, lên xe chạy thẳng về nhà luôn.

Lúc hai người bọn họ về đến nhà, không ngờ lại thấy một đôi giày ngoài cửa. Người có chìa khoá nhà anh mà lại có thể đến không báo trước như vầy, dĩ nhiên chỉ có mẹ anh mà thôi. Hoá ra nãy giờ bà cũng đã nhắn cho anh mấy tin rồi, nhưng anh không xem điện thoại nên không hề hay biết gì hết. Trời ơi, anh còn không kịp nhắc Hạ Dương để hắn chuẩn bị tinh thần, gặp phụ huynh là một chuyện rất quan trọng, không biết hắn có hoảng hốt lo sợ hay không đây!

Cô Nhung đang nấu ăn trong bếp, nghe tiếng động liền quay đầu lại, nhìn thấy hai người bọn họ ngơ ngác đứng ở cửa nhà. Bên cạnh con trai bà là một chàng trai cũng rất trẻ tuổi, hai người còn đang xách túi to nhỏ, có vẻ như là mới đi mua thức ăn về. Bà kinh ngạc mở to hai mắt, sau một thoáng, bà lấy lại dáng vẻ bình tĩnh, nở nụ cười: "Bạn của anh sao?"

Mẹ của Diệp Quân là một người phụ nữ rất tinh tế và dịu dàng, cho dù có đoán được người đứng bên cạnh anh là bạn trai của anh, bà cũng sẽ không vạch trần chuyện này mà để anh hoàn toàn quyết định. Diệp Quân có thể nói hắn chỉ là bạn, nhưng anh cũng có thể nói đó là bạn trai, quan trọng chính là hiện tại anh cảm thấy thế nào, có thấy thoải mái muốn nói với mẹ hay không thôi.

Diệp Quân xoay đầu nhìn Hạ Dương, thấy hắn nhẹ gật đầu một cái thì liền hiểu ra, anh nắm lấy tay hắn, cười đáp: "Mẹ, đây là Hạ Dương, bạn trai con." Sau đó anh quay sang nói với hắn: "Anh, mẹ em, anh gọi cô Nhung là được rồi."

Cô Nhung mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc đen bồng bềnh xoã ra, nở nụ cười xinh đẹp đến động lòng người, đuôi mắt cong lên trông y như Diệp Quân lúc cười. Hạ Dương không thể tưởng nổi mẹ của Diệp Quân lại trẻ đẹp đến như vậy, nhìn chỉ như bằng tuổi hắn, suýt chút nữa hắn đã lỡ miệng gọi một tiếng chị rồi.

Sau vài giây thất thần, Hạ Dương vô cùng lễ phép cúi đầu chào: "Cô Nhung, thật ngại quá, lần đầu gặp mặt lại thất lễ như vậy, đáng lẽ con nên chuẩn bị chút quà cho cô."

Cô Nhung cười đến híp cả hai mắt lại: "Trời đất, con nhà ai mà lanh lợi như vầy!"

Diệp Quân cười khanh khách, đi tới ôm mẹ mình, nói: "Mẹ, bọn con quen nhau cũng gần nửa năm rồi, mấy bữa nay mới chính thức là người yêu đó, mẹ đến đúng lúc quá đi mà."

Cô Nhung tròn mắt: "Trời, thiệt luôn hả? Giấu kỹ quá, chẳng nói với mẹ câu nào! Vậy thì quá tốt rồi, mẹ nấu bữa tối chúng ta cùng ăn luôn, cũng sắp xong rồi."

Hạ Dương vẫn còn ngơ ngác đứng ở cửa nhìn hai người bọn họ chằm chằm, Diệp Quân với mẹ đứng cạnh nhau cứ như hai chị em từ một lò đúc ra, giống đến không tưởng nổi.

Diệp Quân thấy hắn vẫn đứng chình ình ra đó, buồn cười tới dẫn hắn vào nhà, hỏi: "Anh sợ hả?"

Hạ Dương lắc đầu cười: "Sợ gì? Thấy em với mẹ giống nhau quá thôi, như hai giọt nước ấy." Hắn nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh của mình, rất tự nhiên đem đồ cất vào tủ lạnh, nói: "Em ngồi chơi đi, anh cất đồ."

Cái bếp cũng không tính là lớn, Diệp Quân không muốn ở lại vướng chân hai người, nên anh rửa tay xong thì liền chạy đi luôn. Cô Nhung đứng bên cạnh nhìn Hạ Dương xếp đồ thì cười miết, hắn cũng mỉm cười với bà, nói: "Để con dọn chén ăn cơm."

Bữa tối hôm nay có ba người, Hạ Dương vẫn theo thói quen ngồi bên cạnh Diệp Quân, còn cô Nhung thì ngồi đối diện bọn họ. Mỗi lần qua nhà con trai, bà đều mang theo rất nhiều thức ăn đông lạnh, cũng tranh thủ nấu một bữa cơm thật thịnh soạn, thường thường sẽ mời hai vợ chồng Hữu Duyên hoặc Khang Jade qua ăn cùng. Ngày hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, bà nấu một bàn thức ăn bốn mặn một canh, trông đầy đủ bắt mắt hơn bữa cơm đơn sơ của anh rất nhiều, cho nên hai đứa cũng ăn nhiều hơn thường ngày.

Cô Nhung cười nói: "Các con mau ăn đi, mẹ không biết là có khách, chỉ nấu toàn những món Quân thích."

Hạ Dương ôn hoà đáp: "Không sao đâu ạ, em ấy thích là được rồi." Nói đoạn bỏ một con tôm đã được lột vỏ sạch sẽ vào chén Diệp Quân.

Cô Nhung nãy giờ vẫn cười hoài, bà càng nhìn càng thấy đứa nhỏ này vừa ý, đối xử với con trai mình thì tốt không có chỗ nói, lại còn lịch sự lễ phép, ôn hoà chín chắn như vậy, đúng là báu vật mà.

Cô Nhung cũng lột một con tôm bỏ vào chén Hạ Dương, nói: "Con cũng ăn đi."

Diệp Quân gắp lấy con tôm sang chén mình, nói: "Mẹ, ảnh không thích ăn tôm đâu, lột cho con nè. Ảnh thích ăn thịt bò đó."

Vì vậy Cô Nhung liền tươi cười gắp thịt bò vào chén Hạ Dương, hỏi: "Con làm nghề gì?"

Hạ Dương khiêm tốn đáp: "Con làm trong giới giải trí, là quản lý của nghệ sĩ thần tượng ạ."

Diệp Quân nghe vậy liền cười phụt, suýt chút nữa đã sặc cơm rồi luôn rồi. Hạ Dương là CEO của một cái công ty giải trí to đùng, vậy mà hắn lại nói là quản lý thần tượng, thật ra nói vậy cũng không phải là sai, nhưng mà như vậy quá khiêm tốn rồi! Diệp Quân thiệt chỉ muốn nói cho mẹ mình biết công việc của hắn không chỉ đơn giản như vậy, nhưng mà Hạ Dương đã quyết rồi thì anh sẽ không can thiệp, trong tình yêu mình luôn cần phải trao cho đối phương tín nhiệm cùng tôn trọng, dù là chuyện nhỏ hay chuyện lớn thì anh vẫn sẽ để hắn tự mình quyết định, chỉ khi nào hắn hỏi ý kiến của anh thì anh mới giúp hắn thôi.

Cô Nhung hoàn toàn không phát hiện ra có gì lạ cả, cười hỏi: "Nghệ sĩ thần tượng sao? Ai vậy? Nói cô biết được không?"

"Vâng, là Miên Miên ạ." Hạ Dương bình tĩnh đáp.

Diệp Quân nín thở nhìn Hạ Dương, tưởng hắn sẽ liệt kê thêm vài tên nghệ sĩ nữa, nhưng mà hắn đã nói xong rồi. Trời ạ, công ty anh có hơn trăm nghệ sĩ đó, sao anh keo kiệt như vậy, chỉ nói có một cái tên!

"Trời, là Miên Miên sao!" Cô Nhung kích động đến mức gần như la lên: "Cô với nó mê tít cậu ta đó! Đúng là duyên trời mà, khi nào xin chữ ký giùm cô đi!"

Đợi đến khi mẹ biết hắn còn có thể lấy chữ ký cùng ảnh chụp của biết bao nhiêu nghệ sĩ nữa, lúc đó chắc mẹ sẽ té ngửa luôn!

Hạ Dương gật đầu: "Vâng ạ, cô còn thích nghệ sĩ nào nữa không ạ?"

Cô Nhung nhớ ra: "À, gần đây mới có một nhóm nhạc nữ mới nổi, cô vẫn luôn muốn có con gái, thấy mấy bé này đáng yêu thật sự!" Bà thấy có vẻ như câu này sẽ khiến Hạ Dương hiểu lầm, nên cười nói thêm: "Dương, cô không phải có ý chê con, tuy cô rất thích con gái, nhưng Quân lựa chọn thế nào là quyền của nó, bạn đời của nó là trai hay gái đều không quan trọng, miễn sao nó hạnh phúc là được rồi."

Hạ Dương ôn hoà đáp: "Vâng, con hiểu, em ấy hạnh phúc cũng là mong muốn của con."

Cô Nhung càng ngày càng thấy hài lòng, cứ nhìn hai chàng trai trẻ trước mặt rồi cười hoài. Diệp Quân nhìn mẹ cười híp mắt mà anh cũng vui lây luôn, nói: "Tết con dẫn ảnh về nhà gặp ba."

Cô Nhung tươi cười: "Ừ, tuần sau là Tết rồi, về nhà ở vài hôm hẵng đi."

Diệp Quân cười trêu: "Mẹ, chưa gì đã xem con người ta là con mình rồi."

Cô Nhung nhét tôm vào miệng anh: "Anh lo ăn đi, nói hoài." Sau đó lại quay sang cười với Hạ Dương: "Các con quen nhau thế nào?"

"Là con theo đuổi em ấy ạ." Hạ Dương thẳng thắn đáp: "Con có việc đến trường đại học H, hôm đó tình cờ thấy em ấy đang nói chuyện với sinh viên, em ấy đẹp quá nên con nhìn mê luôn, sau đó thì quyết tâm theo đuổi."

Là một người mẹ, ai lại không muốn điều tốt đẹp nhất cho con mình chứ, có người theo đuổi con mình, hơn nữa còn thẳng thắn bày tỏ tấm lòng chân thành nhất, Cô Nhung chỉ biết vui sướng hạnh phúc giùm con trai, cũng muốn đối đãi thật tốt với người yêu của con mình. Bà cứ cười rồi lại cười, dịu dàng nói: "Dương, con trai của cô nếu có thiếu sót gì thì con bỏ qua cho nó, cô cũng mong con có thể chăm sóc cho nó thật tốt."

Hạ Dương ôn hoà lễ độ đáp: "Vâng, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top