Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 82: Mời bác sĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc hai người về đến khách sạn thì đã là mười giờ tối rồi, lúc nãy Diệp Quân rất mong chờ được xài mấy món đồ chơi này, nhưng khi về đến nơi thì anh đã mệt lả chẳng muốn làm gì nữa. Lúc hai người tắm rửa xong xuôi, Diệp Quân buồn ngủ híp cả mắt lại, nằm trên giường để Hạ Dương sấy khô tóc cho mình, rồi lim dim ngủ mất luôn.

Tối lúc đi ngủ, Diệp Quân vẫn không nhận ra có gì bất thường, nhưng sáng dậy mới thấy cổ họng mình hơi đau rát. Anh nghĩ chắc là bị cảm gì đó, sợ Hạ Dương sẽ lo lắng nên không nói với hắn, chỉ súc nước muối cho qua. Hạ Dương cũng không phát hiện ra sự khác thường của anh, bảo muốn dẫn anh ghé vào chỗ nào đó trên đường về nhà. Hai người dậy liền dọn dẹp rồi trả phòng, ăn sáng xong thì lên đường đi luôn.

Diệp Quân không khoẻ trong người nên cứ thấy buồn ngủ, vừa mới lên xe đã mệt mỏi ngủ thiếp đi. Hạ Dương chầm chậm lái xe chở anh đến nơi, khoảng nửa tiếng sau thì quẹo vào con đường nhỏ ở giữa rừng thông thơm ngát.

Diệp Quân vẫn ngủ li bì chẳng biết gì, lúc Hạ Dương lay lay vai gọi anh dậy anh cũng chẳng thèm mở mắt ra, chỉ ừm ừm cho xong chuyện. Hạ Dương nhìn gương mặt ửng hồng của anh, giờ mới phát hiện có gì đó không ổn, vội sờ trán anh xem thử. Sức nóng hầm hập truyền vào lòng bàn tay làm hắn giật mình, nhiệt độ này quá cao, có khả năng là sốt rồi. Hạ Dương hốt hoảng lục lọi trong túi tìm hộp thuốc, bản thân hắn quanh năm suốt tháng không hề bệnh tật gì cả, thân thể Diệp Quân cũng vô cùng khoẻ mạnh, nhưng kể từ khi quen biết anh, hắn luôn luôn chuẩn cho bị những tình huống xấu nhất, thuốc men đủ loại đều đem theo bên mình.

Diệp Quân đang mơ mơ màng màng ngủ, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc đang gọi mình, anh mệt mỏi mở mắt ra, khàn giọng nói: "Kêu hoài, em mệt lắm."

"Dậy uống thuốc, em sốt rồi." Hạ Dương đút cho anh một viên thuốc hạ sốt, mềm giọng dỗ dành: "Uống thuốc rồi ngủ, hơn một tiếng nữa là về nhà rồi, anh chăm sóc em."

Diệp Quân không còn chút sức lực, hắn đút cho cái gì thì uống cái đấy, xong lại mệt rã rời ngủ mất tiêu. Cả người anh nóng rực, mồ hôi đổ ra, giấc ngủ cứ bị gián đoạn, lúc tỉnh lúc mê. Thỉnh thoảng anh sẽ cảm thấy bàn tay của ai đó và khăn mềm mát lạnh lau mồ hôi trên trán và cổ mình, anh muốn nói chuyện, nhưng cổ họng đau rát không phát ra nổi âm thanh nào, chỉ có thể níu chặt lấy bàn tay hắn trong cơn mê.

Về tới nhà, Hạ Dương thay quần áo cho anh, đắp khăn lạnh suốt cả tiếng đồng hồ thì anh mới hạ sốt. Tới gần trưa, hắn gọi điện thoại bảo trợ lý Trương đi mua nguyên liệu, rồi tự mình xuống bếp nấu một nồi cháo gà cùng với gừng, cháo nấu nhão với nhiều nước, thịt gà xé ra từng miếng nhỏ, vừa có thể giải cảm vừa dễ cho người bệnh ăn.

Diệp Quân ngủ không yên, nghe tiếng lạch cạch trong bếp thì liền dậy xem thử. Hạ Dương đang đứng trong bếp loay hoay nấu ăn, khi Diệp Quân thấy bóng dáng quen thuộc của người thương, anh liền cười toe toét, nhào tới ôm lấy hắn, la lên: "Sao mà đảm đang thế trời, mùi thơm quá đi."

Hạ Dương nghe giọng nói khản đặc của anh thì hơi lo lắng, nhưng khi thấy gương mặt sáng rỡ của anh, hắn lập tức yên tâm, nở nụ cười đút cho anh một miếng gỏi gà, hỏi: "Đã thấy đỡ hơn chưa? Đau chỗ nào?"

Nếu là bình thường thì Diệp Quân đã tham ăn ngoạm luôn ngón tay của hắn luôn rồi, nhưng mà bây giờ miệng lưỡi anh chẳng có mùi vị gì cả, anh nhai miếng thịt gà cả buổi trời mà chỉ thấy lạt nhách, đành phải nuốt xuống, bĩu môi, "Đau khắp người, đau đầu, đau họng, miệng chẳng có vị gì cả."

Chân mày Hạ Dương hơi nhíu lại, nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng: "Được rồi, ráng ăn một chút đi rồi uống thuốc. Anh định mời bác sĩ tới nhà khám cho em, thấy sao?"

Diệp Quân mất hồn: "Mời bác sĩ đến tốn bao nhiêu tiền chứ, chắc em bị cảm cúm gì đó thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi."

"Để bác sĩ khám cho chắc ăn, chứ đang yên đang lành sao lại đổ bệnh như vầy." Hạ Dương dẫn anh tới bàn ăn, thổi từng muỗng cháo đút cho anh, dịu giọng hỏi lại: "Chịu không?"

Diệp Quân không còn sức lực để cãi lại nên gật đầu chịu luôn, ngoan ngoãn há miệng ăn cháo lạt nhách mà hắn đút cho.

Cháo được nấu nhừ nên anh không phải nhai, cứ nuốt xuống là được rồi, nhưng anh ăn vào chỉ thấy lạt nhách, được vài muỗng đã ngán không muốn ăn nữa. Hạ Dương kiên nhẫn đút từng muỗng cho anh ăn, vừa đút vừa dỗ: "Ăn một chút mới có sức, ngoan ngoan anh thương."

Diệp Quân mếu máo, "Nhưng nó chẳng có vị gì cả..."

Hạ Dương đau lòng vuốt ve mái tóc anh, đưa nước cho anh uống, nhỏ giọng nói: "Mất vị giác cũng là chuyện thường, em nghỉ ngơi cho tốt thì sẽ nhanh khoẻ lên."

Diệp Quân thấy hắn đau lòng cho mình nên không nháo nữa, ngoan ngoãn nuốt hết tô cháo, uống thuốc, xong xuôi thì ngồi ngốc ra đó ôm mèo.

Đầu giờ chiều, bác sĩ đến.

Diệp Quân đang ngồi mơ màng trên sô pha ôm hai con mèo, đột nhiên bọn nó hoảng sợ nhảy ra chỗ khác, vểnh tai lên nghe ngóng. Khi thấy có người vào nhà, bọn nó sợ hãi chạy trốn xuống dưới gầm bàn, Diệp Quân cũng ngơ ngác không biết là ai, đến khi thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng đi tới thì mới nhớ ra đây là vị bác sĩ mà Hạ Dương mời đến. Bác sĩ ngay lập tức tới bắt mạch, đo nhịp tim, huyết áp, soi cổ họng anh, còn Hạ Dương thì ngồi ngay bên cạnh, nhìn chằm chằm bác sĩ xem hắn làm ăn thế nào. Bác sĩ khám xong một lượt thì bắt đầu hỏi triệu chứng, lấy mẫu xét nghiệm trong mũi anh, cuối cùng mới bảo: "Chắc là bị cảm cúm rồi, vài tiếng nữa sẽ biết kết quả chính xác từ mẫu xét nghiệm. Mấy ngày tới có thể sẽ đau họng, ho, hắt hơi, nghẹt mũi, ù tai. Nhớ uống nước ấm, ăn đồ lỏng, nghỉ ngơi cho tốt, bệnh này thường sẽ khá hơn trong vòng hai tuần."

Tiễn bác sĩ đi rồi, Hạ Dương trở về ngồi ôm anh, đau lòng vuốt ve gò má đỏ ửng nóng hổi của anh. Diệp Quân dụi dụi mặt vào lòng bàn tay hắn, yếu ớt hỏi: "Anh không đi làm hả? Bữa giờ bỏ bê chuyện ở công ty lâu quá rồi."

Hạ Dương chăm chú nhìn anh, suy nghĩ một hồi mới quyết định: "Mai đi, có vài chuyện anh không đến công ty vẫn có thể làm được."

Diệp Quân sợ công việc của hắn bị bỏ bê thì không ai lo, nên mới khuyên, "Không sao đâu, em vẫn tự ăn uống được mà, anh lo chuyện của mình trước đi."

"Chuyện của em cũng là chuyện của anh mà, anh sẽ luôn ưu tiên em, chăm sóc em trước tiên." Hạ Dương đã quyết rồi thì không đổi ý nữa, hắn vừa dùng giọng ngon ngọt để dỗ anh, vừa nhẹ nhàng mát xa da đầu anh, làm anh thoải mái híp cả mắt lại. Cuối cùng, anh vẫn không thể chống lại cơn buồn ngủ, ngồi dựa lên vai hắn ngủ thiếp đi luôn.

Ngày đầu tiên bị bệnh, Diệp Quân cứ có cảm giác như đây là một ngày rất dài. Anh chỉ chợp mắt có hai tiếng, nhưng lúc tỉnh lại thì cứ có cảm giác như mình đã ngủ cả đêm rồi vậy.

Hạ Dương vẫn đang ngồi bên cạnh anh làm việc trên máy tính, thấy anh tỉnh dậy thì sờ sờ trán anh để kiểm tra nhiệt độ, hỏi: "Thấy sao? Mệt lắm không em?"

Cả người Diệp Quân mồ hôi nhễ nhại, quần áo dính vào người rất khó chịu nên anh nói muốn đi tắm. Hạ Dương gật đầu bảo: "Ừ, nhưng không được ngâm nước, để anh lau mình cho em."

Diệp Quân không cãi lại, ngoan ngoãn đứng trong nhà tắm để hắn lau mình cho. Hạ Dương lo anh bệnh nên hoàn toàn không sờ soạng chỗ nào trên người anh hết, cũng không cho gội đầu, chỉ vắt khăn ấm lau mình cho anh. Xong xuôi, hắn mặc cho anh một bộ độ mới, đưa thuốc với nước cho anh uống, xong lại đem cháo lên đút anh ăn.

Hồi trưa hắn nấu cháo gà, bây giờ lại là cháo cá, nghe mùi rất thơm nhưng miệng anh vẫn không có vị gì cả, vất vả lắm mới nuốt xuống hết được. Thật ra bệnh này không có gì nghiêm trọng lắm, chỉ là thường thấy mệt mỏi trong người, chán ăn, lúc không bị sốt vẫn tỉnh táo làm chuyện khác. Diệp Quân ăn uống no nê nên đã thấy khá hơn một chút, giờ mới chợt nhớ đến chuyện công việc của mình.

Ngày mai anh phải lên trường, nhưng với bệnh tình như này thì không thể nào đi dạy được rồi. Thầy cô trên trường có thể dạy thay một vài buổi, nhưng anh vẫn thấy rất có lỗi với học trò của mình, vì vậy sau khi sắp xếp xong với thầy cô thì anh cũng lên nhắn cho học trò luôn cho mấy đứa đỡ lo.

Xong xuôi, Diệp Quân chạy xuống bếp tìm người yêu.

Hạ Dương đang đứng trong bếp cắt trái cây, Diệp Quân nhào tới ôm lấy hắn từ phía sau, cười híp mắt: "Cắt cho em hả? Ăn có vị gì đâu."

Hạ Dương đút cho anh một miếng cam đầy nước ngọt lịm, Diệp Quân không ngờ mình lại nếm được vị này, mừng rỡ la lên, "Ngọt quá!"

"Ừ, hồi nhỏ anh bị bệnh mẹ cũng hay cho anh ăn cam, miệng anh lúc đó không có vị gì cả, nhưng lúc ăn cam thì lại thấy rất ngọt." Hạ Dương đút cho anh ăn hết miếng này đến miếng khác, mỉm cười, "Mấy ngày nữa em ở nhà dưỡng bệnh, khi nào khoẻ hẳn rồi hẵng lên trường."

"Vâng, em biết rồi, tội nghiệp mấy đứa nhỏ, thầy khác dạy không biết có ổn không đây."

Hạ Dương dịu giọng an ủi: "Dạy thay có mấy bữa thôi mà, tụi nó tự lo được, em lo cho bản thân mình trước rồi mới có thể lo cho người khác được."

Diệp Quân nghe được những lời trấn an mình cần nhất nên yên tâm hơn rất nhiều, ăn hết xong hai trái cam thì thoải mái ngồi ghế sô pha đọc sách ôm mèo. Trong người anh không khoẻ lắm, cứ vài phút là nước mũi lại chảy ra, hai mắt khô khốc, đầu đau nhức, cuối cùng anh cũng mệt mỏi không thức nổi nữa, dựa vào vai người bên cạnh ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Hạ Dương nhẹ nhàng ôm anh vào phòng, chuẩn bị nước non đầy đủ để bên cạnh, bật máy làm ẩm lên, cuối cùng mới yên tâm nằm xuống, ôm người vào lòng ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top