Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36


Do bị đè dưới sàn phòng tắm giao hoan một tối, cùng với vết thương trên đâu, cơn sốt của Sở Mặc càng trở nặng hơn.

Mấy ngày liền nửa tỉnh nửa mê, khi vừa tỉnh dậy từ ác mộng, y thấy chính mình nằm trong căn hầm tối tăm lạnh băng, bên cạnh là nam nhân đang truyền nước biển cho y, bên mũi thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, tâm tình Sở Mặc lâm vào tuyệt vọng cùng chua xót.

Có lẽ đã một năm trôi qua từ khi y bị nam nhân giam cầm.

Y nghĩ tới thời gian đầu sẽ còn chống đối hắn một cách vô nghĩa, tìm cách chặt đứt xiềng xích trên tứ chi, thế nhưng về sau mỗi ngày phải thừa nhận trừng phạt cùng tính ái vô độ, nam nhân từng chút tàn phá thế xác cùng tinh thần y, đến hiện tại phản kháng chỉ như lông gà vỏ tỏi, đổi lại là hứng chịu hình phạt càng nhục nhã hơn trước.

Thậm chí y đã bệnh đến hôn mê rồi, hắn cũng không có cởi bỏ thứ đai trinh tiết quái ác kia ra.

Đầu óc nóng bừng, y gắng gượng ngồi dậy, eo lưng đau nhức như sắp đứt rời làm y nhớ tới đêm qua điên cuồng hoan ái, chất lỏng dính dính chảy ra từ hậu huyệt, từ sâu trong tràng đạo nhỏ xuống làm ướt đệm giường.

Nam nhân luôn canh giữ bên cạnh tiến tới ôm y, lấy khăn giấy giúp y lau khe đùi:

"Muốn đi tiểu?"

Khuôn mặt Sở Mặc trắng bệch, y dựa vào ngực hắn gật đầu.

Nam nhân nhẹ nhàng bế y mang vào phòng tắm, đặt y ngồi lên bồn cầu, ngón tay moi niệu đạo nhỏ giấu giữa hai mảnh âm môi:

"Tiểu đi."

"Sở Triết, đừng mà... Tôi không muốn như thế này..."

"Nghe lời."

Thanh âm giàu từ tính không thiếu nghiêm khắc chặn đứng mọi giãy giụa, Sở Mặc chỉ có thể bất lực để hắn kéo hai chân ra, để tầm mắt nóng rực nhìn y dùng nữ huyệt đi tiểu, nước tiểu vàng nhạt róc rách chảy ra từ niệu đạo giữa hai mảnh âm môi, Sở Triết nhẫn nhịn không cắm dương vật vào âm đạo y, xong rồi thì giúp y tẩy rửa đem về giường, ôn nhu mà cứng rắn cạy mở hàm răng cắn chặt của y để hôn môi.

Sở Mặc rất tuyệt vọng. Không chỉ vì xiềng xích trên chân khiến y không thể rời giường nửa bước, mà còn vì cơ thể đã trở nên quá yếu ớt đến không thể sống thiếu hắn.

Mấy ngày nay không biết có phải do cơn sốt không mà thân thể y quá đổi suy nhược, y thường sẽ ngủ cả ngày, nhưng ngủ sẽ gặp ác mộng, cho nên y muốn ngồi dậy, thế nhưng vừa đặt chân xuống giường đầu óc đã quay cuồng, một cỗ xúc động dâng lên, khóe mắt nhìn thấy từng mảng vết bẩn dâm dục trên giường, Sở Mặc lập tức không nhịn được mà ghé vào cạnh giường nôn ra, dạ dày trống rỗng không còn nôn được gì, thế mà cảm giác nôn nao vẫn còn khiến y khó chịu tột cùng.

"Sở Mặc."

Cánh cửa tầng hầm nặng nề mở ra, nam nhân anh tuấn mang chén thuốc cùng đĩa trái cây vào, đặt chúng lên bàn gỗ, một cánh tay cường tráng kéo y ngôi dậy, lấy khăn giấy lau miệng y, lại nhét một miếng cam vào, nhìn sắc mặt y đã tốt hơn, hắn thấp giọng hỏi:

"Có đỡ hơn không?"

Ngửi được mùi thuốc sát trùng thanh sạch khiến dịch dạ dày không còn cuồn cuộn nữa, Sở Mặc nhấm nuốt vị chua trong miệng, mệt mỏi nhìn ánh mắt quanh năm lạnh nhạt của hắn, bây giờ chỉ có nóng bỏng yêu thương.

Từ sau lần cưỡng hiếp y trong phòng tắm, nam nhân đột nhiên trở nên sản sóc hơn, biểu tình của hắn vẫn thực lãnh đạm, nhưng thời thời khắc khắc đều canh giữ bên giường chăm sóc cho y. Kể cả khi làm tình cũng nhẹ nhàng hơn trước, chủ yếu là cắm hậu huyệt, còn ngón tay sẽ nhợt nhạt thọc hoa huyệt, cái này khiến Sở Mặc có ảo tưởng phải chăng hắn đã chơi chán cơ thể bất nam bất nữ của y rồi không, thế rồi thấy nam nhân gần như mang một loại chấp niệm để y dùng nữ huyệt đi tiểu, y liền chặt đứt ý nghĩ đó.

Chỉ là mỗi ngày mơ màng tỉnh dậy trong lòng hắn, lại trải qua một ngày sống dựa dẫm vào nam nhân, Sở Mặc thống khổ nghĩ, chẳng lẽ cả đời này y sẽ tiếp tục bị giam cầm ở nơi không nhìn thấy mặt trời này, như vậy có khác gì một phế vật đâu?

Suy nghĩ này khiến đầu y nhói lên, cảm xúc bức bối không chỗ phát tiết, Sở Mặc chỉ biết vùi đầu vào vai hắn nghẹn ngào:

"Tôi không biết, Sở Triết... Tôi rốt cuộc làm sao vậy? Tôi khó chịu quá..."

Nhìn Sở Mặc vì mang thai mà khó chịu, lại chỉ có thể vùi vào lòng hắn khóc nức nở, Sở Triết cố nén dục vọng muốn ngược đãi y, hắn đẩy ngã y lên giường, da thịt trắng nõn lõa lồ hiện ra, thân thể gầy trơ xương dù mang thai cũng không thêm được miếng thịt nào.

Sở Triết đặt tay lên bụng y xoa nhẹ, nó thực ấm áp và bằng phẳng, khó có thể tin nơi đó đang dựng dục nhi tử của hắn, chờ đến vài tháng sau nó sẽ chậm rãi to lên, hắn sẽ có thể áp tai lên bụng y lắng nghe động tĩnh con hắn, lại chờ vài tháng nữa, y sẽ sinh ra đứa trẻ kết hợp giữa y và hắn.

Nghĩ đến đây hắn rốt cuộc không kiềm nổi mà hôn lên bụng y, một đường ngậm lấy đầu vú, nơi này rồi cũng sẽ biến hóa, đầu vú sưng to, nhũ khổng mở ra, hai bầu ngực nhô lên trướng sữa, lúc đó hắn sẽ có thế vùi đầu vào ngực y tùy tiện mút sữa, thắng đến khi không còn hút ra được gì mà chí có máu loãng cũng không buông tha, dù y đau đớn van xin thế nào cũng mặc kệ.

Sở Mặc đầu óc mơ hồ không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng ngực y đau quá, hô hấp nam nhân ngày càng nặng nề, hắn than nhẹ bên tai y:

"Em sẽ không sao, bảo bối."

Tiếng gọi đầy nhu tình như gõ lên trái tim y, Sở Mặc ngây ngẩn mở miệng cùng hắn hôn lưỡi, nằm nghiêng gác chân lên eo hắn. Vì không thể cắm vào hoa huyệt, lỗ đít của y trở thành bộ phận sinh dục mỗi ngày cất chứa dương vật nam nhân, quy đầu thọc sâu đến miệng trực tràng, cứng răn kê mã mắt vào bắn ra nùng tinh vào sâu trong tràng đạo, một cỗ tinh nóng hổi bắn đầy bụng, Sở Mặc không hiểu thế nào rơi nước mắt ôm bụng dưới bị bắn to lên.

Sở Mặc rùng mình nghĩ cảm giác đó quá quen thuộc.

Mấy thứ đồ chơi đáng sợ thường nhét trong âm hộ cũng được lấy ra, thay thế là ngón tay của hắn cắm rút, Sở Triết sẽ vừa cắm mông y vừa dùng tay thọc hoa huyệt, hắn gắt gao nhìn âm hộ chảy nước ướt cả bàn tay hắn, giống như nhịn xuống dục vọng mà dùng răng nanh cắn lên bắp đùi Sở Mặc. Có khi hắn không chịu nổi muốn địt âm hộ y, dương vật nóng rực cực lớn nhợt nhạt đâm mở hai mảnh âm môi, quy đầu điên cuồng đâm âm đế, cuối cùng kê mã mắt vào niệu đạo của y bắn tinh.

Những lúc này hoa huyệt Sở Mặc bị chà đạp đau rát, dưới dạ dày lại cuồn cuộn chán ghét, y suy yếu nghiêng đầu nhịn xuống nôn mửa, hậu huyệt lại đột ngột bị đút dương vật vào, y chật vật dựa vào người hắn nôn ra, tuy chỉ có dịch dạ dày, thế nhưng nhìn áo sơ mi trắng của hắn bị mình vấy bẩn, Sở Mặc vẫn sợ đến phát run.

"Sở Triết, xin lỗi... Tôi..."

"Không sao." Sở Triết vươn tay lau đi ô uế bên môi y rồi hôn xuống, bắt lấy vòng eo mảnh khảnh đem dương vật của hắn nhồi vào sâu trong hậu huyệt, cửa hậu môn non mềm, nếp uốn chặt chẽ bị căng ra trắng bệch mới nuốt được tận gốc cự căn.

Rốt cuộc hậu môn cũng không phải nơi tiếp nhận đồng tính giao cấu, cơ thể bởi vì mang thai mà càng yếu ớt, cảm giác áp bách ở bụng dưới cùng xé rách đau nhức khiến Sở Mặc choáng váng. Sở Triết kéo y ngồi vào lòng hắn, dương căn tiến vào độ sâu chưa từng thấy, tựa hồ đã đâm đến cuối tràng đạo thẳng đến dạ dày. Hắn nghĩ lỗ đít y có phải trời sinh cũng để nam nhân cắm không? Nêu không vì sao thịt ruột thực non, tràng đạo thực hút dương vật, vừa cắm vào đã bị kẹp quá thoải mái, chỉ muốn lập tức bắn tinh vào để y lần nữa mang thai.

"Sở Mặc..." Sở Triết hung hăng cắn lên thịt sau cố y, tình cảm mãnh liệt dâng lên, hắn bất giác thấp giọng nói, "Tôi yêu em..."

Cơ thể Sở Mặc ướt đẫm mồ hôi không ngừng run rẩy, y không nghe thấy hắn, yết hầu y co thắt, hàm răng đánh vào nhau.

"Không- không muốn... Đau quá- Triết-!"

Sở Triết bắt đầu hung hăng ôm eo y thọc vào rút ra, bàn tay thô bạo xoa nắn cặp mông thịt, để Sở Mặc hai chân tách ra ngồi lên đùi hắn, giữa nơi hai người giao hợp không ngừng chảy xuống dâm thủy.

Hậu huyệt đau xót bọc dương vật đang nhảy lên bắn tinh, Sở Mặc bị ép ngẩng đầu cùng hắn hôn môi, một tay ôm eo, một tay đặt lên bụng y, hắn hôn triền miên mà nhu tình. Tầm mắt y ngập hơi nước, y đột nhiên nhìn thấy trước mặt không còn là người nam nhân lãnh bạc, mà đó là hình ảnh một thiếu niên dung mạo kinh diễm tương tự, thế nhưng mặt mày tái nhợt thiếu sinh khí, hai mắt nhắm nghiền.

Thiếu niên nằm trên giường, nhiệt độ thực lạnh, bốn bức tường xung quanh trắng toát tối tăm, không gian toát lên hương vị tử khí.

Nơi đó, giống như là nhà xác.

Sở Mặc hoảng sợ mở mắt, tỉnh dậy thấy nam nhân đang bên cạnh kiểm tra túi truyền dịch, mặc kệ cơ thể rã rời đau nhức, kim truyền dịch chọc vào tĩnh mạch khiến máu chảy ngược, y vội vàng ôm chặt lấy hắn.

Sở Triết cũng bị y làm cho sững sờ, hắn lập tức kéo tay y rút kim tiêm ra:

"Sở Mặc, làm sao vậy?"

"Thật may quá... Cậu vẫn ở đây."

Sở Mặc vùi đầu vào ngực hắn để nghe nhịp tim, kinh hoảng cuối cùng thối lui, y lại mệt mỏi ngất xỉu.

Đỡ lấy y ôm vào lòng, Sở Triết đem dụng cụ kiểm tra toàn diện cho y mới yên tâm. Hắn trầm mặc nhìn người an tĩnh ngủ trong ngực mình, ghé vào bụng y lắng nghe bên trong.

"Đừng sợ, Sở Mặc."

Tôi sẽ không để con chúng ta gặp phải những gì tôi đã trải qua.

Từng ngày trôi qua, Sở Mặc đã cố không để tâm đến nhưng cơ thể y ngày càng kì quái.

Nôn nghén nhờ uống thuốc của Sở Triết mà đã thuyên giảm, nhưng cảm xúc của y vẫn không khống chế được. Y bắt đầu thích trái cây và kẹo chua, mỗi bữa ăn nếu không có hai thứ đó, y vẫn sẽ miễn cưỡng ăn nhưng ánh mắt lên án nhìn hắn.

Sở Triết lần đầu tiên thấy y thực buồn cười, cũng rất đáng yêu. Gan của y rất nhỏ, y nào dám làm nũng đòi hỏi hắn bất kì thứ gì, vì vậy hắn sẽ chủ động nấu thật nhiều món y có thế ăn, sau đó thì bóc cam cho y ăn.

Sở Mặc ngồi trên đùi hắn ăn cam, hương vị thanh lãnh tràn ngập khoang phối, trong một thoáng, Sở Mặc đã mơ hồ nghĩ nếu những tháng ngày này cứ tiếp tục như vậy, có lẽ, y không phải không chịu được.

Hưởng thụ nam nhân lãnh đạm săn sóc, không cần phải chống đối hắn, không cần phải chịu trừng phạt, không cần đeo đai trinh tiết.

Cũng không cần, nhìn hắn rời đi.

Cứ nghĩ tới ảo giác ngày đó trái tim lại quặn đau.

Nghĩ như vậy, mỗi ngày y càng muốn ở bên hắn nhiều hơn, buổi tối y vô thức rúc vào ngực hắn, nam nhân cũng vươn tay ôm chặt lấy thân thể mảnh khảnh, để nhiệt độ mát lạnh của hắn làm dịu nhiệt hoa cơ thể y.

Nhưng y chung quy không thể làm gà rụt cổ mãi được.

Những triệu chứng quen thuộc kia y còn có thể đổ cho tác dụng phụ của thuốc, thế nhưng bụng ngày một to lên rõ thì không giải thích vì ăn mà mập lên được. Y không hỏi nam nhân, hắn cũng không nói một lời, chỉ là khi làm tình sẽ cẩn thận không chạm đến bụng y, ánh mắt say mê điên cuồng nhìn cái bụng hơi nhô lên của y.

Sau nhiều ngày lừa mình dối người, Sở Mặc cuối cùng cũng cảm nhận được thứ đó cựa quậy, y không dám tin tưởng đặt tay lên bụng.

Sét đánh giữa trời quang.

Tay run rẩy ôm lấy đầu, Sở Mặc hết khóc rồi lại cười, toàn bộ cảm xúc hóng mất, nam nhân lạnh lùng đứng nhìn y chật vật giãy giụa.

"... Tôi chỉ mập lên thôi đúng không?"

Sở Mặc run lấy bấy níu vạt áo hắn, ngón tay trắng bệch.

"Chỉ cần... chỉ cần tôi không ăn, nó sẽ xẹp xuống mà phải không?" Sở Mặc hoảng loạn bấu víu hắn như phao cứu mạng, "Không, không... Tôi không được phép nhịn ăn... Vậy, vậy cậu có thể cắt bỏ nó giúp tôi được không?"

"Sở Triết, cậu làm được mà đúng không?... Tôi biết cậu là bác sĩ.."

"Sở Triết... Tôi van cậu..."

"'Sở Triết, Sở Triết... Cậu nói gì đi mà!!.."

Sở Mặc lặp đi lặp lại gọi tên hắn, khóc lóc van xin hắn cứu giúp y, dù cho đối diện y chính là kẻ đã giam cầm cưỡng hiếp y đến mang thai.

"Sở Mặc, em đã nói em thích tôi." Sở Triết nắm tóc kéo y đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhân. "Vậy sinh cho tôi một đứa con không được sao?"

"Không muốn, không muốn--!" Sở Mặc ra sức giãy giụa khỏi kiềm hãm của hắn, hắn ném y lên giường, y sợ hãi nhìn ánh mắt lãnh khốc của hắn, "Tôi không muốn mang thai... Không muốn... Van cậu..."

"Con của chúng ta đã được ba tháng rồi." Sở Triết dường như không nghe y van xin, hắn đè y xuống giường, bàn tay đặt lên bụng y cảm nhận thai động, khóe môi cười một chút, "Rất khỏe mạnh."

"Không, không!!... Cậu nói bậy! Tôi là nam nhân, làm sao có thể mang thai được?!" Sở Mặc tiếp tục tự sa ngã khóc kêu, mặc cho trong lòng y đã có đáp án rõ ràng.

"Nam nhân?" Thanh âm Sở Triết cao lên, dưới ánh mắt van xin của y, hắn vươn tay xoa nắn nữ huyệt đã mở ra với hắn, lạnh nhạt mở miệng, "Nam nhân sẽ không có cái lỗ này."

Trong đầu Sở Mặc ong một tiếng.

"Nơi đây là bộ phận sinh dục để em giao phối với đàn ông." Sở Triết không quan tâm cả người y thẫn thờ, hắn giống như chỉ đang trần thuật một sự thật hiển nhiên, "Để tinh trùng của tôi kết hợp trứng trong tử cung em, cuối cùng hình thành bào thai."

Hắn nhổm người kề sát khuôn mặt y, mi mắt đen dài rũ xuống, hắn nhẹ hôn lên môi y, "Sở Mặc, em mang thai con của tôi."

Lời này như phán quyết tử hình với Sở Mặc, y ánh mắt tuyệt vọng nhìn xuống cái bụng nhô lên, nước mắt như lũ tràn đê, y đột nhiên vung nắm tay muốn đấm lên nó, Sở Triết nháy mắt bắt được tay y rồi bẻ trật khớp, phẫn nộ túm đầu y đè lên tường.

Đầu quá đau, tay cũng đau, cả thân thể đau như muốn vỡ tan, máu và nước mắt nhỏ giọt xuống ra giường. Y đau đến thế nhưng người trước mắt hoàn toàn không để tâm, trong mắt tỏa ra hàn khí khiến y rét run.

"Không được... Tôi không thể mang thai..." Với cậu.

"Sở Mặc, tôi đã từng nói với em, nhưng có lẽ em quên rồi." Sở Triết túm tóc y kéo lại gân, gắn từng tiếng nói, "Dù em có năm mươi, sáu mươi, bảy mươi tuổi, cho đến khi có thế sinh hạ nhi tử, tôi sẽ khiến em không ngừng mang thai. Vì vậy, em đừng làm chuyện vô nghĩa."

Uy hiếp đáng sợ làm Sở Mặc chấn kinh, máu chảy vào hốc mắt đau xót, y há to miệng muốn nói gì đó, lại chỉ phát ra tiếng thở đứt quãng như tiếng khóc. Đầu đau như búa bố, có thật nhiều tiếng nói thay nhau chen chúc bên trong, Sở Mặc nhất thời như con rối đứt dây tùy hắn bài bố, chân tay bị xiềng xích quấn lên trói trên giường.

Nam nhân đột nhiên nhận được một cuộc gọi có vẻ rất quan trọng, hắn không thể không thay quần áo rời đi. Trước khi đi hắn đã băng bó lại toàn bộ vết thương cho y, nhìn y vẫn ngây ngẩn nhìn vào khoảng không, hắn tiến đến hung bạo hôn môi y, cho tới khi y vì thiếu dưỡng khí mà nhìn hắn mới thôi.

"Sở Mặc, em thật sự rất yêu tôi. Em cũng rất thích trẻ con."

Sở Triết vuốt ve cánh môi sưng đỏ đẫm nước, lại ngậm nó hôn một lúc mới nhả ra, ngón tay gạt đi nước mắt của y.

"Ngoan một chút, nó không đáng sợ đến vậy."

Hắn rời đi, tầng hầm lại chìm trong bóng tối.

Sở Mặc hai mắt vô tiêu cự nhìn vào hắc ám, bất giác lại chảy nước mắt.

—————————-

Cố gia là một biệt thự rất sang trọng và rộng lớn.

Sở Triết xuống xe xách theo túi quà. Diệp Hạ Yên đã chờ sẵn ở cửa, thấy hắn thì khuôn mặt rạng rỡ chạy ra đón.

"Anh mang theo cái gì vậy?" Diệp Hạ Yên không nhịn được tò mò hỏi, phải biết từ khi kết hôn đến nay hắn rất hiếm khi mang quà đến nhà vợ. Cũng phải thôi, cuộc hôn nhân này hoàn toàn là do hai bên ép buộc mà, Diệp Hạ Yên chán nản nghĩ.

Cô cứ nghĩ hắn sẽ không trả lời, không ngờ Sở Triết lại lạnh nhạt đáp: "Thuốc bổ thận."

Sắc mặt Diệp Hạ Yên xanh mét.

"Khoan đã, anh chờ chút..."

"Cậu đến trễ đấy:"

Trong sảnh chính truyền đến một giọng nữ trung niên, Sở Triết giương mi nhìn người phụ nữ ngồi trên xe lăn được người hầu đẩy ra.

Người phụ nữ có gương mặt cực kì xinh đẹp quyền quý, không thể đoán được tuổi tác do dung nhan được bảo dưỡng rất tốt, vẻ mặt sắc lạnh nhìn hắn như nhìn một con kiến nhỏ bé.

Khuôn mặt hắn đã khắc ghi cả hai đời.

Thịch.

Trong một khắc trái tim rung động mãnh liệt.

Con thú dữ bên trong hắn suýt nữa đã phá tan gông xiêng, thôi thúc hắn tiến lên bóp gãy cổ người phụ nữ xinh đẹp sắc sảo ấy.

Sở Triết cúi thấp đầu xuống, thế nhưng ánh mắt lạnh căm căm nhìn bà.

"Xin lỗi vì đến trễ, dì."

Diệp Thư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top