Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43

Trong phòng bếp không có ai, chiếc đĩa vỡ ở dưới sàn, Bạch Nhan Thư thở nhẹ ra.

"Có lẽ là chuột đi..."

Cậu toan cúi xuống dọn dẹp mảnh vỡ thì một bóng đen đổ xuống, thanh âm trầm thấp lạnh đến tận xương tủy vang lên:

"Có thật là chuột không?"

Bạch Nhan Thư nổi gai óc quay đầu, cứng đờ thấy nam nhân cao lớn anh tuấn mặt mày âm u nhìn mình, một cảm giác áp chế mãnh liệt ập đến khiến cậu không thở nổi: "Em..."

Sở Nghiêm Phong đạp lên mảnh vỡ đi mở tung tất cả cửa sổ, cửa sau phòng bếp, động tác gấp rút như muốn tìm kiếm gì đó, bụi mịn thổi tung lên tây trang đen tuyền, con ngươi hổ phách như phát sáng.

"Anh... Anh đang làm gì thế?" Bạch Nhan Thư còn ngã ngồi dưới đất, không dám cử động nhìn nam nhân hai mắt đỏ ngầu.

"Tất nhiên là tìm chuột." Sở Nghiêm Phong thuận miệng đáp, hắn nở nụ cười dày đặc hàn ý, liếc mắt tới cửa phòng giặt khép hờ, một linh cảm chợt đến, hắn gấp không chờ nổi đi tới.

Bạch Nhan Thư cũng cảm thấy không ổn, cậu vội bò dậy muốn cản hắn: "Khoan đã-!"

Sở Nghiêm Phong cười lạnh thô bạo mở cửa.

"Cạch!"

Đồ đạc bụi bặm từ buồng giặc đổ xuống sau cánh cửa, chất thành ngọn núi nhỏ trước chân Sở Nghiêm Phong.

Bạch Nhan Thư xấu hổ muốn chết mở miệng: "Xin lỗi... Em không nghĩ anh sẽ mở buồng giặt nên không dọn dẹp trong đó. Chuột... có lẽ từ bên ngoài chạy vào..."

Sở Nghiêm Phong không có nghe cậu, hắn rũ mi nhìn bức tường đen phủ một tầng cát bụi, ánh sáng bên ngoài rọi vào, chỉ có cái bóng cô độc của hắn trên đó.

Lại một lần hi vọng.

Lại là một lần tuyệt vọng.

Nhìn nam nhân tựa vào cửa đỡ trán, không còn vẻ ác liệt vừa nãy, Bạch Nhan Thư thở ra một hơi, cậu không hiểu, tìm chuột kích thích lắm sao? Bắt không được trông hắn thất vọng thế kia.

Thiếu niên không dám nhiều lời, cậu cúi xuống định tiếp tục dọn mảnh vỡ thì tay bị cầm lấy, Sở Nghiêm Phong cau mày kéo cậu đứng dậy: "Lấy chổi quét đi, đừng để bị thương."

"A! Vâng..." Bạch Nhan Thư đỏ mặt để hắn nắm tay, thấy vẻ mặt nam nhân đã trở nên đạm mạc như mọi khi, tâm trạng thấp thỏm biến mất, "Anh không cần ở đây, để em thu dọn nhanh sẽ trở ra ạ."

"Để sau đi." Sở Nghiêm Phong nhìn chằm chằm đôi mắt hạnh trong veo của thiếu niên, kéo cậu ghé vào cổ hít sâu một hơi, "Ở bên tôi lâu hơn một chút..."

Bạch Nhan Thư sững người để hắn ôm, trái tim kịch liệt nhảy, cậu không dám ôm lại hắn, liền để mặc hắn ôm lấy cậu, mùi thuốc lá dày đặc tràn vào khoang phổi.

"Vậy... Em sẽ dọn sau, bây giờ chúng ta đi ăn cơm nhé?" Bạch Nhan Thư mặt đỏ bừng lí nhí nói.

"Ừm." Sở Nghiêm Phong để thiếu niên đi trước, bản thân đứng giữa phòng bếp cũ nát, hắn đột nhiên muốn hút thuốc, nhưng khói thuốc sẽ lấn át hương cỏ nhạt nhòa kia, hắn liền từ bỏ.

"Chít."

Một con chuột chạy ra từ gầm chạn cũ kĩ, Sở Nghiêm Phong nhanh tay bắt được nó, con chuột nhỏ trong lòng bàn tay hắn ra sức giãy giụa. Sở Nghiêm Phong nghiền ngẫm nhìn nó, cơ tay bóp chặt, con chuột trong tay bị bóp nổ tung thành bãi thịt nát.

Đây mới là chân thật.

Sở Nghiêm Phong nhe răng cười, hắn vứt xác chuột vào thùng rác, rửa sạch máu rồi ra khỏi phòng bếp.

Hắn vừa đi, tiếng nức nở rất khẽ truyền ra từ chạn tủ.

"Nơi này quá bẩn, tôi cho em một căn nhà, mẹ con em chuyển tới ở đi."

"Khụ! Khụ!"

Bạch Nhan Thư sặc nước ho khan, vẻ mặt nam nhân thực nghiêm túc, cậu lắp bắp nói: "Anh, anh nói thật sao?"

"Trông tôi giống đùa lắm à?" Sở Nghiêm Phong nhướng mày, "Em không thích?"

"Không... Không phải thế!" Bạch Nhan Thư cố lấy bình tĩnh, qua một lúc mới bối rối nói, "Em... không thể nhận được."

"Vì sao?" Sở Nghiêm Phong chống cằm thản nhiên hỏi.

"Vì... từ hai năm trước, anh đã giúp đỡ em rất nhiều, nhưng em không biết làm sao để báo đáp... Cứ tiếp tục đơn phương nhận lấy thế này, em cảm thấy rất khó xử... "

Sở Nghiêm Phong đã giúp cậu rất nhiều, hắn không chỉ là ân nhân của cậu, hắn còn là người cậu thích. Hiện tại cuộc sống đã ổn hơn trước rất nhiều, cậu không muốn tiếp tục đơn phương nhận giúp đỡ nữa.

"Em cứ tiếp tục như hiện tại là được."

Thiếu niên ngốc ngốc ngẩng đầu.

"Tôi cho, em cứ việc nhận." Sở Nghiêm Phong nheo mắt nhìn thiếu niên, như muốn nhìn đến hình bóng ai khác từ đôi mắt hạnh ửng đỏ kia: "Tôi thích em như thế."

Nghe tiếng "thích" từ miệng hắn, trái tim Bạch Nhan Thư nổi trống, xấu hổ cúi đầu, "Cảm ơn anh... Nhưng em không thể nhận được, mẹ có lẽ cũng không muốn... "

Sở Nghiêm Phong không nói gì nữa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống bàn cơm, ăn một thìa cơm chiên trứng còn chưa kịp nhấm nuốt, di động reo vang, Sở Nghiêm Phong nhíu mày tắt máy, đứng dậy cầm lấy áo khoác rời đi. Bạch Nhan Thư mất mát nhìn nam nhân rời khỏi, nhịn xuống lời nói trong lòng.

Sở Mặc cảm thấy khó thở quá.

Giống như ngày bé y bị cha đuổi đánh chỉ biết chui vào tủ trốn, tủ quần áo vừa tối vừa chật, y bị đồ đạc chèn đến khó thở, dưỡng khí không đủ khiến y nhiều lần ngắt quãng ngất đi, nhưng tỉnh lại trước mắt vẫn là hắc ám, không có ai tìm thấy y, làm y không phân biệt được mình còn sống hay đã chết.

Cửa tủ quá cũ bị kẹt không thể mở ra, Sở Mặc bắt đầu sợ hãi, giữa việc tiếp tục bị bóng tối nuốt chửng hoặc bị con trai tìm thấy, cái nào y cũng không dám chọn.

"Đau quá... Ai đó... Cứu tôi với..."

Sở Mặc khổ sở khóc không thành tiếng, y ôm bụng đau đớn co người trong chạn tủ. Bất chấp đau nhức từ bụng, y đã lấy hết sức bò vào trong chạn tủ trốn, hạ thân ẩm ướt, ngón tay bị cắn đến bật máu, y run cầm cập nghe tiếng bước chân và thanh âm quen thuộc chỉ cách một cánh tủ.

Mỗi lần hắn mở một cánh cửa ra, nỗi khủng hoảng muốn ăn mòn Sở Mặc, bụng dưới quặn đau không cho phép y ngất đi mà phải trải qua mỗi khắc sợ hãi đến hít thở không thông, khi hắn mở cửa buồng giặt, y suýt không chịu được nữa mà ôm đầu thét lên.

Cửa tủ hở ra một tia sáng nhỏ, Sở Mặc theo bản năng nhìn vào tia sáng.

Sở Nghiêm Phong đang ôm Bạch Nhan Thư.

Vẻ mặt của Bạch Nhan Thư thẹn thùng vui vẻ.

Đứa trẻ trong bụng y đột nhiên quẫy đạp.

Sở Mặc cắn vào mu bàn tay nuốt xuống tiếng kêu đau đớn, một tay đỡ bụng to, giữa tầng nước mắt, y hoảng loạn nhìn vào ánh sáng khép lại, trong ngực cuồn cuộn thống khổ.

Tại sao y phải trốn trong tủ?

Tại sao y lại bị con trai cưỡng hiếp đến mang thai chạy trốn, không nhà để về?

Tại sao... Những người ngoài kia lại hạnh phúc hơn y?

Sở Mặc nằm co người trong chạn tủ chật hẹp, nhìn cái bụng phập phồng dâng cao, một suy nghĩ đáng sợ ập đến. Nếu nó biến mất, liệu đau đớn của y cũng biến mất theo không?

Đúng lúc này cánh tủ mở toang, ánh sáng chiếu lên mi mắt, trước khi ngất đi, y chỉ kịp yếu ớt giương mắt nhìn thiếu niên thần sắc hoảng hốt:

"Chú Mạc!!"

Từ cơn hôn mê tỉnh lại, Sở Mặc mờ mịt thấy trần nhà màu đen, tầm mắt vô tiêu cự nhìn đến cái bụng nhô cao, cỗ xúc động dâng lên khiến y nghiêng người nôn khan.

"A--"

Không chỉ bụng đau, cả cơ thể đau nhức như bị xe tải cán qua, trong đầu trống rỗng, y thấy con dao gọt trái cây đặt trên tủ đầu giường, vô thức bò qua cầm lấy, hai tay cầm dao run cầm cập chỉa vào bụng muốn đâm xuống!

"Chú!!"

Tiếng hét của thiếu niên làm Sở Mặc run tay làm rơi dao xuống sàn, Bạch Nhan Thư lập tức chạy tới ném con dao đi, nước ấm từ chậu nước cậu mang vào hắt lên cẳng chân gầy trơ xương trắng nõn của y, Sở Mặc giật mình rụt chân vào chăn.

"Chú, chú định làm gì?" Bạch Nhan Thư rơi nước mắt nắm lấy vai y, "Chú Mạc, xin chú đừng làm chuyện nguy hiểm vậy..."

"Nhan Thư?" Nhìn thấy cậu, ánh mắt tan rã của Sở Mặc lấy lại tiêu cự.

"Là cháu đây, là cháu đây... Thực xin lỗi... Chú đừng sợ, chú rất kiên cường, đứa bé cũng thế..." Bạch Nhan Thư ôm lấy nam nhân trung niên, bàn tay y quá lạnh, cậu muốn truyền hơi ấm sang cho y.

Bạch Nhan Thư sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc cậu mở chạn tủ ra.

Sau khi Sở Nghiêm Phong rời đi, Bạch Nhan Thư và bà Thẩm đi tìm y khắp căn trọ đều không thấy, hai mẹ con vô cùng lo sợ, thân thể của Sở Mặc yếu ớt cùng mang thai, sao có thể đi đâu xa được? Khi cậu định lấy xe đạp đi tìm Sở Mặc, cậu nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ vang lên từ chạn tủ phòng bếp.

Bạch Nhan Thư run rẩy mở cánh tủ, trái tim muốn nhảy ra ngoài.

Nam nhân trung niên đáng thương ôm bụng to co chân ngồi trong chạn tủ chật hẹp, sắc mặt y trắng bệch, tay chân bị chính mình cắn chảy máu, giữa hai chân lấm tấm máu đỏ.

Y lại bị động thai, nhưng kì lạ là tử cung vẫn vững vàng giữ được đứa trẻ, giúp y tránh được sinh non.

"Chú Mạc, thực xin lỗi, là lỗi của cháu không tìm thấy chú sớm hơn..." Bạch Nhan Thư cả buổi tối chăm sóc cho y vẻ mặt cũng tái nhợt đi, cậu run giọng nói "Chú Mạc, một thời gian ngắn nữa thôi đứa trẻ sẽ được sinh ra, chú có thể kiên nhẫn một chút không? Xin chú đừng... giết nó..."

... Vì y cũng sẽ chết theo mất.

Sở Mặc chớp mắt lấy lại thanh tỉnh, y cứng đờ đẩy thiếu niên ra, thở gấp hỏi: "... Sao hắn lại đến đây?"

"Sao ạ?" Bạch Nhan Thư nhất thời không hiểu.

"Sở Nghiêm Phong!!" Sở Mặc bỗng nhiên gào lên, nước mắt y chảy ướt hai má trông vô cùng chật vật, "Tại sao hắn lại đến đây?! Sao cậu lại quen biết hắn?!!"

"Anh ấy... Anh ấy chính là người giúp cháu, hai năm trước ở quán bar cháu đã kể với chú..." Bạch Nhan Thư bị y dọa ngốc, "Chú, chú biết anh ấy sao?"

"Tôi..." Sở Mặc choáng váng, y không biết nên tỏ vẻ gì, lúc này bụng lại truyền đến đau đớn, y run lẩy bẩy ôm bụng chán ghét vạn phần, Bạch Nhan Thư vội đưa thuốc cùng cốc nước ấm cho y, Sở Mặc đột nhiên cảm thấy phiền chán, vung tay khiến cốc nước rơi xuống sàn.

"A!"

"Nhan Thư, có chuyện gì thế? Chú Mạc tỉnh rồi à?" Tiếng bà Thẩm từ ngoài cửa vọng vào.

"Không có, chú ấy còn ngủ, con lỡ tay đánh rơi cốc nước, mẹ tiếp tục ngủ đi ạ." Bạch Nhan Thư vừa trả lời bà vừa tìm khăn giấy lau dọn dưới sàn.

Bà Thẩm lẩm bẩm vài tiếng rồi rời đi. Sở Mặc thở dốc nhìn thiếu niên loay hoay dưới sàn nhà lau dọn, y rất hối hận: "Nhan Thư, thực xin lỗi..."

"Không sao, hôm nay hẳn chú đã mệt rồi, chú ngủ một giấc sẽ khỏe lại thôi. Cháu sẽ đi tìm thuốc mới." Bạch Nhan Thư không hề gì đối y cười, định rời đi thì Sở Mặc túm lấy góc áo cậu, vẻ mặt thống khổ.

Sở Mặc run rẩy nói: "Nhan Thư... Xin cậu, đừng tiếp tục liên hệ với hắn."

Bạch Nhan Thư ngồi xuống bên giường: "Chú Mạc, trước đây chú đã quen biết anh ấy sao? Hai người là quan hệ thế nào?"

Sở Mặc cắn môi rơi nước mắt.

Y sao có thể nói hắn là con trai y?

Y sao biết được người cậu thích chính là con trai y?

Sở Mặc nhớ đến bộ dáng thiếu niên vui vẻ kể về ân nhân, đành cắn răng nói dối: "Không quen... Tôi chỉ nghe về hắn..."

Thiếu niên thở dài, cậu tìm khăn giấy lau nước mắt cho y, có thể hôm nay thai động khiến cảm xúc y thực không tốt: "Cháu không biết trước đây anh ấy là người như thế nào, nhưng hiện tại anh ấy đối với cháu và mẹ rất tốt, anh ấy là ân nhân của cháu, dù trước đây đã xảy ra chuyện gì sự thật đó sẽ không thay đổi."

Thiếu niên nói hợp tình hợp lý, song Sở Mặc càng nghe vẻ mặt càng tái nhợt, y nhớ tới mặt vô tình tàn nhẫn của con trai mười năm qua, thanh âm phát run: "Không... Nhan Thư, cậu không hiểu... Cậu phải tránh xa hắn, hắn..." Rất nguy hiểm.

"Chú Mạc, anh ấy đối xử với mẹ con cháu rất tốt."

Sở Mặc vô lực lắc đầu: "Không... Nhan Thư, tin tưởng tôi... Hắn không bình thường, hắn đối với cậu..."

Trước nam nhân tâm lý đang yếu ớt đến sắp vỡ nát, Bạch Nhan Thư kiềm nén không hỏi về quá khứ kích thích y: "Mặc dù đôi khi hơi lạnh lùng và cư xử bộc phát, nhưng anh ấy chưa bao giờ tổn thương cháu."

Sở Mặc ngơ ngác nghe cậu nói, y bỗng nhớ đến cái ôm y nhìn thấy qua khe cửa, lại nhớ tới con trai giam cầm hành hạ y suốt mười năm, trái tim ẩn ẩn đau.

Hắn, còn có Cận Thiên, trong hai năm y bị Sở Triết giam cầm, đã quên được y rồi sao?

Thật sự dễ dàng thế sao?

Sở Mặc nhìn thiếu niên có phần giống mình, lo sợ không thôi: "Nhan Thư, cậu... Rất thích hắn sao?"

Mặt thiếu niên đỏ lên, cậu thành thật nói: "Đúng thế, cháu... Muốn ở bên anh ấy."

"Không được... Không thể được, tôi không cho phép." Sở Mặc cắn răng khổ sở nói.

Bạch Nhan Thư thất vọng rồi, cậu không nhận ra điều gì kì lạ, cậu kéo chăn giúp y: "Nếu chú không thích anh ấy, lần sau... Cháu sẽ không mời anh ấy đến nhà nữa."

Sở Mặc đỏ mắt, "Nhan Thư, cậu không cần vì tôi..."

"Xin lỗi chú, cháu không mong chuyện ngày hôm nay sẽ lặp lại." Bạch Nhan Thư ôn nhu cười.

Sau đó Bạch Nhan Thư mang thuốc đến nhìn y uống hết mới rời đi. Sở Mặc vùi đầu trong chăn, quá tối, y thở không nổi liền ngồi dậy bật đèn, mờ mịt ngồi trên giường ôm bụng to, đứa nhỏ lúc này rất ngoan ngoãn, Sở Mặc ôm bụng cười buồn: "Thật sự rất kiên cường..."

Chỉ còn vài tuần nữa y sẽ sinh, muốn phá thai chẳng khác gì tự sát, huống hồ y đã quyết tâm sinh nó ra cho Sở Triết.

Nhưng hôm nay nhìn thấy Sở Nghiêm Phong, y mới nhận ra bản thân sợ hãi đối mặt với hắn thế nào, đến mức muốn vứt bỏ tất cả để được giải thoát.

Sở Mặc nghĩ đến bộ dạng thiếu niên buồn bã trước khi rời đi, y nhắm mắt lại.

"Phải rời đi... Sáng mai mình sẽ phải... tiếp tục chạy trốn..." Cho đến khi sinh đứa trẻ này ra, trốn đến một góc tối tăm nào đó, không ai tìm thấy mà sinh con, tốt nhất không cần liên lụy đến ai nữa.

Bất hạnh của y, một mình y chịu là đủ rồi.

Bên dưới cửa sổ phòng ngủ, ánh sáng lập lòe từ điếu thuốc cháy cả đêm.

Ngày hôm sau Sở Mặc bị hương hoa hồng đánh thức.

Y mơ màng mở mắt, Bạch Nhan Thư đang ở cạnh tủ đầu giường ngắm nghía bó hoa hồng trên tay.

"Chú Mạc, chào buổi sáng." Thiếu niên cầm hoa hồng đối y cười vui vẻ.

"Chào buổi sáng, Nhan Thư." Sở Mặc cười nhẹ che giấu mệt mỏi dưới đáy mắt, cố tỏ ra tự nhiên nói: "Sáng sớm đã cầm hoa hồng, mua tặng cho chú sao?"

"Nếu chú thích."

Bạch Nhan Thư rút ra vài nhánh hoa hồng không gai đưa cho Sở Mặc, Sở Mặc cầm lấy ngắm nghía, y như nhớ tới chuyện gì vui vẻ mà cười, khóe mắt cong lên, tóc mai đen mượt dịu dàng rũ xuống, dưới ánh nắng người và hoa xinh đẹp vạn phần.

Sở Mặc ôn hòa cười nói, "Cảm ơn Nhan Thư."

Bạch Nhan Thư hồi thần, cậu xấu hổ nhìn chỗ khác: "Đó... Không phải hoa cháu mua, sáng sớm đã thấy đặt ở cửa."

Sắc mặt Sở Mặc xanh mét, hoa hồng cầm không vững rơi xuống sàn, Bạch Nhan Thư rất đau lòng, cậu nhặt hoa đặt lên tủ đầu giường: "Chú Mạc, hôm nay cháu dẫn chú đi khám thai."

Sở Mặc lập tức cứng đờ: "Tôi không đi."

Bạch Nhan Thư cố thuyết phục: "Chú à, ngày hôm qua thai động quá nguy hiểm, cháu sợ có biến chứng gì đó, chú còn sắp sinh, chúng ta tốt nhất nên kiểm tra một lần để yên tâm, cháu có biết một phòng khám tư..."

"... Không cần đâu, tôi hiện tại đã ổn rồi, cậu đừng lo lắng." Sở Mặc lắc đầu, kéo chăn che đến chóp mũi chỉ để lộ cặp mắt đỏ hoe, ánh nắng dịu dàng đáp lên mi mắt rũ xuống như tấm rèm dày.

Bạch Nhan Thư có một giây đã thất thần, cậu ngượng ngùng nhìn về hướng khác.

"... Cháu học điều dưỡng, không ít lần đi thực tế gặp các cô chú lớn tuổi sức khỏe không tốt, nhưng họ không muốn uống thuốc, thậm chí ngại khám chữa vì sợ biết bệnh sẽ càng lo lắng hơn. Chẳng lẽ họ không lo sức khỏe của họ sẽ không thể tốt lên nếu cứ mãi né tránh sao? Chú Mạc, cháu biết sẽ rất khó khăn, nhưng chú... cho dù không vì đứa bé, chú cũng nên nghĩ cho chính mình..."

Sở Mặc ngắt lời cậu: "Nhan Thư, những người cậu xem là bệnh nhân đó, có lẽ căn bản không mang bệnh, và họ có lẽ không phải không lo cho sức khỏe của mình, chỉ là họ muốn vui vẻ tận hưởng quãng thời gian còn lại, không cần ở trên giường mỗi ngày uống hàng tá thuốc đắng ngắt thôi."

Y cách chăn xoa bụng, nhàn nhạt giương mắt nhìn thiếu niên sững sờ, "Như vậy, là một bác sĩ, hay người điều dưỡng, chữa bệnh cho người bệnh tất nhiên là chức trách, nhưng cũng nên tôn trọng cả ý nguyện của họ."

Trong khi Bạch Nhan Thư kinh ngạc trợn tròn mắt, Sở Mặc rũ mi nói hết: "Cho nên, tôi cảm thấy ổn nghĩa là tôi không muốn làm bệnh nhân của cậu, cậu không cần phí sức thuyết phục tôi uống thuốc. Vả lại, nếu tôi thật sự không còn ổn nữa, tôi sẽ cố gắng không làm liên lụy đến cậu..."

"Chú Mạc! Tại sao chú cứ phải nhắc đến chuyện này?! Chú rõ ràng biết cháu chỉ lo lắng cho chú, chú cứ nói những chuyện khác..."

Hốc mắt thiếu niên đã đỏ lên, Sở Mặc có chút không đành, nhưng y thật sự không thể mạo hiểm ra ngoài, y nằm xuống giường quay lưng với cậu: "Nhan Thư, tôi mệt mỏi rồi, nếu cậu lo lắng cho tôi thì để tôi ngủ một chút được không?"

"Chú..." Bạch Nhan Thư không ngờ sự quan tâm của cậu lại nhận sự đáp trả lạnh lùng đến thế, trong lòng khó nén tức giận: "Vậy tùy chú."

Nói rồi Bạch Nhan Thư rời khỏi phòng, chạy xuống mở cửa ra khỏi nhà, còn cố ý sập cửa thật lớn như trẻ con giận dỗi.

Đúng là trẻ con... Sở Mặc trở dậy buồn cười, y cảm thấy đây mới đúng là bộ dáng thiếu niên nên có, không cần vì y mà tỏ ra sầu não.

"... Mình phải rời đi."

May mắn mẹ con Bạch Nhan Thư đều ra khỏi nhà, nếu không Sở Mặc không biết nói lời tạm biệt thế nào.

Nghĩ đến người kia, Sở Mặc vẫn vô cùng hoảng sợ. Y quyết định viết ít lời nhắn nhủ cho mẹ con Bạch Nhan Thư. Chỉ cầm bút viết y cũng thấy mệt, chữ viết run run xiêu vẹo trên giấy, viết đến một nửa bút hết mực, Sở Mặc cố chấp tiếp tục viết, càng viết càng dùng lực, cuối cùng rạch vài đường trên giấy, nước mắt rơi xuống khiến tờ giấy xấu xí nham nhở hơn.

Giống như y lúc này vậy.

Phải viết lại tờ khác... Sở Mặc vò tờ giấy vứt xuống giường, y muốn tìm bút giấy mới trong hộc tủ đầu giường, vừa nhoài người ra, cơn đau từ hạ thân khiến y ngã quỵ xuống, đầu gối đập mạnh xuống sàn, Sở Mặc hét lên ngắn ngủi, ôm bụng ngồi dưới sàn rên rỉ, "Đau... Đừng nghịch nữa..."

"Cạch."

Lúc này bó hoa từ tủ rơi xuống, còn có một vật lấp lánh rơi ra lăn một vòng đến trước Sở Mặc.

Huyết sắc trên mặt Sở Mặc rút hết.

Y không thể tin nổi run rẩy cầm vật đó lên. Đó là một chiếc nhẫn kim cương cực kì quý giá, trông như là nhẫn cưới, mặt trong nhẫn có khắc ba cái tên...

"A!!!"

Sở Mặc sợ hãi hét lên ném chiếc nhẫn ra xa, y rúc vào chân giường, nước mắt ào ào rơi xuống.

Hắn biết! Hắn biết y ở đây!!

"Rầm! Rầm! Rầm!"

Dưới nhà có ai đó đập cửa, Sở Mặc hoảng sợ trừng lớn hai mắt. Bà Thẩm và Bạch Nhan Thư đều có chìa khóa, không phải là hai người, vậy đó là ai?

"Rầm! Rầm! Rầm!"

Một hồi đập cửa như tiếng búa gõ vào dây thần kinh, Sở Mặc hoảng loạn bò vào tủ quần áo trốn. Bên trong rất chật, mùi gỗ mốc xông lên khiến y muốn nôn, xung quanh thật tối giống như quan tài. Sở Mặc lại cắn vào vết thương trên tay ngăn tiếng khóc.

"Rầm" một tiếng, cửa nhà bị phá mở. Y nghe thấy người đó xông vào nhà, đồ vật đổ vỡ, bước chân bước lên cầu thang rồi dừng lại trước cửa phòng y!

Sở Mặc sợ hãi rúc sâu vào tủ quần áo, ôm đầu muốn khóc ngất đi.

Nhan thư... Nhan Thư... Cứu tôi với!

"Ồ? Thai phụ?"

Cánh tủ bị phá mở, Sở Mặc mở mắt thấy một khuôn mặt xa lạ, nhất thời không kịp phản ứng.

"Tưởng nhà này đi vắng hết rồi chứ? Không ngờ còn có thai phụ?" Gã săm soi Sở Mặc từ đầu đến chân, từ cái bụng to tròn dừng lại ở gương mặt hoảng sợ đầy nước mắt, gã liếm môi cười, "Cũng khá xinh đẹp." Gã túm tay Sở Mặc muốn lôi y ra.

Sở Mặc rốt cuộc nhận ra gã là tên trộm, y ra sức phản kháng, "A-- Buông ta ra!! Không!! Nhan Thư!!"

"Nhan Thư? Là tên chồng à? Người đẹp, chồng em e là không về kịp cứu em rồi, khóc cũng dâm đãng như vậy... Hẳn là chồng không thỏa mãn nổi chứ gì!" Gã đàn ông cười dâm, nhìn thấy da thịt trắng nõn giằng co lộ ra, vươn tay muốn xé quần áo y. "Để hôm nay ông đây thỏa mãn em!"

Sở Mặc nhớ tới kí ức bị cưỡng gian khi mang thai, lập tức liều mạng giãy giụa, y cắn vào cánh tay gã, tên trộm la lên một tiếng buông y ra, Sở Mặc cố gắng bò đi, tên trộm tức giận đá vào ngực Sở Mặc, y ho ra một tiếng ôm ngực nằm dưới sàn.

"Con điếm này dám cắn ông! Đã bị chơi đến to bụng rồi còn làm bộ! Ông phải chơi chết mày!!"

"Không muốn.. Đừng lại đây..."

Gã trộm muốn nhào tới, Sở Mặc suy yếu ôm lấy bụng, răng đã kề vào lưỡi chuẩn bị cắn xuống, đột nhiên một khắc sau trước mắt y loang lổ màu đỏ, có chất lỏng ấm áp bắn lên mặt y. Dao đâm xuyên tim tên trộm, khi dao rút ra, máu phun tung tóe lên gương mặt tái đi vì sợ của Sở Mặc.

Sở Nghiêm Phong vô cảm đứng sau, tay nắm cán dao, máu bắn lên dung mạo anh tuấn kinh diễm.

Tên trộm chết không nhắm mắt ngã xuống bên chân Sở Mặc, y sợ đến hét lên: "A a--!!!"

Một giây sau y đã bị túm tóc kéo vào lồng ngực hắn, một tay hắn gắt gao siết eo y như muốn chặt đứt, một tay kéo tóc ép y phải ngẩng đầu, đôi môi hắn nặng nề hôn xuống.

"Ưm...!!" Sở Mặc bị con trai hung hăng ôm hôn, hắn hết gặm cắn môi lại đưa lưỡi vào mút lưỡi y, nước bọt có vị cay của thuốc lá y không kịp nuốt xuống chảy ra khóe miệng, nhưng nam nhân phát cuồng ép y tiếp thu tất cả nước bọt cùng hơi thở của hắn, trở thành một với hắn, không bao giờ rời khỏi hắn nữa.

Hắn túm cằm y tiếp tục vừa hôn vừa sờ eo, hai cánh môi tách ra một chút đã lập tức dán vào. Sở Mặc nuốt xuống không ít nước bọt của con trai, đầu lưỡi hắn hôn sâu đến tận cổ họng y, y lại không dám cắn hắn, hắn ôm y quá chặt, nụ hôn kéo dài từ đôi môi đến xương quai xanh rồi đến trước ngực.

"Sở Mặc, Sở Mặc của tôi..."

Độ ấm, hơi thở, hương vị này đều là chân thật...

Sở Nghiêm Phong thấp giọng gọi tên y, hắn quá nhớ nhung hương vị của y, hắn gấp gáp vùi mặt vào cổ y hít sâu, áo ngủ của y trượt xuống lộ ra một phần bộ ngực trắng ngần mềm mại, hắn cúi người toan ngậm lấy vú y nhưng người dưới thân khóc lóc đẩy hắn ra, đỡ lấy bụng rên rỉ.

"Đau quá... Bụng tôi...A!!"

Đột nhiên y bị hắn buông ra ném xuống sàn, ngay sau đó hai bên mặt Sở Mặc ăn hai bạt tai.

"A-- Đừng... Nghiêm Phong, xin cậu...!!", Sở Mặc bị đánh mũi miệng đều chảy máu, hai bên mặt sưng lên, y sợ muốn chết nhìn con trai đang âm u cười.

Rõ ràng một giây trước còn hôn y, giây sau đã trở mặt đánh cha ruột, Sở Nghiêm Phong lại quăng cho y một bạt tai, Sở Mặc bị đánh đến váng đầu, đầu y đập vào cạnh tủ, trước mắt tối đen, tóc bị nắm lên, trong con ngươi màu hổ phách y thấy một khuôn mặt tái nhợt thê thảm in rõ mấy dấu tay.

Sở Nghiêm Phong nắm tóc y lại tát mấy cái, đánh đến người không còn sức xin tha, thoi thóp ngoan ngoãn ôm mặt quỳ dưới chân hắn.

Yết hầu bị siết lấy, Sở Mặc hít thở không thông bị con trai bóp cổ đè lên tủ, máu từ trán chảy vào mắt y, Sở Mặc kịch liệt run rẩy đối diện ánh mắt chất chứa phẫn nộ như bão táp, Sở Nghiêm Phong cười dữ tợn:

"Hai năm nay, em bị bao nhiêu đàn ông chơi qua rồi?"

Tột độ sỉ nhục khiến nước mắt y rào rạt rơi, Sở Mặc bị hắn buông ra hô hấp dồn dập rúc về phía sau, không dám tin tưởng khản cổ khóc, "Không... Nghiêm Phong.... Hức... Tôi không có..."

"À? Nhiều quá không trả lời được? Vậy đổi câu hỏi khác." Sở Nghiêm Phong một chân đạp lên bụng y, như phát điên mà cười:

"Thứ này, là của ai?"

Bạch Nhan Thư cầm theo mấy gói đồ dinh dưỡng cùng một bó hoa về nhà.

Cậu đã nghĩ kĩ rồi, chú Mạc dù sao đang mang thai, cảm xúc nóng nảy là khó tránh, cậu giận dỗi với y làm gì? Chú ấy không muốn kể về quá khứ, không muốn đi khám thai cũng được, cậu sẽ kiên nhẫn thuyết phục thêm.

Cậu còn tự mua hoa về tặng y, cậu nhận ra hình ảnh y cầm hoa ngồi dưới nắng thật sự quá xinh đẹp.

Bạch Nhan Thư tự chấn chỉnh tâm trạng mỉm cười. Nhưng khi đến trước nhà thấy khóa đã bị phá, Bạch Nhan Thư không cười nổi nữa, trái tim cậu đập nhanh hơn, cậu xông vào phòng khách thấy mọi thứ bị lục tung lên. Bạch Nhan Thư nhìn lên cầu thang, toàn thân chảy mồ hôi lạnh.

"Chú Mạc?..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top