Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dường như không hiểu tại sao lại không thể, nên Luke càng ngỡ ngàng hơn. Dù vậy, có vẻ đã chắc chắc được mình bị từ chối nên cậu cúi gầm mặt, Ji Heon thấy đáng thương cho dáng vẻ buồn bã đó nên cố tình nói bằng giọng điệu không có gì to tát.

"Jae Kyung lớn hơn em một tuổi phải không? Ở Hàn, vốn dĩ cách một tuổi thì không thường gọi là anh."

Jae Kyung cau mày nhìn Ji Heon, chỉ vì để an ủi một người nước ngoài không biết gì mà đi thản nhiên nói câu có thể khiến 50 triệu người Nho giáo bóp cổ anh.

"Anh sống ở một nước Hàn Quốc khác em ạ?"

Ji Heon đá chân Jae Kyung dưới gầm bàn. Nghĩa là bảo cậu hãy yên lặng.

"Mà Luke nói tiếng Hàn giỏi thật đấy."

Ji Heon nói trong khi mở hộp gà viên chiên của mình.

"Phát âm tốt nên mỗi khi nghe anh đều cảm thán. Có thể thấy em đã học tập rất chăm chỉ."

Cũng may là trước lời khen của Ji Heon, Luke đã mỉm cười lịch sự và ngại ngùng, như thể chưa từng ủ rũ, rồi lập tức bắt đầu lắp bắp kể về những mẫu chuyện vui mà mình gặp phải lúc học tiếng Hàn. Trong khi Ji Heon chăm chú lắng nghe và hưởng ứng thì Jae Kyung không nói một lời. Cậu chỉ ăn hamburger và khoai tây chiên với gương mặt vô cảm, dường như không hề để tâm đến câu chuyện của Luke.

"Vậy nên, Noah biết em học tiếng Hàn nên hỏi em là đồ ngốc à!"

"Noah đúng là nói rất nhiều điều ngu ngốc."

Trước lời nói của Ji Heon, Luke bật cười "Ahaha."

"Dù vậy nhưng Noah tốt lắm ạ. Dù ngu ngốc và hư hỏng."

Luke bao che Noah bằng những lời trước sau không đồng nhất. Có lẽ cậu muốn nói là tinh quái. Ji Heon nói đỡ rằng "Anh biết".

"Vì quá ngay thẳng nên thế chứ tính cách không phải xấu. Bơi giỏi và cũng rất chăm chỉ. Là một tuyển thủ tuyệt vời."

Trước lời nói của Ji Heon, Luke nhiệt tình gật đầu. Sau đó, cậu nói với giọng có chút thận trọng.

"Honey cũng từng là tuyển thủ mà. Bây giờ, từ giờ anh không làm nữa sao?"

Thấy việc Ji Heon chưa từng nói mà cậu đã biết anh có kinh nghiệm làm tuyển thủ thì quả nhiên là Noah đã nói này nói kia.

Cậu ấy đã nói tới đâu rồi nhỉ. Liệu có nói chuyện anh là nhân vật chính của video giải vô địch Berlin mà Jae Kyung xem không. Hay cậu ấy cũng đã nói chuyện hiện giờ Jae Kyung như phát điên và chuyện anh là Omega?

Ji Heon nhớ lại từng nội dung một về cuộc nói chuyện giữa mình và Noah lúc Giải xuyên Thái Bình Dương rồi lên tiếng.

"Anh không làm nữa. Hoàn toàn giải nghệ rồi."

Ji Heon lo Luke không biết từ giải nghệ nên anh nói hết hai từ là retire, farewell.

"Vậy sao anh không làm huấn luyện viên ạ?"

Có vẻ cậu muốn hỏi rằng tại sao sau khi giải nghệ anh không đi theo con đường hướng dẫn mà lại rẽ hướng qua công ty đại diện. Anh tự động mỉm cười trước cách dẫn dắt thẳng thắn và vụng về của đứa trẻ không theo kịp những suy nghĩ trong đầu.

"Không phải ai cũng làm huấn luyện viên được."

Phải là những người giỏi chỉ dạy giống như Oliver vậy. Ji Heon cười nói.

"Anh thì không thể dạy ai được."

Luke mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng Jae Kyung ngồi bên cạnh đã nói trước.

"Anh sẽ làm tốt thôi ạ."

Anh tưởng cậu không nghe nhưng hình như có lắng nghe.

"Thay vì những tên khốn luôn quát nạt, mắng chửi và đánh đập người khác thì trái lại, huấn luyện viên nên là những người như anh mới phải. Là người nghiêm khắc với bản thân và rộng lượng với người khác, phải vậy thì các tuyển thủ mới biết và làm theo."

Vì cậu thản nhiên khen anh với gương mặt nghiêm túc nên càng khiến anh xấu hổ. Ji Heon ý thức được Luke đang ngồi đối diện nên cố tình nói nửa đùa nửa thật.

"Này, giờ em nói thế được hả? Nếu anh mà huấn luyện viên, chắc em ngồi lên đầu anh và không thèm nghe lời mất."

"A, lại gì nữa."

Jae Kyung thở dài như thể điều đó thật quá đáng rồi lại nói với gương mặt nghiêm túc.

"Em không đùa và em cũng nghe lời anh nhất thế gian này. Ngoài anh ra, em không nghe ai cả."

"Nào, cho em cái này. Ra ngoài và mua chút lương tâm đi."

Khi Ji Heon vừa nói vừa đưa tấm thẻ và hóa đơn đặt lên khay, Jae Kyung thật sự nhận lấy và nói.

"Cái này không phải thẻ công ty sao? Em dùng cũng được sao?"

"Không được."

Ji Heon vội giật tấm thẻ lại.

"Gì vậy chứ. Cho rồi lấy lại."

Ích kỷ ghê. Cậu vừa nói vừa trề môi, khiến suýt nữa anh đã nói rằng cậu có biết khoản thanh toán thẻ tín dụng trong một tháng của anh đã bị bóc hơi vì chiếc giường cậu làm hỏng không.

Cũng may là ngay trước khi nói, anh đã chạm mắt với Luke và ngậm miệng lại, nên vì thế mà lần này Luke nói như thể đã chờ.

"Cái đó, hiện tại, honey, có người thích, à không, có bạn gái không? Hay là bạn trai."

Trước câu hỏi bất ngờ, Ji Heon không có thời gian để bối rối.

"Sao cậu lại tò mò chuyện đó?"

Jae Kyung vò nát giấy gói hamburger và nói. Luke hỏi Ji Heon nhưng Jae Kyung lại trả lời nên cậu ngạc nhiên, rụt vai lại.

"Chỉ là, chỉ là vì honey đẹp trai... và ngầu..."

Nhìn Luke lắp bắp hơn bình thường, Jae Kyung lạnh lùng nói.

"Vậy nên liên quan gì đến cậu."

Trước giọng điệu lạnh lùng đến mức ghê rợn đó, biểu cảm của Luke bỗng đông cứng lại. Khi thấy Luke cúi đầu với gương mặt tái nhợt, Ji Heon cũng thấy khó chịu trong lòng. Và càng day dứt hơn khi anh biết tại sao Luke lại hỏi câu hỏi như thế.

Thật ra điều Luke thật sự muốn hỏi là mối quan hệ của họ. Chắc Luke muốn hỏi hai người có phải đang hẹn hò, có phải là người yêu không. Nhưng có chút sợ hãi khi hỏi thẳng như thế và lo rằng câu hỏi sẽ trở nên bất lịch sự nên mới hỏi Ji Heon vòng vo như thế.

Nếu giờ anh nói mình không có bạn trai thì cậu có an tâm chút không. Ji Heon suy nghĩ trong khi nhìn Luke, người vẫn đang buồn bã đến mức đáng thương. Được rồi, chắc có lẽ Luke cũng đang mong chờ câu trả lời đó. Nếu anh nói mình không có bạn trai thì có nghĩa là anh không có quan hệ như thế với Jae Kyung.

Tuy nhiên...

"Sao thế, nếu anh nói không có thì em sẽ giới thiệu ai đó cho anh ư?"

Ji Heon cười nói.

"Hay là, Luke muốn làm bạn trai anh?"

Anh định bằng bất cứ cách nào xoa dịu bầu không khí căng thẳng nên cố tình nói đùa, nhưng trái lại, dường như càng làm Luke bối rối hơn.

"Dạ không? Không! Em, chuyện đó, không phải đâu!"

Luke đứng bật dậy rồi vẫy hai tay điên cuồng và nói.

"Anh biết. Anh đùa thôi."

Ji Heon cũng ngạc nhiên và nói.

"Xin lỗi. Anh chỉ nói đùa thôi."

Khi anh đưa cho cậu ly Americano đá mà mình chưa đụng vào với ý bảo cậu uống nó và bình tĩnh lại thì Luke cuống cuồng nhận lấy và ngồi lại chỗ.

Cũng may là khi đồ uống lạnh đi vào và cung cấp caffein, Luke cũng trở nên bình tĩnh một chút. Ji Heon chờ cậu bình tĩnh hoàn toàn và xin lỗi đàng hoàng một lần nữa.

"Anh xin lỗi. Lời nói đùa nghiêm trọng quá."

"Dạ không! Không sao. Em mới có lỗi."

Dường như Luke nghĩ rằng mình đã làm ầm ĩ. Cậu chỉ nhìn xuống bàn với gương mặt đỏ bừng, không thể ngẩng đầu lên, trước dáng vẻ khúm núm đó khiến anh thương cảm.

"Không, không phải lỗi của Luke mà anh đã phạm lỗi."

Thật đấy. Ji Heon muốn bằng bất cứ cách nào làm tâm trạng của Luke thoải mái hơn nên anh nói như thể an ủi.

"Thật ra đây là thói quen không tốt của anh, nếu những người anh gặp trong công việc mà hỏi về chuyện cá nhân thì anh sẽ chuyển chủ đề như thế. Dù hôm nay chúng ta đã nói chuyện nhiều và thân thiết một chút nhưng dù gì Luke vẫn là trợ lý của Oliver. Anh vẫn có chút, hơi ngại khi nói về chuyện cá nhân thế này."

Không phải lỗi của em, là anh đã đi quá xa khi tránh nói chuyện vì ngại nói về việc cá nhân, khi anh giải thích và gỡ rối từng điều một như thể nói chuyện với học sinh tiểu học, thì thật may là Luke như thể đã nhanh chóng hiểu ra và gật đầu "Dạ, dạ".

"Em xin lỗi. Từ giờ em sẽ không chất vấn, à không, không hỏi thử nữa."

Có vẻ như giờ Luke cũng đã nhận ra câu hỏi của mình không thích hợp. Dù vậy, khi nhìn thấy dáng vẻ cậu xin lỗi với gương mặt như sắp chết khiến trong lòng anh thấy kỳ lạ. Nhìn thấy mọi người khắp nơi la hét lớn tiếng mặc dù biết mình sai, rồi khi nhìn thấy Luke không biết phải làm sao mặc dù việc không có gì to tát khiến anh càng cảm thấy kỳ lạ. Ji Heon cảm thấy có lỗi khi khiến đứa nhỏ xấu hổ vì cách hành xử nhạy cảm vô cớ của mình, nên anh vội nói.

"Không, em hỏi cũng được. Chuyện đó có gì đâu."

Ji Heon mỉm cười với gương mặt thẹn thùng.

"Thay vào đó, sau này khi thân nhau thêm chút nữa hãy hỏi nhé."

Vậy thì anh cũng sẽ nói cho. Ji Heon vẫn cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top