Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu liên quan đến pheromone thì tốt nhất là đến Ilsan và nhận tư vấn từ viện trưởng Im, nhưng bây giờ, anh không có thời gian để đến tận đó. Cũng may là ngay gần nhà thi đấu có bệnh viện chuyên khoa khoa nội tiết.

Anh lập tức nhập địa chỉ vào thiết bị định vị và lái xe, khoảng cách chỉ 10 phút đi bộ nhưng anh lại cảm giác quá xa. Anh mở cửa sổ để xoa dịu tâm trí rối loạn, nhưng không giúp ích được gì nhiều. Mà trái lại, mỗi khi gió lạnh lùa vào mang theo mùi cỏ khiến cảm thấy như nghẹt thở. Anh liên tục siết rồi thả vô lăng với tâm trạng bất an.

Việc nồng độ axit lactic tăng lên, nói cho dễ hiểu thì có nghĩa là cơ thể đã bước vào trạng thái hưng phấn và căng thẳng quá mức. Việc nhịp tim tăng lên cũng giống vậy. Đây là một dạng do sự kích hoạt của hệ thần kinh giao cảm. Với lại, trái ngược với sự hưng phấn tình dục nằm trong hệ thần kinh đối giao cảm, pheromone do dộng dục gây ra sẽ khuấy động hệ thần kinh giao cảm đạt cực đại hóa.

Tất nhiên, không thể xem đây là triệu chứng của động dục. Nếu một Alpha cường tráng ở độ tuổi đầu 20 mà động dục thì không lý nào có thể chịu đựng một cách khỏe mạnh thế này. Chẳng phải Cha Seung Hyun, người cũng là Alpha, đã chứng nghiệm rồi sao. Nếu tiếp xúc pheromone đến mức động dục thì lý trí sẽ ngừng lại. Vì không còn gì ngoài bản năng phải gieo hạt giống nên họ sẽ không nhìn thấy gì khác ngoài cái lỗ mà mình phải đâm vào.

Tuy nhiên, Jae Kyung có một điều đặc biệt khác so với người khác. Chính là vì hiệu ứng khắc dấu nên cậu chỉ phản ứng nhạy cảm với duy nhất một thành phần pheromone. Thậm chí, với một lượng mà người khác không thể cảm nhận thì cậu vẫn sẽ nhanh nhạy phản ứng, đến mức mùa hè đó, cậu đã nhận ra nó lẫn cùng mồ hôi trên chiếc khăn tay.

Nếu như lần này cũng vậy thì dù cậu không động dục, hệ thần kinh giao cảm cũng vẫn có thể bị kích hoạt và ảnh hưởng đến thể trạng. Khi nghĩ như thế, anh đã hiểu lý do dạo này cậu đặc biệt skinship quá mức và thái độ khác thường.

Ji Heon đến bệnh viện và tiến hành kiểm tra ngay để nhận biết lượng pheromone. Anh không làm kiểm tra bằng bộ kit như bình thường mà thậm chí còn làm xét nghiệm máu.

Cũng may là kết quả kiểm tra có ngay lập tức. Khi anh đến phòng khám theo sự hướng dẫn của y tá, nhìn thấy một bác sĩ nam khoảng ngoài 40 tuổi đã đến trước và đang xem xét kết quả kiểm tra.

"Cậu lập gia đình chưa?"

Bác sĩ hỏi như thế ngay sau khi Ji Heon giải thích lý do đến bệnh viện.

"Dạ chưa."

"Cậu có bạn cặp chứ?"

Vì bác sĩ nói một cách chắn chắn nên có vẻ có liên quan gì đó đến quan hệ tình dục. Là việc ngu ngốc nếu giờ anh nói đó không phải bạn cặp mà là này là kia.

"Vâng."

Ji Heon nói ngắn gọn.

"Alpha ư?"

"Vâng."

Bác sĩ gật đầu rồi cuối cùng rời ánh mắt khỏi màn hình, nhìn Ji Heon và nói.

"Nếu giải thích đơn giản thì pheromone là hormone được tiết ra để hỗ trợ việc có thai của Omega. Chịu ảnh hưởng rất nhiều từ môi trường. Nếu xung quanh có Alpha và thường xuyên tiếp xúc, quan hệ tình dục thì không tránh khỏi việc càng tiết nhiều hơn. Vì cơ thể nghĩ rằng đây là trạng thái chuẩn bị mang thai nên càng sản sinh nhiều pheromone hơn bình thường."

"Nếu vậy hiện giờ..."

"Vâng, nhìn vào kết quả xét nghiệm máu thì chỉ số có hơi cao."

"......."

Suy nghĩ đầu tiên của anh là quả nhiên. Nhưng trong khoảnh khắc, anh cảm giác trước mắt tối sầm lại.

Bác sĩ xem xét kết quả kiểm tra cùng với mẫu đơn mà Ji Heon đã viết tay và giải thích.

"Đầu tháng 9, cậu đã từng tăng một lượng lớn thuốc phải không? Cậu nói hình như tác dụng phụ xuất hiện trong một thời gian ngắn rồi biến mất. Đó là do tại thời điểm đó, lượng thuốc và lượng pheromone tiết ra đã được cân bằng hợp lý. Nhưng gần đây, lượng pheromone tiết ra đột ngột tăng lên nên lượng thuốc không thể cán đán nổi đến mức đó."

Sau đó, ông lại nhìn Ji Heon và nói.

"Nhưng ở mức độ này thì không trở ngại gì trong sinh hoạt thường ngày mà? Các cặp vợ chồng trẻ, đặc biệt là vợ chồng son, đây được xem là chỉ số trung bình. Có lý do gì để cậu nhất định phải tìm giải pháp không?"

Tất nhiên là có lý do. Trước tiên là vì cái hiệu ứng khắc dấu chết tiệt đó mà có thể thấy Jae Kyung phản ứng cực kỳ nhạy cảm với pheromone của anh, thứ hai là vì cậu là vận động viên nên sự thay đổi thể trạng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thành tích thi đấu.

Nhưng anh không cần thiết phải giải thích từng thứ một cho bác sĩ. Ji Heon nói đơn giản nhất có thể.

"Bạn cặp của tôi là người nhạy cảm với việc thay đổi thể trạng."

Bác sĩ tỏ vẻ 'Chỉ mức đó thôi?' nhưng không gạn hỏi chi tiết.

"Tóm lại trên lập trường của bác sĩ, việc tăng thêm lượng thuốc ức chế...  để xem, tôi không thật sự khuyến khích. Trong số các loại thuốc thì các sản phẩm hormone là đặc biệt độc hại. Hơn nữa, thuốc ức chế này không phải dùng với mục đích chữa trị bệnh gì cả, nói thẳng ra thì là loại thuốc không dùng cũng được, không phải sao? Tôi biết đây chuyện bất đắc dĩ nhưng với lập trường của bác sĩ thì tôi thấy thế đấy. 'Hãy dùng đi ạ, hãy đặt Chip', nói thì dễ rồi. Hơn nữa, vì vốn dĩ tác dụng phụ cũng rất lớn nên..."

Bác sĩ nói với biểu cảm nan giải. Ông cầm xem kết quả rồi lại xem xét mẫu đơn, sau đó lại ngẩng đầu lên và nói.

"Thà là cậu nói với người bạn cặp kia hãy dùng loại thuốc mạnh hơn,"

"Dạ không."

Ji Heon lắc đầu mà không nghe hết lời bác sĩ nói.

"Tôi nghĩ chuyện đó có hơi khó."

Anh không thể bảo Jae Kyung thay đổi thuốc được. Vốn dĩ, thứ thuốc cậu đang uống hiện giờ là sau khi đã kiểm tra chắc chắn thành phần sạch sẽ nhất và không có tác dụng phụ nào khác nên mới được dùng lâu dài. Thuốc vốn là một trong những thứ mà các vận động viên phải cẩn trọng nhất. Dù là uống một viên thuốc giảm đau, cũng phải nhất định uống loại mình đang uống và không thay đổi loại thuốc. Vì dù nó an toàn cho người khác nhưng không thể đảm bảo nó an toàn cho bản thân. Thậm chí, ngay cả là thuốc sao chép đồng nhất về thành phần nhưng vẫn có không ít trường hợp cố chấp chỉ dùng sản phẩm của hãng dược phẩm cụ thể. Huống hồ, với loại thuốc phải uống mỗi ngày thì không thể nào tuỳ tiện thay đổi như thế được.

"Được rồi. Thì..., đây là lựa chọn của bệnh nhân. Nếu cậu nói tăng lượng thuốc thì tôi có thể làm theo ý muốn của cậu."

Dù vậy, bác sĩ vẫn không quên nói lần cuối rằng hãy bàn bạc kỹ với bạn cặp.







Ji Heon rời khỏi bệnh viện nhưng không ghé qua nhà thi đấu mà lập tức trở về công ty. Anh giao việc đón Jae Kyung cho Min Woo và tập trung vào công việc bàn giấy. Tuy nhiên, anh không thể tập trung làm việc nên xin nghỉ nửa ngày và tan làm sớm.

Ngay khi về tới nhà, anh không thay đồ mà nằm ngay lên giường. Trong khi đắn đo này kia thì mặt trời đã lặn, Ji Heon ở trong căn phòng tối thui, không bật đèn, cứ thế tiếp tục suy nghĩ, rồi lại suy nghĩ.

Rồi hình như anh đã ngủ quên mất.

"Anh ơi."

Trước bàn tay nắm lắc lư mình, Ji Heon giật mình, mở to mắt. Jae Kyung đã đến từ lúc nào và đang ngồi trên giường.

"Sao anh lại về nhà giờ này?"

Hình như Jae Kyung đến sau khi vừa huấn luyện xong nên tóc vẫn còn ướt. Vậy giờ là khoảng 7 giờ à. Có lẽ cậu thấy kỳ lạ khi Ji Heon luôn tan làm sau mình lại về trước.

Đến giờ, Ji Heon mới nhớ ra mình quên nhắn tin trước cho Jae Kyung và thầm tặc lưỡi. Anh không ngồi dậy mà vội nắm kéo chăn đắp đến đầu và nói.

"Ừ, hôm nay anh về sớm."

Khi anh nói mình về sớm vì bị cảm thì giọng nói của Jae Kyung lập tức nghiêm trọng.

"Anh đau nhiều không? Đã đi bệnh viện chưa ạ?"

"Không đau lắm. Nhưng có thể lây cho em nên hôm nay em về nhà đi."

"Đi bệnh viện trước đã. Để em đưa anh đi."

Jae Kyung nói thế rồi định kéo chăn ra.

"Này, đừng làm thế."

Ji Heon hoảng hốt, càng nắm chặt mép chăn hơn.

"Anh tự lo được. Em mau về nhà đi."

Ji Heon nói trong khi cuộn tròn người trong chăn. Có lẽ do thời điểm thế này nên Jae Kyung cũng không cố chấp và dễ dàng nói cậu hiểu rồi.

"Hôm nay em sẽ về nhà, anh nghỉ ngơi đi ạ. Với lại, ngày mai cũng không cần đến đón em nên anh hãy đến bệnh viện vào buổi sáng nhé."

Sau khi lặp lại yêu cầu, Jae Kyung tắt đèn phòng, đóng cửa và ra ngoài.

Còn lại một mình, Ji Heon định sẽ ngủ lại lần lần nữa nhưng không ngủ được. Tâm trí anh rối bời. Trái tim càng rối bời hơn. Sau khi về nhà, anh cứ liên tục suy nghĩ, rồi lại suy nghĩ nên đã quyết định được phần nào. Nhưng vì vừa gặp Jae Kyung nên trái tim anh lại dao động.

Ji Heon nằm trong chăn trong một lúc lâu, cuối cùng, từ từ nhấc người dậy. Đã tỉnh ngủ rồi nên anh mở cửa phòng bước ra với ý định đi tắm và thay đồ, thì nhìn thấy Jae Kyung đang ngồi ngay sofa trong phòng khách khiến anh giật mình hét lên "Gì vậy".

"Sao em không đi?"

"Sao em không đi."

Jae Kyung nói với gương mặt vô cảm.

"Để nhìn thấy anh bước ra chứ sao."

Tóm lại, vì cậu lo lắng nên đã đợi để nhìn mặt anh, nhưng nói một cách lạnh nhạt như thế đúng là một loại tài năng.

"Anh đã bảo em đi đi mà."

Ji Heon thở dài và bước ra phòng khách. Dù gì cậu cũng đã cố tình đợi vì lo lắng cho anh nên anh không thể nào nổi giận được. Với ý định nói chuyện vừa phải rồi tiễn cậu về, anh ngồi xuống cuối ghế sofa, cách xa cậu nhất có thể, nhưng hình như Jae Kyung không thích thế nên cậu lập tức cau mày "Gì vậy ạ."

"Sao anh lại ngồi cách xa thế?"

"Anh đã nói mình bị cảm mà."

"À, cỡ ngồi kế bên thì không bị lây đâu ạ."

Nói xong, Jae Kyung định đến cạnh anh thì Ji Heon bối rối lớn tiếng "Đừng có tới."

"Cứ ở đó đi."

Sau khi gấp gáp nói, Ji Heon đứng dậy trước. Rồi anh mở hết cửa sổ phòng khách.

"Anh bị cảm mà mở cửa sổ ạ?"

Anh nghe thấy giọng nói hoang mang của Jae Kyung ở phía sau.

"Không biết hả? Những lúc thế này cần phải thông gió tốt."

Ji Heon mở toang cửa sổ và tạo tiếng động ầm ĩ. Anh biết là nó không có ý nghĩa gì cả. Nhưng anh cảm thấy nếu không mở cửa sổ, chắc mình không chịu nổi mất.

"Thế này còn cảm thêm."

Trước cơn gió lạnh vụt thổi vào, Jae Kyung nói với giọng điệu lo lắng.

"Ừ, vậy nên em mau đi đi."

Ji Heon thốt lên rồi lại ngồi xuống sofa.

"Không phải em, mà anh ấy."

Jae Kyung nói như thể 'anh đang nói gì vậy chứ'.

"Nếu anh làm thế này để cố bảo em về thì không cần làm thế đâu. Giờ em sẽ đi nên anh mau đóng cửa sổ lại đi."

Nói xong, Jae Kyung cầm túi và đứng dậy khỏi sofa. Ji Heon quay lại, yên lặng nhìn Jae Kyung, rồi ngay khi cậu bước ra khỏi cửa, anh nói.

"Jae Kyung à."

Jae Kyung quay lại. Ji Heon khá lâu sau mới ngập ngừng nói.

"Nếu anh phải đi công tác vài tháng thì em định thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top