Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi anh nói tăng lượng thuốc ức chế thì bác sĩ thở dài như thể 'cuối cùng cũng thế này'.

"Vậy tôi tăng lượng thuốc ức chế cho cậu bao nhiêu thì được."

"Nhiều nhất có thể đi ạ."

Ji Heon nói không chút do dự.

"Hãy tăng đến mức có thể tăng ạ."

Khi anh nghĩ đó là cách an toàn nhất thì bác sĩ ngừng gõ bàn phím và nghiêng đầu.

"Cách an toàn nhất là không tăng lượng thuốc ấy. Hay trước tiên cứ thiết lập ở mức tối thiểu, sau đó xem xét thể trạng rồi tăng lượng thuốc từng chút một."

"Tôi không có thời gian để liên tục đến bệnh viện kiểm tra như thế ạ."

Bác sĩ cau mày, hình như tới lúc này mới hiểu ý nghĩa của 'an toàn' của Ji Heon, là không phải an toàn cho bản thân mà là an toàn cho bạn cặp. Dù không nói ra nhưng có vẻ bác sĩ đang nghĩ thật khờ khạo. Bạn cặp thật ích kỷ.

Nếu bác sĩ nói thẳng ra thì có thể anh sẽ nói là không phải và biện minh rồi, nhưng vì bác sĩ chỉ tỏ vẻ mà không nói ra nên Ji Heon cũng đành phải phản bác trong lòng. 'Đúng là tôi ngu ngốc nhưng bạn cặp của tôi không ích kỷ, thưa bác sĩ. Đây đều là sự độc đoán của tôi.'

Anh ghé vào tiệm thuốc, mua thuốc theo toa thì đã 10 giờ sáng. Ji Heon gọi điện cho Min Woo rồi đến nhà thi đấu, sau khi xác nhận họ vẫn chưa kết thúc huấn luyện buổi sáng.

Khi Ji Heon đến nhà thi đấu thì Jae Kyung đang tiến hành bài huấn luyện cuối cùng của buổi sáng hôm nay là bơi tự do 600m.

"Vừa mới xuất phát."

Sau khi nghe Oliver nói, Ji Heon lên thẳng tầng 3. Một bên phòng tập tầng 3 có một ban công được bố trí giống như khán đài, có thể nhìn xuống hồ bơi. Vì nhiều tầng hơn nên khác với phòng chờ ở tầng 2, anh có thể nhìn toàn cảnh hồ bơi với tầm nhìn xa nên khá thích. Nhờ đó mà anh nhìn thấy rất rõ dáng vẻ Jae Kyung nhàn nhã bơi vòng quanh hồ 50m và tạo ra bọt sóng trắng xóa.

Vì muốn nhìn rõ thêm chút nữa nên Ji Heon đến sát gần lan can ban công. Rồi anh vô tình đặt cánh tay lên lan can, ấn phải vết mổ bên trong bắp tay và ngạc nhiên rút tay ra. Cũng may là không làm rách vết khâu nhưng vì chạm vào vết thương nên khá đau.

Ji Heon khẽ ấn nhẹ vào nơi dán băng y tế. Cơn đau nhói khiến anh tự động cau mày. Trong khi đó, mắt vẫn dán vào Jae Kyung. Ji Heon dựa người vào lan can trong khi ôm lấy cánh tay. Anh muốn nhìn kỹ và rõ hơn nữa. Dáng vẻ khi bơi của Jae Kyung. Cú lật quay vòng mạnh mẽ và gọn gẽ, cú lặn dài dưới nước, cho đến tư thế thuôn dòng (streamline) gần như hoàn hảo, anh không bỏ lỡ một điều nào.

Tư thế streamline:

Thật ra, hôm qua, anh đã có suy nghĩ sẽ dừng lại. Vì chuyện đã thành thế này rồi nên hãy giữ khoảng cách, ít nhất là cho tới Olympic. Anh đã định nói rằng 'Anh cũng không muốn chuyện xảy ra như thế, mong em làm ơn hãy hiểu cho lập trường của anh.' Hiện giờ, đây là cách tốt nhất cho cả hai.

Nhưng khi vừa nhìn thấy Jae Kyung, anh đã không nói được những lời đó. Hoàn toàn không thể nói được.

Những lời của Jae Kyung nói rằng nếu không có anh thì rất cô đơn và đau khổ khiến trái tim anh cảm thấy nặng nề. Nhưng không chỉ vì một lý do đó. Bởi vì anh biết, dù nói thế nhưng cuối cùng Jae Kyung vẫn sẽ chiến thắng được thôi. Cậu cũng sẽ tham gia Olympic và đạt huy chương vàng. Vì cậu là tuyển thủ đã nắm bắt được cách khắc phục nỗi cô đơn trong 10 năm qua. Nên trong 9 tháng còn lại, cậu đủ để có thể chịu đựng bằng bất cứ cách nào.

Trái lại, bản thân anh mới là người không thể chịu đựng được. Anh cảm thấy mình hoàn toàn không thể chịu đựng nổi. Anh không thể nào giũ bỏ cái suy nghĩ trong suốt cuộc nói chuyện với Jae Kyung, rằng nếu anh không thể gặp cậu thì không được, cảm giác cô đơn và đau khổ như sắp chết.

Lời của Jae Kyung đã đúng. 'Việc không bao giờ gặp lại em là đe dọa với anh ư, anh ghét và sợ hãi việc không thể gặp em đến thế ư', những lời nói như đùa đó, tất cả đều đúng và là sự thật.

Anh thấy sợ hãi khi nghĩ rằng không bao giờ gặp lại cậu nữa. Căm ghét, sợ sệt. Chỉ vài tháng cho tới Olympic mà còn như thế này thì sau đó, anh làm sao có thể chịu đựng được chứ. Chỉ nghĩ thôi mà đã cảm giác như tim rơi thịch xuống rồi.

Thậm chí, hôm qua chỉ có cách xa một lát thôi mà trong suốt lúc đó, tay anh cứ giật giật vì muốn chạm vào và vuốt ve cậu. Anh cũng muốn ôm chặt lấy cậu lúc cậu nói mình sẽ cô đơn nếu ở hồ bơi một mình. Anh muốn nói rằng 'Ừ, anh sẽ tiếp tục ở cạnh em, để em không cô đơn nữa.'

Tuy nhiên, anh hèn nhát và không có dũng khí nên tới cuối cùng vẫn không thể nói ra những lời đó. Anh chỉ có thể cười nói giống như đùa rằng 'Chúng ta hãy hẹn hò nhé.'

"Vòng cuối!"

Oliver hét lớn. Biết được còn nửa vòng cuối, Jae Kyung thực hiện cú xoay mạnh hơn mọi khi. Cậu vượt qua hồ bơi dài 50m trong nháy mắt và ngay khi chạm vào tường, cậu đứng dậy, cởi mũ bơi và ném đi. Sau đó, cậu kéo kính bơi xuống và ngẩng đầu, ngước nhìn lên phía khán đài. Giống như biết rằng Ji Heon ở đó vậy.

Rốt cuộc làm sao cậu biết.

Ji Heon ngạc nhiên khi trong nháy mắt Jae Kyung đã tìm được anh dù không nói lời nào rồi vô thức vẫy tay thật mạnh. Dường như cậu không ngờ Ji Heon sẽ vẫy tay nên Jae Kyung tỏ vẻ bối rối một lát rồi cậu cũng lập tức bắt đầu vẫy tay. Từ khi nào mà trên gương mặt đã nở nụ cười rạng rỡ.

Gương mặt đó quá đỗi xinh đẹp và dáng vẻ Jae Kyung vẫy tay, trong khi đứng dưới làn nước trong xanh ngước nhìn anh quá đỗi chói mắt khiến trái tim Ji Heon đau đớn. Lần đầu tiên trong đời anh biết được rằng ai đó quá tốt, quá đáng yêu đến mức có thể khiến trái tim anh bồn chồn và đau đớn như thể vỡ tung.

Nếu anh thật sự là người vị tha thì anh đã truyền đạt tình cảm này với Jae Kyung rồi. Nếu anh thật sự là người biết vì người khác như lời Jae Kyung nói thì anh đã nói lời đó để cho cậu vui rồi. Không biết chừng, anh thích cậu còn nhiều hơn cậu thích anh.

Nhưng vì anh là tên ích kỷ, thậm chí là hèn nhát, nên dù có thế nào cũng không thể nói được những lời đó. Vì anh biết, dù chuyện có thế nào thì anh vẫn phải chạy trốn đến một góc nào đó, để sau này anh bớt trở nên bi thảm hơn.

Thay vào đó, anh muốn nói hết tất cả, ngoại trừ lời đó. Anh muốn nói thật nhiều những lời có thể khiến Jae Kyung vui vẻ, và cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ cậu vui vẻ khi nghe những lời đó. Anh muốn yêu thương cậu hết mức có thể và muốn làm tất cả mọi thứ theo ý cậu. Vậy nên, anh muốn nhìn thấy Jae Kyung hạnh phúc. Anh muốn nhìn thấy cậu vui vẻ, hạnh phúc vì anh, chứ không vì ai khác cả.

Thế nên không thể bỏ qua cho sự hèn nhát ở mức này của anh sao. Không thể tha thứ khi anh không nói thật lòng được sao. Ngoài việc đó ra, anh sẽ làm mọi thứ. Anh có thể chịu đựng nổi đau đớn và tác dụng theo sau.

Từ lúc nào, Ji Heon đã lại ôm lấy cánh tay. Tay dồn sức vào vết hở khiến anh cảm giác được cơn đau nơi con Chip mới cấy vào. Thay vì rút tay ra, Ji Heon càng siết chặt nơi đó hơn. Giống như đang trừng phạt cho sự hèn nhát của mình.






Min Woo đã đưa Oliver và bác sĩ Gleeson về, và khoảng 10 phút sau thì Jae Kyung bước ra khỏi nhà thi đấu.

Ji Heon đang chờ trong xe, lên tiếng ngay khi Jae Kyung ngồi vào ghế phụ.

"Nghe nói Oliver đang nghĩ cách tăng số lần quạt tay lên hai lần cho mỗi đoạn."

Jae Kyung liếc nhìn Ji Heon rồi thô bạo đóng cửa ghế phụ và nói.

"Không tăng ạ."

"Vậy à? Tại sao?"

"Cú chạm trở nên mơ hồ. Lúc nãy đã thử nhưng có một điểm ngay trước lần chạm cuối cùng khiến em do dự không biết có nên quạt tay thêm lần nữa không. Nếu giữ tư thế lướt thì sẽ chậm mà khoảng cách đó lại quá ngắn để thực hiện một cú quạt tay."

Em cứ làm thôi ạ. Jae Kyung ném túi vào ghế sau và vừa nói vừa thắt dây an toàn.

"Hiện tại, thể lực em không phải tệ, trái lại, không biết vì điều gì mà căng thẳng tăng cao quá mức khiến nhịp điệu hỗn loạn đôi chút."

Trước lời nói của Jae Kyung rằng nếu điều chỉnh và huấn luyện trong vài ngày thì sẽ ổn thôi, Ji Heon gật đầu.

"Anh cũng thấy thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn."

Nếu chắc chắn là do ảnh hưởng của pheromone thì qua cuối tuần này, vào thứ Hai, chỉ số axit lactic sẽ quay trở về bình thường thôi. Nếu vậy, dù không quá sức thì số lần quạt tay và tốc độ vẫn sẽ tự động phục hồi.

"Chắc sẽ sớm tốt lên thôi."

Ji Heon cho xe xuất phát và nói. Jae Kyung nhìn chằm chằm Ji Heon rồi vội chống tay lên khung cửa và nói quanh co.

"Nhưng sao cuộc nói chuyện lại thành thế này ạ."

"Gì mà thành thế này?"

"Đâu có khác gì với trước khi hẹn hò."

Trước giọng càu nhàu thẳng thừng, Ji Heon bật cười và nói "Này, anh đã nói rồi mà."

"Vì chúng ta đã làm hết mọi chuyện rồi nên đâu có gì khác khi hẹn hò, anh đã nói vậy mấy lần rồi mà."

Cậu tỏ rõ sắc thái thất vọng đến mức anh có thể thấy cậu đã tưởng anh sẽ hôn và bảo cậu đã vất vả khi leo lên xe. Nhưng vì anh nói ngay chuyện huấn luyện nên cậu có vẻ mất hứng.

"Không khác gì so với bình thường."

"Không đâu. Nhiều thứ khác lắm."

Ji Heon cho xe ra khỏi bãi đỗ xe nhà thi đấu và nói.

"Khác gì ạ?"

"Cái đó thì..., sau này trực tiếp trải nghiệm thì em sẽ biết thôi?"

Cũng đâu phải cam kết bầu cử gì, những lời mập mờ phát ra từ miệng anh, rằng sẽ làm điều này điều kia, dường như đã gây hiểu làm gì đó.

"Vừa rồi cái đó... không lẽ anh đang nói tới chuyện dâm đãng?"

Jae Kyung có chút bối rối nhưng ai nhìn vào cũng đều thấy rõ ràng cậu đang nói với gương mặt rất mong đợi.

"Sao lại liên kết ngay với chuyện như thế...?"

Khi anh hỏi cậu chỉ nghĩ như thế khi nhìn anh à, thì Jae Kyung cụp mắt xuống như thể tự kiểm điểm, rồi lâu sau mới nổi giận, bực bội nói một mình "Đâu còn cách nào khác."

"Đó là việc duy nhất em làm cùng anh cho tới tận tây giờ."

Cũng phải, đúng thế.

Vậy liệu sau này có cần đi theo hướng lành mạnh chút không. Ji Heon nghiêm túc đắn đo. Vì cho tới tận bây giờ, họ không làm gì khác mà chỉ skinship nên từ giờ trở đi, bắt đầu hẹn hò lành mạnh và đứng đắn thì... liệu có nên không? Có nhất thiết phải làm thế không? Rốt cuộc là vì ai? Kwon Jae Kyung cũng đâu muốn lắm??

"Nhưng thật sự, lý do anh đột ngột thay đổi tình cảm là gì vậy ạ?"

Ji Heon đang dùng bản năng khống chế lý trí vô dụng thì mở to mắt hỏi "Gì?" trước lời nói bất ngờ của Jae Kyung.

"Giờ mới đi hỏi điều đó à?"

Hôm qua, ngay khi anh bảo hãy hẹn hò thì cậu không hỏi lời nào và chỉ đứng lên và hét lớn 'Được ạ, anh đừng rút lại lời đó, chúng ta bắt đầu hẹn hò từ bây giờ, hôm nay là ngày đầu tiên.'

"Vì em nghĩ nếu lúc đó mà mình hỏi lý do thì sẽ chắc anh sẽ bảo thôi bỏ đi nên em không thể nói được."

Có nghĩa là bây giờ đã an toàn qua một ngày và đã muộn để hoãn lại nên cậu có thể tự do hỏi.

"Không phải vì anh đau và mất tỉnh táo nên mới nói thế đấy chứ?"

"Em nói thế với người yêu mà được à."

Khi Ji Heon thở dài nói, Jae Kyung mở to mắt như thể bối rối trước câu nói 'người yêu' đột ngột. Jae Kyung liếc nhìn Ji Heon một lúc rồi bỗng lẩm bẩm "Thật là..." và quay đầu về phía đối diện. Cậu giả vờ nhìn cửa sổ và mỉm cười như thể vô lý nhưng anh có thể thấy miệng cậu sắp rách ra rồi. Đáng yêu ghê. Ji Heon kìm lại bàn tay ngứa ngáy muốn véo má của Jae Kyung và nắm chặt vô lăng hơn.

"Chỉ là. Nghĩ lại thì thấy lời em nói đúng."

Ji Heon cố định ánh nhìn về phía trước và cố nói với giọng bình thường.

"Lời nào ạ?"

"Em đã hỏi là hẹn hò hay không thì cũng giống hệt nhau, vậy sao không hẹn hò mà."

Jae Kyung nhìn anh với vẻ mặt 'Vậy rồi sao?'

"Vậy nên, thì, anh đã nghĩ rằng điều đó không sai và đến nước này thì cũng tốt thôi. Dù gì thì anh vẫn có nghĩa vụ là phối hợp với em cho tới Olympic mà."

Khi anh nói không có lý do gì to tát, Jae Kyung chống tay lên khung cửa và yên lặng nhìn Ji Heon. Trước ánh nhìn đầy lời muốn nói, Ji Heon thấy như bị đâm chọt nên lên tiếng hỏi "Sao, không thích à?"

"Không thích thì thu hồi cũng được."

Khi anh cố tỏ vẻ bình thản, thì Jae Kyung thẳng thừng nói "Ai nói không thích chứ?"

"Nhưng biểu cảm của em sao lại thế."

Anh tưởng Jae Kyung sẽ nói rằng 'Biểu cảm của em sao chứ, có gì ư', nhưng không ngờ là cậu không làm thế. Cậu chỉ tựa cằm lên mu bàn tay và lẩm bẩm một mình.

"Chỉ là nó tiến xa hơn suy nghĩ của em."

Ji Heon định hỏi cái gì nhưng đã dừng lại. Vì dường như anh đã biết đại khái cậu có ý gì. Có lẽ là chuyện khoảng cách còn lại của 100m bức tốc mà cậu đã từng nói trước đây. Anh cứ tưởng giờ cậu đã đến đích rồi nhưng không ngờ là có vẻ cậu nghĩ khoảng cách vẫn còn rất xa.

Thế nên anh muốn nói rằng cậu đã chạm touchpad rồi nhưng kìm lại. Nếu nói cả chuyện đó thì thật sự sẽ kết thúc. Không còn nơi nào để đi nữa.

"À mà, lúc nãy làm sao em biết anh ở tầng 3 thế?"

Ji Heon không thích bầu không khí trùng xuống nên cố tình đổi chủ đề. Anh đang tự hỏi nên làm thế nào nếu cậu lại thờ ơ trả lời, nhưng may thay, Jae Kyung đã nói một cách bình thường.

"Em không biết. Chỉ là cảm thấy như có ánh mắt nhìn mình từ hướng đó nên em ngước nhìn nhưng thật sự lại có anh ở đó."

Là giọng điệu bản thân cậu cũng ngạc nhiên.

"Vậy à? Anh nhìn kỹ quá sao."

"Dạ. Em tưởng lưng mình sắp cháy luôn."

Từ lần sau, nếu anh nhìn vậy thì hãy trả tiền ạ. Jae Kyung thẳng thừng yêu cầu lệ phí.

"Anh nhìn lưng bạn trai một chút mà phải bỏ tiền ra à."

Ji Heon thở dài và than thở với bạn trai. Và quả nhiên, Jae Kyung lại đột nhiên im lặng và liếc nhìn Ji Heon.

"Này, từ nãy giờ em sao vậy hả, thật tình."

Cuối cùng, Ji Heon cười nói.

"Sao anh nói gì là lại nhìn như thế."

"Không, vì anh gọi người yêu, bạn trai rất tự nhiên."

Em vẫn chưa thích ứng được. Jae Kyung nói với biểu cảm thật sự không thích ứng được. Trước khi chính thức hẹn hò thì cậu tự tin yêu cầu gọi bạn trai, nhưng khi vừa bắt đầu hẹn hò thì hình như cậu lại thấy ngượng ngùng trước những từ đó.

Điều đó vừa đáng yêu vừa thú vị  nên anh cố tình ca cẩm và huyên náo về bạn trai, về người yêu nhiều hơn, và từ khi nào, họ đã đến trước căn hộ.

Ngay khi Ji Heon đậu xe an toàn vào bãi, anh cầm lấy gói thuốc ném trên bảng điều khiển.

"Bệnh viện nói sao ạ?"

Jae Kyung tháo dây an toàn và hỏi.

"Không phải cảm, chỉ là đau nhức toàn thân."

"Không phải sao? Dù gì thì cảm và đau nhức toàn thân đều có triệu chứng giống hệt mà."

Jae Kyung cầm lấy chiếc túi đã ném ở ghế sau và nói.

"Khác chứ."

Ji Heon tháo dây an toàn. Sau đó, giữ đầu Jae Kyung đang ngồi ở ghế phụ, kéo về phía mình và hôn môi chụt một cái.

"Đau nhức không bị lây."

Đúng không? Khi anh thả đầu mình đang ôm ra, Jae Kyung nhìn Ji Heon một lúc như thể không nói nên lời. Sau đó, cậu muộn màng dùng tay chạm vào môi và lẩm bẩm.

"Thì... chắc chắn là khác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top