Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưởng nhóm Lee nói là phải đến hiện trường ngay nên chỉ có CEO Kang và Ji Heon quay về công ty.

"Vốn ngay từ đầu không phải chỗ của chúng ta."

CEO Kang nói ngay khi vừa đến chỗ xe đang đậu ở bãi đỗ xe.

"Vừa nhìn là thấy họ không hề có ý định ký hợp đồng với chúng ta, sao lại muốn nghe thêm. Lãng phí thời gian cả hai bên."

Cũng không phải là không biết điều đó, nhưng CEO Kang khịt mũi như vừa mới biết đây. Có vẻ anh sợ Ji Heon sẽ tự trách vì mình mà chuyện thành ra thế này nên nói trước.

"Tôi xin lỗi. Tại tôi mà..."

Và quả nhiên, ngay khi Ji Heon vừa lên tiếng, CEO Kang cau mày nói "A, nói gì vậy chứ. Gì mà tại Trợ lý Jung?".

"Thôi được rồi. Dù là gì thì tôi cũng không có ý định ký hợp đồng với bên đó. Dù bên đó có làm gì tôi cũng không muốn. Cậu nghĩ việc tôi làm là để lau cứt cho cái bọn không phân biệt trước sau thế này à? Tôi cũng có triết lý và kỷ luật thép của riêng mình."

CEO Kang Tae Jin là người tốt. Không biết với tư cách một doanh nhân thì thế nào nhưng là một người tốt. Ji Heon nghĩ thế.

Xuất thân từ vận động viên bóng chuyền, anh đã bị công ty đối xử thậm tệ trong thời gian còn hoạt động, nhưng ngược lại anh cũng đã nhận được sự giúp đỡ rất lớn. Cho nên, anh tự hào rằng mình rõ hơn ai hết tầm quan trọng của một công ty thể thao.

Vậy nên, anh dấn thân vào kinh doanh, nhưng vì tính khí thiếu kiên nhân và nóng nảy, anh đã làm đổ vỡ mấy cái hợp đồng trước đây. Tất nhiên, nếu so với Kwon Jae Kyung thì nó không có gì lớn lao. Với lại những việc như thế vốn diễn ra liên tiếp trong ngành này.

Dù vậy, Ji Heon bắt đầu thấy lo lắng. Năm nay là năm thứ 3 anh vào công ty, nhưng anh cảm giác không những tình hình công ty không cải thiện mà khoản nợ còn tăng lên.

"Nhìn kỹ thì có những tên như thế đấy. Chuyện diễn ra tốt đẹp nhưng vẫn phàn nàn với OB mà không vì lý do gì. À thì, nếu trước đây bị các tiền bối như thế bắt nạt thì tôi có thể hiểu. Tôi hiểu toàn là mấy tên lấy danh nghĩa tiền bối làm mấy chuyện vô lý. Nhưng mà không phải thế này. Thì, không phải là tôi thù ghét gì, nhưng làm như thế như đang muốn khoe khoang ta đây bây giờ rất giỏi vậy. Là mấy tên cực kì thấp kém."

CEO Kang dường như tin rằng Jae Kyung đặt câu hỏi đó trước mặt mọi người là để lăng mạ Ji Heon. Trên lập trường của mình, CEO Kang nghĩ như thế không phải là không có lý. Vì anh ấy biết. Sự thật Ji Heon là Omega.

Ngày nay không giống trước đây, khi vào công ty, không nhất thiết phải công khai bản chất. Đó là quyết định riêng của từng công ty. Tuy nhiên, trong trường hợp các công ty thể thao quản lý việc dùng thuốc làm giảm độ nhạy cảm pheromone của các vận động viên Alpha, nên các công ty cần phải đặc biệt chú ý.

Vậy nên, dù SPOIN không ép buộc, nhưng các nhân viên mang bản chất Omega được khuyến cáo nên nộp trước dữ liệu cho Phòng Nhân sự. Tuy nhiên, vì là khuyến cáo chứ không phải ép buộc, nên có vẻ người không nộp nhiều hơn người nộp rất nhiều. Dù sao, nếu quản lý con Chip tốt, thì sẽ không xảy ra vấn đề với pheromone, nhưng vì họ không muốn tiết lộ ra ngoài.

Tất nhiên, cũng có những nhân viên giống như Trợ lý Nam Seung Myung, đã nộp dữ liệu và cởi mở với các đồng nghiệp để đề phòng những tình huống bất ngờ. Tuy nhiên, những trường hợp như thế rất hiếm, đa số nếu không im lặng, thì cũng giống như Ji Heon, nộp giấy chẩn đoán là xong.

Tóm lại, vì CEO Kang đã nhận báo cáo từ Phòng Nhân sự, nên biết được sự thật Ji Heon là Omega, và Jae Kyung thì không lý nào biết được sự thật đó. Cho tới ngày cuối cùng gặp mặt vào 9 năm trước, cậu vẫn biết Ji Heon là Beta. Thậm chí, cậu còn tin rằng anh nghỉ bơi là vì mình là Beta.

Dù sao thì cũng không có gì khác. Thật bất lịch sự khi công khai hỏi về bản chất của một người trước mặt nhiều người như thế. Đối phương có là Beta hay Omega đi nữa, thì điều đó cũng đủ trở thành sự xúc phạm. Thậm chí, sẽ càng hơn thế nếu người nghe câu hỏi đó là một trong số các Alpha. Rõ ràng, dù là bất cứ ai không phải Alpha, đều sẽ cảm thấy khó chịu và nghi ngờ ý đồ này.

Dường như, mãi cho tới lúc này Ji Heon mới hiểu ra ý đồ của Jae Kyung. Đúng vậy, vì tên nhóc đó vốn tin rằng anh nghỉ bơi vì là Beta. Có lẽ cậu nghĩ rằng anh từ bỏ vì nghĩ không thể thắng nổi Alpha. Tên nhóc như vậy lại đi hỏi "Anh là Beta đúng không?" trong tình huống đó...

Thật chó má mà. Ji Heon suy nghĩ rồi cười.

Thậm chí, bên kia đang là vận động viên giỏi nhất hiện nay, còn anh chỉ là nhân viên công ty hậu thuẫn phía sau cho vận động viên thôi. Nếu ý đồ là muốn anh nhận thức được sự khác biệt giữa Alpha và Beta bằng cách nhìn vào vị thế của cả hai hiện giờ thì thật sự quá tàn ác rồi. Nếu lỡ anh thật sự là Beta, nếu anh vì thế mà từ bỏ bơi lội thì điều đó có thể kích động chấn thương tâm lý không biết chừng.

... Tuy nhiên, vì lý do gì cậu lại muốn gây tổn thương cho anh tới mức đó.

Ji Heon muộn màng thắc mắc. Hay cậu vẫn còn để bụng sự việc lúc chia tay lần cuối đó. Vì cậu là người nghiêm túc khi nói đến bơi lội. Có lẽ cậu không thích việc anh từ bỏ bơi lội giống như chạy trốn như thế. Thậm chí, anh còn mỉa mai rằng cậu nói về chủ đề đó với anh trông giống như Alpha thực thụ vậy, nên chắc đã làm tổn thương trái tim non nớt của cậu. Vậy nên, nếu cậu nói trong lúc nóng giận, khi nhớ lại sự việc lúc đó, ngay khi vừa gặp mặt anh, thì anh có thể hiểu được...

Cậu có tính cách ghi nhớ từng chuyện như vậy à? Ji Heon không ngờ tới điều đó. Việc cậu hẹp hòi, ích kỷ không phải là vấn đề, mà việc Jae Kyung ghi nhớ và giữ trong lòng việc với người khác trong thời gian dài mới khiến anh ngạc nhiên. Đó là vì cậu vốn không quan tâm người khác và cư xử như vô hình với tất cả mọi người nên giả sử có chuyện gì không vui, dường như cậu cũng sẽ quên ngay thôi.

Đương nhiên anh không biết. Làm sao anh biết được tính cách thật sự của tên nhóc đó là gì. 10 năm trước, số lần gặp nhau một lát và nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Dù thế nào đi nữa, anh mong với câu hỏi lúc nãy đã giúp cậu thoải mái hơn một chút.

Ji Heon nghĩ như thế để kết thúc chuyện này. Anh không muốn bận tâm đến chuyện này thêm nữa. Nói chính xác thì anh không muốn nghĩ về chuyện của Jae Kyung nữa. Làm ơn, đừng nghĩ nữa.

Tuy nhiên, thực tế không dễ dàng như vậy.

"Trợ lý Jung, thế nào rồi?"

Vừa về đến văn phòng, Trợ lý Nam đã hỏi với đôi mắt sáng long lanh.

"Thì, thất bại rồi."

Ji Heon trả lời ngắn gọn.

"Khư hức. Quả nhiên."

Trợ lý Nam giả vờ lấy mu bàn tay lau nước mắt và lẩm bẩm. Nhìn thấy cậu ngay lập tức làm vậy mà không hỏi gì, thì có vẻ cũng không mong đợi gì nhiều.

"Vậy là vẫn ký với KAVVA à?"

"Chắc là vậy... À, giờ thì tôi không rõ lắm."

Ji Heon nói cho Trợ lý Nam nghe chuyện ở sảnh khách sạn. Khi anh giải thích ngắn gọn nội dung cuộc gọi của người bên phía KAVVA, thì Trợ lý Nam mở to mắt và nói "Trời".

"Thật sao? Nói là không tham gia Olympic?"

Có vẻ Trợ lý Nam cũng không ngờ phần đó nhất.

"Không, tại sao? Tại sao lại không tham gia thi đấu?"

"Cái đó tôi cũng không biết."

Khi Ji Heon nhún vai, Trợ lý Nam khoanh tay, nghiêng đầu rồi nói "Là gì nhỉ?"

"Định chỉ đạt được Grand Slam rồi kết thúc thật gọn gẽ à? Giải nghệ mà không luyến tiếc gì ngay khi đạt kỷ lục, kiểu vậy?"

Grand Slam vốn là thuật ngữ được dùng trong Quần vợt. 4 giải đấu có quy mô lớn nhất trong Quần vợt thế giới được gọi là Grand Slam, sau này cũng được gọi ở các bộ môn khác với ý nghĩa tương tự.

Nếu gọi là Grand Slam của Bơi lội thì thường bao gồm 3 giải bắt buộc là Olympic, Giải vô địch Thế giới và Giải vô địch xuyên Thái Bình Dương, cùng với một giải đấu quốc tế tổ chức ở mỗi châu lục như Asian Games, Giải vô địch châu Âu hay là Cúp vô địch châu Mỹ. Tất nhiên, ở các giải đấu quốc tế, có những trường hợp cụm từ Grand Slam được sử dụng vô điều kiện khi vô địch 4 giải đấu bất kể quy mô, nhưng trong giới bơi lội, những trường hợp được gọi là Grand Slam như thế được phân loại vô cùng nghiêm ngặt.

Kwon Jae Kyung đã vô địch Olympic, Giải vô địch Thế giới và Asian Games rồi, giờ đang chờ Giải vô địch xuyên Thái Bình Dương sẽ được tổ chức vào 1 tháng rưỡi nữa. Nếu đạt được huy chương vàng ở giải này, thì Kwon Jae Kyung sẽ trở thành vận động viên bơi lội đầu tiên của châu Á hoàn thành danh hiệu Grand Slam. Và với kỹ năng hiện tại của cậu, mọi người đều dự đoán cậu sẽ dễ dàng giành được Grand Slam mà không có biến cố gì lớn.

"Thì, bản thân Grand Slam đã là đỉnh cao rồi. Nếu đạt được nó thì càng không luyến tiếc gì, nhưng dù vậy, nếu đạt danh hiệu Olympic hai lần liên tiếp thì đó sẽ là một sự nghiệp hoàn toàn điên rồ mà. Gì mà 2 lần liên tiếp, giờ nhìn những gì Kwon Jae Kyung đang làm, tôi nghĩ có khả năng 3 lần liên tiếp luôn ấy chứ."

Không phải vậy sao, Trợ lý Jung? Trợ lý Nam tìm sự đồng tình từ Ji Heon.

"Dù có phải tham gia kỳ Olympic sau sau nữa thì cậu ấy mới 26 mà."

"Tuyển thủ bơi lội nếu 26 tuổi là lão luyện rồi. Là lẽ đúng đắn khi để cậu ấy đi."

"Oa thật là. Lạnh lùng ghê."

Trợ lý Nam cười và nói.

"Không, cái này cũng mỗi người mỗi khác mà. Giờ nhìn những thứ Kwon Jae Kyung đang làm xem. Dù có xuống phong độ vì đã 26 tuổi đi nữa, thì vẫn còn giỏi hơn khối vận động viên khác."

Là vậy đấy. Trước hết, vì cậu là vận động viên có năng lực thể chất bẩm sinh, không thể nào so ở mức tiêu chuẩn, và còn liên tục nhận huấn luyện để phát huy tối đa khả năng đó. Nếu quản lý tốt các chấn thương, thì có thể liên tục đạt được thành tích tốt, bất kể tuổi tác. Và dù có lớn tuổi và kỹ năng không còn như trước, cậu ấy vẫn là người mạnh nhất ở mức tiêu chuẩn.

"À, nhưng mà với lập trường của KAVVA, chắc chắn sẽ khó khăn lắm. Dù không được nhưng họ đã đầu tư hàng tỉ won vào tiền đặt cọc, và để bù đắp cho khoản đó, họ sẽ phải chạy rất nhiều quảng cáo trong ít nhất 3 năm. Tôi nghĩ đó là đề xuất thông minh khi nói rằng năm nay hãy đạt Grand Slam rồi tận hưởng trong suốt 1 năm, và tới khi tụt hạng thì bùng nổ với lần thứ 2 đạt Olympic rồi rất lâu sau mới quay trở lại là được."

"Chắc là vậy."

"Hừm, từ giờ sẽ thế nào đây."

Trợ lý Nam nói với gương mặt đầy hứng thú. Dáng vẻ anh khoanh tay và nói như thể không liên quan, có vẻ anh không hề để ý đến việc công ty mình hôm nay đã đi gặp Kwon Jae Kyung.

Cũng phải, là việc vốn không thể, nên nhanh chóng từ bỏ sẽ tốt hơn.

Ji Heon khen ngợi việc thay đổi thái độ nhanh lẹ của Trợ lý Nam, rồi mở file Word trên máy tính bàn. Ngay khi anh vừa đặt tay lên bàn phím để hoàn thành thông cáo báo chí phải nộp vào ngày mai, thì cửa văn phòng mở ra, hai nhân viên của Phòng Marketing làm việc bên ngoài về tới và bước vào.

"Oa, chuyện gì thế này, thật luôn."

"Không lẽ cậu ấy sẽ ký hợp đồng với chúng ta à?"

"Ầy, không đời nào."

Họ huyên náo với nhau khiến các nhân viên trong văn phòng hỏi "Sao vậy? Có chuyện gì à?"

"À không, hiện giờ Kwon Jae Kyung đang ở tầng dưới."

"Chúng tôi vừa mới về, thấy cậu ấy ở sảnh tầng 1."

Trước lời của hai nhân viên đó, mọi người trong văn phòng lần lượt la lên "Gì?". Đa số nhanh chóng cười và nói "A, không thể nào, cậu ấy sao lại tới đây", nhưng cũng có người đứng phắt dậy và nói trực tiếp đi xem để phòng hờ.

"Gì vậy? Thật à?"

Trợ lý Nam nhìn Ji Heon với biểu cảm không tin nổi.

"Không thể nào. Chắc là nhìn nhầm thôi."

Ngay sau câu trả lời của Ji Heon, điện thoại đặt trên bàn làm việc reo lên. Trước cảm giác bỗng dưng chẳng lành, Ji Heon nhấc ống nghe chậm nhất có thể.

[Trợ lý Jung Ji Heon của SPOIN phải không ạ? Đây là tầng 1. Có khách tìm anh.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top