Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu Ji Heon làm kiểm tra bản chất là vào năm 4 tiểu học. Đây là bài kiểm tra nhóm bắt buộc được các trường thực hiện mỗi năm một lần ở các lớp lớn.

Nói là làm bài kiểm tra nhóm là để giãn lược cho phù hợp ở trường học. Nếu tìm ra được pheromone từ các chất bài tiết bao gồm mồ hôi, nước bọt, nước tiểu thì là Omega, nếu tìm thấy nhân tố phản ứng pheromone (pheromome response element, PRE) trong máu thì là Alpha, còn nếu không phát hiện gì trong hai thứ đó là Beta.

Tuy nhiên, do kiểm tra giãn lược nên trong kết quả chỉ ghi là <Có khả năng là Omega>, <Có khả năng là Alpha>, <Có khả năng là Beta> mà thôi. Vậy nên, những học sinh có kết quả là có khả năng là Omega hoặc Alpha, sẽ phải mang giấy kết quả đó đến bệnh viện và kiểm tra chính xác lần nữa. Còn việc nhận kết quả có khả năng là Beta thì có nghĩa là hoàn toàn không hề phát hiện pheromone và PRE nên không cần thiết phải đi kiểm tra chính xác.

Tuy nhiên, hiếm khi, thật sự là rất hiếm khi, cũng có trường hợp như thế. Trong mấy năm chỉ nhận kết quả có khả năng là Beta, nhưng đột nhiên đến khoảng năm 3 cấp 2 hoặc năm 1 cấp 3, thì lại nhận được kết quả có khả năng là Alpha hoặc Omega. Những tình trạng chủ yếu xuất hiện ở trẻ chậm phát triển hoặc dậy thì muộn. Vậy nên, trước khi trưởng thành, nhất định phải làm kiểm tra bắt buộc ở trường học mỗi năm một lần.

Từ lần đầu Ji Heon làm kiểm tra khi năm 4 tiểu học, anh luôn nhận được chẩn đoán có khả năng là Beta. Sau khi tốt nghiệp tiểu học và vào cấp 2, cũng giống y như vậy. Trong suốt 3 năm, giấy kiểm tra của Ji Heon luôn được khoanh tròn ở mục <Có khả năng là Beta>.

Ở mức đó, thì bình thường người ta sẽ kết luận rằng 'À, con trai mình là Beta', nhưng ba mẹ của Ji Heon thì mỗi năm đều đưa con trai đến bệnh viện tư để khám riêng, không liên quan gì tới việc kiểm tra ở trường. Không phải Ji Heon chậm phát triển, mà ngược lại anh còn thuộc dạng cao lớn nhất lớp.
Tất nhiên, có lý do để ba mẹ anh làm thế. Do ba của Ji Heon đã từng liên tục nhận được kết quả có khả năng là Beta, và đến tận khi 20 tuổi, ông mới nhận được chẩn đoán xác nhận là Omega. Và Ji Heon là đứa con trai giống hệt ba mình. Dù tính cách trái ngược nhưng ngoại hình như khuôn đúc ra.

Ba của Ji Heon là quân nhân. Khi truyền thông nói về những thay đổi sau khi có luật chống phân biệt đối xử, ví dụ như việc binh sĩ là Omega trong quân đội tăng lên sau khi áp dụng chế độ chiêu mộ quân, và ba của Ji Heon chính xác là trường hợp đó. Ông là trường hợp tự nguyện nhập ngũ, phục vụ với tư cách hạ sĩ quan, sau đó được phong hàm sĩ quan thông qua hệ thống đào tạo sĩ quan.

Mỗi khi có người biết về sự thật đó và nói 'Đỉnh thật đấy, không vất vả sao', thì ba của Ji Heon chỉ cười, như thể thật vô lý. Miễn là không sản sinh ra pheromone, thì không khác gì Alpha và Beta, nên có gì mà vất vả, có gì mà đỉnh. Đó là lời nhận xét quen thuộc của ba Ji Heon.

Vào khoảng thời gian ba Ji Heon nhập ngũ, con Chip vẫn chưa được thương mại hóa. Tuy nhiên, do trên thị trường, có nhiều loại thuốc có hiệu quả tốt và ít tác dụng phụ, nên nếu không nói trước thì các bạn cùng khóa sống cùng ký túc xá sẽ không thể biết nhau là Alpha, Omega hay Beta. Hơn nữa, trường hợp của ba anh, vốn cao lớn và thể chất tốt nên các bạn cùng khóa và cả đàn anh đều nghĩ rằng ông là Alpha.

Nếu dựa theo biểu hiện của những người xung quanh, thì Ji Heon gần như là khuôn đúc của ba. Cao lớn, thể chất tốt và tất nhiên, cả gương mặt đều giống y hệt. Tuy nhiên, tính cách thì hoàn toàn khác, không giống với ba anh, người mà ngay khi nhận chẩn đoán là Omega năm 20 tuổi, đã nói với bạn gái lúc đó, bây giờ là vợ rằng "Ồ, vậy anh sinh một đứa nhé?", còn Ji Heon khi cầm tờ kết quả đã không nói được lời nào trong một lúc. Dù vậy, anh cũng không thể phủ nhận hiện thực và nói không tin được. Trái lại, anh đã nghĩ 'Quả nhiên'. Quả nhiên, anh biết thế nào cũng có chuyện thế này.

Và suy nghĩ thứ hai là 'Thà vậy còn tốt'. Từ giờ, anh lấy điều này làm cái cớ để ngừng bơi là được, anh đã nghĩ như vậy rồi cười một chút, và đó cũng là những ký ức còn lại tới tận bây giờ.

*****

"Jung Ji Heon-nim."

Trước giọng nói gọi mình, Ji Heon đứng dậy khỏi ghế trong phòng chờ. Y tá đang chờ ở cửa phòng khám và nói.

"Giờ anh có thể vào."

Sau khi gật đầu với y tá, Ji Heon đi về phía phòng khám. Ngay khi cánh cửa mở ra và anh bước vào, Viện trưởng Im đã vui vẻ đón tiếp.

"Ô, Ji Heon. Lâu rồi không gặp."

Viện trưởng Im tóc đã bạc đi nhiều. Bà là viện trưởng bệnh viên y học gia đình ở Ilsan đã gần 30 năm. Từ khi còn là học sinh tiểu học, nếu Ji Heon bị cảm hoặc là đau bụng thì nhất định đều đến bệnh viện này và nhận điều trị của Viện trưởng Im. Mỗi năm một lần, Viện trưởng Im là người là tiến hành kiểm tra bản chất cho Ji Heon, nên bà hiểu rõ nguồn cơn thời điểm biểu hiện bản chất muộn của Ji Heon và cho tới cả lý lịch gia đình.

Vậy nên, khi Ji Heon lên đại học, dù cho sống tự lập ở Seoul, nhưng anh vẫn đến bệnh viện này nếu có thể, khi cần thay con Chip hoặc tư vấn các vấn đề liên quan. Nếu đến bệnh viện khác, anh sẽ phải giải thích một lúc lâu, bắt đầu từ kết quả kiểm tra lúc tiểu học, nên thật sự rất phiền. Thậm chí, dù có giải thích đi nữa, thì họ cũng không nghe đàng hoàng, mà cứ thế kê đơn theo lượng dùng bình thường và không hề điều chỉnh lượng thuốc, khiến anh cực khổ mấy ngày. Cơ thể Ji Heon sản sinh lượng pheromone rất ít nên nếu anh dùng liều lượng như người khác thì chắc chắn sẽ xuất hiện tác dụng phụ. Nếu nghĩ tới chuyện cực khổ mấy ngày vì điều đó, thì anh thà đi xe nửa ngày để tới đây còn tốt hơn.

"Con sống tốt chứ? Không đau ốm ở đâu chứ?"

Đến thay con Chip phải không? Viện trưởng Im vừa nói vừa nhìn màn hình vi tính trên bàn làm việc.

"Vâng. Với lại cũng có điều con muốn hỏi."

Ji Heon giải thích vô cùng vắn tắt về sự việc xảy ra ngày hôm qua.

"Vậy nên con tự hỏi không biết có vần đề gì với con Chip khiến việc ức chế pheromone không được tốt không."

"Vậy à? Trước tiên, để bác xem nào. Lần cuối thay con Chip... đúng 3 năm trước. Là tháng 7 của 3 năm trước."

"Vâng. Vì sợ xảy ra chuyện khi vào làm ở công ty nên con đã thay phòng hờ cái mới."

Có thể nói, con Chip là chất ức chế pheromone được cấy ghép vào. Là một dạng thuốc được tiết ra để ức chế việc sản sinh pheromone từ thiết bị được cấy ghép dưới da. Tuy gọi là con Chip tiện lợi, nhưng nói cho chính xác thì nó là một thiết bị chuyên dụng siêu nhỏ đã được tích hợp sẵn bộ vi mạch. Khi vừa được thương mại hóa, chỉ có những sản phẩm vừa có khả năng ức chế pheromone vừa tránh thai, nhưng ngày nay, có loại chỉ ngăn sản sinh pheromone, cũng có loại gọi là Chip cặp để các cặp vợ chồng hoặc người yêu cùng sử dụng. Nó chủ yếu được cấy bên trong bắp tay, nhưng ngày nay, các mẫu mới nhỏ hơn và có khả năng đa dạng hơn, nếu cài ứng dụng trên điện thoại thông minh thì nó sẽ liên kết với con Chip đã được cấy, không chỉ thông báo cho bạn thời điểm thay con Chip, mà còn cả thời gian rụng trứng và mang thai.

"Thứ tư tuần trước là đúng 3 năm. Nhưng vì nghe nói để khoảng nữa năm không sao nên con định thay trong tháng này là được."

Chu kỳ 3 năm phải thay 1 lần, nhưng không có nghĩa là thuốc sẽ hết tác dụng ngay khi vừa đúng chính xác 3 năm. Theo hướng dẫn sử dụng thì tác dụng của thuốc ức chế có trong thiết bị đi vào bên trong kéo dài đến 40 tháng. Tức là hết 3 năm thì nó vẫn có thể dùng thêm cỡ 6 tháng nữa. Cũng có trường hợp những người đã quá 4 năm nhưng hiệu quả vẫn còn.

"Cỡ qua 1 tuần thì được. Ji Heon, con vốn dĩ cũng không sản sinh nhiều pheromone mà."

Đúng lúc đó, kết quả phân tích bộ kit mà Ji Heon nộp trong lúc chờ, đã có. Bộ kit gồm hai tăm bông. Dùng thứ đó chà xát phần nếp gấp phía sau tai và bên trong cánh tay, đó là phương thức chắc chắn để phân tích thành phần và tìm ra lượng pheromone từ mồ hôi.

"Ừm, có tỏa ra một chút."

Viện trưởng Im cầm tờ giấy kiểm tra lên nhìn và nói.

"... Thật ạ?"

Ji Heon hỏi lại với gương mặt cứng đờ.

"Nhưng mà lượng rất nhỏ. Mức này thì ở ngay bên cạnh cũng không để ý thấy."

Viện trưởng Im nghiêng đầu, như thể rất kỳ lạ, bà nói trong khi vẫn không rời mắt khỏi màn hình máy tính.

"Người nói cho con biết là Alpha đúng không?"

"Vâng. Nhưng vì là vận động viên, nên vẫn liên tục dùng thuốc làm giảm độ nhạy cảm pheromone. Cậu ấy cũng nói là hiện tại đang ở mức nhạy cảm thấp nhất."

Viện trưởng Im 'hừm' một tiếng và nhíu mày. Có vẻ bà đang nghĩ rằng sao lại có chuyện thế này.

Ji Heon cũng hoài nghi giống vậy. Chuyện này rốt cuộc sao lại xảy ra. Anh vẫn suy nghĩ với gương mặt cứng đờ, rồi muộn màng nhớ ra một việc và lên tiếng.

"Không biết có thật không, nhưng theo lời người bạn đó thì trước đây, con cũng đã tỏa ra mùi hương này."

"Vậy sao?"

Mãi cho tới lúc đó, Viện trưởng Im mới rời mắt khỏi màn hình và nhìn Ji Heon.

"Trước đây là khi nào?"

"Gần 10 năm trước ạ."

Ji Heon giải thích thật rõ ràng về khoảng thời gian đó, rằng nó ở giữa 9 năm cho tới 10 năm trước.

"Con được chẩn đoán là Omega vào mùa hè năm 2 cấp 3, mà người bạn đó thì đã được huấn luyện cùng một trung tâm với con từ trước đó. Trong thời gian 2 tháng, từ lúc con nhận được chẩn đoán cho tới khi từ bỏ hoàn toàn bơi lội, đều liên tục chạm mặt nhau."

"Hai tháng sau khi chẩn đoán thì không vấn đề gì. Vì con đã cấy Chip ngay khi được chẩn đoán rồi."

Viện trưởng Im chống cằm lên mu bàn tay và nói. Còn tay kia bà gõ gõ bàn, như thể suy nghĩ gì đó, rồi bà lại hỏi Ji Heon lần nữa.

"Chín năm trước thì người bạn kia bao nhiêu tuổi?"

"12 tuổi ạ."

"Lúc đó đã được chẩn đoán là Alpha rồi à?"

"Ừm, 12 tuổi thì đã được chẩn đoán rồi, nhưng có hơi muộn hơn con một chút. Sau khi con nhận chẩn đoán gần 2 tháng thì người bạn đó mới nhận chẩn đoán."

"Đó chỉ là vì các xét nghiệm và kết quả được cho ra cùng lúc. Nếu ở mức đó thì có thể thấy, cậu ấy đã biểu hiện ra trước đó rồi."

Viện trưởng Im nói như thế rồi đứng dậy. Bà nói khi bước tới giá sách lớn ở phía sau bàn làm việc.

"Chắc con không biết độ nhạy cảm pheromone của cậu bạn đó ở mức nào trước khi cậu ấy uống thuốc phải không?"

"Vâng. Tới mức đó thì..."

Viện trưởng Im gật đầu rồi nhanh chóng lấy ra một quyển sách vô cùng dày từ giá sách. Nhìn tựa đề thì có vẻ là một quyển sách y khoa gốc, nhưng bà đã xem đi xem lại nhiều bao nhiêu đến mức bìa sách đã sờn. Có rất nhiều trang sách được gấp lại khắp nơi, nên khá khó khăn để Viện trưởng Im tìm được nội dung mình mong muốn.

"À, đây rồi."

Như thể cuối cùng đã tìm thấy được thứ mình đang tìm, bà cầm quyển sách và quay lưng lại với giá sách.

"Theo suy nghĩ của bác thì nó có thể giống như thế này."

Viện trưởng Im đưa quyển sách cho Ji Heon. Ngay giữa trang sách được mở, có một dòng chữ mà Viện trưởng Im tô màu bằng bút dạ quang. Ji Heon nheo mắt và đọc dòng chữ đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top