Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nó vốn không tới mức này đâu."

Phu nhân Shim biện minh.

"Dù lúc nhỏ cũng không nói chuyện thân thiện, nhưng nó không phải đứa nói năng bất cẩn thế này. Nhưng nó đã thay đổi rất nhiều khi bơi lội. Tôi nghĩ chắc là vì nhận được sự chú ý từ khi còn nhỏ nên mọi người xung quanh quan tâm nó nhiều hơn. Nhưng mà Trợ lý Jung cũng biết đó, ngành này có chút... kiểu vậy?"

Phu nhân Shim nhìn Ji Heon và cười cay đắng. Cụm từ 'kiểu vậy' có chút mơ hồ và trừu tượng để biểu đạt tìm kiếm sự đồng tình, nhưng dường như Ji Heon hiểu rất rõ ý của bà. Bởi vì nó thật sự 'kiểu vậy' theo nghĩa đen.

"Bơi lội ở dưới nước, nhưng ngược lại cuộc chiến lại ở ngoài nước nhiều hơn. Họ sẽ dõi theo với đôi mắt sáng rực và nếu họ nghĩ ai đó có chút giỏi thì sẽ thấy bồn chồn, lo lắng khi không thể bắt lấy người đó được. Thậm chí, ruột gan trong bụng mọi người sẽ xoắn xuýt đến mức nào khi bề ngoài phải giả vờ mỉm cười, động viên, ủng hộ. Rồi họ bày ra những câu nói mà họ không hề có ý đó, và cuối cùng, họ sẽ nói rằng "Lần này hãy nhượng bộ một chút, hãy nói với huấn luyện viên là sẽ huấn luyện cùng ai đó". Nếu chúng tôi nói không được thì họ sẽ chửi mắng bừa bãi. Nói rằng "Tham lam thật đấy, một mình làm tốt thì có ích gì".

Phu nhân Shim run bắn người, như thể vô cùng kinh tởm. Ji Heon hoàn toàn hiểu. Nhớ lại những ánh nhìn ghen tị và những quan tâm lệch lạc của mọi người xung quanh thời điểm đó, anh vẫn còn thấy khó chịu trong lòng. Huống hồ gì là Jae Kyung thì không cần phải nói rồi.

"Tôi thì đã rành chuyện đối phó với mọi người, còn nó thì vốn không có kỹ năng xã hội thì sẽ thế nào chứ?"

Phu nhân Shim chỉ vào đứa con trai đang ngồi bên cạnh và nói. Tất nhiên, Jae Kyung vẫn với biểu cảm không quan tâm câu chuyện của mẹ. Cậu vẫn đang tập trung gỡ thịt gà trong đĩa của mình. Không ngờ là cậu có vẻ thích cánh hơn đùi.
"Lúc mới chuyển tới bể bơi chưa được bao lâu, nó vẫn hành xử rất lịch sự, nhưng vì không kiềm chế được tính nóng nảy nên nhanh chóng gặp rắc rối và bị mọi người nói là xấc xược, ngạo mạn. Dù muốn hay không nhưng nếu tới bể bơi thì vẫn phải liên tục chạm mặt với những người đó, với suy nghĩ đó tôi đã nghĩ nên làm thế nào đây. Thế nên tôi đã bảo Jae Kyung rằng "Nếu con không định nói chuyện như vậy thì đừng trả lời ai cả", và từ đó trở đi, nó thật sự ngậm chặt miệng, không hề nói câu nào."

À, thế nên mới như vậy.

Dường như tới giờ Ji Heon đã hiểu ra lý do vì sao Jae Kyung cư xử như vô hình với tất cả mọi người ở bể bơi.

Lời khuyên của phu nhân Shim rằng nếu không nói đàng hoàng được thì thôi đừng có nói gì, quả thật rất đúng đắn. Tuy nhiên, người thực hiện là Kwon Jae Kyung nên đã thất bại. Bình thường, nếu nghe những lời đó, sẽ tự kiểm điểm lại và nỗ lực để cư xử lịch sự, phải phép hơn, nhưng Jae Kyung lại thật sự ngậm chặt miệng, không nói gì. Thậm chí còn giả vờ không nghe thấy ngay bên cạnh gọi mình mà cứ thế đi lướt qua.

"Điều tốt nhất khi đến Úc đó là không có những người bồn chồn khi không giữ được thằng bé. Trước tiên, vì việc cạnh tranh giữa các sinh viên trong nước đã khốc liệt nhất rồi nên họ không quan tâm đến du học sinh như chúng tôi. Vốn dĩ các bậc phụ huynh cũng không quan tâm quá mức giống như nước ta."

"Bộ môn bơi lội ở nước ta có chút đặc biệt ạ."

Ji Heon nói với nụ cười cay đắng.

"Không giống như ở đó, lúc nhỏ, tất cả đều làm vì sở thích, rồi lớn lên đi theo con đường vận động viên một cách tự nhiên. Mà vì bắt đầu với quyết tâm nuôi dạy thành tuyển thủ ngay từ đầu, nên các bậc phụ huynh không khỏi gấp gáp. Và sự thật là vai trò của người bảo hộ rất lớn khi các vận động viên còn nhỏ tuổi. Nên đó là hoàn cảnh mà các bậc phụ huynh không còn cách nào khác ngoài việc cùng bước ra cạnh tranh ạ."

"Thì, tôi hiểu việc dò hỏi xung quanh để tìm kiếm chút thông tin. Vì tôi cũng vậy mà."

Phu nhân Shim tỏ vẻ không muốn mắng chửi về vấn đề đó. Có vẻ bà hiểu rất rõ việc mắng chửi họ, thì cũng như đang nhổ nước bọt vào mặt mình.

"Nhưng tôi không biết họ có ý định gì khi bịa ra những điều không có như thế. Hơn nữa, tại sao mọi người lại quan tâm nhiều đến chuyện nhà người khác trong khi không hề liên quan gì đến bơi lội. Dù biết rõ là con trai lớn của tôi không bơi lội nhưng nếu nhìn thấy nó là cứ dò hỏi đủ thứ, đến mức thằng bé mắc chứng rối loạn thần kinh."

Lần đầu tiên phu nhân Shim nói về chuyện của người con trai lớn. Khi nghe thế, Ji Heon muốn hỏi thăm nên đã nói "Nhắc mới nhớ"

"Jae Joon có khỏe không ạ?"

Nói rồi anh mới phân vân 'Chờ chút, có đúng là Jae Joon không? Hay là Jae Yoon?', nhưng may là phu nhân Shim đã mỉm cười và nói "Đương nhiên. Nó đang sống rất tốt".

"Tuyển thủ Ji Heon không biết chúng tôi đã biết ơn cậu bao nhiêu khi đã chăm sóc cho Jae Joon đâu. Lúc đó, vừa mới chuyển tới và thằng bé không có nơi nào để gắn bó nên đã rất khó khăn. Nhưng từ sau khi thân thiết với tuyển thủ Ji Heon, thằng bé nói việc chờ đợi ở bể bơi đã bớt nhàm chán hơn nên tôi cũng có chút nhẹ nhõm."

... Anh đã chăm sóc cho cậu ấy sao? Chỉ là đến nói chuyện vài lần rồi đi thôi mà.

Ji Heon có chút bối rối nhưng nghĩ làm ầm ĩ đặc trưng của phu nhân Shim nên anh cứ thế cho qua.

"Jae Joon vốn thân thiện và tốt bụng ạ. Phải nói là nhờ Jae Joon mà thời gian nghỉ ngơi sau huấn luyện của con bớt buồn chán hơn. Vì em ấy thông minh nên nói chuyện rất thú vị."

Mắt đền mắt, răng đền răng, ầm ĩ đền ầm ĩ. Ji Heon tung hô con trai lớn của phu nhân Shim bằng tất cả những lời khen.

"Có lẽ vì cùng tuổi với em gái nên con cảm thấy thật sự giống như em trai và gắn bó tình cảm ạ."

Mới vừa nãy, chỉ nhớ mang máng tên, mà giờ lại tỉnh bơ mong con trai nhà người ta là em trai mình, rồi đột nhiên Jae Kyung thô bạo để đũa xuống. Cậu đặt đũa vang lên một tiếng bang, giống như đập bàn, rồi cứ thế đứng dậy.

"Sao vậy? Mới đó đã ăn xong rồi à?"

Phu nhân Shim hỏi với vẻ mặt kinh ngạc nhưng Jae Kyung không trả lời.

"Ôi trời, thật là."

Cho tới khi Jae Kyung vào phòng và đóng cửa lại, phu nhân Shim mới thở ra một hơi dài. Thằng nhóc vẫn như trước đây. Bà lẩm bẩm như đang nói một mình, rồi ngay lập tức xin lỗi Ji Heon với gương mặt xấu hổ.

"Xin lỗi cậu. Jae Kyung vốn luôn làm theo ý mình."

"Không sao ạ."

Ji Heon đang suy nghĩ xem nên nói thế nào trong tình huống này thì phu nhân Shim đã lên tiếng trước.

"Sau này, nếu cậu nhìn thấy các tài liệu liên quan thì sẽ biết thôi, nhưng tôi với ba bọn trẻ ly hôn đã lâu rồi."

"À, thì ra vậy ạ."

"Vâng. Đã 5 năm rồi. Chúng tôi chia tay khi Jae Kyung bắt đầu huấn luyện ở Úc."

Là chuyện thường thấy trong ngành này. Vì để thành công với tư cách tuyển thủ, một phụ huynh sẽ phải từ bỏ công việc của mình và đi theo con. Đặc biệt, việc huấn luyện ở nước ngoài là không thể tránh khỏi đối với những môn thể thao không phổ biến và cơ sở hạ tầng trong nước thiếu thốn, nên trong quá trình này, số tuyển thủ có ba mẹ ly hôn hoặc trải qua việc gia đình tan vỡ, nhiều hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

"Đứa lớn theo ba nên thỉnh thoảng có gọi điện. Jae Kyung thì... nói ra thì thật xấu hổ, nó vốn không thân thiết với anh trai. Sau khi ly hôn, gần như không liên lạc gì cả."

"Ra vậy..."

Dù nói như thể không biết, nhưng thật ra anh không hề ngạc nhiên trước sự thật đó. Lúc đó, thái độ ở bể bơi cũng vậy, nếu Kwon Jae Kyung mà nói mình có quan hệ thân thiết với anh trai thì trái lại càng bất ngờ hơn.

"Thời gian qua, chắc hẳn bác gái đã rất khó khăn khi một mình chăm sóc cho Jae Kyung ở nước ngoài."

"Không đâu. Nếu tiếp tục ở Hàn cũng sẽ vậy thôi, trái lại ở Úc lại không có khó khăn gì."

Phu nhân Shim cười và nói ở đó tốt hơn Hàn Quốc rất nhiều, ngoại trừ giao tiếp không được.

"Điều khó khăn nhất đối với các phụ huynh khi hỗ trợ con mình chơi thể thao là khi thành tích không được tốt và khi con bị chấn thương, nhưng Jae Kyung chưa bao giờ gặp vấn đề khó khăn như vậy. Ở Hàn Quốc đã làm tốt, sau khi đến Úc cũng chưa một lần bị tụt lại và liên tục rút ngắn kỷ lục, nên tôi cũng rất hào hứng khi dõi theo. Chi phí huấn luyện thì..., dù đã ly hôn nhưng vì ba bọn trẻ chịu hoàn toàn trách nhiệm cấp dưỡng nuôi con nên tôi cũng không cần lo chuyện đó."

Dựa theo những gì được nghe thì có vẻ bên nội của Jae Kyung khá giàu có. Xuất thân từ gia đình giáo viên, phu nhân Shim trước khi kết hôn, cũng đã từng là cô giáo cấp 2 một thời gian. Nếu cả gia đình đều là nhà giáo thì có lẽ là tầng lớp trung lưu bình thường, nhưng phu nhân Shim lại đặc biệt ám ảnh với lợi nhuận của con trai mình. Nghe chuyện thì thấy, dường như cuộc ly hôn không ảnh hưởng đến gia đình chồng bà.

"Nói thật thì tôi nghĩ rằng mọi thứ đều sai khi hủy hợp đồng với KAVVA, nhưng rồi lại thấy may mắn biết bao khi ký hợp đồng với SPOIN."

Sau khi hợp đồng được ký kết thành công, phu nhân Shim không còn kéo hay đẩy nữa, mà hoàn toàn quay trở lại chế độ hợp tác với SPOIN.

"Hơn nữa, Jae Kyung đã nói sẽ quay quảng cáo ngay khi có. Tất cả đều nhờ tuyển thủ Ji Heon, à không, Trợ lý Jung đấy."

"Không đâu ạ. Con đâu có làm gì."

"Ôi trời, đừng nói thế. Nếu không có Trợ lý Jung, Jae Kyung tuyệt đối sẽ không ký hợp đồng với SPOIN."

Trước lời nói của phu nhân Shim, Ji Heon chột dạ trong giây lát. Đây là có ý gì. Không lẽ mẹ của Jae Kyung đã biết về nội dung bản cam kết mà anh đã viết đó chứ.

Trong khi anh không thể hỏi, chỉ đảo mắt thì phu nhân Shim lên tiếng trước.

"Thì đúng vậy mà. Nếu không có Trợ lý Jung, thì Jae Kyung sẽ biết đến công ty có tên là SPOIN sao? Lúc đó, nhận được liên lạc từ SPOIN, tôi còn không giả vờ nghe, nhưng rồi nghe nói tuyển thủ Ji Heon làm việc ở đó và còn trực tiếp gọi tới nên tới khi đó, nó mới bảo là gặp mặt."

"À..."

Thì ra là ý đó. Ji Heon muộn màng xoa dịu trái tim ngạc nhiên của mình.

Tuy nhiên, dù với ý đó nhưng cũng là chuyện khá bất ngờ.

"Thì ra vậy... Con đương nhiên nghĩ rằng kết quả này đều là nhờ công sức của bác gái. Con đoán chắc bác đã rất khó khăn để thuyết phục được tuyển thủ Jae Kyung."

"Nếu là do tôi sắp xếp thì tôi đã nhận rồi. Nhưng khi đó tôi không hề có ý định ký hợp đồng với SPOIN. Tôi nếu đã không làm thì sẽ không nhắc tới chuyện đó đâu."

Đúng thế. Lúc đó, phu nhân Shim cũng nói như vậy rồi cúp máy. Nhưng vì đột nhiên sau đó lại gọi tới và nói sắp xếp cuộc hẹn nên anh đã lặng người, bần thần không biết là chuyện gì...

Thì ra vậy. Thì ra Jae Kyung đã nói là gặp mặt trước.

Anh chưa từng có suy nghĩ về khả năng đó. Đến mức nghe chuyện mà vẫn không thể tin được.

Ji Heon đang không biết phải nói gì và nhìn xuống hai bàn tay đan chặt, thì mẹ Jae Kyung lặp lại những lời mình luôn nói.

"Jae Kyung từ trước đây đã thích Trợ lý Jung biết bao nhiêu. Nếu được hỏi về những chuyện xảy ra hồ bơi, thì nó sẽ không nói gì về huấn luyện viên, mà luôn nói rằng hôm nay có gặp anh Jung Ji Heon hay không và đã nhìn anh ấy bơi rất lâu, chỉ nói về những điều đó thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top