Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian di chuyển của quãng đường từ Banpo đến Yongsan gần như tương đương với khoảng cách từ Jamsil đến Banpo. Tuy nhiên, theo cảm nhận của anh thì nó ngắn hơn nhiều so với khoảng cách từ Jamsil đến Banpo.

Tất nhiên, Ji Heon biết lý do. Vì nơi anh đến bây giờ, không phải nơi nào khác mà là Văn phòng Liên đoàn.

Ji Heon từ lâu đã cảm thấy không thoải mái với những người ở Liên đoàn Bơi lội. Theo như lời Chủ tịch Jo, họ không làm việc nhưng giỏi can thiệp. Đặc biệt, vì cuộc chiến phe phái vô cùng nghiêm trọng đến mức các tuyển thủ bắt buộc phải thuê huấn luyện viên từ Đại học Thể thao Quốc Gia Hàn Quốc, và nếu tỏ ra có ý định từ chối dù chỉ một chút, không những phải hứng chịu những cơn thịnh nộ, mà còn những lời đe dọa công khai rằng sẽ gặp bất lợi. Và rồi cuối cùng, nếu các tuyển thủ hoảng sợ, chấp nhận ý kiến của Liên đoàn, thì tới lúc đó họ sẽ ra vẻ ta đây và nói "Làm tốt lắm, chúng tôi đều nghĩ cho cậu nên mới làm vậy, chỉ có chúng tôi làm vì tuyển thủ thôi".

Công ty mà Liên đoàn tích cực tiến cử và thúc đẩy với Jae Kyung chính là KAVVA. Có vẻ họ đã kiên trì, nỗ lực rất nhiều để hợp đồng được thành công, với ngần ấy số tiền hối lộ họ nhận từ KAVVA, nhưng đáng ghét biết bao nhiêu khi SPOIN giành lấy giữa chừng. Tất nhiên, hợp đồng với KAVVA đã bị hủy từ trước đó rồi, nhưng đó không phải là việc của Liên đoàn. Những người đó, chắc lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng để chỉ trích SPOIN về việc câu lấy Kwon Jae Kyung trong khi không hề biết vị trí của mình và cũng không có năng lực như KAVVA. Tức là, nói là đi chào hỏi, nhưng nói thẳng ra thì giống như đi nghe chửi vậy.

"..."

Sợ Jae Kyung sẽ để ý thấy tâm tư hỗn loạn của mình, Ji Heon cố kìm nén tiếng thở dài thoát ra. Rồi sau khi kìm nén tiếng thở dài cỡ 14 lần thì cuối cùng xe cũng đã đến điểm đích.

Ji Heon đậu xe vào bãi, rồi nhìn gương chiếu hậu, kiểm tra lại trang phục. Anh chỉnh lại đầu tóc một lần nữa để không bị kiếm cớ nhất có thể và định xuống xe thì đột nhiên Jae Kyung tháo dây an toàn và xuống xe trước.

"Gì vậy? Em cũng đi à?"

Ji Heon ngạc nhiên, muộn màng bước xuống xe và hỏi, thì Jae Kyung nói ngắn gọn.

"Đã đến tận đây rồi."

Và rồi cậu bắt đầu sải bước với đôi chân dài tiến về phía trước.

Gì vậy chứ? Lúc nãy quyết không gặp mặt Chủ tịch Jo tới cùng mà. Cậu có người thân thiết trong Liên đoàn ư.

Dù nghi ngờ, Ji Heon vẫn theo Jae Kyung vào trong.

Văn phòng Liên đoàn ở tầng 2. Anh tìm đến nơi treo tấm biển Liên đoàn Bơi lội Hàn Quốc, gõ cửa và đi vào, người nhân viên đang ngồi ở bàn làm việc đứng dậy với vẻ mặt kinh ngạc.

"Tôi đến từ SPOIN. Tôi có hẹn với Phó Chủ tịch vào lúc 3 giờ."

"À, vâng. Mời đi lối này."

Người nhân viên dẫn đường vào văn phòng điều hành phía bên trong mà Phó Chủ tịch đang ở, nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi Jae Kyung. Đôi môi hé mở, như sắp phát ra những câu "Oa, là Kwon Jae Kyung, oa, thật là đẹp trai".

"Thưa Phó Chủ tịch, người từ SPOIN đến ạ."

Khi người nhân viên gõ cửa văn phòng, một giọng nói phát ra từ bên trong "Ờ, cho vào đi". Sau khi cảm ơn người nhân viên, Ji Heon trực tiếp mở cửa.

"Ờ, tới rồi à?"

Phó Chủ tịch nói khi ngồi trên ghế sofa dành cho khách. Ngồi đối diện ông là một người đàn ông có vẻ ngoài hơn 30 tuổi.

"Làm gì mà còn không vào."

"Dạ không, hình như ngài đang nói chuyện."

"Không sao. Vào đi."

Phó Chủ tịch vẫy tay. Lúc sáng gọi điện cho ông, ngay khi biết Ji Heon là Jung Ji Heon thì ông ngay lập tức  nói trống không "Ờ, ừ. Tôi có nghe nói Ji Heon, cậu làm việc ở đó rồi. Sống tốt chứ". 10 năm trước, họ từng là quan chức Liên đoàn và tuyển thủ trẻ, nếu đào sâu hơn thì là mối quan hệ tiền bối-hậu bối xa cách nên ông ấy nói chuyện trống không cũng là lẽ đương nhiên, nhưng hiện tại họ đang gặp nhau thông qua công việc nghiêm túc. Đây là cuộc gặp mặt giữa công ty đại diện chịu trách nhiệm quyền lợi của tuyển thủ hàng đầu thế giới và các quan chức Liên đoàn, để hoạch định tương lai, nên thái độ này đã vượt quá lẽ thường.

Phó Chủ tịch không phải không biết nên mới làm thế. Có lẽ ông cũng biết thái độ của bản thân bây giờ kệch cỡm đến mức nào. Dù biết, nhưng cuối cùng ông vẫn cố chấp giữ cái thái độ thiếu hiểu biết đó. Bằng cách đó, ông có thể áp đảo ngay từ đầu.

Dù đã biết rồi nhưng họ thật sự là những người không có việc gì để làm. Ji Heon nén một tiếng thở dài và định bước vào văn phòng, nhưng Jae Kyung đang đứng ở sau cửa, đột nhiên nắm vai Ji Heon. Rồi cậu bước vào trong trước.

"Gì vậy, Jae Kyung cũng tới à?"

Nhìn thấy Jae Kyung đột nhiên xuất hiện, Phó Chủ tịch lớn tiếng kinh ngạc. Người đàn ông ngồi đối diện cũng khom người đứng dậy với vẻ mặt bối rối.

"Ôi trời, thế mà lại gặp được quý nhân ở đây thế này."

Cùng lúc đó, Phó Chủ tịch dang rộng hai cánh tay, chào đón Jae Kyung. Tất nhiên, Jae Kyung đã phớt lờ. Cậu chỉ gật đầu mà không nói lời nào, rồi ngồi phịch xuống chỗ đối diện với Phó Chủ tịch. Người đàn ông vốn đang ngồi ở đó, lặng lẽ chuyển qua chỗ bên cạnh Phó Chủ tịch, dù gương mặt vẫn còn vẻ bối rối.

Phó Chủ tịch lặng lẽ hạ cánh tay đang dang rộng xuống, rồi đột ngột nổi giận với Ji Heon.

"Này, Ji Heon, nếu cậu đến cùng với Jae Kyung thì phải nói trước một tiếng chứ."

Trước khi Ji Heon định nói gì đó thì Jae Kyung đã cởi mũ và lên tiếng trước "Sao vậy ạ?"

"Là nơi tôi không được đến sao?"

"Ôi trời, lý nào lại vậy."

Phó Chủ tịch vội vàng nói và ngồi xuống.

"Nếu tôi biết Jae Kyung, cậu đến, thì sẽ tốt hơn nếu cùng dùng bữa và nói chuyện,"

"Dạ không đâu, dù sao tôi cũng không có thời gian."

Jae Kyung vuốt tóc và ngắt ngang lời Phó Chủ tịch. Gương mặt của Phó Chủ tịch liền cứng đờ. Sợ sai lầm sẽ gây ra lớn tiếng, Ji Heon vội ngồi xuống cạnh Jae Kyung và nói.

"Lần sau chúng tôi sẽ sắp xếp một cuộc hẹn nữa. Phải cùng dùng một bữa với các vị trong Liên đoàn chứ ạ."

Ji Heon cười và đặt tay lên đùi của Jae Kyung. Cũng may là có vẻ cậu hiểu tín hiệu ngăn cậu đừng nói gì của anh, nên Jae Kyung không lên tiếng nữa.

Bầu không khí cũng đã hỗn loạn rồi, nên Ji Heon định nói hết những gì cần nói rồi ra ngoài, anh cúi đầu trong khi vẫn ngồi trên sofa.

"Dù sao thì, lần này công ty SPOIN của chúng tôi đang giúp đỡ tuyển thủ Kwon Jae Kyung ạ. Tôi tìm đến thế này vì cảm thấy rằng nên chào hỏi các vị trong Liên đoàn đã luôn quan tâm trong suốt thời gian qua."

"Được rồi, thì... Sau này sẽ vất vả nhiều đấy. Mà chắc là cậu đã biết."

Phó Chủ tịch lầm bầm như thể miễn cưỡng. Dù vậy, ông nhìn Ji Heon và Jae Kyung với vẻ mặt không hề hài lòng, rồi bỗng tặc lưỡi và nói.

"Nhưng mà nhìn vào việc mấy cậu đang làm, chưa gì tôi đã thấy bất an rồi."

Hử? Ji Heon à. Phó Chủ tịch nói như uy hiếp.

"Giải đấu ở ngay trước mắt rồi mà cậu lại đưa tuyển thủ cần phải huấn luyện tại hiện trường tới tận đây thì phải làm sao đây. Việc chào hỏi chúng tôi có quan trọng gì mà bỏ cả huấn luyện,"

"Tôi đang trên đường về sau buổi huấn luyện ạ."

Jae Kyung lại lần nữa ngắt ngang lời Phó Chủ tịch và xen vào.

"Trên đường tới thẳng đây từ Gwacheon. Anh nói đưa tôi về khách sạn, rồi sẽ đến đây nên tôi đã nói sẽ đi cùng."

"Ôi trời, thì ra vậy."

Phó Chủ tịch lẩm bẩm rằng mình không biết chuyện đó. Rồi nhìn và mỉm cười với người đàn ông ngồi bên cạnh với gương mặt sượng trân. Người đàn ông cũng cười ngượng nghịu, rồi nói với Jae Kyung như chợt nghĩ ra gì đó.

"Nhưng mà cách xưng hô... Tuyển thủ Kwon Jae Kyung gọi Trợ lý Jung Ji Heon là anh ư?"

"Vâng."

Jae Kyung trả lời cộc lốc.

"Thì ra vậy..."

Người đàn ông vẫn nở nụ cười ngượng nghịu. Jae Kyung dựa sâu vào ghế sofa, nhìn chằm chằm người đàn ông và hỏi "Sao vậy ạ?"

"Gọi như thế không được sao?"

"À không, sao lại không được. Chỉ là hai vị thân nhau hơn tôi nghĩ."

Người đàn ông nói với vẻ mặt bối rối. Dường như lại sắp có tiếng gì đó phát ra từ miệng Jae Kyung nên Ji Heon vội lên tiếng.

"Cậu ấy vẫn gọi như vậy từ lúc ở Trung tâm Bơi lội. Giờ mà sửa lại xưng hô thì có hơi rối nên cứ gọi thế cho tiện ạ."

"Ờ, ừ. Hai người từng huấn luyện chung ở Ilsan nhỉ."

Phó Chủ tịch gật đầu như thể đã nhớ ra.

"Nhưng mà lúc đó, hai người cũng thân nhau à?"

"Vâng."

Lần này, Jae Kyung cũng lại trả lời trước. Cảm nhận được sự khó chịu hơn cả cộc lốc, Phó Chủ tịch không thể nói gì trước câu trả lời của cậu, mà chỉ cười trừ.

"Được rồi. Vậy nên cậu mới ký hợp đồng với SPOIN."

Phó Chủ tịch hồi lâu mới gật đầu, rồi liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh rồi hư ưm và khịt mũi một hơi dài. Sau đó, ông hơi nghiêng người về phía trước và nói.

"Nói thật thì, chúng tôi đã mong Jae Kyung ký hợp đồng với công ty lớn một chút, đúng chứ? Dù gì thì nếu công ty có quy mô lớn thì hỗ trợ cũng tốt, kinh nghiệm nhiều thì hệ thống được thiết lập tốt, nên phương thức quản lý tuyển thủ,"

"Tôi không ký với KAVVA ạ."

Jae Kyung lập tức nói. Dường như không ngờ Jae Kyung sẽ nhắc trực tiếp tên công ty, nên Phó Chủ tịch lắp bắp "À không, KAVVA...  KAVVA, đúng là đang nói đến KAVVA".

"Vậy Jae Kyung, ý cậu là dù không ký với SPOIN, cũng sẽ không ký với KAVVA à?"

"Vâng."

"Tại sao...?"

Phó Chủ tịch hỏi với vẻ mặt không thể hiểu nổi.

"Họ quá tham tiền."

"Vậy ư...? KAVVA ấy hả?

Phó Chủ tịch hỏi lại với gương mặt bối rối, rồi lại liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Jae Kyung làm như không liên quan, cậu bắt chéo chân và tiếp tục nói với giọng thờ ơ. "Và rồi họ cứ liên tục thay đổi lời nói".

"Lúc đầu, họ bảo 'không cần gì hết, cứ làm theo ý cậu, công ty nhất định sẽ chỉ nghe theo lời cậu' nhưng ngay khi lập hợp đồng, thì họ lại bảo phải làm tất cả. Thậm chí còn viết một bản cam kết riêng với hợp đồng. Một công ty như vậy, làm sao tôi có thể tin tưởng và ký hợp đồng được."

"Cái đó, tuyển thủ Kwon Jae Kyung có vẻ đã hiểu lầm gì rồi."

Người đàn ông ngồi cạnh Phó Chủ tịch vội chen vào.

"KAVVA không lý nào lại làm loại chuyện đó. Hơn nữa, còn là công ty được công nhận nhất trong ngành.  Đã tồn tại lâu và cũng có nhiều tuyển thủ trực thuộc. Nếu thật sự công ty có vấn đề thì nhiều tuyển thủ,"

"Anh là nhân viên KAVVA ạ?"

Jae Kyung ngắt ngang lời người đàn ông và hỏi.

"Dạ không, tôi không phải nhân viên KAVVA... Tôi chỉ là người biết một chút về công ty đó."

"Vậy hãy nói cho tôi biết khi anh biết nhiều hơn nhé."

"Dạ...?"

Người đàn ông nhìn Jae Kyung với vẻ mặt ngơ ngác.

"Anh nói thế vì chỉ biết một chút, nên tôi nói là anh hãy tìm hiểu đàng hoàng hơn và nói lại cho tôi ạ."

Jae Kyung nói với ngữ điệu đều đều.

"Có như vậy thì anh sẽ hiểu tại sao tôi làm vậy."

Người đàn ông không nói được gì, như thể không biết nói gì trong giây lát. Jae Kyung mỉm cười, nhìn người đàn ông rồi đội chiếc mũ đang cầm và lẩm bẩm một mình.

"Còn nói là hiểu lầm, đúng là nhảm nhí."

Rồi Ji Heon nhìn Jae Kyung hạ vành mũ xuống và suy nghĩ. Tiêu tùng rồi.

"Dù sao thì việc quyết định ký hợp đồng với SPOIN là lựa chọn của tôi, và tôi có lý do để lựa chọn như thế ạ."

Jae Kyung nói lại lần nữa với Phó Chủ tịch. Gương mặt bị chiếc mũ che gần như toàn bộ nên không nhìn thấy biểu cảm. Tuy nhiên, dù không thấy nhưng dường như anh vẫn biết. Chắc chắn Jae Kyung hiện đang có vẻ mặt khó chịu với đầy vết nhăn giữa chân mày.

"Mong là Liên đoàn có thể tin tưởng và ủng hộ tôi."

Dù giọng điệu trịnh trọng, không giống cậu chút nào, nhưng vẫn thể hiện rõ sự khó chịu của cậu. Phó Chủ tịch đơ ra, nhìn Jae Kyung, rồi nói với giọng đầy mỉa mai "Được rồi, Jae Kyung, cậu chắc không tự biết làm đâu".

"Cố hết sức nhé."

Ông nói với vẻ mặt không hài lòng rồi nói với Ji Heon "Sau này sẽ vất vả đấy", không biết đây là khích lệ hay nguyền rủa nữa.

"Vâng, xin hãy giúp đỡ nhiều ạ."

Ngay khi Ji Heon cúi đầu nói, Jae Kyung đứng bật dậy.

"Tôi có cuộc hẹn lúc 5 giờ. Xin phép đứng lên trước."

Rồi không chờ mọi người trả lời, cậu cứ thế rời khỏi văn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top