Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Ji Heon đến bãi đậu xe, Jae Kyung đang tựa người vào xe và xem điện thoại.

"Này, em thật sự có xung đột với Liên đoàn hả?"

Ji Heon cười nửa miệng và nói. Thật ra, không phải tình huống có thể cười, nhưng khi anh nhớ lại Phó Chủ tịch không nói nên lời với gương mặt ngơ ngác, nhìn Jae Kyung cứ thế bỏ ra ngoài, khiến anh không thể không cười.

"Nếu em bỏ ra ngoài thế này thì phải làm sao. Định không gặp lại người của Liên đoàn à?"

Khi anh ấn vào giữa chìa khóa xe, khóa xe được mở cùng một tiếng bíp.

Jae Kyung mở cửa ghế phụ và cộc lốc nói.

"Dù sao thì năm nay cũng kết thúc rồi."

"Dù vậy thì họ cũng là người đã giúp đỡ công việc cho em tới tận bây giờ mà."

Ji Heon cũng ngồi vào ghế lái và nói. Jae Kyung thắt dây an toàn và cười mỉa mai "Giúp gì mà giúp chứ".

"Bảo là giúp đỡ, nhưng chỉ kè kè kế bên và nhận tiền hối lộ mà thôi."

Quả nhiên, dường như Jae Kyung cũng đã biết mọi chuyện. Cũng phải, không lý nào cậu lại không biết được. Bởi vì những hành vi của Liên đoàn đã nổi tiếng từ lâu. Jae Kyung dù có không quan tâm xung quanh nhưng không thể nào thờ ơ với cả hành vi bán tên tuổi cậu để kiếm tiền.

"Em không biết họ có làm tốt công việc không. Nhưng mỗi khi có giải đấu, họ chưa bao giờ nộp đơn hay đăng ký đúng hạn. Thật bực mình khi với tình trạng tệ hại như thế mà mỗi ngày họ đều bảo em hãy tham gia tiếp sức."

"Vậy à? Họ liên tục bảo em bơi tiếp sức à?"

"Tất nhiên rồi ạ."

Jae Kyung nói trong khi cởi mũ rồi đặt lên bảng điều khiển.

"Thì ra vậy..."

Ji Heon lẩm bẩm.

Để giải thích đơn giản thì tiếp sức là nội dung bơi tiếp sức tự do được thực hiện bởi 1 đội 4 người. Mỗi một tuyển thủ trong 4 người phải bơi riêng biệt với một khoảng cách nhất định là 400m hoặc 800m. Tất nhiên, giống như bơi hỗn hợp, mỗi người trong bốn tuyển thủ phụ trách một trong bốn kiểu bơi. Đây gọi là bơi tiếp sức hỗn hợp, nhưng vì ở Hàn Quốc, có nhiều tuyển thủ chủ yếu thi đấu ở nội dung bơi tự do, nên họ tham gia tiếp sức nhiều hơn là tiếp sức hỗn hợp.*

*Có thể hiểu là:
+ Bơi hỗn hợp là 1 người bơi 4 kiểu bơi (ngửa, ếch, bướm, tự do).
+ Tiếp sức là 4 người bơi chung 1 kiểu bơi.
+ Tiếp sức hỗn hợp là 4 người bơi 4 kiểu bơi.

Vào giải đấu quốc tế đầu tiên của mình, Jae Kyung cũng đã từng tham gia với tư cách vận động viên bơi tiếp sức tự do tại Asian Games. Lúc đó, Jae Kyung đang là học sinh cấp 2, trước đó đã đạt được huy chương vàng nội dung bơi tự do 200m và 400m tại giải đấu này. Với việc Jae Kyung tham gia với tư cách là người cuối cùng nên nhiều người có hy vọng không hề nhỏ về thành tích tốt của Hàn Quốc, nhưng do ngoài Jae Kyung ra, thành tích của các tuyển thủ còn lại không được tốt, nên cuối cùng họ không thể tiến vào vòng chung kết.

Và rồi sau giải đấu đó, Jae Kyung không tham gia bơi tiếp sức nữa. Ở Giải Vô địch Thế giới cũng vậy, Olympic cũng vậy, cậu chỉ tham gia nội dung cá nhân và không hề tham gia tiếp sức hay tiếp sức hỗn hợp.

Ji Heon đương nhiên nghĩ rằng huấn luyện viên đã loại cậu khỏi danh sách tham gia thi đấu để bảo vệ thể trạng của cậu. Đó là vì Jae Kyung vốn đã tham gia rất nhiều hạng mục. Xét theo thể lực của cậu, việc từ bỏ bơi tiếp sức với khả năng giành huy chương mong manh, để có thể tập trung vào các hạng mục khác là điều hợp lý. Cho nên, anh nghĩ rằng đó là quyết định sáng suốt, nhưng bên trên lại không nghĩ như vậy, mà liên tục bảo cậu tham gia nên Jae Kyung đã ngắt ngang và nói không tham gia.

Cũng phải, nếu giành được huy chương ở nội dung tiếp sức, thì có nghĩa là tạo ra 4 vận động viên đạt huy chương cùng một lúc, nên Liên đoàn không lý nào lại từ bỏ điều đó. Chắc họ đã quở trách rằng 'Jae Kyung, cậu, nếu chỉ một người cực khổ mà 3 người đồng đội của cậu giành được thêm huy chương, có như thế mà cũng không làm được à'. Nếu Liên đoàn thúc đẩy bằng cách đó, thì đa số các tuyển thủ sẽ không chịu đựng nổi. Nhưng vì đó là Jae Kyung, nên có thể nói không muốn và chịu đựng nổi, nhưng nếu là tuyển thủ khác thì họ sẽ phải tham gia trong khi vừa khóc vừa ăn mù tạt (bị bắt buộc làm điều mình không muốn), hủy hoại thể trạng và khả năng cao là vuột mất huy chương ở hạng mục chính của mình. Thật ra, sau mỗi kỳ Olympic kết thúc, những nội dung tương tự tiếp tục được hé lộ bất kể là hạng mục nào.

"Liên đoàn thì... đúng thế. Họ nói là vì vận động viên, nhưng mục đích cuối cùng là lợi dụng vận động viên để làm no bụng họ."

Ji Heon lẩm bẩm và nhấn nút khởi động xe. Khi xe khởi động, anh nói với giọng vui vẻ "Này, tóm lại,"

"Hôm nay anh đã chuẩn bị sẵn sàng là sẽ bị giữ lại và nghe đủ thứ chuyện, nhưng nhờ có Jae Kyung, em, mà anh đã nhanh chóng được thả ra."

Cảm ơn em. Ji Heon vô thức vươn tay xoa sau đầu Jae Kyung và nói. Trong giây lát, vai của Jae Kyung giật nảy và đông cứng lại. Ji Heon bối rối, vội lấy tay ra.

"Vậy, em định gặp bạn ở đâu?"

Anh vội nắm lấy vô lăng và hỏi. Jae Kyung chầm chậm lấy điện thoại trong túi ra.

"Ở ga Gangnam ạ."

"À, thật sao?"

Ji Heon nói "Gì vậy chứ" và cười với gương mặt bất lực.

"Nếu là Gangnam thì lúc nãy ở Banpo em bắt taxi đi sẽ nhanh hơn mà."

"Không sao ạ. Dù gì cũng đã tới rồi."

Jae Kyung nói và tựa cánh tay vào khung cửa sổ. Cứ thế cậu tựa cằm lên mu bàn tay, nhìn qua kính xe và nói thêm.

"Xem như lái xe đi dạo cũng được."

Trước câu nói vô lý đó, Ji Heon vừa lái xe ra khỏi bãi vừa bật cười. Lái xe đi dạo gì chứ. Đi từ Jamsil đến Yongsan vào ngày trong tuần mà có cảm giác đi dạo sao. May là hôm nay đường xá thông thoáng, nhưng nếu đường mà đông đúc thì đó là bài kiểm tra về lòng kiên nhẫn mất. Hơn nữa, vì phải ghé qua Văn phòng Liên đoàn mà cậu đã trải qua tình huống khó chịu mà đáng lẽ cậu không nên trải qua...

"Jae Kyung à."

Ji Heon vô thức gọi Jae Kyung. Jae Kyung quay đầu nhìn Ji Heon, thay vì trả lời.

"Em, không lẽ..."

Không lẽ, em cố tình đến tận đây à? Sợ Liên đoàn sẽ làm gì anh sao? Cố ở giữa để ngăn chặn à?

Suýt chút nữa anh đã nói như thế. May là nó đã dừng lại, ngay trước khi những suy nghĩ đó thoát ra. Vì anh nhận ra rằng điều đó không thể nào xảy ra.

Đúng, không lý nào. Không phải ai khác, mà lại là Jae Kyung, không đời nào Kwon Jae Kyung lại làm tới mức đó vì người khác. Thậm chí, người khác đó là anh thì lại càng...

"Không lẽ gì ạ."

Jae Kyung bướng bỉnh hỏi.

"À,... Không. Anh hỏi là không lẽ em đi gặp người bạn lúc nãy gọi điện thoại à."

Ji Heon nhanh chóng thay đổi lời nói.

"Đúng ạ."

Jae Kyung nói trong khi vẫn chống tay lên khung cửa.

"Vậy à? Bạn nào thế?"

Ngay sau khi hỏi, anh nghĩ 'Thôi chết'. Anh muộn màng nhớ ra những lời từ Jae Kyung lúc nãy, khi anh hỏi câu tương tự thế này, rằng "Là người bạn anh không biết ạ".

Chắc cậu sẽ lại trả lời giống vậy thôi. Anh đã chuẩn bị trước để xấu hổ nhưng không hiểu sao lần này, Jae Kyung lại ngoan ngoãn trả lời.

"Có người như thế ạ. Tên là Cha Sung Hyun."

Ji Heon càng ngạc nhiên trước nội dung câu trả lời của Jae Kyung, hơn cả việc cậu hiếm khi trả lời tử tế như vậy.

"Cha Sung Hyun? Diễn viên?"

"Anh biết sao?"

"Sao không biết. Người có tin đồn với em."

Trước câu nói của Ji Heon, Jae Kyung tới giờ mới làm vẻ mặt à, ra thế. Ji Heon không khỏi ngạc nhiên khi cậu phản ứng vô cảm như thể là chuyện của ngưới khác. Việc một tên như thế này mà cũng hẹn hò khiến anh thấy thật kinh ngạc.

Chắc tên nhóc này, lúc ở với người yêu cũng không nhạt nhẽo thế này đấy chứ. Ji Heon đang liếc nhìn với vẻ mặt nghiêm trọng, rồi ngay lập tức nhận ra không thể nào.

- Mỗi ngày em có tâm trạng thế nào, anh không tưởng tượng được đâu.

Đúng thế, vì cậu đã cười với gương mặt như thế. Cậu đã nói với một tiếng thở dài và nở nụ cười mà Ji Heon lần đầu nhìn thấy trong đời.

Anh tự hỏi rốt cuộc đang nói chuyện điện thoại với ai mà khiến cho Kwon Jae Kyung của thiên hạ làm ra biểu cảm đó. Anh tò mò ai đã khiến cậu làm ra biểu cảm đó và nói những lời đó, nhưng câu trả lời lại rõ ràng một cách không ngờ.

Thì ra vậy. Thì ra là bạn trai.

Trong giây lát, anh nở nụ cười mà không kịp ngăn lại.

"Sao vậy ạ?"

Jae Kyung cau mày và hỏi. Nghĩa là sao anh lại cười.

"Không, không có gì."

Ji Heon nói trong khi vẫn cười.

Cảm giác có gì đó rất lạ. Jae Kyung hẹn hò ư. Tên nhóc chỉ có chiều cao này đang yêu ư.

Tất nhiên, anh biết giờ cậu đã trưởng thành, nhưng có vẻ ấn tượng khi còn nhỏ quá mạnh mẽ, nên anh thấy ngượng ngùng và không thật chút nào. Vậy nên mỗi khi nghe tin đồn hẹn hò, anh đều ngạc nhiên, và khi họ lên tiếng giải thích rằng không phải, anh đã nghĩ rằng 'Đương nhiên là vậy rồi.
Không thể nào mới đó mà cậu ấy đã hẹn hò'.

Tuy nhiên, sự thật là cậu thật sự đang hẹn hò. Thậm chí, đang vô cùng cháy bỏng và hạnh phúc.

Giờ nghĩ lại thì thấy anh thật quá ngây thơ. Cái tên làm công việc viết các bài báo quảng bá lại đi tin bài đăng của truyền thông. Jae Kyung là vận động viên nhưng đối phương là nghệ sĩ kia mà. Là nghệ sĩ nên không đời nào lại thừa nhận rằng 'Vâng, hiện tại tôi đang hẹn hò'. Tất nhiên là phải phủ nhận rằng không phải vô điều kiện rồi.

Đúng, phải thế chứ.

Ji Heon lẩm bẩm trong miệng. Và rồi để không bỏ lỡ đèn tín hiệu, anh tăng tốc xe và nói.

"Mọi chuyện không thành vấn đề nên chỉ cần cẩn thận để không bị chụp ảnh là được."

"Nếu bị chụp thì sao chứ."

Em cũng đâu phải người nổi tiếng. Jae Kyung cộc cằn nói.

"Em không phải, nhưng đối phương là người nổi tiếng mà. Nếu không công khai hẹn hò thì nên cẩn thận nhất có thể."

"Công khai hẹn hò?"

Jae Kyung mở to mắt rồi ngay lập tức hỏi "Ai ạ?"

"Cái anh đó với em sao?"

"Vậy chứ nói ai hả."

"Không, em thậm chí còn không bí mật hẹn hò, sao lại công khai chứ?"

Trước lời lầm bầm như thể thật vô lý của Jae Kyung, Ji Heon nhìn cậu và "Hả?"

"Không phải kiểu quan hệ đó à?"

Jae Kyung nhìn chằm chằm Ji Heon, thay vì trả lời, rồi cậu hỏi lại.

"Giờ anh hỏi với tư cách người đại diện của em ạ?"

"Ừm, thì, nếu em hỏi thì... chắc vậy?"

Ji Heon trả lời một cách mơ hồ. Lý do anh không thể nói chắc chắn là bởi vì anh cũng đang tự thấy bối rối. Liệu đây là câu hỏi về việc công, hay là việc tư. Nhưng dù là gì, thì có vẻ với tính cách của Jae Kyung, phải nói đến chuyện liên quan đến công việc thì cậu mới mở miệng. Vậy nên mới nói như thế-

"Vậy em sẽ không nói."

Trước phải ứng hoàn toàn trái ngược, Ji Heon vô thức lớn tiếng "Cái gì? Tại sao?"

"Trong hợp đồng có ghi rõ không được can thiệp, quản lý đời sống cá nhân của em, trừ khi nó là vấn đề có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp."

Vẻ mặt như muốn hỏi anh là người viết ra mà lại quên mất.

"À, thì, đúng là vậy."

Ji Heon lẩm bẩm với gương mặt ngượng ngùng. Anh muốn phản bác lại nhưng không có gì để nói.
Cuối cùng, sau khi nghĩ xong, Ji Heon lên tiếng.

"Vậy nếu anh hỏi với tư cách cá nhân thì sao?"

"Sao anh lại hỏi chuyện đó với tư cách cá nhân."

... Cái thằng này?

"Này, chỉ là em không muốn nói thôi phải không?"

Ji Heon nở nụ cười không thể tin nổi.

"Nếu em không muốn thì đừng nói. Đó cũng không phải chuyện ép buộc phải nói."

Anh cũng sẽ không hỏi thêm. Ji Heon nói trong khi xoay vô lăng.
Jae Kyung im lặng, như thể đang chờ những lời đó nói ra. Cậu im lặng rất lâu và chỉ nhìn ra cửa sổ. Và rồi, một lúc lâu sau, cậu lẩm lẩm.

"Không phải kiểu quan hệ đó đâu ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top