Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thì ra phòng thay đồ ở đây trông như thế này.

Ji Heon vừa vén màn vừa suy nghĩ. Dù đã tới lui phòng tập này gần 10 ngày, nhưng đây là lần đầu anh vào phòng thay đồ. Vì anh luôn vào thẳng hồ bơi thông qua cánh cửa nối với phòng chờ.

Là một phòng thay đồ bình thường. Giống như những hồ bơi bình thường khác, có những dãy tủ đựng đồ chật nít nhau và một tấm gương lớn gắn ở một bên tường. Phía trước nó được bố trí một máy sấy cùng một chai toner dung tích lớn, cách đó một chút có đặt một chiếc phản nhỏ.

Sau khi nhìn quanh một lượt phòng thay đồ trống rỗng, Ji Heon bước vào trong. Anh đang thẫn thờ ngồi xuống phản, ngước nhìn hư không thì đột nhiên tấm màn mở ra và Jae Kyung bước vào.

"Anh làm gì vậy."

"À không, anh hơi chóng mặt một chút."

Ji Heon nói trong khi dùng đầu ngón tay ấn vào trán.

"Anh đừng có nói dối. Khi nãy lúc ăn trưa, anh còn khỏe mạnh mà."

"..."

Tại sao cậu không nghĩ là tình trạng của anh có thể tệ đi vào lúc này chứ. Dù tất nhiên là nó tệ gì cả.

"Jae Kyung à. Em thật sự không có ý định đổi cái khác à?"

Cuối cùng Ji Heon lên tiếng với giọng nói yếu ớt.

"Này, anh xuống hồ bơi để làm gì chứ."

Dù anh có cười nói thì Jae Kyung cũng không thèm giả vờ nghe.

"Dù là gì, anh sẽ tự biết làm, phải đáp ứng yêu cầu của em chứ."

Nói xong, cậu mở một trong những tủ đựng đồ dành cho giáo viên ở góc xa nhất. Có vẻ cậu đã quyết định thuê một tủ đựng đồ lớn trong thời gian sử dụng bể bơi này.

Jae Kyung cởi chiếc áo thể thao và ném vào trong tủ đồ. Cậu cũng cởi chiếc áo thun màu trắng mặc bên trong và bỏ đại vào.

Ji Heon đang yên lặng nhìn dáng vẻ đó, cuối cùng cũng đứng dậy và nói.

"Nếu em có dư đồ bơi, cho anh mượn một bộ đi. Kính bơi và mũ bơi nữa."

"Em cho anh mượn cũng được, nhưng sao anh không mua một bộ đi ạ?"

"Chỉ mặc một lần, anh không muốn xài tiền vô ích."

"Em nói chỉ có 1 lần khi nào vậy?"

Thay vì cởi cúc áo sơ mi, Ji Heon nhìn Jae Kyung với vẻ mặt ngơ ngác. Jae Kyung mỉm cười nhìn Ji Heon rồi lục lọi trong tủ đồ và nói.

"Anh lấy loại nào ạ? Em có quần short, lửng tới gối và dài tới mắc cá chân."

Ji Heon suy nghĩ một lúc. Quần dài là tốt nhất để che đi phần đùi đã gầy hơn rất nhiều so với 10 năm trước, nhưng cái đó lúc mặc và cởi rất phiền. Quần lửng cũng vậy.

"Cho anh quần short đi."

Cuối cùng, Ji Heon chọn sự thoải mái, rồi cởi áo sơ mi và bỏ vào tủ đồ trống. Anh đang mở thắt lưng, cởi quần, thì Jae Kyung cầm đồ bơi tới bỗng khựng lại, rồi cậu nói với vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

"Anh, eo của anh gầy hơn em nghĩ đấy."

"Nếu đã nói vậy, em nói vai anh rộng được không?"

"Vai rộng thì rộng, còn eo gầy thì gầy thôi."

"Ừ, vai em rộng nên thích thật đấy."

Ji Heon chộp lấy bộ đồ bơi từ tay Jae Kyung. Jae Kyung mỉm cười với gương mặt vui vẻ hiếm thấy, rồi cậu nhẹ nhàng đội mũ bơi đang cầm trong tay lên đầu Ji Heon và nói.

"Kính thì lát nữa vào bể bơi, em sẽ đưa. Vì ở trong tủ nên em phải tìm cái đã. Nó không có độ, được không ạ?"

"À, đương nhiên. Thị lực anh tốt lắm."

Trước hành động không ngờ của Jae Kyung, Ji Heon bối rối nói. Đó là do, xét theo tính cách của Jae Kyung, sẽ tự nhiên hơn nhiều nếu cậu cứ thế ném mấy thứ như mũ bơi xuống chân hoặc là bỏ vào trong tủ đồ rồi rời đi. Nhưng cậu lại đưa cho anh bằng cách dịu dàng(?) thế này.

Gì nhỉ... Hôm nay tâm trạng cậu tốt à.

Ji Heon cởi đồ lót và liếc nhìn Jae Kyung. Hình như Jae Kyung tìm kính bơi nên cậu đang lục lọi bên trong tủ đồ. Nhìn thấy biểu cảm của cậu có chút mềm mại hơn những lúc khác thì chắc chắn tâm trạng cậu không hề tệ.

Dù không biết lý do nhưng dù sao thể trạng của tuyển thủ tốt thì với lập trường công ty cũng là chuyện vui mừng. Nếu có thể, dù có phải làm hài lòng cậu, anh cũng phải cố duy trì liên tục trạng thái tâm trạng tốt này của Jae Kyung. Ji Heon đóng cửa tủ lại và quyết tâm.

... Đã quyết tâm là thế, nhưng khi vừa vào tới bể bơi, anh không còn thời gian để nghĩ tới tâm trạng của Jae Kyung nữa. Chắc do đã lâu rồi anh mới cảm nhận sự yên lặng, tĩnh mịch nặng nề của hồ bơi bám chặt lấy da thịt khiến anh không thể thích ứng được.

Dù vậy thì đây không phải lần đầu anh vào bể bơi. Vài ngày trước, anh đã theo Jae Kyung vào trong để đo kỷ lục của cậu, hai ngày trước, vì tư thế bơi mà anh đã quay phim bằng điện thoại và theo cậu từ đầu tới cuối làn.

Dù vậy nhưng không hiểu sao hôm nay, anh cảm thấy sự yên tĩnh này vô cùng lạ lẫm, là do sự khác biệt của trang phục sao, hay là...

"Anh mau xuống đi."

... Chỉ đơn giản là do cảm giác.

Có lẽ là cả hai. Ji Heon thở một hơi dài trong khi khoanh tay.

"Nào, mau lên ạ."

Jae Kyung không chịu được nữa và thúc giục. Cuối cùng, Ji Heon lấy tay múc nước, tạt lên ngực vài lần rồi xuống nước.

"Gì vậy chứ, không phong độ gì hết."

Jae Kyung vừa nói vừa nhìn Ji Heon không lặn mà từ từ đi xuống bằng cầu thang.

"Không nhìn thấy cái đó à?"

Ji Heon chỉ vào biển báo <Cấm lặn> được gắn trên tường bể bơi.

"Nghe lời ghê nhỉ."

Jae Kyung lầm bầm như thể không tin nổi, rồi cậu bước lên bục xuất phát ở ngay trước mặt và nhanh chóng nhảy xuống nước. Cậu tiếp nước với tư thế đẹp đến nỗi không thua gì dùng cho giáo trình dạy lặn, và cứ thế cậu lặn ra thật xa, rồi khi vừa tới điểm 15m (trong thi đấu bơi lội, lúc xuất phát chỉ được lặn dưới nước 15m đầu là phải nổi lên mặt nước, nếu quá sẽ bị loại), cậu vung mạnh cánh tay dài và thoải mái cắt ngang dòng nước.

Vì hạng mục chính là bơi tự do nên Jae Kyung dành nhiều thời gian nhất để luyện tập cho bơi tự do. Đồng thời, không chỉ tốc độ, mà cậu còn nỗ lực để duy trì tư thế hoàn hảo.

Đúng như tên gọi, bơi tự do có ít hạn chế hơn so với những kiểu bơi khác và theo đó, mỗi tuyển thủ cũng có một kiểu bơi khác nhau. Lúc đầu học, ai cũng học theo phương thức cố định nhưng theo thời gian, họ sẽ tìm được phong cách phù hợp với mình, chiều cao cánh tay cũng thay đổi và góc độ vai cũng khác đi. Đặc biệt, khi các tuyển thủ tìm tư thế cho mình cảm giác thoải mái nhất để đạt được tốc độ nhanh hơn một chút, thường có trường hợp cánh tay buông thỏng trong quá trình phục hồi (recovery: chỉ giai đoạn cánh tay nổi lên mặt nước là một phần của động tác bơi để thiết lập vị trí thích hợp cho bước di chuyển tiếp theo) hoặc là toàn bộ cơ thể di chuyển lên xuống giống như bơi bướm vậy. Thậm chí, số vận động viên như thế đạt huy chương Olympic không hề nhỏ.

Vậy nên hình dáng của Jae Kyung càng nổi bật hơn. Ngay khi trong các tuyển thủ cũng có người vùng vẫy đến mức hối tiếc, nhưng cậu vẫn luôn giữ đúng tư thế giống như sách giáo khoa. Nên mỗi khi bắt gặp dáng vẻ của Jae Kyung trên truyền hình nước ngoài, các bình luận viên đều rất phấn khích và liên tục nói 'Tư thế đẹp quá', 'Động tác tay hoàn hảo'. Đặc biệt, do động tác bơi của cậu là cú đẩy vai điển hình (shoulder-driven: là kiểu bơi chủ yếu có thể thấy ở các vận động viên bơi cự li ngắn, là phương pháp xoay vai thật mạnh và lấy đà từ động tác đó để di chuyển thật nhanh trong nước) mà ngày nay rất hiếm thấy nên càng nhìn thấy rõ hơn chuyển động thoăn thoắt của cánh tay.

Bây giờ cũng vậy. Mỗi khi cậu tiến về phía trước với một cử động mạnh của cánh tay, anh lại có suy nghĩ rằng cậu rất ngầu trước cả suy nghĩ rằng cậu nhanh. Vì quá đỗi xinh đẹp và ngầu, dù không muốn nhìn cũng không thể nào không nhìn. Đúng như lời nói, anh không thể rời mắt được.

Trong khi anh đang thất thần nhìn thì Jae Kyung đã quay lại. Cậu đã bơi vòng 100m trong nháy mắt và nói trong khi tháo kính bảo hộ ra.

"Anh làm gì vậy ạ."

Đang nhìn em đấy.

Vì không muốn nói như thế nên Ji Heon khoanh tay, giả vờ không biết và hỏi ngược lại.

"Làm gì là làm gì?"

"Em hỏi anh không bơi mà làm gì vậy."

"Sao anh phải bơi chứ."

Khi anh giả vờ giả vịt nói thì Jae Kyung tỏ vẻ bối rối và nói "Vậy ở hồ bơi, không bơi thì làm gì ạ".

"Anh thử đi. Chỉ bơi một vòng tự do thôi mà. Thể hiện chút thực lực của người đạt huy chương Giải vô địch Thế giới năm xưa đi ạ."

"Này, trước mặt người đạt 4 huy chương Olympic à?"

Ji Heon cười như thể thật vô lý, rồi nhanh chóng nói "Thôi khỏi".

"Nhanh luyện tập đi. Nếu em muốn đo thời gian thì cho anh biết."

Anh cố tình vỗ bắp tay cậu và bảo cậu mau xuất phát nhưng Jae Kyung không nhúc nhích.

"Đã quyết định là sẽ làm theo điều em yêu cầu mà."

"Vậy nên anh đã xuống hồ bơi rồi còn gì."

Khi anh hỏi có vần đề gì, thì Jae Kyung nói "Không lẽ"

"Giờ anh cho rằng việc xuống hồ bơi và bơi là hai việc riêng lẻ ư?"

"Không phải đương nhiên sao?"

"Anh là lừa đảo ạ?"

Vì Jae Kyung nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng nên suýt chút nữa Ji Heon đã bật cười. Anh kìm lại và vẫn nói với cậu bằng giọng điệu bình thản.

"Em không biết 'Người lái buôn Thành Venice' à (Tên vở kịch)? Cắt thịt và chảy máu là hai chuyện khác nhau mà. Nếu đã quyết định cắt thịt thì chỉ cắt thịt thôi, không được làm đổ một giọt máu nào."

"Vậy nên là, em nói xuống hồ bơi nên anh chỉ xuống hồ bơi? Chứ không bơi sao?"

Jae Kyung cười như thể rất sốc, rồi lấy bàn tay ướt lau mặt và nói.

"Chắc em phải mau ký hợp đồng quảng cáo tiếp theo thôi."

"Vậy à? Chắc cái sau sẽ là quảng cáo đồ lót quá."

Jae Kyung nhìn Ji Heon, người đang nói "Tốt quá rồi", và cười với gương mặt không nói nên lời.

"Em vì muốn được bơi cùng anh nên mới bảo anh xuống hồ bơi."

"Làm sao mà bơi cùng được. Bơi vốn dĩ phải làm một mình mà. Định bơi tiếp sức với anh à?"

"Anh biết em không có ý đó mà."

"Anh không biết."

Ji Heon cười nói.

"Nhanh luyện tập đi."

Sau khi vỗ vai Jae Kyung, Ji Heon ra khỏi hồ bơi bằng cầu thang. Ngay khi vừa lên bờ hồ, anh nhìn Jae Kyung đang ở dưới nước và gật đầu bảo cậu đi đi.

Jae Kyung nhìn Ji Heon một lúc rồi quay đi như thể đã từ bỏ. Và ngay khi đeo kính bảo hộ vào, cậu lặng mất tăm xuống nước.

Khi Jae Kyung đã xuất phát rồi, Ji Heon mới ngồi thụp mông xuống nền cạnh bờ hồ. Ra khỏi nước rồi nên anh không khỏi cảm thấy có chút ớn lạnh. Ji Heon ngồi khoanh chân lại một cách tự nhiên và yên lặng dõi theo Jae Kyung.

Cảm giác thật kỳ lạ khi mặc đồ bơi, ngồi cạnh bờ hồ và nhìn Jae Kyung đang ở dưới nước. Tiếng nước bắn tung tóe đập vào tai cùng ánh nắng đọng giữa làn nước. Cảm giác như trở về 10 năm trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top