Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đó, bản thân đã trả lời thế nào, Ji Heon không còn nhớ nữa. Có vẻ anh đã cười và nói 'Này, em bơi bằng dáng đẹp à', cũng có thể là anh đã nghiêm túc nói 'Dù vậy cũng phải sửa đi'. Hoặc cũng có thể là anh không nói gì.

Tuy nhiên, anh vẫn nhớ chắc chắn rằng trái tim mình đã vô thức bay lơ lửng trước câu nói không ngờ đó. Vậy nên anh đã không thể đưa cho huấn luyện viên bức thư ghi là mình sẽ từ bỏ bơi lội đang để trong ba lô, mà đã cứ thế quay về.

Cuối cùng, Jae Kyung đã không sửa cách bơi. Cậu vẫn xoay mạnh vai và dồn sức cử động cánh tay giống như trước đây.

Nhìn Jae Kyung bơi với tư thế gần như giống hệt cậu ở quá khứ và  bằng phương thức y như lúc đó, khiến anh không khỏi có những cảm xúc khác lạ.

Không giống với anh, thật xấu hổ khi anh dám đưa ra lời khuyên dựa theo tiêu chuẩn của mình, và thật ghen tị khi không giống với anh, cậu cũng học cùng một phương pháp, nhưng cậu không những không chấn thương mà còn giữ vững được vị trí số 1 thế giới. Anh cũng không khỏi ghen tị với thể chất mạnh mẽ bẩm sinh của cậu, cánh tay dài cùng bàn tay, bàn chân to và khả năng tiến tới phía trước vài mét chỉ với một động tác bơi.

Đồng thời, khi nhớ lại đôi mắt lấp lánh của cậu nhìn anh giống như đối tượng ngưỡng mộ khiến một bên ngực thấy ngứa ngáy và đau nhói.

"Anh thật sự không bơi ạ?"

Từ lúc nào, Jae Kyung đã hoàn thành vòng 400m, với tổng 500m và nói. Thay vì trả lời, Ji Heon chỉ cười, Jae Kyung tháo kính bảo hộ và thở dài "A, thật là".

"Không phải quá đáng lắm sao?"

Có vẻ Jae Kyung có đôi mắt sâu nên lông mi đặc biệt dài. Khi những giọt nước đọng lại, chúng không chảy xuống nên trông như đính đá quý vậy. Thế nên Ji Heon chớp mắt vài lần, rồi không được nên cậu dùng tay dụi mắt, anh vẫn luôn nghĩ rằng dáng vẻ đó thật dễ thương. Do cậu thể hiện ra biểu cảm đặc trưng của một cậu bé và cũng hiếm hoi trông nó giống với tuổi của cậu. Vậy nên, khi Jae Kyung tháo kính bảo hộ sau khi bơi vòng quanh hồ, anh đã thầm mong đợi cậu dùng tay dụi mắt. Đúng, giống như lúc này.

"Anh."

Jae Kyung dụi mắt bằng đầu ngón tay và gọi Ji Heon.

Này, em gọi anh với gương mặt giống y hệt 10 năm trước như thế không phải là phạm luật sao.

Ji Heon thầm nói trong lòng rồi đứng dậy.

"Ôi trời, chết mất thôi."

Anh đứng dậy, than vãn rồi ngay lập tức đeo kính bơi vào và bước về bục xuất phát. Jae Kyung tỏ ra có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Ji Heon bước lên bục xuất phát. Cậu quấy rầy như thế mà làm vẻ mặt gì vậy chứ. Ji Heon siết dây đeo kính và mỉm cười. Rồi anh cúi eo xuống và vào tư thế lặn.

Vì đã quá lâu nên anh nghĩ mình không tiếp nước bằng bụng là may lắm rồi, ngay khi cúi người, hai tay đã giữ lấy phía trước tấm gác chân và chân trái ngã ra phía sau. Trọng lượng cơ thể dồn về chân trái và anh nghĩ 'Chính là bây giờ', đã đến lúc cơ thể nhảy xuống nước một cách tự nhiên.

Cơ thể chìm sâu xuống nước. Anh không biết mình đã mơ giấc mơ tương tự thế này bao nhiêu lần trong suốt 10 năm qua. Tuy nhiên, cơ thể không nặng nề giống như trong mơ. Mà trái lại, nó nhẹ bổng như bay. Vậy nên anh đã phải thực hiện kỹ thuật đạp chân cá heo (dolphin kick) ở điểm gần mặt nước hơn bình thường.

Cũng không khác gì khi ngoi lên mặt nước cả. Cơ thể nhẹ đến mức không thể tin được. Đây là lần đầu anh cảm thấy cơ thể nhẹ như thế này từ sau Giải vô địch Thế giới. Dùng sức xoay vai cũng không đau, khuỷu tay cũng vẫn ổn.

Ji Heon, người mới đó đã đạt mốc 50m sau vài sải, ngay khi quay người đã di chuyển cánh tay mạnh mẽ hơn. Hiện tại không phải đang thi đấu, cũng không cần lập thành tích nhưng cơ thể tự biết bắt kịp tốc độ. Anh vô cùng thích khoảnh khắc băng qua làn nước lạnh và tiến về phía trước, nên vì muốn tận hưởng thêm chút nữa, anh không còn cách nào khác ngoài di chuyển mạnh và nhanh hơn.

Từ lúc nào không hay, dáng vẻ của Jae Kyung đã ở trong tầm mắt. Trong khoảnh khắc, Ji Heon đã nghĩ rằng nên dừng lại nhưng dù trong lúc suy nghĩ như vậy, cánh tay anh vẫn liên tục cử động. Cuối cùng, anh không dừng lại giữa chừng và bơi đến cuối, đặt tay lên tường. Phải tới sau khi bàn tay chạm vào gạch như chạm vào touchpad thì chuyển động mới dừng lại.

Jae Kyung lên tiếng khi anh thở sâu và tháo kính bảo hộ ra.

"Anh kiểm tra thời tiết chưa? Cổ sao lại xoay như thế?"

"Này, đừng có làm thế."

Ji Heon hoảng hốt nói. Đó là lời mà Huấn luyện viên Im thường la mắng mấy đứa nhỏ. Jae Kyung cười ha ha, nhìn Ji Heon đang làm vẻ mặt chán ngấy.

Ji Heon dù không nói nhưng khá ngạc nhiên. Vì đây là lần đầu Jae Kyung cười lớn đến vậy. Cũng là lần đầu anh nghe thấy tiếng cười của cậu, cũng như việc nhìn thấy cậu vui vẻ, tất cả đều là lần đầu.

Thảo nào, ngực anh đập thình thịch. Giống như lúc đó của 10 năm trước, ngực anh cũng lơ lửng giống như lúc nghe câu nói tư thế bơi của anh rất ngầu. Bối rối với chính mình, Ji Heon vội dùng hai bàn tay ướt lau mặt rồi nói.

"Huấn luyện viên Im cũng nói vậy với mấy đứa làm tốt mà."

"Là kiếm cớ bắt bẻ."

"Đúng. Là người tin rằng dù làm thế nào vẫn phải mắng một lần."

"Em thật sự ghét người đó."

"Vì uống rượu à?"

"Điều đó cũng vậy."

Jae Kyung chỉ đáp ngắn gọn, mà không nói ra lý do cụ thể tại sao lại ghét. Cũng phải, người đó đâu chỉ có một hai lý do để ghét. Nếu nói hết ra thì sẽ không kết thúc mất.

"Chắc chắn không phải với tư cách huấn luyện viên. Ông ấy không phải kiểu người có thể dạy ai. Cũng quá hống hách nữa."

Tuy nhiên, với tư cách tuyển thủ, thì, không tệ. Ji Heon gật đầu.

"Người đó đã đạt được huy chương bạc với nội dung bơi ngửa ở Asian Games mà. Do giữa chừng dính chấn thương nên đã nghỉ ngơi mấy năm, nhưng thật ấn tượng khi thấy ông chăm chỉ phục hồi chấn thương và cuối cùng đạt được huy chương lần nữa. Khi còn là tuyển thủ, chắc ông cũng có tính khí hung dữ và bản chất ghê gớm lắm."

Jae Kyung đang yên lặng lắng nghe rồi vội nói.

"Dù là ai, anh vẫn luôn nhìn điểm tốt trước tiên."

"Anh sao?"

Khi Ji Heon hỏi lại với gương mặt không biết gì thì Jae Kyung gật đầu.

"Dường như dù có thế nào, anh cũng tìm được một thứ để khen ngợi."

"Vậy sao? Bệnh nghề nghiệp chăng? Làm công việc này thì đương nhiên phải nắm bắt được hết điểm mạnh của tuyển thủ. Điểm yếu cũng vậy."

"Từ lâu đã vậy rồi ạ."

Jae Kyung nói một cách chắc nịch khiến Ji Heon không khỏi hỏi "À, vậy sao?" với gương mặt ngượng ngùng.

"Tóm lại chuyện xoay đầu chỉ là đùa thôi, tư thế tốt lắm ạ. Anh không làm rối tư thế một chút nào."

Jae Kyung nói trong khi tạt nước lên vai.

"Lúc đầu, đi chậm một chút. Nếu anh làm nhanh hơn thì sẽ rối lắm."

Jae Kyung làm vẻ mặt như muốn nói 'Không sao cả', rồi di chuyển hông dưới nước, nhẹ nhàng kéo căng cơ và nói.

"Trong 10 năm qua, anh không bơi lần nào ạ?"

"Ừ. Đây là lần đầu tiên anh xuống hồ."

"Sao vậy ạ?"

"Vì bận."

Ji Heon vội cười và nói đó là nói đùa.

"Nếu đi với người khác, anh nghĩ rằng họ sẽ bảo anh thể hiện kỹ năng bơi nên anh không đi."

"Thể hiện là được mà."

"Không thích."

"Tại sao ạ?"

"Cứ như đang giả vờ tài giỏi trong khi đã nghỉ rồi."

"Dù có nghỉ thì giỏi vẫn là giỏi thôi, có sao đâu ạ."

Jae Kyung nói như thể không hiểu nổi. Khi Ji Heon chỉ cười, Jae Kyung lẩm bẩm với gương mặt như đứa trẻ hờn dỗi.

"Bơi một mình cũng được mà."

Ji Heon chậm rãi lắc đầu. Nghĩa là anh không muốn thế.

"Anh đã nghỉ bơi và thật sự không đến gần hồ bơi trong mấy năm qua."

"Anh chán ghét nó sao?"

"Có lẽ? Với lại không bơi thì cũng có nhiều việc để làm mà."

Vì nghỉ bơi nên thật sự có rất nhiều thứ để làm. Ji Heon nói và treo hai tay lên dây phao.

"Khi học cấp 3, trong khoảng thời gian còn lại, anh bận chuẩn bị cho ký thi, lên đại học thì anh bận chơi."

"Chắc anh sống tận hưởng lắm nhỉ."

Jae Kyung như 'Hứ' một tiếng.

"Đúng vậy. Rất tận tưởng."

Ji Heon cười và đồng tình.

"Rồi vào lúc năm 3 đại học. Anh đã đến một biệt thự có hồ bơi cùng mấy đứa bạn trong kỳ nghỉ hè, hồ bơi khá lớn."

"Anh có xuống thử không?"

"Không."

Ji Heon vẫn cười nói.

"Trong thời gian 4 ngày 3 đêm, anh không xuống lần nào."

"Tại sao ạ?"

"Nếu xuống thì chắc chắn sẽ muốn bơi, mà nếu bơi thì lại nghĩ về ngày xưa."

Ji Heon dồn trọng lượng vào dây phao. Sợi dây lắc mạnh, tạo nên những gọn sóng trên mặt hồ tĩnh lặng. Ji Heon dựa người vào sợi dây và di chuyển một chân thật mạnh trong nước.

"Điều mà những người đã ngừng tập thể thao không muốn nhắc tới lúc đó cứ tưởng là do những ký ức về quá trình huấn luyện cực khổ và chấn thương, nhưng không phải như vậy, mà là do những lưu luyến còn sót lại."

Nước bao quanh ngón chân, đầu gối, bắp đùi. Làn nước mà anh yêu thích cũng như muốn thoát ra, lại một lần nữa bao trọn lấy cơ thể anh.

"Chịu đựng theo chút nữa thì sẽ thế nào nhỉ, nếu thử thách thêm một lần nữa thì sẽ ra sao, anh ghét vì những luyến tiếc như thế."

Nhưng, kể có thế, thì có lẽ kết quả cũng sẽ như vậy. Ji Heon chậm rãi gật đầu.

"Lý trí đã biết nhưng vẫn không thể rũ bỏ được. Vậy nên mới gọi là luyến tiếc."

"Anh."

Trước tiếng gọi bất ngờ của Jae Kyung, Ji Heon ngẩng đầu lên và "Hả". Khi chạm mắt nhau, Jae Kyung nói với âm giọng nặng nề.

"Không lẽ anh cũng ghét việc xem em bơi sao?"

Ji Heon suy nghĩ nên làm thế nào rồi quyết định nói thật lòng.

"Lúc đầu có chút vậy?"

Và rồi vội vã nói thêm. Nhưng giờ không vậy nữa.

"Lúc đầu cũng không phải là anh quá ghét. Chỉ là vì em giỏi nên anh nhìn. Nhưng nếu nhìn thì anh sẽ nghĩ tới ngày xưa và nhớ lại mình đã như thế nào nên có chút khó khăn."

Nhưng càng nhìn anh càng cảm thấy việc ghen tị và mặc cảm đều vô nghĩa. Kwon Jae Kyung là Kwon Jae Kyung. Không phải tự nhiên mà cậu là số 1 thế giới và cậu đã nỗ lực hơn rất nhiều những gì cậu đang có. Những người giống vậy hoặc là những người không nỗ lực hơn thế thì không có tư cách để ghen tị.

Thậm chí, dù bây giờ anh không còn là tuyển thủ nữa, nhưng anh vẫn ở vị trí chăm sóc và hỗ trợ tuyển thủ. Vai trò riêng lẽ, khác biệt nên anh không muốn nhận đau khổ vì so sánh những việc trong quá khứ và không có ở hiện tại. Đối với anh, Jae Kyung là đối tượng anh phải hợp tác và bảo vệ,  chứ không phải đối tượng để cạnh tranh.

Đối thủ cạnh tranh của anh không phải tuyển thủ ở dưới nước mà là các công ty ở bên ngoài nước. Với lại, bây giờ anh đã có Kwon Jae Kyung. Nếu nói Jae Kyung đang có một thân hình hoàn hảo mà mọi tuyển thủ đều thèm muốn, thì bản thân anh cũng đang sở hữu một tuyển thủ hoàn hảo mà mọi công ty đều thèm muốn. Vì đã có thứ mà họ muốn nên anh phải chạy, chứ không kiếm cớ thế này thế nọ nữa. Sau này, có ra khỏi Nhóm Phụ trách hay không là chuyện của tương lai, nhưng ngay bây giờ, trong thời gian bên cạnh Jae Kyung, anh sẽ làm mọi thứ có thể vì cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top