Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuyệt đối không phải."

Ji Heon lặp lại. Nhưng đời nào Trợ lý Nam lại rút lui nhẹ nhàng như vậy được.

"Anh biết việc phủ nhận mạnh mẽ là khẳng định không?"

Nhìn thấy Trợ lý Nam nắm bắt được vụ việc và hào hứng trêu chọc khiến Ji Heon dâng trào sự hối hận. Nếu biết thế này, anh đã không nói với Trợ lý Nam.

Tuy nhiên, dường như anh sẽ không chịu đựng nổi nếu không nói với ai. Phải thế không? Khi anh bảo cậu nói ra mong muốn (là làm theo yêu cầu), thì cậu lại nói là bỏ thuốc lá. Ngay sau ký hợp đồng quảng cáo kế tiếp, từ đó đừng có suy nghĩ sẽ hút thuốc ư. Ở đâu ra cái kiểu ép buộc thế này.

Tất nhiên anh cũng đã nói với Jae Kyung giống như thế. Rằng cậu đừng có nói mấy lời vô lý.

- Em tưởng việc đó dễ hả? Em tưởng nếu em nói 'Hãy bỏ thuốc lá đi ạ', thì sẽ có thể ngay lập tức dạ, bắt đầu bỏ thuốc! Thành công! à.
Tất nhiên nó không có tác dụng.

- Trước tiên hãy làm thử đi ạ.

- Anh đã từng thử rồi. Nếu được thì bây giờ anh đã không hút thuốc. Chắc đã bỏ hoàn toàn trước khi gia nhập công ty ấy chứ.

- Hãy thử nỗ lực giảm nó nhất có thể đi ạ. Không phải thể lực anh kém mà điều duy nhất không thể trong lúc lặn là vấn đề về dung tích phổi.

Nghe giọng điệu thì có vẻ cậu không hề có ý định thay đổi. Vì muốn làm cậu xiêu lòng nên lần này Ji Heon nói như thể dỗ dành.

- Này, Jae Kyung à. Anh cũng đâu phải tuyển thủ, dung tích phổi có hơi thấp chút thì có sao.

Tuy nhiên, không có tác dụng.

- Em không thích.

- Vậy nên sao em lại không thích.

- Tại sao hay gì thì em cũng không thích.

Anh đã thử thúc đẩy nhưng đây không phải yêu cầu có vấn đề đạo đức hay pháp luật nên anh không thể từ chối bằng cách đề cập tới nội dung bản cam kết.

"Ha..."

Nghĩ tới lại thở dài. Đồng thời, dạ dày khó chịu, trào dâng sự bực bội. Ji Heon rít một hơi thuốc như thể giải tỏa cơn giận.

Không, nếu đặt điều kiện như thế thì hãy dùng thật tốt đi chứ. Có biết bao nhiêu thứ thế này thế kia để yêu cầu mà. Cậu có thể bảo anh thay cậu xếp hàng ở nhà hàng nào đó mà cậu không thể làm mà, nhưng mà cậu lại bảo anh cùng bơi và bỏ thuốc ư.

Cũng không phải làm nũng người yêu, vậy là gì đây.

Anh không thể đi đâu la hét mà chỉ có thể oan ức nhai đầu lọc thuốc lá.

"Vậy, Kwon Jae Kyung thế nào? Mọi chuyện ổn chứ?"

Trước lời nói của Trợ lý Nam, Ji Heon giật mình hỏi "Vâng? Anh nói sao?"

"Việc chuẩn bị cho giải đấu ấy."

À, thì ra là nghĩa đó.

Ji Heon muộn màng xoa dịu trái tim hốt hoảng. Cũng phải, còn có nghĩa khác sao.

"Ừm, khá suôn sẻ."

Mới đó mà chỉ còn 3 tuần nữa là tới Giải vô địch xuyên Thái Bình Dương. Tình trạng hiện tại của Jae Kyung không chỉ đơn giản ở mức tốt mà là tốt nhất. Mỗi lần đo kỷ lục đều ra kết quả tốt đến mức ngạc nhiên, nên nếu cứ thế này, chắc cậu sẽ vượt qua mục tiêu 5 huy chương và hơn thế nữa.

Trước tiên, những chiến dịch truyền thông phù hợp của SPOIN - tình trạng tốt nhất, các quan chức dự đoán rằng có thể kỳ vọng cậu sẽ giành được huy chương nhiều nhất, tuyển thủ cũng thể hiện sự tự tin v.v - thêm vào đó là bầu không khí hiện tại trong giới phát thanh truyền hình và quảng cáo giống như Jae Kyung đã đạt Grand Slam rồi vậy.

"Nghe nói Trưởng ban Yoon đang làm việc rất chăm chỉ."

Trưởng ban Yoon Kyu Won, một thành viên chủ chốt của Nhóm Quan hệ công chúng, thật may khi anh đã giúp ích rất nhiều cho Nhóm Phụ trách Kwon Jae Kyung được thành lập một cách vội vã. Trưởng ban Yoon là hậu bối của CEO Kang, đồng thời cũng từng là vận động viên bóng chuyền, có mối quan hệ rộng trong ngành, và vì do anh là cấp trên luôn chăm sóc tốt cho Ji Heon từ khi anh vào Nhóm Quan hệ công chúng nên với Ji Heon, đó là người có thể tin tưởng, dựa dẫm.

"Ha ư, tôi muốn qua đó."

Trợ lý Nam phả một hơi thuốc dài như thể tiếc nuối, rồi kéo gạt tàn lại và nói.

"Mà tới giờ Kwon Jae Kyung đã ký mấy cái quảng cáo rồi?"

"Được ký kết chắn chắn thì chỉ mới có 1 cái."

Nói xong, Ji Heon vươn cánh tay, dập điếu thuốc vào gạt tàn đang để trước mặt Trợ lý Nam. Rồi dùng bàn tay phải đang rảnh, bẻ gập từng ngón và nói.

"Thay vào đó, nếu ký hết những hợp đồng nhận được trong tuần này thì... một, hai, ba... Tổng cộng 6 cái."

*****

"Vậy tính yêu cầu kia thì còn 4 cái phải không ạ?"

Jae Kyung nói trong khi đóng nắp bút lại.

"... Giờ chuyện đó quan trọng à?"

Ngay khi vừa ký tên vào hợp đồng quảng cáo, mực còn chưa khô mà cậu đã lo đếm số lượng các mong muốn. Ji Heon thở dài thật lớn và nói.

"Bình thường, người ta sẽ hỏi khi nào quay hình, concept như thế nào, không phải hỏi như thế trước sao? Hoặc là kiểm tra quyết toán thêm một lần nữa chứ."

"Cái đó công ty lo hết rồi ạ."

Là giọng điệu không phải việc của cậu. Việc Jae Kyung có thái độ vô tâm không phải ngày một ngày hai, nhưng thế này hơi quá rồi. Dù gì cũng là quảng cáo mình quay mà không quan tâm như thế ư. Quảng cáo TV là cái mà thực sự tất cả mọi người dân Hàn Quốc đều xem. Thậm chí còn xem nhiều hơn cả video thi đấu ấy chứ.

Vậy mà cậu không hề để mắt đến quảng cáo mà chỉ một mực ca cẩm về những mong muốn. Tới bây giờ, nó giống như quay quảng cáo để phục vụ mục đích thực hiện mong muốn vậy. Dù vậy, nếu nói là gì đó ghê gớm thì anh không biết. Vì mong muốn mà chẳng giống mong muốn chút nào.

"Này, nhưng sao lại là 4 cái?"

Ji Heon sắp xếp hợp đồng và vội nói.

"Hôm qua và mấy ngày trước anh đã cùng xuống hồ bơi rồi mà."

Khi anh hỏi không phải cũng bao gồm cả cái đó sao, thì Jae Kyung làm vẻ mặt anh đang nói cái gì thế.

"Cái đó là anh tự xuống theo ý mình mà. Anh nói xuống vì muốn bơi còn gì."

"À, vậy sao?"

Ji Heon lấp lửng nói và giả vờ miệt mài sắp xếp hợp đồng. Tuy nhiên, Jae Kyung không dễ bỏ qua như thế.

"Anh, anh biết việc dùng làn bơi một mình mà không có ai cản trở là việc cực kỳ xa xỉ phải không? Cái này em còn phải nhận phí thuê hồ bơi ấy chứ. Với phí thuê đồ bơi nữa."

"Này, đừng có tính toán thế."

Cậu không thể tìm lại được tiền vốn khi vô cớ giở trò gian lận thế này đâu. Hơn nữa, là do cậu cho anh chỗ trước nên nếu bây giờ anh để bị dồn ép thì sau này sẽ liên tục dồn ép nữa. Nên ngay lúc này, anh cần phải quả cảm đứng lên dù cho phải đặt một tấm sắt lên mặt. (Mặt dày, trơ trẽn)

"Dù sao thì em cũng đâu có cái nào khác để sai bảo anh. Cứ làm với cái đó đi."

Khi anh vừa nói vừa dọn dẹp đống tài liệu hợp đồng và cho vào túi bằng bàn tay thoăn thoắt, Jae Kyung cười như thể không tin nổi. Ji Heon cũng tự ý thức được mấy lời mình nói thật vô lý. Nhưng tới tận đây rồi, anh không thể rút lui được. Đã khăng khăng bắt đầu như thế thì phải đi đến cùng chứ.

"Với lại anh đã nghĩ thử rồi, lấy việc bỏ thuốc làm một mong muốn thì thật sự không đúng lắm. Đây không phải là một việc bình thường, những người khác muốn bỏ thuốc còn phải tới các trường cai thuốc hay tương tự vậy để cố bỏ thuốc. Nếu anh mà thật sự bỏ thuốc thành công thì phải tính việc này bằng 10 mong muốn,"

"Vâng, nếu anh thành công, em sẽ làm thế."

Jae Kyung trả lời mà không nghe hết lời Ji Heon nói.

"... Em nói thế vì biết anh không làm được chứ gì?"

"Không ạ. Em tin anh. Anh có thể thành công."

Jae Kyung vội nói. Trước cái phản ứng máy móc đó, Ji Heon quên mất quyết tâm mạnh mẽ ban đầu và bật cười.

"Em là robot hả? Làm chút biểu cảm đi chứ."

"Em vốn có biểu cảm thế này ạ."

Cái đó thì đúng. Vì cậu là tên nhóc vốn có biểu cảm mặc định là vô cảm. Dù làm gì hay nói gì, luôn cùng một biểu cảm. Rồi nếu giận dữ thì sẽ có thêm cỡ 1, 2 cái nếp nhăn ở giữa chân mày.

Tuy nhiên, hôm nay trông tâm trạng cậu có vẻ tốt. Khiến Ji Heon, người đã bồn chồn lo lắng từ sáng và chỉ dõi theo, để ý Jae Kyung, thấy may mắn biết bao vì đây là ngày quay quảng cáo đầu tiên. Tất nhiên, không biết được khi nào mọi chuyện lại thay đổi.

"Nhưng mà rốt cuộc khi nào mới bắt đầu quay ạ."

Và quả nhiên, ngay lập tức, Jae Kyung nói như thể chán ghét. Ji Heon nói "Ừ nhỉ", rồi nhanh chóng xem xét bên ngoài phòng chờ. Bên kia bức tường kính, có hàng chục người đang tất bật, hối hả di chuyển. Họ đã như vậy gần 2 tiếng đồng hồ rồi, cứ thế này chắc sẽ bị đuổi ra dù chưa quay được gì mất.

May mắn là bên phía Nhà thi đấu Gwacheon cho phép quay hình nhưng thời gian sử dụng có giới hạn. Ban đầu, định là quay mọi thứ trong thời gian Jae Kyung thuê nơi này từ 3 giờ đến 6 giờ. Tuy vậy, do hoàn cảnh nên có thể thuê từ 1 giờ và hạn chế người dân sử dụng, nhưng dù có vậy thì đã 3 giờ rồi mà việc quay phim vẫn chưa thể bắt đầu. Dù gì cũng chỉ quay dáng vẻ cậu bơi, sao lại tốn nhiều thời gian như thế, có vẻ việc thiết lập ánh sáng không dễ dàng.

"Nhưng có vẻ sắp bắt đầu rồi."

Anh vừa nói xong thì có ai đó gõ cửa phòng chờ. Khi Ji Heon nhanh chóng đến mở cửa thì người trang điểm thận trọng nói.

"Có vẻ sắp bắt đầu quay. Tôi trang điểm thêm một lần nữa được không ạ?"

"À, tất nhiên rồi."

Ji Heon mở rộng cửa và bảo cô mau vào. Anh cứ tưởng Jae Kyung sẽ phàn nàn rằng trang điểm gì mà lại làm nữa nhưng may là dù cậu có tỏ ra khó chịu, mà vẫn điềm tĩnh giao mặt mình cho người trang điểm đảm nhận. Thậm chí khi người trang điểm vẽ lại lông mày, cậu còn bắt chuyện trước.

"Nhưng chẳng phải cái này sẽ bị xóa hết nếu xuống nước sao?"

"Không ạ. Nó có khả năng chống thấm nước siêu mạnh. Có thể nói dòng sản phẩm này gần như là mỹ phẩm dùng cho quay hình dưới nước."

"Vậy lúc xóa đi thì làm thế nào ạ?"

"Nếu lau bằng nước tẩy trang chuyên dụng thì sẽ sạch sẽ ngay. Tôi sẽ xóa thật sạch nên cậu không cần lo."

"Sao tôi phải lo ạ."

Câu đó của Jae Kyung có nghĩa là 'Đó là công việc của cô, dù có không xóa đi cũng là trách nhiệm của cô, tôi lo mà làm gì'. Tuy nhiên, người trang điểm lại đón nhận câu đó với ý nghĩa 'Cô đáng tin cậy như thế thì tôi lo làm gì'. Rồi cứ thế mà miệng cười đến mang tai.

Hiểu nhầm hay là gì, miễn bầu không khí tốt là được rồi. Ji Heon an tâm. Nhìn thấy Jae Kyung nói chuyện bình thường với người khác như thế, thì có vẻ hôm nay tình trạng cậu khá tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top