Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng phải, không chỉ có mỗi hôm nay. Mấy ngày nay, Jae Kyung luôn có tâm trạng tốt. Thể trạng cũng tốt, thàng tích càng tốt hơn. Ji Heon cũng không biết được lý do. Chu kỳ vẫn giống hệt bình thường, chỉ có vận động, ăn cơm, nghỉ ngơi, rồi lại vận động, nhưng sao tình trạng của cậu lại đột nhiên tốt lên như thế. Việc thay đổi trong thời gian đó không có gì ngoài việc Ji Heon vài lần cùng xuống hồ bơi với cậu.

Tuy nhiên, có vẻ đó không phải là lý do. Đó là do Ji Heon xuống hồ bơi cùng Jae Kyung, nhưng hai người đâu có làm gì cùng nhau. Jae Kyung vẫn tập trung huấn luyện như thường lệ, còn Ji Heon, để không làm phiền Jae Kyung, anh ở làn cách xa nhất, bơi một mình khoảng 40 phút. Hai người chưa từng đọ sức và cũng chưa từng nói chuyện.

Nhưng trong lúc Jae Kyung nghỉ tập, cậu đã im lặng nhìn Ji Heon bơi ở đằng xa. Vốn dĩ khi nghỉ ngơi, cậu sẽ dùng khăn đắp lên mặt, nằm trên băng ghế ngoài bể bơi và không nhúc nhích. Cậu nằm như chết trong 10 phút, rồi khi hết giờ, cậu lại ngay lập tức xuống nước lần nữa.

Nhưng trong khoảng thời gian có Ji Heon, cậu không nằm trên băng ghế, mà chỉ ở dưới nước. Cậu dựa người vào dây phao hoặc là dựa vào tường gạch, chỉ nhìn Ji Heon đang bơi một mình ở làn cuối cùng. Ji Heon muốn hỏi cậu nhìn gì mà dữ vậy nhưng anh sợ cuộc nói chuyện sẽ lại tiếp tục và làm hỏng tiến độ huấn luyện của Jae Kyung nên anh không nói gì. Jae Kyung cứ như vậy dõi theo một lúc lâu, rồi sau khi hết thời gian nghỉ, cậu lại ngay lập tức quay lại tập luyện, chỉ tập trung di chuyển, như quên mất về sự tồn tại của Ji Heon.

Ji Heon cũng đã nghĩ rằng sẽ không xuống hồ bơi nữa nếu mình làm phiền việc huấn luyện của Jae Kyung, nhưng có vẻ không phải vậy. Mà trái lại, thành tích còn tốt hơn và tình trạng hoàn hảo nhất.

Dù vậy, anh nghĩ từ giờ không xuống nữa sẽ tốt hơn. Chỉ còn khoảng nửa tháng nữa là tới giải đấu, nên việc giảm thiểu các yếu tố có thể ảnh hưởng, nhiều nhất có thể là điều đúng đắn.

Ngay lúc đó.

"Tuyển thủ Kwon Jae Kyung, nếu cậu trang điểm xong rồi thì có thể ra ngoài ngay ạ!"

Nhân viên mở toang cửa phòng chờ mà không gõ cửa, lớn tiếng nói rồi biến mất.

"Chắc sắp bắt đầu quay rồi ạ."

Ngón tay của người trang điểm hối hả hơn. Cuối cùng, sau khi son lại màu môi, cô hoàn thành việc trang điểm.

"Thế nào ạ, hoàn hảo đúng không?"

Người trang điểm dọn dẹp hộp trang điểm và nở nụ cười tự hào với Ji Heon.

"Đúng vậy."

Ji Heon thầm ngạc nhiên. Nói là trang điểm nhưng chỉ là lớp nền rất nhẹ, son môi và vẽ lông mày đậm lên một xíu. Nhưng chỉ vậy đã thay đổi hoàn toàn ấn tượng. Jae Kyung vốn đã có gương mặt đẹp trai, nên anh đã lo rằng nếu trang điểm lên sẽ có cảm giác quá xinh đẹp, nhưng hoàn toàn không. Mà trái lại, cái cảm giác giống cậu thiếu niên khi nhìn thoáng đã biến mất hoàn toàn, khiến cậu nam tính hơn.

Tuy nhiên, dường như Jae Kyung khá ngượng với dáng vẻ trang điểm của mình. Khi nhìn vào gương, biểu cảm cậu có chút giật mình, và ngay khi người trang điểm ra khỏi phòng chờ, cậu đã nói "Kì lạ quá".

"Sao? Kì lạ ở đâu?"

"Tất cả đều kì lạ. Rốt cuộc tại sao lại son môi."

"Cái đó nếu không son môi thì sẽ trông nhợt nhạt lắm"

Không sao đâu. Ji Heon cười nói.

"Việc em cảm thấy kì lạ chỉ là vì ngượng thôi. Vì là lần đầu trang điểm mà. Nếu nhìn từ bên cạnh, em không hề kì lạ đâu. Không phải như em nghĩ đâu, ngầu lắm."

Khi Ji Heon nói anh thích nó, Jae Kyung dù vẫn còn vẻ mặt có chút bất mãn nhưng không nói gì thêm nữa.

"Ra ngoài thôi."

Khi anh chỉ ra cửa, Jae Kyung đứng dậy, như thể chỉ chờ có thế. Rồi cậu cởi chiếc quần tập đang mặc bên ngoài đồ bơi và bước ra khỏi phòng chờ trong khi chỉ mặc áo đấu. Ji Heon cũng cất túi và đồ đạc vào một chỗ và theo sau Jae Kyung.

Bên ngoài phòng chờ là một mớ hỗn độn. Có những tấm bảng chiếu sáng và phản xạ cỡ lớn được lắp đặt khắp nơi bên bờ hồ, cùng với vài cái camera. Trong khi đó, các nhân viên đi chân trần, la hét lớn tiếng, không thể nào tỉnh táo nổi.

Sẽ mất rất nhiều thời gian chỉ để quay phim và sắp xếp chỗ này.

Liệu có thể rút lui trước 6 giờ không. Ji Heon đang nghiêm túc suy nghĩ thì đột nhiên Trưởng ban Yoon Kyu Won đang nói chuyện với bên phụ trách thương hiệu ở phía bên kia, lên tiếng gọi "Trợ lý Jung!"

"Cậu tới đây một chút, xem cái này được không?"

"À, vâng."

Ji Heon nhanh chóng trả lời và đi về hướng của Trưởng ban Yoon Kyu Won. Và rồi,

"Ấy, đi từ từ thôi. Trơn đấy."

Ngay khi Trưởng ban Yoon vừa nói xong, anh giẫm phải chỗ có nước và trượt chân. Sự việc xảy ra trong nháy mắt khiến anh không thể kêu lên mà chỉ quơ quào hai cánh tay, nhưng ngay lúc đó, trong lúc anh phát huy khả năng ứng biến và xoay người về phía hồ bơi.

"------!"

Ai đó ở phía sau nắm lấy cổ tay Ji Heon như thể chợp lấy rồi kéo anh với một lực thật mạnh. Ji Heon trong khi đang nhắm mắt và chuẩn bị rơi xuống hồ thì một hơi ấm mềm mại bao bọc lấy lưng khiến anh mở mắt và quay lại nhìn.

"Anh không sao chứ?"

Jae Kyung hỏi với gương mặt còn ngạc nhiên hơn cả anh. Nhưng gương đó, quá gần. Khoảng cách gần như chạm mũi. Ji Heon còn ngạc nhiên hơn cả lúc trượt chân và nhanh chóng đứng dậy.

"Ờ ờ, anh không sao."

"Hãy cẩn thận. Trơn lắm ạ."

"Ờ, anh xin lỗi. À không, cảm ơn em."

Ji Heon lắp bắp nói.

"Oa, giật cả mình."

Khi anh đứng thẳng dậy và xoa ngực, Trưởng ban Yoon tới gần và nói với gương mặt ngạc nhiên "Trợ lý Jung, không sao chứ?"

"À, vâng, tôi không sao."

"Ôi trời, tưởng gan rớt ra ngoài rồi. Hãy cẩn thận."

Ji Heon mỉm cười với Trưởng ban Yoon, người cũng đang xoa ngực và nói xin lỗi với gương mặt ngượng ngùng.

"Thứ cần phải kiểm tra là gì vậy ạ?"

"À, không có gì khác, người phụ trách bên kia bảo hãy kiểm tra cái này chút."

Trong lúc anh nói chuyện với Trưởng ban Yoon, Jae Kyung vẫn liên tục nắm lấy một bên cánh tay của Ji Heon. Ji Heon do bận rộn nên không để ý, nhưng khi Trưởng ban Yoon nói xong, đã nhận ra và cười nói "Thật sự hãy cẩn thận đấy. Tuyển thủ Kwon Jae Kyung đã rất ngạc nhiên". Khi anh không hiểu gì và quay lại nhìn thì thấy Jae Kyung vẫn đang nắm cánh tay mình.

"Này, Jae Kyung à."

Giờ bỏ ra được rồi mà. Ji Heon bối rối, vô thức mỉm cười và nói.

"Anh không ngã đâu."

Tới lúc này, Jae Kyung mới "À" một tiếng và buông tay ta. Có vẻ bản thân cậu cũng không biết rằng mình vẫn luôn nắm cánh tay Ji Heon.

"Anh hãy cẩn thận, thật đấy."

Jae Kyung như thể bực mình.

"Anh biết sàn trơn mà sao lại vậy ạ."

Anh cảm nhận rõ sự tức giận từ biểu cảm cứng nhắc của cậu hơn là từ giọng điệu.

"Xin lỗi. Anh sẽ cẩn thận."

Dù anh có nói là do mình bất cẩn trong giây lát nhưng biểu cảm của Jae Kyung vẫn không thả lỏng. Thậm chí trông có vẻ tức giận rất nhiều khi có hai nếp nhăn giữa lông mày.

Ji Heon thật sự không hiểu nổi tại sao Jae Kyung lại giận tới vậy nhưng rõ ràng đó là do lỗi của anh nên anh phải cố xoa dịu tâm trạng của cậu.

"Nhưng không phải rất đỉnh sao, khi trong lúc đó mà anh còn xoay người định rơi xuống nước? Nếu cứ thế bị ngã xuống sàn thì chắc chắn anh sẽ bị gãy ở đâu đó rồi."

Khi anh nói như thể tự khen mình, Jae Kyung làm vẻ mặt không thể tin nổi và nói "Rốt cuộc sao anh lại nghĩ như thế".

Và rồi,

"Em sẽ không để cho anh ngã xuống sàn."

Ji Heon khoanh tay và thở dài, dù không thể tin nổi nhưng trong khoảnh khắc đó, tim anh đã đập thình thịch rất lớn. Ji Heon bối rối với chính mình và không thể trả lời đàng hoàng, mà chỉ lẩm bẩm "À..., ừ..."

Rất lâu sau, anh tỉnh táo lại và định nói gì đó, nhưng không nghĩ ra được mình phải nói gì và như thế nào. Không hiểu sao, anh do dự việc nhìn thẳng vào mắt Jae Kyung nên anh mơ hồ tránh ánh mắt cậu, nhưng may là ngay lúc đó, Trợ lý đạo diễn đến gần và nói.

"Tuyển thủ Kwon Jae Kyung, cậu chuẩn bị xong hết rồi chứ ạ?"

"Xong từ lâu rồi ạ."

Trợ lý đạo diễn có chút bối rối trước giọng nói cộc lốc của Jae Kyung, rồi vội ra hiệu tay cho cậu đi theo hướng này. Jae Kyung im lặng đi theo, nhưng gương mặt đã đầy vẻ khó chịu. Ji Heon yên lặng đi bên cạnh, sau khi liếc nhìn xung quanh, anh thì thầm với Jae Kyung.

"Sau này nếu họ có hỏi đã chuẩn bị xong hết chưa thì cứ nói vâng thôi."

Jae Kyung liếc nhìn Ji Heon và "Hừm" một tiếng.

"Được rồi nên anh đừng trượt chân nữa ạ."

Hơn 3 giờ chiều một chút, cuối cùng việc quay phim cũng chính thức bắt đầu.

May là kịch bản khá đơn giản. Vì đây là quảng cáo đầu tiên của một vận động viên không mong chờ vào kỹ năng diễn xuất nên họ đã quyết định bỏ hết concept vô lý và chỉ tập trung quay những cảnh bơi lội.

Nhờ vậy mà trong suốt 30 phút, Jae Kyung đã phải bơi tới lui quanh hồ bơi với kiểu bơi bướm, nhưng nếu so với lượng tập luyện bình thường thì nó không là gì, thậm chí còn không được mức khởi động. Việc lặn lặp đi lặp lại 10 lần cho tới khi có được hình ảnh mà đạo diễn mong muốn, nhưng có lẽ vì nghĩ là một phần của huấn luyện nên cậu không nói gì.

Mà trái lại, Jae Kyung gặp khó khăn ở cảnh <Bơi đến cuối cùng, chạm tay lên nền gạch, sau đó tháo kính bảo hộ và thở hổn hển>, được dùng làm cảnh cắt thứ ba. Dù thực hiện yêu cầu 'Thở hổn hển' tới đâu thì Jae Kyung cũng vẫn không thể thở như thế được. Thậm chí, cậu đã bơi 50m với tốc độ tối đa, sau đó tới nơi và chạm thì cũng vẫn giống vậy.

Không thể nhìn được nữa, đạo diễn nói "Jae Kyung-ssi, nếu không hết hơi thì cậu giả vờ hết hơi thử xem. Cái đó không phải làm trò mà chỉ là diễn xuất nên cậu không cần phải xấu hổ. Giờ hãy nghĩ đến việc thể hiện cho người khác thấy dáng vẻ khi thở dốc của mình xem", và lần này cậu thật sự nhấp nhô vai lên xuống và thở một cách thô bạo khiến đạo diễn phải sờ trán.

Cảnh cắt thứ ba vô cùng khó khăn, cuối cùng cũng được giải quyết sau khi Ji Heon, một chuyên gia về Jae Kyung (theo cách riêng của anh), bước ra.

"Hãy tưởng tượng ngay sau khi em bơi xong 800m tự do. Em bơi hết tốc lực từ đầu tới cuối mà không điều chỉnh tốc độ. Chắc cỡ mức độ đó là được."

Jae Kyung dường như đang suy nghĩ thật kỹ về dáng vẻ mình như thế nào sau khi bơi hết tốc lực 800m, rồi cậu nhanh chóng xuống nước lần nữa. Và sau đó, đạo diễn, người đã nhìn thấy Jae Kyung 'thở hổn hển sau khi bơi vòng 800m với tốc độ tối đa', đã lẩm bẩm một mình. Đúng thế, tên nhóc này cần phải được chỉ dẫn tốt.

Có vẻ do gặp nhiều khó khăn ở cảnh cắt thứ ba nên phân cảnh cuối cùng khiến mọi người lo lắng nhất là <Tháo mũ bơi và vuốt tóc trong khi đeo kính bơi quanh cổ>, trái lại nó kết thúc rất suôn sẻ.
Thậm chí lúc quay cảnh này, trong các nhân viên, thỉnh thoảng lại phát ra những lời cảm thán, rồi khi bắt đầu xem lại cảnh quay, mọi người đều phấn khích và hưởng ứng.

"Điên rồi, cái này. Không đùa đâu. Ngầu vãi."

"Không, Kwon Jae Kyung điên rồi, sao lại nhiều tóc thế."

"Oa, chết tiệt. Tôi thật sự sẽ lấy hết, lấy hết."

Trưởng ban Yoon đang đứng cùng Ji Heon ở phía sau dõi theo, cũng thì thầm.

"Cái này đỉnh thật đấy. Nếu phát sóng chắc náo loạn quá."

Ji Heon cũng nghĩ như thế. Thật ra lúc xem cậu quay hình, anh đã tự hỏi không biết cái này có ổn không, nhưng khi nhìn thấy kết quả, anh đã thấy mình lo vô ích. Đúng là gương mặt hiện rõ ở phân cảnh cuối là ngầu nhất, nhưng những cảnh khác cũng đều diễn ra tốt hết. Vì là trước khi được chỉnh sửa nên việc xem lại những cảnh quay chậm mà không có bất kỳ hiệu ứng nào khiến anh có cảm giác phấn khích lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top