Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất nhiên, dường như Jae Kyung cũng không quan tâm. Ít nhất bên ngoài là vậy. Cậu vẫn như thường ngày, tập trung vào huấn luyện, ăn trưa rồi lại huấn luyện. Nhìn thấy việc cậu không nói lời nào liên quan đến scandal ngay cả khi nói chuyện trong lúc ăn cơm, thì có vẻ cậu còn không biết mấy bài báo như vậy đang được lan truyền chứ đừng nói là quan tâm.

Cũng phải, vì hầu như cậu không dùng internet. Đối với Jae Kyung, chiếc điện thoại thông minh chỉ là điện thoại di động kiêm máy nghe nhạc MP3 mà thôi. Thậm chí cậu còn không cài ứng dụng Messenger, nếu có việc thì gọi điện hoặc là chỉ dùng tin nhắn SMS. Dù sao thì người gọi điện và trao đổi tin nhắn nếu không phải mẹ và người có liên quan đến bơi lội thì có vẻ không có ai khác ngoài Cha Sung Hyun.

Nhìn vào đó, dường như chắc chắn rằng Cha Sung Hyun là một sự tồn tại đặc biệt...

Ji Heon đang thơ thẩn, cắn đuôi bút thì bỗng rùng mình và lắc đầu. Không, tại sao kết luận lại là Cha Sung Hyun nữa. Giờ hãy ngừng lại đi.

Ji Heon đặt bút xuống và nằm sấp xuống bàn. Trong khi đó, đầu quay về phía hồ bơi để kiểm tra tình hình của Jae Kyung, bản thân anh thật là, nói sao đây, anh cảm giác mình giống như một người mẹ quá tận tâm đến mức bảo hộ quá mức.

Nhưng anh không thể làm gì khác được. Ji Heon nhắm mắt trong tư thế nằm sấp và suy nghĩ. Giải đấu còn chưa đầy 10 ngày nữa. Bảo vệ quá mức hay gì cũng phải làm để có thể duy trì tình trạng tốt nhất của tuyển thủ. Đó là công việc của anh. Công ty cũng trả lương cho anh để làm việc đó mà.

Tên nhóc đó nếu là tuyển thủ bình thường thì anh đã không nói rồi. Nói hơi quá một chút thì số mệnh công ty đã treo cùng cậu rồi. Nên tất nhiên là phải quan tâm vì dù cậu chỉ đằng hắng ngay trước thềm giải đấu thôi, công ty cũng có thể vướng vào tình thế nguy cấp, nếu lặp đi lặp lại những hành vì đó có thể chồng chất gây mệt mỏi cho tâm lý.

Ji Heon cố gắng hợp lý hóa trong khi nhắm mắt. Nhưng vô dụng. Càng hợp lý hóa, anh càng thấy bức bối thay vì tự thuyết phục bản thân.

Lý do không hợp lý hóa được đã quá rõ ràng. Là do anh tự mình hiểu rõ rằng đó không phải là thật lòng. Thật sự nếu là như vậy, nếu là vì tinh thần trách nhiệm với tư cách của người quản lý thì lẽ ra anh nên tin những lời Jae Kyung nói cậu không hẹn hò với Cha Sung Hyun và thôi bận tâm nó. Như thường lệ, phải nói rằng đời sống riêng tư của tuyển thủ không phải trách nhiệm của chúng tôi, đó là vấn đề tuyển thủ phải tự mình giải quyết và rồi quên đi là được.

Nhưng vào lúc điều đó không còn hiệu quả, thì anh cũng không thể lấy công việc làm cái cớ được nữa.

Ji Heon cũng không thể hiểu nổi mình. Sao anh lại ám ảnh với mối quan hệ giữa Jae Kyung và Cha Sung Hyun đến thế, bản thân anh cũng không biết lý do.

Không, không đâu. Anh biết. Là do cuộc gọi lúc đó. Biểu cảm của Jae Kyung mà anh nhìn thấy khi nói điện thoại với Cha Sung Hyun, 'Mỗi ngày em có tâm trạng thế nào, anh không biết đâu', những lời đó đã có tác động rất mạnh mẽ. Vậy nên nó vẫn còn trong tâm trí anh. Bất cứ khi nào anh nghĩ tới Jae Kyung, thì điều đầu tiên xuất hiện chính là biểu cảm đó.

Với lại,

- Thà nhàm chán còn đỡ hơn là mệt mỏi và đau khổ vì thích một ai đó.

Và ánh mắt nhìn xa xăm khi nói những lời đó.

Nếu nghĩ tới dáng vẻ đó của Jae Kyung, anh không khỏi có chút đau lòng.

Đúng thế, đây là việc không tránh khỏi. Dù Jae Kyung là tuyển thủ dưới sự quản lý của anh, nhưng cậu là đứa nhỏ anh đã biết từ rất lâu. Tuy không phải mối quan hệ thân thiết, nhưng anh vẫn liên tục dõi theo đứa trẻ ấy. Là đứa trẻ vụng về trong cách cư xử với mọi người, cố chấp và cực kì yêu thích bơi lội.

Đứa trẻ không biết gì ngoài bơi lội đó, từ khi nào đã trưởng thành và khi nói những điều đó, anh không khỏi có vô số suy nghĩ. Rằng thật thần kì khi cậu đã thật sự trưởng thành, cũng thật ngạc nhiên khi đứa nhóc này thích một ai đó, nhưng cũng thấy thật đáng tiếc, tại sao cậu lại yêu một cách đau khổ như thế. Anh không khỏi cảm thấy như thế.

Tất nhiên, anh không có ý định nói những lời đó với Jae Kyung. Nếu Jae Kyung mà biết, chắc chắn cậu sẽ cho rằng đó là can thiệp đời sống riêng tư và sẽ ghét cay ghét đắng nó. Có thể cậu sẽ hỏi với gương mặt hoàn toàn không hiểu nổi rằng "Rốt cuộc anh bị sao vậy?". Không, chắc chắn là sẽ như thế. Vậy nên, anh tuyệt đối không nói...

... Không biết nữa.

Ji Heon vẫn nhắm mắt suy nghĩ. Cứ thế mặc kệ được không. Hay anh phải viện cớ gì khác để giữ họ không thể gặp nhau cho tới trước giải đấu.

Trưởng nhóm Lee Yoo Jung đã bảo anh đừng quan tâm, có tới đâu thì cũng chỉ là chuyện trong bài báo. Vì điều đó cũng không ảnh hưởng lớn đến tình trạng của tuyển thủ, nên cứ mặc kệ, nhưng hiện tại, không thể chắc chắn đa phần chuyện đó khiến Ji Heon không khỏi lo lắng. Và vì giải đấu thật sự chỉ còn chưa đến 10 ngày nên càng khiến anh lo lắng.

Không, có thể từ giờ Cha Sung Hyun sẽ không gọi Jae Kyung nữa.

Ji Heon cố suy nghĩ theo hướng tích cực. Đó là vì chắc chắn họ biết việc chỉ còn 10 ngày là tới giải đấu. Thậm chí đã xuất hiện bài báo như thế, thì nếu có suy nghĩ chừng mực, sẽ biết cẩn trọng thôi. Ngay cả không suy nghĩ gì nhưng nếu có thường thức thì họ phải biết rằng chỉ có thể tập trung huấn luyện trong giai đoạn này. Chắc cậu ấy sẽ ít nhất để tâm ở mức độ đó. Đúng, chắc là thế.

"Oa, là anh quản lý."

... Đó là mong muốn quá lớn sao.

Ji Heon phả khói thuốc và mỉm cười. Anh thắc mắc liệu Cha Sung Hyun có phải là người có tính cách phóng khoáng khác với vẻ ngoài không. Hay là chỉ không có suy nghĩ.

"Vâng, lại gặp nhau rồi."

Có rất nhiều điều muốn nói nhưng trước tiên chào hỏi đã.

"Cứ thế này chắc hai chúng ta sẽ có cảm tình, đúng không ạ?"

Cha Sung Hyun đùa không mấy hài hước rồi đóng cửa xe và nhanh chóng đến gần Ji Heon.

"Jae Kyung đâu ạ?"

"Sắp ra rồi. Tôi gọi điện thoại một chút nên ra trước."

Ji Heon giả vờ rít một hơi thuốc thật sâu rồi nhìn lướt qua ghế phụ. Để kiểm tra xem hôm nay cậu ấy đến một mình hay có đi cùng ai như lần trước. Nhưng màu xe quá tối nên anh không thể thấy rõ từ khoảng cách này.

"Mà em không biết có khu vực hút thuốc ở bãi đỗ xe đấy."

Như thể vậy thì tốt quá, Cha Sung Hyun lấy ra một bao thuốc lá từ túi trước của chiếc áo khoác vải lanh.

"Ừm. Tôi vốn không nghĩ nó là nơi hút thuốc. Nếu cậu nhìn cái kia."

Ji Heon chỉ vào tấm biển cấm hút thuốc trên tường của bãi đỗ.

"Ờ, vậy ạ? Vậy sao lại có cái này?"

Cha Sung Hyun nói trong khi gõ nhẹ vào cái thùng rác kiêm gạt tàn.

"Vì yêu cầu không hút thuốc nhưng mọi người vẫn hút nên chắc là họ bỏ đầu lọc vào đó để có thể vứt đúng cách."

"À ha, có thể vậy nhỉ."

Là gì thì với chúng ta cũng tốt thôi. Cha Sung Hyun cười và ngậm điếu thuốc trong miệng. Cứ thế cậu khẽ cúi đầu và dùng bật lửa mồi lửa, trong giây lát, anh tưởng như mình đang ở hiện trường chụp báo ảnh.

Vì dù sao gương mặt cậu rất đẹp trai. Ji Heon thầm cảm thán trong lòng.

Trợ lý Nam lúc đó đã nói gì nhỉ. Phong cách mỹ nam lạnh lùng, thanh tao. Trong khi anh đang thầm cảm thán rằng đó thật sự là một sự thể hiện chính xác thì Cha Sung Hyun rít một hơi thuốc dài và nói.

"Nhưng mà anh hút thuốc cũng không sao ạ?"

"Vâng?"

"Anh đã hứa với Jae Kyung là bỏ thuốc mà."

Ji Heon bàng hoàng trong giây lát. Điều khiến anh bàng hoàng là việc Cha Sung Hyun biết chuyện này, nhưng anh còn bàng hoàng hơn khi mà Jae Kyung kể chuyện này cho Cha Sung Hyun. Anh có thể nói là không phải nhưng rất khác. Rõ ràng rất khác.

"Dù gì thì Jae Kyung cũng biết tôi không thể làm được."

Ji Heon nói kiểu không có gì lớn lao cả.

"Ầy, thật là. Bản cam kết không nghĩa lý gì cả."

Cha Sung Hyun phả khói thuốc và mỉm cười. Ji Heon không thể cười nổi. Cậu ấy biết tới cả chuyện bản cam kết ư. Jae Kyung rốt cuộc đã nói với người này tới đâu.

Tất nhiên, việc Jae Kyung kể cho Cha Sung Hyun nghe chuyện của họ không có vấn đề gì. Vì bản thân anh cũng đã ngay lập tức kể này kia và than thở với Trợ lý Nam mà không đề cập chủ thể. Nên Jae Kyung cũng có thể kể cho ai đó nghe. Ngay từ đầu, nó đã không có điều khoản bảo mật.

Nhưng kỳ lạ là anh cảm thấy không hề dễ chịu.

Ji Heon cũng biết. Việc tức giận khi điều đó không đáng tức giận, có nghĩa là vấn đề nằm ở bản thân chứ không phải đối phương. Những lúc như thế này, anh không nên lên tiếng một cách tùy tiện. Vì anh sẽ không đời nào thốt ra những lời đúng đắn và có thể sẽ trút giận lên người vô tội. Dù có muốn nói gì thì trước tiên hãy nhịn xuống, và tốt nhất nên bỏ đi khi không thể nhịn được nữa.

Anh biết hết. Biết nhưng miệng vẫn tự động cử động.

"Cha Sung Hyun-ssi."

Cha Sung Hyun nhìn Ji Heon trong khi ngậm điếu thuốc. Ji Heon dụi điếu thuốc xuống gạt tàn và nói.

"Không thế thì tôi cũng đã định liên lạc với cậu một lần, thật may khi hôm nay gặp được thế này."

"Em sao?"

Cha Sung Hyun tỏ ra có chút ngạc nhiên, nhanh chóng phả khói thuốc và nói.

"Việc gì ạ?"

"Chắc cậu đã biết rồi nhưng Jae Kyung hiện tại chỉ còn 10 ngày là đến giải đấu."

Cha Sung Hyun nhướn mày như muốn hỏi thì sao ạ?

"Nếu không phải là việc gấp, tôi nghĩ tốt nhất là không nên gặp mặt bên ngoài cho đến khi giải đấu kết thúc."

"Hửm? Tại sao ạ?"

Cha Sung Hyun mở to mắt hỏi, rồi cậu lên tiếng trước "À, vì thể trạng sao?"

"Jae Kyung mệt ạ? Ừm, đâu phải đâu? Không thể nào. Em đâu giữ cậu ấy lại trễ đến thế và cậu ấy cũng cố tình không uống rượu mà. Vậy mà vẫn mệt sao?"

Cái người này, giờ mà nói như thế được à. Ji Heon cạn lời.

Ji Heon nhịn cười và nói với giọng điềm tĩnh nhất có thể.

"Không phải mệt mỏi về mặt thể xác. Nếu các bài báo như thế cứ liên tục xuất hiện, thì không khỏi bị ảnh hưởng tâm lý,"

"Jae Kyung sao? Ầy, không thể nào."

Cha Sung Hyun bật cười, chặn ngang lời Ji Heon.

"Anh biết mà. Cậu ấy là người có tinh thần thế nào chứ."

Cha Sung Hyun xua tay và nói tuyệt đối không có chuyện đó, Ji Heon chỉ yên lặng mỉm cười mà không đáp lại, rồi như cảm nhận được bấu không khí bất thường, cậu ngậm điếu thuốc và ừm một tiếng.

Cha Sung Hyun suy nghĩ gì đó một lát rồi giũ tàn thuốc lá và nói.

"Xin lỗi anh nhưng mà Jae Kyung trực tiếp nói vậy ạ?"

"Không phải."

Trước câu trả lời của Ji Heon, Cha Sung Hyun gật đầu như thể đã biết trước.

"Em biết mà. Cậu ấy thật sự không hề quan tâm."

"Cha Sung Hyun-ssi."

"Vậy nên cậu ấy mới nói lúc nào cần thì cứ gọi."

Trước câu nói của Cha Sung Hyun, Ji Heon quên mất điều mình định nói và ngạc nhiên hỏi.

"Jae Kyung đã nói như thế sao?"

"Vâng."

Cha Sung Hyun đồng thời nhún vai và nhướn mày như muốn nói đúng vậy. Đó là hành động lộ liễu rằng 'Giờ anh định thế nào?', nhưng Ji Heon không để tâm đến điệu bộ diễn kịch đó của Cha Sung Hyun, mà anh ngạc nhiên việc những lời đó phát ra từ miệng của Jae Kyung hơn.

Trời đất ơi, tên nhóc đó nói được mấy lời đáng khen như thế sao. Cậu là đứa biết nói mấy lời như thế ư. Kwon Jae Kyung, cái tên có kỹ năng giao tiếp xã hội bị tàn phá lại biết phát biểu mấy lời ngu ngốc, à không, vị tha như thế ư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top