Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"....."

Ji Heon không nói được gì. Trong khi đó, Trưởng nhóm Lee Yoo Jung đã hoàn thành luôn nửa cái bánh bao còn lại, rồi cuối cùng dùng đũa gắp món chính là mì lạnh Bình Nhưỡng.

"Gặp từ lúc nhỏ nên vậy à? Dù sao thì có chút giống em trai nhỉ?"

"Vâng, dù gì thì..."

Ji Heon lầm bầm với gương mặt ngượng nghịu. Trưởng nhóm Lee Yoo Jung nhai món mì được cho vào đầy trong miệng một lúc lâu rồi nói ngay khi nuốt ực.

"Vốn dĩ, nếu lần đầu đảm nhiệm công việc quản lý thì điều khó khăn nhất là thu hẹp khoảng cách với tuyển thủ. Nên vì là mối quan hệ đã quen biết từ trước thì Trợ lý Jung lại càng khó hơn."

Dù vậy, vẫn phải nắm rõ trọng tâm. Cô nói như thể yêu cầu.

"Dù sao thì, trong thời gian làm việc, Trợ lý Jung là một trong những nhân viên giúp quản lý hiện trường, chứ không phải người anh thân thiết của cậu ấy mà? Tôi hiểu tâm tư khác biệt của cậu, nhưng hãy giữ rõ ranh giới để tốt cho sau này. Nếu cứ như thế mà không giữ được khoảng cách và thờ ơ vượt qua ranh giới thì sau này cả hai đều sẽ mệt mỏi. Đặc biệt, Kwon Jae Kyung không nhạy cảm nhưng trẻ con và cố chấp, nên nếu bây giờ không vạch ra ranh giới rõ ràng thì sau này chỉ có Trợ lý Jung khó khăn mà thôi. Và những người đảm nhận cậu ấy sau Trợ lý Jung cũng sẽ khó khăn như thế."

Cậu hiểu ý tôi là gì chứ? Trước lời nói của Trưởng nhóm Lee Yoo Jung, Ji Heon mỉm cười "Vâng, tất nhiên."

"Đó cũng là phần tôi lo lắng trong lòng. Cũng tự hỏi mình có quá dễ dãi không."

"Ừ, may là cậu biết."

Ji Heon gật đầu và muộn màng cầm đũa lên. Trong khi vất vả trộn sợi mì đã cứng ngắc, anh khẽ lẩm bẩm.

"Nếu giải đấu kết thúc... tôi sẽ phải sắp xếp lại ạ."

Sau khi dùng bữa xong, Ji Heon báo cáo về lịch trình buổi chiều cho Trưởng nhóm Lee.

"Bốn giờ chiều, có hẹn gặp Chủ tịch cùng với những người bên phía Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch. Trước đó, tôi sẽ ghé qua làng vận động viên một chút ạ."

Hôm nay, trước vòng chung kết của trận đấu cuối cùng, dự kiến Jae Kyung sẽ ăn nhẹ bữa trưa, sau đó nhận mát-xa trong phòng của bác sĩ Lee của nhóm và chợp mắt đến tối. Khi anh nói mình đến kiểm tra thể trạng và xem có bất tiện gì không, thì Trưởng nhóm Lee đang nghe báo cáo, đột nhiên lên tiếng.

"Nhưng mà tình trạng của Trợ lý Jung ổn chứ?"

Trước câu chuyện bất ngờ, Ji Heon mở to mắt và hỏi lại "Tôi sao?"

"Tôi không vấn đề gì ạ."

Khi anh hỏi sao cô lại hỏi vậy thì Trưởng nhóm Lee nói với gương mặt lo lắng "À không, vì trông cậu mấy ngày nay có vẻ hơi mệt."

"Ổn thì có vẻ ổn, nhưng thỉnh thoảng cũng có những lúc bơ phờ lắm. Như tôi thấy lúc nãy, cậu vẫn ổn cho tới khi vào nhà hàng, nhưng trong khi ăn, trông cậu cực kỳ suy sụp. Mì lạnh cũng để lại gần như toàn bộ."

À..., Ji Heon thầm lẩm bẩm. Anh lại vậy nữa rồi.

Anh đã cẩn thận hết mức để không để lộ ra nhưng vẫn xảy ra. Nếu bất cẩn trong giây lát, thì nó sẽ thể hiện ra hết qua biểu cảm và hành động.

"Thật ra, tôi không giỏi chịu đựng cái nóng."

Cuối cùng, Ji Heon cười và nói.

"Tôi đã liên tục ở trong văn phòng máy lạnh mát mẻ nhưng giờ lại phải ra ngoài làm việc suốt mùa hè nên như sắp chết vậy."

Khi anh giả vờ nói, Trưởng nhóm Lee Yoo Jung gật đầu "Cũng phải, Trợ lý Jung đã làm việc bên ngoài suốt mùa hè nhỉ".

"Hà cớ gì năm nay lại cực kỳ nóng nên mới thành ra như vậy."

Trưởng nhóm Lee như mọi khi cười và nói anh đã vất vả rồi và bảo rằng không còn bao lâu nữa nên hãy cố thêm chút nữa, rồi cô quay đi.

Ji Heon nhìn theo bóng lưng của Trưởng nhóm Lee ở xa rồi cũng nhanh chóng quay đi.

Anh một mình bước về phía làng vận động viên, bồn chồn về mọi thứ khi mà giờ đây anh bước đi một cách quen thuộc giống như ở khu nhà mình vì đã tới lui nơi này trong 10 ngày qua. Không thể nào tránh khỏi. Khi mà giờ đây thật sự chỉ còn trận đấu cuối cùng. Nếu kết thúc trận đấu tối nay, Jae Kyung sẽ không còn là tuyển thủ bơi lội quốc gia nữa.

Thật tốt nếu cậu làm thêm một năm nữa thôi, không hơn không kém... Không còn cách nào thuyết phục cậu sao.

Với tâm tư phức tạp, anh bước vào tòa nhà ký túc xá dành cho huấn luyện viên, thì từ phía sau, có ai gọi "Trợ lý Jung". Ji Heon vô thức ngừng bước và quay lại nhìn. Một người đàn ông đang mỉm cười và tiến tới gần. Trông quen mặt một cách kỳ lạ và, thì ra là người đã gặp ở văn phòng Liên đoàn một tháng rưỡi trước.

"À, xin chào."

Ji Heon nhanh chóng cúi đầu.

"Lúc đó đã làm phiền anh nhiều."

Khi anh không biết tên cũng như chức vụ nên chỉ gởi lời chào thì người đó cúi người nói "Không đâu. Tôi mới là người làm phiền nhiều hơn." rồi đưa cho anh danh thiếp.

"Đã giới thiệu muộn rồi. Tôi là Kim Ki Suk của JFX."

"À, vâng. Tôi là Jung Ji Heon của SPOIN."

Ji Heon cũng đưa danh thiếp của mình. Rồi anh giả vờ để danh thiếp nhận được từ người đàn ông vào ví và kiểm tra tên công ty một lần nữa. JFX. Là công ty anh đã từng nghe qua. Nếu anh nhớ không lầm thì là một công ty quản lý thể thao vừa và nhỏ có tin đồn sắp sáp nhập vào hãng KAVVA.

Thì ra là vậy, nên lúc đó anh ta mới đứng về phía KAVVA. Ji Heon cười nhạt. Anh ta tự tin nói rằng mình không phải nhân viên KAVVA nhưng sớm sẽ trở thành nhân viên KAVVA thôi.

Ừ, thì, dù gì lúc đó vẫn chưa phải nhân viên KAVVA. Anh hiểu cho bằng tấm lòng cởi mở và nhét tấm danh thiếp vào, thì người đàn ông tên Kim Ki Suk lên tiếng hỏi "Nhưng mà cậu đang đi đâu à?"

"À, tôi đến phòng của nhân viên y tế."

"À à. Tôi cũng vừa đúng lúc đang trên đường đến đấy. Tốt quá rồi."

Kim Ki Suk nở nụ cười và nói. Có lẽ anh ta có việc cần gặp bác sĩ nên Ji Heon cùng anh ta đi về phía ký túc xá của nhân viên y tế.

Nhưng khi vừa đến phòng, không có chủ nhân căn phòng mà Jae Kyung cùng với một tuyển thủ nào đó đang ngồi mỗi người một giường và nói chuyện. Không, đính chính lại. Tuyển thủ kia đang ngồi trên chiếc giường mát-xa di động và nói chuyện, còn Jae Kyung thì ngồi trên giường bác sĩ và nghe cậu ta huyên náo. Tất nhiên, cậu chỉ nghe chứ không có nghĩa là chú ý lắng nghe. Tức là cậu không đáp lại và để cho người kia huyên thuyên một mình. Thậm chí, Jae Kyung còn không nhìn đối phương, mà chỉ nhìn vào điện thoại của mình.

"Gì vậy, mới đó hai người đã thân nhau rồi à? Cùng trang lứa mà nhỉ."

Trước lời nói của Kim Ki Suk, người tuyển thủ đang ngồi trên đệm mát-xa vui mừng nói "Ơ, Trưởng phòng", nhưng khi nhìn thấy Ji Heon bên cạnh thì giật mình, bật người dậy.

Người đó là Han Yoo Sung. Trong số các tuyển thủ quốc gia lần này, cậu là người có thành tích tốt nhất sau Jae Kyung... đúng hơn, cậu là vận động viên duy nhất giành huy chương ở bộ môn bơi lội, ngoại trừ Jae Kyung. Cậu thi đấu ở hạng mục bơi tự do 800m và 1500m, giành huy chương đồng ở 800m, và vì rất đẹp trai, sáng sủa nên chắc các công ty chảy nước miếng khá nhiều. Nhưng quả nhiên, có vẻ công ty của người đàn ông tên Kim Ki Suk này đã giật lấy trước rồi. Cũng có nghĩa là cậu sẽ sớm trực thuộc hãng KAVVA.

Dù sao thì, nhanh chân thật đấy.

Ji Heon đang cười thầm trong lòng thì Kim Ki Suk ra hiệu tay với Han Yoo Sung và nói.

"Chào hỏi đi. Đây là Trợ lý Jung Ji Heon của SPOIN."

"Xin chào, em là Han Yoo Sung!"

Han Yoo Sung đúng nghĩa hô hào rất khí thế chào hỏi Ji Heon.

"À, vâng. Xin chào. Rất vui được gặp."

Ji Heon cũng cúi người chào. Rồi khi ngẩng đầu lên, anh chạm mắt với Jae Kyung đang ngồi trên giường và nhìn mình chằm chằm. Ji Heon truyền thần giao cách cảm bảo cậu cũng hãy đứng dậy và chào hỏi. Nhưng đáng tiếc là có vẻ không truyền đạt được. Jae Kyung không những không chào Kim Ki Suk mà còn không thèm nhìn, chỉ chằm chằm như muốn xuyên thủng Ji Heon. Rồi cậu lại quay đầu và xem điện thoại.

Đây có phải là cảm giác của ba mẹ khi đứa trẻ hàng xóm cùng chơi với con mình nhưng chỉ có đứa trẻ hàng xóm nhanh lẹ lễ phép chào mà thôi không.

Dù đang độc thân nhưng Ji Heon không khỏi có suy nghĩ ảm đạm, rồi anh lấy danh thiếp ra, đưa cho Han Yoo Sung.

"Tôi là Jung Ji Heon của SPOIN. Là công ty phụ trách tuyển thủ Kwon Jae Kyung ở kia."

"À, vâng! Em biết ạ. Là tiền bối mà."

"Không, tiền bối gì chứ."

Khi Ji Heon cười ngại ngùng, Han Yoo Sung cường điệu nói "Ầy, không đâu ạ! Anh nói gì vậy chứ, tiền bối!"

"Em đã xem video của tiền bối ở giải Berlin và bắt đầu bơi lội đấy ạ. Thật đấy."

"Yoo Sung là lứa những đứa trẻ Jung Ji Heon Kids mà." (Ý là xem JH thi đấu ở Berlin và có động lực, có đam mê với bơi lội, giống như JK)

Kim Ki Suk vội nói đỡ. Ji Heon xấu hổ, chỉ cười ha ha ha.

"Không, tôi cũng đã xem tuyển thủ Han Yoo Sung thi đấu rồi ạ. Kỹ năng xuất sắc không thể so với lúc tôi còn là vận động viên đâu."

"Tuyệt đối không đâu ạ. Với lại, anh không cần nói chuyện khách sáo thế đâu, tiền bối."

Han Yoo Sung thân thiện nói. Ji Heon tự nhiên liếc nhìn Jae Kyung đang ngồi trên giường rồi nói "Ờ, ừ".

"Tóm lại, Yoo Sung cậu thật sự rất giỏi."

"Cảm ơn anh, tiền bối."

Han Yoo Sung nói với gương mặt tự hào và tủm tỉm cười. Có lẽ vì đã quen với Jae Kyung, người luôn làm gương mặt kiểu 'đó không phải điều đương nhiên sao', dù bất kể anh có khen gì, nên anh thấy rất mới mẻ khi thấy kiểu người công khai thích như thế. Để cổ vũ tinh thần, Ji Heon không tiếc lời khen.

"Ở nước ta, thỉnh thoảng có đạt huy chương ở nội dung cự li ngắn, nhưng ở cự li dài vốn rất hiếm. Nhìn thì thấy, cự li dài có chút yếu khi so với cự li ngắn. Nếu muốn phá vỡ thành kiến đó thì tốt nhất là đạt được huy chương ở giải đấu lớn như thế này, lần này Yoo Sung cậu đã thật sự làm rất tốt."

"Ầy, không đâu ạ."

"Sau này cũng hãy cố gắng nhé."

Khi lời Ji Heon vừa kết thúc, Kim Ki Suk đang quan sát từ phía sau, lên tiếng.

"Chúng tôi định sẽ thử sức ở nội dung bơi hỗn hợp vào Olympic năm tới."

"À, ra vậy."

Ji Heon bối rối. Không, việc thử hay không ở bất kì hạng mục nào, toàn bộ đều là ý muốn của vận động viên. Nếu có kỹ năng thì có thể thử sức thêm bất kì hạng mục nào để nâng cao khả năng đạt huy chương và đó cũng là nghĩa vụ của một tuyển thủ quốc gia.

Nhưng anh tự hỏi có cần thiết phải nói chuyện đó bây giờ không.
Lại còn ngay trước mặt Jae Kyung, người đã một mình tham gia thi đấu nội dung hỗn hợp cá nhân trong nhiều năm. Nếu Jae Kyung không giải nghệ và nếu Olympic năm sau cậu cũng tham gia thì hai người sẽ trở thành đối thủ tranh tài ở giải cấp quốc gia để giành quyền tham dự hạng mục bơi hỗn hợp cá nhân. Với lại, hiện giờ việc giải nghệ của Jae Kyung vẫn chưa được xác định chính thức.

Người này, gì vậy chứ. Tại sao lại nói như thế.

Ji Heon khó chịu nhìn Kim Ki Suk,  rồi đột nhiên Han Yoo Sung mở lời "Tiền bối".

"Em thật sự đã xem cực kỳ nhiều video ở Giải vô địch Thế giới Berlin của tiền bối. Gần như là Kinh thánh (cậu này đang dùng tiếng Anh: Bible) của em vậy. Em xem tư thế của tiền bối và đã nghiên cứu rất nhiều ạ."

"À, vậy sao?"

Ji Heon cười nói. Nhưng trái với lời nói, trong đầu anh không nghĩ được gì khác ngoài nghi ngờ. Là vì anh đã xem Han Yoo Sung thi đấu nhưng cách bơi của cậu với anh khác một trời một vực. Đương nhiên rồi. Han Yoo Sung là vận động viên bơi nước rút cự li dài, còn anh là cự li ngắn. Cự li dài có cách bơi riêng phù hợp với cự li dài.

Quả nhiên.

"800m mà cậu làm thế chắc vai nát vụn mất."

Jae Kyung lên tiếng trong khi mắt không rời điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top