Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ji Heon nhìn ngoài đời đẹp trai thật đấy."

Đó là ngày đầu tiên, họ chuyển đến Trung tâm Bơi lội Ilsan. Sau khi trải qua buổi kiểm tra đơn giản và tư vấn cùng huấn luyện viên, cậu ra ngoài và leo lên xe, thì mẹ lên tiếng. Jae Kyung ngạc nhiên, đẩy người về phía ghế lái và nói.

"Mẹ gặp anh ấy rồi sao?"

"Đương nhiên gặp rồi."

"Thế nào ạ?"

"Đẹp trai. Vì lúc nhìn trên màn hình xanh xao quá nên giống trẻ con, nhưng gặp ngoài đời thì cực kỳ đẹp trai."

Tất nhiên, con trai mẹ đẹp trai hơn nhiều. Mẹ cậu nói thêm một câu đó nữa rồi khởi động xe. Tới lúc đó, Jae Kyung vẫn bám vào ghế lái và chớp chớp mắt.

Mẹ đã gặp anh ấy rồi ư, gặp anh ấy thật ngoài đời ư. Không thể tin được.

Vì anh ấy cũng học ở trung tâm này nên đương nhiên là có thể gặp rồi. Dù vậy, khi mẹ nói đã thật sự gặp rồi thì thật kỳ lạ, cậu không có cảm giác chân thật chút nào. Vì anh ấy mà cậu đến hồ bơi này, nhưng cậu chưa từng nghĩ là có thể gặp được anh ấy như thế.

Đương nhiên rồi. Vì đối với Jae Kyung, anh ấy luôn là người xuất hiện trong video trên màn hình. Giống như một người không phải người thật ngoài đời, mà chỉ nhân vật xuất hiện trong video, giống như nhân vật chính phim truyền hình hoặc điện ảnh vậy. Cảm giác xa vời đến mức anh đang ở một nơi mà cậu không thể với tới được.

"Ngồi đàng hoàng vào, nguy hiểm lắm. Thắt dây an toàn vào."

Mẹ cậu cằn nhằn và lái xe rời khỏi bãi xe trung tâm. Theo đúng lời mẹ, Jae Kyung ngồi thẳng trên ghế sau. Nhưng cậu không thắt dây an toàn. Bây giờ, điều quan trọng không phải là dây an toàn. Cậu vội vã lấy điện thoại từ trong balo ra. Khi cậu bật điện thoại lên, thumbnail của video cậu đang xem lúc nãy, trước khi vào hồ bơi, ngay lập tức hiện lên. Cậu vừa nhấn nút phát lại thì giọng nói ồn ào của bình luận viên cùng với tiếng nước lấp đầy bên trong chiếc xe chật hẹp.

"Jae Kyung à, mẹ đã nói mấy lần là không xem video trên xe mà. Không tốt cho mắt."

Mẹ cau mày và la mắng cậu thông qua gương chiếu hậu nhưng Jae Kyung giả vờ không nghe thấy.

"Chắc giờ con đã thuộc cái video đó luôn rồi, thuộc luôn rồi."

Mẹ cậu nhìn đứa con trai với khí thế như sắp bước vào màn hình điện thoại thông minh và tỏ vẻ không thể nào hiểu nổi.

"Cái anh đó giỏi đến vậy à?"

"Giỏi ạ."

"Cậu ấy bơi khác gì với tuyển thủ khác? Theo mẹ thấy thì tất cả đều giống nhau mà."

"Không giống. Tất cả đều khác."

Jae Kyung thẳng thừng nói.

"Anh ấy là ngầu nhất."

Jae Kyung nói trong khi mắt không rời màn hình.

"Không, ừ thì, cậu ấy phải giỏi chứ. Hiện tại là tuyển thủ giỏi nhất nước ta mà. Dù vậy, cậu ấy vẫn ở cấp quốc gia mà, phải không? Có rất nhiều tuyển thủ phương Tây giỏi hơn mà. Ý mẹ là hãy xem video của mấy tuyển thủ đó ấy. Hãy xem mấy thứ như vòng chung kết Olympic ấy."

Mẹ cậu tự hào vì giờ đã trở thành chuyên gia về bơi lội, giả vờ hiểu biết và can thiệp.

"Con không thích. Chắc điều đó đúng với mẹ thôi."

Jae Kyung thẳng thừng thốt ra. Khi cậu cài đặt tốc độ video vốn đang ở 0.8x xuống chậm hơn nữa thì mẹ cậu liếc mắt qua gương chiếu hậu và nói.

"Theo mẹ thấy thì con nên giống tính cách của anh ấy hơn là tài nghệ bơi lội. Nhìn thì thấy có vẻ Ji Heon có tính cách rất tốt."

Trước câu chuyện bất ngờ đó, tới lúc này Jae Kyung mới ngẩng đầu lên và hỏi.

"Thấy gì ạ?"

"Nhìn là biết mà."

Mẹ cậu nói và xoay vô lăng.

"Để xem, cậu ấy nghe hết mấy lời đó của mấy người đàn bà mà không tỏ ra ghét bỏ gì. Nhưng dù vậy, hiện tại cậu ấy đang là vận động viên bơi lội giỏi nhất nước không phải sao? Mà không hề ngạo mạn và rất nhã nhặn. Rất ra dáng quý ông."

Rồi bà tặc lưỡi và bảo cậu hãy xem đó và học hỏi nhưng cậu không nghe mấy lời đó. Jae Kyung chỉ thẫn thờ chớp mắt trong khi tay cầm điện thoại.

Thì ra vậy. Thì ra anh ấy là người như thế.

Cảm giác có gì đó rất sốc. Không phải cậu sốc vì tính cách của anh ấy tốt. Điều cậu sốc là anh ấy có 'tính cách'. Đó là chuyện đương nhiên vì anh ấy là con người, nhưng cho tới luc đó, cậu chưa hề nghĩ tới nó.

Đó là vì đối với Jae Kyung, anh chỉ... chỉ là tuyển thủ bơi lội mà thôi. Là một tuyển thủ bơi lội với hạng mục chính là bơi tự do và thực hiện những cú đánh vô cùng mạnh mẽ so với vóc dáng.

Với Jae Kyung, đó là tất cả những gì mà người có tên Jung Ji Heon có. Tính cách thế nào, giọng nói ra sao, loại nhạc anh ấy thường chơi, anh ấy thích món ăn nào, một thứ trong đó cậu đều không biết. Và cậu cũng không quan tâm. Cậu thậm chí chưa từng có suy nghĩ về những khái niệm như thế. Chỉ là nhìn dáng vẻ người đó bơi và chỉ nghĩ về điều đó.

Chắc có lẽ vì vậy mà cậu cảm giác rằng anh giống như một sự tồn tại ở nơi xa, ngoài tầm với. Vì cậu không nghĩ anh cũng con người như mình. Mà cảm giác chỉ như tự bản thân đang bơi thôi.

Nhưng thật ra anh ấy là con người. Anh có tư duy, biết nói chuyện, ngủ, ăn, nổi giận, cười, khóc và lắng nghe người khác nói chuyện giống hệt cậu.

Trước sự thật mà tới bây giờ mới nhận ra, Jae Kyung mới cảm giác chân thật được mình đang ở nơi rất gần với anh.

Ngay chính giây phút đó, màn hình của video đang phát bỗng thay đổi. Các tuyển thủ chạm vào touchpad thẳng tắp và máy quay đang quay toàn cảnh lúc đó, bắt đầu phóng cận lần lượt từng gương mặt của các tuyển thủ.

Bên trong màn hình nhỏ, anh ấy chầm chậm cởi mủ bơi và nhìn lên bảng điện tử. Rồi ngay khi xác nhận kỷ lục của mình, anh cười rạng rỡ như thể không tin nổi.
À, đúng nhỉ. Ở đây anh ấy cũng cười.

Jae Kyung thấy thần kì và đến gần hơn màn hình điện thoại. Anh là người có nụ cười như thế này nhỉ.

Là video mà cậu đã xem hơn hàng trăm lần, nhưng đó là lần đầu cậu nhìn kỹ gương mặt anh cười như thế. Đó là vì bình thường, ngay khi chạm touchpad là cậu sẽ tua lại video và xem lại khung cảnh bắt đầu trận đấu.

Lần này, Jae Kyung cũng tua lại video. Thay vào đó, lần này cậu không tua tới phần bắt đầu trận đấu, mà xem lại từ khoảnh khắc anh ấy chạm touchpad.

Bên trong màn hình tốc độ chậm 0.6x, anh vươn cánh tay dài và chạm vào touchpad. Khung cảnh đó cậu cũng đã xem hơn hàng trăm lần. Khung cảnh sau đó anh tháo mũ bơi và ngẩng đầu lên, cậu cũng đã xem hàng chục lần. Thật ra gương mặt cười đó cậu cũng đã xem rất nhiều lần. Cũng có vô số lần cậu không chạm vào thanh phát lại, mà xem tới hết, rồi để nó tự động phát lại.

Nhưng đây là lần đầu cậu quan sát kỹ như thế này.

Có vẻ anh không ngờ mình đạt được huy chương nên ngay khi nhìn lên bảng điện tử, anh ấy đã mở to mắt như thể rất ngạc nhiên. Rồi khoảnh khắc sau đó, anh khẽ nheo mắt lại và mở to miệng. Như thể không tin nổi, anh vừa cười vừa lấy tay che miệng và nhận lời chúc mừng từ các tuyển thủ làn bên cạnh. Anh vui mừng và ôm chầm lấy họ. Đó là nụ cười như mang cả thế giới.

Làm sao có thể cười như thế nhỉ.

Jae Kyung thấy thật thần kì và xem đi xem lại khung cảnh anh cười vài lần. Trong khoảnh khắc đó, anh cởi mũ, mở to mắt và tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi ngay lập tức nheo mắt và nở nụ cười rạng rỡ.

Là do cậu đang xem ở tốc độ chậm, gần giống như quay chậm ư. Cậu nghĩ tới một video mà cậu đã xem trong giờ khoa học vừa mới mấy ngày trước. Là đoạn video ghi lại quá trình sinh trưởng của thực vật từ hạt giống cho tới khi ra quả và trái ngược với đoạn video mà Jae Kyung đang xem hiện giờ, nó được quay trong nhiều ngày và được phát rất nhanh như thể đang tua nhanh.

Dù vậy, khoảnh khắc hạt giống đâm chồi và vươn thân ra lại có cảm giác chầm chậm giống như quay chậm. Lúc hoa nở cũng giống vậy. Cánh hoa màu trắng đang trong nụ nở bung ra, khoảnh khắc cánh hoa từ từ bung ra và nở rộ rực rỡ, có gì đó thật thần kỳ và ấn tượng.

Nhìn thấy gương mặt cười của anh ấy trên màn hình mà không hiểu sao cậu lại nhớ tới đoạn video đó. Khoảnh khắc nụ hoa trắng bung nở rực rỡ.

"Này, con xem gì mà cười thế?"

Mẹ cậu nói với giọng ngạc nhiên. Bà lo cho đứa con đột nhiên im lặng và nhìn vào gương chiếu hậu thì ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu một mình cười tủm tỉm. Tới lúc này, Jae Kyung mới nhận ra rằng cậu nhìn gương mặt cười trong video và vô thức cười theo.

Không hiểu sao thấy thật xấu hổ, Jae Kyung không thể để mẹ thấy mặt và lấy điện thoại che lại. Rồi cậu vào Youtube, tìm kiếm vòng chung kết Giải vô địch Thế giới Berlin bơi tự do 100m. Video mà cậu đang có đã được chỉnh sửa chỉ có cảnh thi đấu nên quá ngắn.

Jae Kyung tìm trong Youtube và tìm thấy một video dài nhất trong số đó. Đó là video chứa tất cả các khung cảnh bắt đầu từ lúc các vận động viên tiến vào, và dù cậu đã xem những video thi đấu của anh ấy rồi nhưng đây cũng lại là lần đầu cậu nhìn thấy dáng vẻ anh tiến vào.

Anh ấy đứng thứ 6 trong số 8 vận động viên. Anh ấy mặc một chiếc áo đấu màu trắng có in biểu tượng Thái cực trên đó, nhưng vì luôn nhìn thấy anh mặc đồ bơi dưới nước nên thật thần kì khi thấy mặc quần áo và bước ra ngoài.
Cậu không biết, nhưng anh là người có hình thể cực kỳ xinh đẹp. Đa số các tuyển thủ đều bị cổ rùa, nhưng anh có thân hình và dáng đứng thẳng đến mức ngạc nhiên. Dù đã cảm nhận được khi xem video thi đấu, nhưng nước da của anh ấy cực kỳ trắng. Trước khi bước lên bục xuất phát, anh duỗi người nhẹ, xương bả vai nhô lên từ tấm lưng trắng ngần giống như tấm phù điêu được chạm khắc lên cột nhà vậy.

Các tuyển thủ bước lên bục xuất phát. Camera lướt nhanh qua cả 8 tuyển thủ, từ làn số 1 đến số 8. Anh ấy là người trẻ nhất trong số 8 tuyển thủ tham gia vòng chung kết và cũng là tuyển thủ thấp bé với chiều cao 182cm.

Nhưng anh có cú đánh mạnh nhất trong số đó. Dù anh ấy thực hiện kiểu bơi với sức mạnh đáng kinh ngạc như vậy nhưng cú xoay vai của anh ấy vô cùng mượt mà và cánh tay của anh ấy tuyệt đối không rơi ra một bên trong giai đoạn trên không (recovery). Với tốc độ đó mà vẫn duy trì được tư thế đó là việc cực kỳ khó. Dù học bơi chưa được bao lâu nhưng Jae Kyung cũng có thể biết chắc chắn điều đó.

Vì phải lòng những cú đánh đó mà cậu quyết tâm chuyển tới hồ bơi này nhưng cậu chưa từng vì thế mà có suy nghĩ muốn gặp anh ấy. Vì điều Jae Kyung quan tâm không phải điều đó mà là cách bơi của anh ấy. Cậu đến đây với suy nghĩ muốn bơi giống như anh ấy, chứ không phải muốn thân thiết hay gì khác. Lúc đó rõ ràng cậu đã nghĩ như thế.

Vậy nên dù đã chuyển đến hồ bơi và hơn một tháng không gặp được nhưng cậu không nghĩ nhiều về chuyện đó. Dù có hơi cảm thấy không công bằng khi cậu không gặp được anh ấy lần nào mà mẹ đã gặp anh ấy mấy lần nhưng nó gần giống với cảm giác dù không có ý định ăn mì nhưng nếu người bên cạnh ăn thì không hiểu sao lại muốn ăn một miếng. Bình thường, cậu không hề có ý nghĩ muốn gặp. Vì cậu đã xem video mỗi ngày đến mức phát chán.

Thật ra, khi vừa mới chuyển đến Ilsan, Jae Kyung đã từng nghĩ rằng từ giờ mình không cần xem video nữa. Không phải vậy sao. Từ giờ cậu sẽ được học từ huấn luyện viên như anh ấy. Huấn luyện viên sẽ sửa từng thứ một để cậu có thể có tư thế giống hệt anh ấy, vậy thì xem video để làm gì nữa. Vậy nên, với suy nghĩ xem nhiều nhất có thể, cho đến ngày trước khi chuyển đến Ilsan, cậu đã xem đến khi mỏi mắt.

Nhưng không hiểu sao chuyển tới Ilsan rồi mà trái lại cậu còn xem nhiều hơn trước. Đó là do huấn luyện viên rất khác. Jae Kyung muốn học cùng một huấn luyện giống như anh, nhưng họ nói điều đó không thể với chính sách của trung tâm. Vậy nên, đáng tiếc là cậu bắt đầu huấn luyện dưới sự đảm nhận của huấn luyện viên lớp tiểu học, nhưng thật lòng, cậu không hề thích chút nào. Cậu tưởng ông chỉ lớn tiếng nhưng thậm chí còn không đưa ra hướng dẫn đàng hoàng.

Vậy nên, sau khi chuyển tới Ilsan, Jae Kyung vẫn phải xem video của anh ấy. Trái lại, càng thường xuyên và nhiều hơn trước. Hơn nữa, trước đây, cậu chỉ xem cảnh thi đấu nhưng giờ cậu xem hết từ cảnh bước vào đến kết thúc. Thậm chí còn tìm cả video phỏng vấn. Vì tò mò giọng nói của anh ấy.

Điều ngạc nhiên là ngay cả giọng nói của anh ấy cũng đẹp trai nữa. Thật sự. Jae Kyung nghĩ nếu như giọng nói mà có gương mặt thì giọng nói đó của anh sẽ có gương mặt giống y hệt anh. Đó là cách duy nhất cậu có thể diễn đạt nó.

Tông giọng trầm thấp và điềm tĩnh nhưng giọng nói cực kì nhẹ nhàng. Dường như không quen phỏng vần nên trong lúc nói, anh hạ mắt xuống và mỉm cười mấy lần như thể nhút nhát, nhưng có gì đó rất đáng yêu.

Nhưng quả nhiên, biểu cảm mà Jae Kyung thích nhất là gương mặt cười rạng rỡ khi anh xác nhận thành tích của bản thân. Đôi khi, cậu không xem cảnh bơi lội mà chỉ liên tục xem đi xem lại gương mặt cười đó với tốc độ 0.3x. Thỉnh thoảng, cậu cũng vô thức làm biểu cảm giống như anh ấy rồi khi muộn màng nhận ra, cậu ném điện thoại đi và đập mặt xuống giường.

Trong thời gian cậu bơi cùng hồ bơi với anh ấy vào ban ngày và xem video của anh ấy vào ban đêm, cứ thế mùa thu trôi qua và mùa đông đến.

Đó là một ngày cách vài ngày trước kỳ nghỉ. Hàng loạt bản tin về thiệt hại nghiêm trọng của khu vực thủ đô do đợt lạnh và gió mạnh bất ngờ tìm tới ngày hôm trước. Cửa sổ ở nhà riêng của ông bà ở Sungbuk-dong bị vỡ nên mẹ cậu phải đến đó và bà đã cho tiền cậu đi taxi để một mình đến hồ bơi ngày hôm nay.

Với lý do đó, cậu đến hồ bơi muộn hơn bình thường, chắc do gió mạnh ùa tới ngày hôm trước nên xung quanh đó cũng rất hỗn loạn. Thậm chí cổng vào tòa nhà trung tâm cũng hơi xiêu vẹo, nhưng do vội vã vì đến muộn nên cậu không thể để ý được. Vậy nên cậu liều lĩnh đẩy vào thì cánh cửa kính bị kẹt giữa khung cửa và sàn nhà. Cậu thử kéo ngược lại nhưng có lẽ do kẹt quá chặt nên nó không hề nhúc nhích.

"Gì vậy."

Vì bối rối, cậu đẩy cửa vào trong, sau đó lại kéo ra, một mình vật lộn thì bỗng nghe giọng nói của một người con trai từ phía trong tòa nhà.

"Ơ, chờ chút. Đẩy như vậy không được đâu."

Tới lúc này, Jae Kyung mới ngẩng đầu lên và nhìn bên trong tòa nhà qua cửa kính. Một người con trai mặc bộ đồ tập màu xanh lam đang quỳ một bên đầu gối lên sàn nhà. Có vẻ đang buộc dây giày thể thao. Người đó nhìn thấy Jae Kyung đang loay hoay giữ cánh cửa thì tới giúp mở cửa trong khi chưa buộc xong dây giày.

"Chắc gió ngày hôm qua nên khung cửa bị sụp xuống chút."

Người con trai nói cả những chuyện mà cậu không hỏi rồi nhấc nhẹ cánh cửa kính cường lực lên và đẩy nó về hướng ngược lại. Cánh cửa vốn không nhúc nhích đang bắt đầu di chuyển, rồi người đó mở rộng cửa để Jae Kyung có thể đi vào. Jae Kyung ngẩng đầu để nói lời chào và cảm ơn thì bỗng ngạc nhiên. Gương mặt cậu chỉ thấy trên video đang ở ngay trước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top