Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thậm chí, hở tí là Kwon Jae Joon lấy lý do anh ấy là Beta giống mình và chửi rủa Alpha. 'Alpha nhỏ nhen mà, hèn nhát mà, sự tồn tại của họ là tội ác mà', không biết cậu đã nghe bao nhiêu lần những lời đó mỗi khi đi ngang qua phòng chờ.

Và mỗi khi như thế, anh ấy sẽ im lặng nghe rồi nói.

"Ừm, thì..., cũng có thể nghĩ như thế. Trước tiên, vì Alpha có điều kiện thể chất khác biệt mà. Nhưng nếu bây giờ em đang nói về chuyện của em trai thì, để xem, anh không rõ nữa. Không quan trọng cậu ấy có là Alpha hay không, chắc chắn cậu ấy vẫn sẽ trở thành tuyển thủ giỏi. Khi anh nhìn thì ở trung tâm của chúng ta, cậu ấy có lượng huấn luyện nhiều nhất. Không chỉ nội trong trung tâm chúng ta thôi, mà nếu với lượng huấn luyện đó thì kể cả ở tuyển quốc gia cũng đếm trên đầu ngón tay. Tất nhiên, điều quan trọng là cơ thể và thể lực phải đủ để tiếp nhận hết lượng huấn luyện đó nhưng... vẫn có nhiều tuyền thủ mang thể chất như thế nhưng không thể được như cậu ấy mà."

Sau đó, Kwon Jae Joon không còn gì để nói, sẽ mau chóng quắp đuôi và lầm bầm "Em đâu chỉ nói chuyện của Jae Kyung...", và anh ấy sẽ mỉm cười và nói "Ừ, anh biết".

"Thỉnh thoảng anh cũng nghĩ có chút bất công. Dù vậy thì có ích gì chứ. Đã sinh ra là Beta sẵn rồi. Phải nghĩ việc sống tốt bằng bất cứ cách nào chứ. Với lại, Jae Joon, dù sao em cũng cao lớn và học giỏi, nên nếu không nói thì mọi người sẽ không thể phân biệt được em là Beta hay Alpha đâu."

Đúng chứ? Trước lời nói của anh, Kwon Jae Joon lầm bầm "Thì..., đúng là thế". Mặc dù lẩm bẩm như thể miễn cưỡng, nhưng sau khi nói chuyện với anh ấy, Kwon Jae Joon đã im lặng trong một hai ngày và cũng không gây sự.

Thật lòng Jae Kyung không quan tâm Kwon Jae Joon gây sự và đấm cậu tới chết, vì cậu nghĩ sẽ tốt hơn nếu anh ta không nói chuyện với anh nữa. Nhưng mỗi khi Kwon Jae Joon nói nhảm, anh ấy sẽ lặng lẽ đứng về phía cậu khiến cậu rất vui. Vậy nên, nếu linh cảm được Kwon Jae Joon đang nói chuyện với anh ấy thì cậu sẽ cố tình đứng sau cánh cửa phòng chờ và đợi anh ấy nói.

Anh ấy là người rất trưởng thành. Là người chín chắn và luôn rộng lượng với người khác. Dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể hiểu sự thật đó. Dù ai có nói gì, anh ấy cũng lắng nghe, chưa từng một lần nói mình không thích và lặng lẽ nói lên ý kiến của mình như thể vỗ về.

Vậy nên, anh đã giữ cậu lại, người đã hành xử thô lỗ và không chào hỏi đàng hoàng, và nói rằng cậu hãy sửa cách bơi. Và sau này sẽ cực khổ lắm đấy.

Giả sử đó không phải là thật lòng của anh ấy thì cậu cũng không quan tâm. Vì như mẹ nói, anh có thể nói thế là vì nhân phẩm và nhân cách của anh.

Thật ra Jae Kyung cũng muốn làm thế. Với người khác thì không biết sao, nhưng cậu muốn đối xử dịu dàng với anh. Muốn chào hỏi trước và nếu được bắt chuyện, cậu cũng muốn cố trả lời lại.

Nhưng không được suôn sẻ lắm. Jae Kyung biết mình không có tài ăn nói. Theo lời của những người khác, cậu có tài khiến đối phương nổi nóng khi mở miệng. Cậu không muốn ngay cả với anh cũng thế. Cậu thà không nói gì còn hơn là khiến anh ấy cảm thấy tồi tệ bằng những lời vì căng thẳng mà vô ý nói ra. Cậu không muốn để anh nghe giọng nói bị khàn do thời kỳ vỡ giọng.

Jae Kyung nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu mau chóng qua thời kỳ vỡ giọng. Nếu qua thời kỳ vỡ giọng thì không biết chừng cậu cũng có thể có giọng nói trầm nhẹ nhàng như anh. Tới lúc đó, chắc có lẽ cậu đã trở thành thành viên của đội tuyển quốc gia rồi. Jae Kyung thổi phồng giấc mơ. Cậu cũng thường tưởng tượng việc đi tập huấn cùng anh, nằm trên giường ký túc xá vào trước ngày thi đấu, trò chuyện đến tận khuya.

Nhưng khi trí tưởng tượng trở nên cụ thể thì khoảng cách với hiện thực chỉ ngày càng xa mà thôi. Từ lúc nào, anh ấy đã bắt đầu không huấn luyện đều, rồi bỗng chốc, có tin đồn lan rộng trung tâm rằng anh sẽ sớm ngừng bơi.

Tất nhiên Jae Kyung không tin. Nhưng trong lòng vẫn bất an không chịu được. Đó là vì khoảng thời gian đó, theo cậu thấy, trông anh như thể rất chán nản. Người chân thành đó không đến trung tâm thường xuyên và dù có đến cũng không xuống hồ, mà chỉ nói chuyện với huấn luyện viên. Ở phòng tập, nếu anh định tập thân trên thì sẽ lập tức ôm vai và cau mày rồi cuối cùng đứng dậy khỏi chỗ và bỏ ra ngoài. Thỉnh thoảng, anh lặng lẽ ngồi một mình ở băng ghế đối diện bãi đậu xe, và những lúc như thế, anh đều nhìn xuống đất một hồi lâu với gương mặt đang suy nghĩ điều gì đó.

Vậy nên vào một ngày nọ, khi Jae Kyung ngửi thấy một mùi hương như mùi cỏ mà trước đây chưa từng tỏa ra từ anh, cậu cảm thấy như tim mình bỗng rơi phịch xuống. Cậu tự hỏi liệu anh ấy thật sự sẽ ngừng bơi sao. Cậu đã nghĩ anh ngừng bơi và định hẹn hò nên điệu đà và xịt nước hoa ư.

Trong khi không thể hỏi được thì mùi tỏa ra từ anh dần nồng đậm hơn, sau đó không lâu, Jae Kyung tiến hành kiểm tra bản chất ở trường và nhận được kết quả là Alpha.

Huấn luyện viên Im nghe được tin, mừng quá, không biết phải làm sao.

"Lúc Jung Ji Heon ở tuổi em, thành tích 100m là 58 giây. Nhưng bây giờ em được bao nhiêu, 54 giây! Đương nhiên, vì em là Alpha mà! Nếu Jung Ji Heon là Beta mà thắng thì mặt mũi Alpha thành gì đây chứ? Jae Kyung, nếu em được 15 tuổi, nhất định phải tham gia Giải vô địch Thế giới đấy. Biết chưa? Danh hiệu người trẻ tuổi nhất đạt huy chương ở Giải vô địch Thế giới là của em, hãy khắc cốt ghi tâm lấy."

Ông ấy đã không đến hồ bơi trong một thời gian, rồi cuối cùng xuất hiện đầy mùi rượu và nói những lời như thế, khiến cậu thật sự muốn giết quách ông ta đi cho rồi. Cuối cùng, Jae Kyung đã yêu cầu Trung tâm đổi huấn luyện viên, và Trung tâm trước đó vẫn luôn nói không được, tới lúc này mới vội vội vàng vàng chuyển sang huấn luyện viên khác, sau khi mẹ cậu chính thức nộp đơn khiếu nại về việc say xỉn của huấn luyện viên Im.

Huấn luyện viên mới đến từng đảm nhận tuyển thủ học cấp hai, nhưng những lời ông ấy nói không khác gì huấn luyện viên Im. Rằng khi cậu lên cấp hai thì trước tiên hãy tham gia Giải vô địch Thế giới. Dường như mọi người đều khao khát danh hiệu là người đầu tiên và trẻ tuổi nhất.

Nếu điều đó quan trọng đến thế thì trái lại Jae Kyung kiên quyết muốn tham gia Giải vô địch Thế giới sau 17 tuổi. Cậu muốn để lại danh hiệu vận động viên trẻ tuổi nhất giành được huy chương ở Giải vô địch Thế giới cho anh ấy. Cậu không cần thiết phải phá vỡ kỷ lục. Cậu hy vọng điều đó chỉ dành cho duy nhất mình anh.

Đó là sự nghiệp quý giá nhất đối với anh ấy nhưng là kỷ lục có ý nghĩa vô cùng lớn đối với cậu. Nhờ nó mà cậu biết đến anh và đi đến tận đây. Cậu không muốn phá vỡ danh hiệu quan trọng và có ý nghĩa sâu sắc đó. Cậu mong nó sẽ luôn đứng cạnh tên anh và tỏa sáng bất cứ lúc nào. Để mỗi khi nhìn thấy nó, anh có thể nhớ đến thời điểm đó và cảm thấy hạnh phúc.

Cũng may là khoảng thời gian đó, anh ấy không còn tỏa ra mùi nước hoa kỳ lạ nữa. Jae Kyung an tâm, nghĩ rằng mình đã bình tâm lại. Rằng rõ ràng anh đã không tỏ ra ngầu lòi nữa và quyết định bơi chăm chỉ trở lại.

Vậy lần này, khi cậu bơi, cậu phải bảo anh vào bơi cùng mới được, phải bảo anh cho cậu xem anh bơi một lần mới được. Với quyết tâm như thế, cậu vào hồ bơi và chờ nhưng Kwon Jae Joon đã nói. "Anh Ji Heon, hình như đã quyết tâm ngừng bơi hẳn rồi. Anh ấy nói ngày mai sẽ đến Trung tâm dọn đồ."

"Tại sao? Tại sao lại ngừng bơi?"

Jae Kyung ngạc nhiên đến mức làm rơi chiếc muỗng đang ăn cơm. Kwon Jae Joon liếc nhìn Jae Kyung rồi bắt đầu xúc phạm như thể đã chờ đợi.

"Còn sao nữa, vì là Beta chứ gì. Beta thì làm sao mà thắng Alpha được. Anh Ji Heon cũng biết không có triển vọng gì nữa vì mình là Beta nên mới ngừng bơi. Vì mấy tên hèn nhát như mày mà Beta sẽ chịu thiệt cả đời."

"Anh ấy nói vậy sao?"

"Nếu không thì mày nghĩ lý do là gì?"

Kwon Jae Joon hiên ngang nói nhưng Jae Kyung không thể tin được. Không đời nào anh ấy lại suy nghĩ như thế. Nếu thật sự vì lý do đó mà ngừng bơi thì anh đã ngừng từ sớm rồi. Nhận kết quả là Beta rồi ngay lập tức ngừng bơi mới đúng.

Nhưng anh ấy không làm thế. Dù nhận kết quả Beta nhưng anh ấy vẫn tiếp tục sự nghiệp tuyển thủ và thậm chí còn giành được huy chương ở Giải vô địch Thế giới. Anh ấy là người hiểu rõ hơn ai hết rằng bản chất không là gì cả. Là người dù biết cậu là Alpha vẫn bênh vực cậu, thậm chí còn nói cậu là người chăm chỉ nhất, nên không lý nào anh lại ngừng bơi với lý do như thế.

Vậy nên, vào ngày hôm sau, rốt cuộc Jae Kyung đã giữ anh ấy lại và hỏi. Rằng anh thật sự ngừng bơi vì là Beta sao.

Jae Kyung mong anh ấy sẽ nói rằng không phải. Không phải anh ngừng bơi. Mong rằng anh sẽ nói do chấn thương và anh sẽ trở lại khi khỏe hơn.

Nhưng -

"Này, lần đầu em nói nhiều thế đấy. Cứ như hôm nay đã nghe hết giọng nói không được nghe trong một năm vậy.".

Anh ấy giật cánh tay đang bị nắm ra, rồi mỉm cười và nói thêm.

"Nhưng mà Jae Kyung, em thật sự ra dáng Alpha nhỉ. Vì cho tới giờ mình chưa nói chuyện đàng hoàng lần nào nên anh không biết."

Jae Kyung bỗng ngạc nhiên đến mức không nói nên lời. Là do cậu không ngờ anh ấy sẽ nói những lời như thế.

Trước dáng vẻ lạnh lùng mà cậu chưa từng nhìn thấy đó, mắt cậu ngấn nước mà không kịp ngăn lại. Cậu nghĩ rằng không được như thế này, không được để anh thấy cậu khóc, nhưng không thể làm được gì. Tất cả những gì Jae Kyung có thể làm là nghiến chặt răng để nước mắt không rơi.

Trước dáng vẻ đó của Jae Kyung, dường như anh ấy cũng ngạc nhiên. Anh ấy mở to mắt nhìn Jae Kyung, như thể thật sự bối rối, rồi vội vàng xin lỗi.

"Anh xin lỗi. Vừa rồi anh lỡ lời."

Thật đấy. Anh nói với giọng run rẩy.

"Xin lỗi, Jae Kyung à. Anh sai rồi."

Anh liên tục cúi đầu và xin lỗi và Jae Kyung có thể thấy sự hối hận trong mắt anh khi đã nói lời không đâu. Khi Jae Kyung không trả lời vì cố kìm nước mắt thì anh dần dần không biết mình phải làm thế nào, cuối cùng anh xoa mặt bằng lòng bàn tay và lẩm bẩm "A, thật là..."

"Anh thật sự xin lỗi. Cái này, anh vô cớ lại đi trút giận lên em. Lời em nói không có ra dáng Alpha, chỉ như bình thường thôi. Em chỉ nói bình thường nhưng anh lại vô cớ lấy mặc cảm tự ti của mình mà nói lời không phải với em. Anh xin lỗi."

Anh xin lỗi và còn nói cả những chuyện không cần thiết phải nói. Thậm chí, còn giãi bày hết mặc cảm tự ti của mình. Vì nhìn thấy biểu cảm của anh vô cùng đau khổ khi xin lỗi như thế và gương mặt như sắp khóc bất cứ lúc nào càng khiến Jae Kyung không thể nói gì. Cậu có cảm giác nếu mở miệng ra thì nước mắt sẽ cứ thế chảy ra mất.

Nhìn thấy Jae Kyung vẫn không nói gì, anh khẽ cúi hông xuống. Anh cố gắng chạm mắt với Jae Kyung đang cúi đầu bằng bất cứ cách nào và nói với giọng điềm tĩnh như thể an ủi.

"Jae Kyung, em thật sự có tài năng... nên nếu sau này cũng chăm chỉ thì sẽ thành công thôi. Em biết là từ cấp hai thì có thể tham gia thi tuyển vào đội tuyển quốc gia rồi đúng chứ? Dù được hay không vẫn hãy cứ chăm chỉ tham gia. Quy mô giải đấu không quan trọng, tham gia càng nhiều càng tốt. Có vậy thì ở giải đấu lớn như Olympic, em sẽ không căng thẳng và có thể phát huy tốt kỹ năng của mình. "

".... Em không biết liệu mình có thể tham gia Olympic được không."

Jae Kyung khó khăn lắm mới lẩm bẩm. Trước giọng điệu thẳng thắn đó, lần đầu tiên anh mỉm cười.

"Này, em đương nhiên là có thể."

Đứa nhóc như em không tham gia thì ai tham gia chứ. Anh cười và nói.

"Em cũng có thể nhắm đến huy chương. Vậy nên không chỉ Olympic, mà hãy tham gia hết tất cả các giải vô địch thế giới hay là xuyên Thái Bình Dương. Cũng hãy tham gia cả Asian Games nữa."

"Nếu làm hết tất cả thì sẽ đạt Grand Slam mà ạ."

Jae Kyung vẫn thẳng thừng nói. Anh nhìn Jae Kyung rồi lại nở một nụ cười sâu.

"Ừ. Phải đạt Grand Slam chứ."

"Cái đó dễ à,..."

Anh vẫn cười dịu dàng với Jae Kyung đang làu bàu và nói.

"Nếu có thể đạt huy chương Olympic thì tất cả những giải còn lại đều có thể đạt được hết."

Em có thể đạt hết tất cả. Anh lặp lại.

"Thể hình em tốt và chăm chỉ nữa. Jae Kyung, em... thật sự rất giỏi. Trong số những tuyển thủ mà anh thấy thì em là giỏi nhất. Thật đấy."

Anh nhìn vào gương mặt Jae Kyung và nói trong khi vẫn đang cúi người. Và cho tới khi đã chắc chắn Jae Kyung không khóc nữa, anh mới gởi lời chào hãy bảo trọng rồi rời đi.

Jae Kyung thậm chí còn không thể nói được lời chào anh đi mạnh giỏi. Cũng không thể nói anh đừng đi. Điều duy nhất mà Jae Kyung có thể làm lúc đó là nhìn theo bóng lưng anh xa dần. Cho đến khi anh trở thành một chấm nhỏ ở phía xa, cậu không nhìn thấy được gì trong tầm nhìn mờ ảo vì nước mắt nữa.

Thật ra, dù nhìn dáng vẻ anh rời đi nhưng cảm giác không thật chút nào. Cứ như ngày mai anh sẽ lại đến hồ bơi, ngồi trên băng ghế cạnh hồ và xem cậu bơi vậy.

Phải hai tháng trôi qua, cậu mới thật sự cảm nhận được sự vắng mặt của anh. Khi những ngày thứ Ba và thứ Năm mà anh huấn luyện trôi vài lần, cậu chợt thẫn thờ nhận ra chỉ có mình mình trong hồ bơi trống rỗng, tới lúc đó, Jae Kyung mới thật sự cảm nhận được sự thật rằng anh đã hoàn toàn rời đi. Và đồng thời, cậu nhớ lại những lời anh nói. Cậu lẩm bẩm những lời đó và nhìn hồ bơi trống rỗng, đôi khi thấy thật cô đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top