Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ đó, mỗi khi nhận ra mình chỉ có một mình trong hồ hơi trống rỗng, cậu thấy vô cùng cô đơn. Nghĩ tới ánh mắt trống rỗng và biểu cảm cô quạnh của anh khi nhìn hồ bơi, cậu cảm giác như sắp òa khóc.

Dù đã đi Úc nhưng triệu chứng vẫn không đỡ nên mặc cho đã chăm chỉ huấn luyện nhưng khi nghỉ ngơi là cậu lại ngồi thẫn thờ nhìn hồ bơi, nước mắt tuôn trào, không kịp ngăn lại.

Huấn luyện viên người Úc, Oliver đã bao lần chứng kiến dáng vẻ đó, một ngày nọ, ông giấu mẹ cậu, gọi Jae Kyung đến ngồi bên cạnh và hỏi.

"Em muốn về Hàn à? Em nhớ nhà nên thế à?"

Dường như Oliver nghĩ rằng Jae Kyung nhớ quê nhà vì rời xa đất nước ở tuổi còn nhỏ. 'Nếu khó nói với mẹ, thì cứ kể cho thầy', trước lời nói đó, Jae Kyung lắc đầu và nói rằng không phải như vậy. Rồi với khả năng tiếng Anh còn vụng về, cậu lắp bắp kể chuyện. Về người tuyển thủ quê nhà mà cậu ngưỡng mộ, và về nỗi cô đơn cậu trải qua sau khi người đó ngừng bơi.

Oliver nghe câu chuyện của Jae Kyung trong một lúc lâu rồi nhanh chóng gật đầu 'Thì ra thế'.

"Hồ bơi vốn là nơi như thế. Khi bơi lội thì không nghĩ gì nhưng khoảnh khắc em ngừng chuyển động thì tất cả mọi suy nghĩ đều ùa tới. Nước là như thế. Là do chúng ta đã ở trong nước từ khi trong bụng mẹ rồi. Tất cả những gì em có thể làm ở đó là suy nghĩ suốt một ngày. Vậy nên khi đắm mình trong nước, cứ như em quay trở về thời điểm đó nên suy nghĩ rất nhiều. Đó là nguyên do mà trong số các tuyển thủ bơi lội có nhiều người trải qua chứng trầm cảm."

"Em không bị trầm cảm. Không phải ạ."

Jae Kyung nhanh chóng nói.

"Đương nhiên rồi."

Oliver gật mạnh đầu. Rồi lặng lẽ ngẩng lên nhìn mặt Jae Kyung và nói. Nhưng em không biết có đúng không khi tiếp tục bơi lội.

"Em hãy chọn đi. Nếu khó, để thầy nói với mẹ cho."

Jae Kyung vội lắc đầu. Cậu không thể bỏ bơi lội được.

"Vậy à? Em định tiếp tục sao?"

Oliver hỏi với giọng dịu dàng. Jae Kyung gật đầu.

"Em sẽ đạt Grand Slam. Em phải đạt nó mới được."

Oliver không cười nhạo mong ước phi lý của đứa trẻ mới 14 tuổi. Mà trái lại, ông dùng bàn tay to vỗ về vai cậu và nói. Ừ, cỡ đó thì phải làm chứ.

"Lúc nãy thầy cũng nói rồi, đa số các tuyển thủ đều đấu tranh với trầm cảm. Có người khỏe hơn khi rời khỏi hồ bơi, nhưng cũng có người nặng hơn khi rời khỏi hồ bơi. Đáp án đúng với em là gì, chúng ta hãy tìm cách vượt qua nó nhé."

Lời của Oliver rất đúng. Không có gì bảo đảm rằng cậu sẽ tốt hơn khi rời hồ bơi. Có thể là sẽ càng tệ đi. Và dù sao đi nữa, cậu cũng không thể ngừng bơi lội trong một thời gian.

Vậy nên, để khắc phục nỗi cô đơn khi ở hồ bơi, Jae Kyung đã thử nghiệm vô số cách, cuối cùng cậu đã tìm thấy phương pháp phù hợp với mình.

Dù sao thì trong lúc huấn luyện vẫn ổn. Khi bận rộn bơi quanh hồ, cậu không có thời gian để cảm nhận và thôi nghĩ tới cô đơn. Nhưng vấn đề là khi nghỉ ngơi. Vậy nên trong lúc nghỉ ngơi, Jae Kyung nỗ lực không nhìn hồ bơi hết mức có thể. Nếu ra khỏi hồ bơi, cậu luôn nằm xuống sàn và dùng khăn đắp lên mắt. Trong trạng thái đó, cậu hít thở sâu và tập trung cảm nhận các tế bào cơ bắp đang được tái tạo.

Điều quan trọng nhất là trong khi nghỉ ngơi, cậu hoàn toàn không suy nghĩ gì khác. Nếu làm được điều đó thì phải tiêu hao một lượng vô cùng lớn thể lực trong lúc huấn luyện. Cậu phải suy yếu thể lực đến mức cơ thể cảm thấy bị kiệt sức thì trong lúc nghỉ ngơi, cậu mới có thể nằm mà không suy nghĩ gì.

Khi huấn luyện, cậu tập như thể phát điên, rồi khi nghỉ ngơi, cậu nằm nghỉ như chết, không có thời gian để làm chuyện khác, nên không thể nào kỹ năng không nâng cao. Thể lực cũng ngày càng tốt lên nên khi đã huấn luyện ở Úc được khoảng 3 năm thì không một ai trong số các tuyển thủ Úc thắng được thể lực của Jae Kyung. Sự vùng vẫy để thoát khỏi nỗi cô đơn với kết quả là làm cho Jae Kyung càng mạnh mẽ hơn.

Vào lúc này, hi vọng duy nhất của Jae Kyung là giành được Grand Slam mà thôi. Jae Kyung mỗi đêm nằm trên giường và tưởng tượng những việc sẽ xảy ra sau khi cậu giành được Grand Slam.

Vào đúng thời điểm đó, các vận động viên có thành tích xuất sắc ở các giải nước ngoài đều tranh nhau xuất hiện trên tivi. Mỗi khi xem chương trình đó, Jae Kyung nghĩ rằng nếu mình giành được Grand Slam thì liệu mình có được xuất hiện trong chương trình như thế không, liệu họ có mời cậu không.

Nếu vậy thì cậu có thể yêu cầu gọi anh ấy đến cùng được không. Anh ấy là vận động viên đầu tiên của nước ta đạt huy chương ở Giải vô địch Thế giới, cậu giành được Grand Slam là nhờ có anh ấy, nếu cậu nói thế thì có mời cùng không.

Cậu nghĩ thật tuyệt nếu điều đó xảy ra. Ngay khi gặp anh, cậu muốn nói cho anh nghe. Rằng cậu thật sự nhờ có anh mà đạt được Grand Slam. Rằng nếu không có anh thì cậu sẽ không làm được. Ngoài ra, cậu muốn nói hết tất cả những lời mà lúc đó không thể nói.

Jae Kyung đã vô cùng hối hận lúc ở Trung tâm, đã không nói được một lời đàng hoàng với anh. Nếu được gặp lại, cậu nghĩ mình sẽ nói hết những lời lúc đó muốn nói mà không hề giấu giếm. Giá như có thể gặp lại anh.

Chỉ với mục đích gặp lại anh, trong một năm, cậu đã chinh phục Asian Games và Olympic, cũng đã tham gia Giải vô địch Thế giới. Và trước khi tới mục tiêu cuối cùng của Grand Slam là Giải xuyên Thái Bình Dương, thì Asian Games được tổ chức ở Đài Loan. Jae Kyung cảm thấy không cần thiết phải tham gia nhưng trước lời nhờ vả tha thiết của Liên đoàn, cậu không còn cách nào khác mà phải tham dự Asian Games lần thứ hai.

Hôm đó là ngày thi đấu cuối cùng của Asian Games, cũng là vòng chung kết bơi hỗn hợp 200m. Sau khi trận đấu kết thúc, cậu đến khu vực lấy tin chung của đội để họp báo vào đêm khuya, thì phỏng vấn của đội trước vẫn chưa kết thúc. Nhân viên bảo cậu đợi khoảng 10 phút và hướng dẫn cậu đến phòng chờ. Nói là phòng chờ nhưng chỉ là một văn phòng trống trơn đặt hai cái sofa.

Cũng may là không có ai khác nên Jae Kyung nằm xuống cái sofa lớn nhất ở phía sau vách ngăn. Cậu mệt mỏi vì mới vừa kết thúc trận đấu. Cậu nằm đó với ý nghĩ sẽ nhắm mắt một chút thì đột nhiên cửa phòng chờ mở ra rồi cậu nghe thấy giọng nói của một chàng trai trẻ.

"Không, thật sự khi lần đầu gặp anh ở văn phòng công ty, em cứ tưởng anh đã có gia đình rồi."

Cậu ta làm ầm ĩ lên 'thật, thật đấy!', giọng nói cợt nhã đến mức khiến cậu cau mày. Có vẻ do vách ngăn che lại, nên cậu ta không biết có người.

Tỉnh ngủ luôn.

Jae Kyung im lặng tặc lưỡi trong khi nhắm mắt, rồi lần này cậu nghe thấy giọng nói của người con trai khác cùng với tiếng đóng cửa.

"Vậy à? Nhìn tôi nhiều tuổi vậy sao?"

Giọng nói có chút ý cười nhưng chắc do giọng nói cợt nhã lúc nãy nên giọng nói này có cảm giác khá lịch thiệp và điềm tĩnh.

"Không phải vậy, anh có mấy đặc trưng của chú rễ mới cưới, kiểu gọn gàng? Tươm tất? Chắc anh rất để tâm chuyện ăn mặc khi ở nhà nên ai nhìn vào cũng có cảm giác là người đàn ông đã có chủ nên là đừng có động vào ~~ À, anh không biết ạ?"

"Không biết."

"Tóm lại là có chuyện thế đấy. Vậy nên mới nói 'À, đúng thế, quả nhiên tất cả đàn ông tốt đều đã có gia đình'."

Gì vậy chứ. Jae Kyung bật cười. Đồ ngốc à. Định giở trò gì vậy chứ.

"Vậy chắc tôi phải tiếp tục để tâm việc ăn mặc thôi. Mọi người sẽ nhầm lẫn tôi là trai có vợ và sẽ không nói chuyện với tôi nữa."

Giọng nói điềm tĩnh cười nói. Nhìn cách nói như thể len lén phòng ngự, thì có vẻ anh ta biết đối phương đang giở trò.

"Ầy, sao lại vậy ạ. Anh thật sự không định hẹn hò sao?"

"Không."

Thậm chí còn dứt khoát nói. Nếu mức này thì thật ra giống như nói thẳng là No vậy, nhưng cái tên cợt nhã kia dường như không nhận ra được, hay giả vờ không nhận ra mà cứ liên tục lằng nhằng.

"A, anh, cái đó thật sự không phải đâu. Không hẹn hò giống như là từ bỏ gần hết thú vui cuộc đời vậy."

"Tôi đã làm hết những gì có thể lúc học đại học rồi."

"Lúc đó khác chứ ạ!"

"Có gì khác. Giống hệt nhau mà."

Người con trai mỉm cười nói. Vì đang nghe cuộc nói chuyện nên cậu nghĩ mình có thể hiểu lý do tại sao cái tên cợt nhã kia cứ liên tục lằng nhằng. Giọng điệu rất dịu dàng, lại còn cười nói nên từ chối mà không hề cảm giác như bị từ chối.

"Mà Yeon Ho, cậu bán mất đâu chức danh Chủ nhiệm rồi mà cứ gọi anh vậy hả."

"Quá ảm đảm mà. Gọi anh có cảm giác thân thiết hơn, tốt chứ."

"Ừ, không tốt. Gọi đàng hoàng đi."

Nhìn xem, giọng điệu đó.

Jae Kyung nhíu mày trong khi nhắm mắt. Anh phải nói lời đó nghiêm chỉnh vào chứ. Anh phải chửi rủa rằng 'Đồ điên, cậu thấy tôi buồn cười lắm hả, nghĩ tôi sẽ đổ với mấy tiếng gọi anh đó à' chứ. Mỉm cười và nói dịu dàng như thế nên đối phương càng thấp thỏm hơn.

"Không, không. Nếu nghe thì anh cũng sẽ thích thôi."

Không phải ư, hay tên này chỉ là tên ngốc mà thôi.

"Với lại không phải với ai em cũng làm thế, thật đấy. Em chỉ đặc biệt làm thế với mỗi anh thôi."

Và đây là thượng đẳng ngu ngốc.

Ngay lúc đó, tiếng mở cửa cùng một âm thanh huyên náo và giọng ai đó hét lên.

"Chủ nhiệm Jung, Yeon Ho à, đi thôi. Xe tới rồi."

Tên cợt nhã hét lớn "Ô, cuối cùng". Lời nói là cuối cùng nhưng sắc thái rõ ràng là tiếc nuối khi bị làm phiền khoảng thời gian của hai người.

Tiếng bước chân xa dần và cánh cửa lập tức đóng lại. Trong khoảnh khắc, xung quanh trở nên yên lặng. Cuối cùng cũng có thể nhắm mắt đàng hoàng được rồi nhưng vì cái tên cợt nhã kia mà cậu tỉnh cả ngủ.

Cuối cùng, Jae Kyung tặc lưỡi và nhấc người dậy. Vừa ngay lúc đó, bên kia cửa sổ, cậu nhìn thấy mấy người leo lên xe. Ra là họ. Jae Kyung thờ ơ nhìn gương mặt của người con trai leo lên ghế phụ rồi bỗng vô thức đứng phắt dậy.

Là anh ấy.

Không, không đâu. Là người cực kỳ giống anh ấy thôi.

Đúng, đúng thế. Jae Kyung nghĩ thế trong khi gấp gáp đến gần cửa sổ. Vì không lý nào anh ấy lại đến đây. Chắc chắn là người giống người thôi.

Từ lúc nào, Jae Kyung đã đến sát gần cửa sổ. Cậu muốn nhìn kỹ gương mặt hơn. Cậu muốn nhìn dù chỉ là gương mặt giống anh.

Cậu cố mở cửa sổ nhưng nó đã bị khóa. Khi Jae Kyung khó khăn lắm mới mở được then cài cửa và mở cửa sổ thì cửa ghế phụ đã đóng lại rồi. Ngay sau đó, chiếc xe bắt đầu di chuyển, và trước khi chiếc xe rời khỏi tòa nhà, cánh cửa phòng chờ mở ra.

"Tuyển thủ Kwon Jae Kyung, bây giờ hãy đến phòng phỏng vấn ngay ạ!"

Cuộc phỏng vấn bắt đầu ngay lập tức nhưng Jae Kyung không biết cậu đã nghe câu hỏi gì và trả lời thế nào. Cậu đã gần như mất trí.

Cũng may là thời gian trôi qua, cậu đã dần lấy lại được tinh thần. Dù vậy Jae Kyung vẫn rất hưng phấn. Thậm chí không thể làm chủ được trái tim run rẩy hơn cả lúc nãy. Là vì cậu muộn màng nhận ra rằng có thể không phải người giống anh, mà thật sự là anh. Rất thường thấy các vận động viên sau khi giải nghệ sẽ làm việc trong ngành thể thao. Nếu như anh ấy cũng làm công việc như thế thì không có gì kỳ lạ nếu bây giờ anh ấy ở đây. À không, trái lại, điều đó là tự nhiên nhất.

Ngay khi kết thúc phỏng vấn, Jae Kyung giữ những người trong Liên đoàn lại và hỏi. Mọi người đều chỉ nói giả tạo rằng "Jung Ji Heon? Biết chứ, sao không. Cậu ấy là tiền bối của Jae Kyung, cậu mà. Cậu ấy không phải là tuyển thủ bơi lội đẹp trai số 1 nước ta sao", và không có một ai biết về tin tức của anh sau khi giải nghệ.

Cuối cùng trước lễ bế mạc, Jae Kyung đã hủy vé máy bay đặt trước và ở lại làng vận động viên. Nếu trong trường hợp anh ấy có liên quan đến tuyển thủ thì chắc chắn sẽ tham dự lễ bế mạc và bữa tiệc sau đó. Cậu muốn trực tiếp xác nhận có đúng là anh ấy hay không. Nếu không làm thế chắc cậu không chịu nổi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top