Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 74 - HẾT QUYỂN 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu đã tham dự lễ bế mạc và bữa tiệc mà cả đời cậu chưa từng tham gia và khắp nơi đều hỗn loạn. Đủ loại người chạy tới, giả vờ thân thiết "Jae Kyung của chúng ta, Jae Kyung của chúng ta". Mọi người đều rót rượu và nói "Hãy nhận của tôi một ly, nhận rượu của tôi nữa", khiến cậu không thể phá hỏng bữa tiệc và cảm thấy thật khủng khiếp. Jae Kyung lần nữa nhận ra tại sao mình không tham dự tất cả sự kiện, bao gồm cả lễ bế mạc. Vì nó rất phiền.

Vì cậu muốn xác nhận bằng bất cứ giá nào nên cậu mới bất chấp tham dự bữa tiệc phiền phức này, nhưng cho đến khi bữa tiệc kết thúc, cậu thậm chí còn không thấy ai giống anh.

Không lẽ cậu nhìn nhầm ư. Thật ra không hề giống anh nhưng chỉ nhìn chiều cao và vóc dáng mà cậu tự nhầm lẫn là giống ư. Vì nghĩ về anh ấy quá nhiều nên giờ nhìn ai, cậu cũng thấy giống anh ư.

Bỗng chốc, Jae Kyung cảm thấy mọi thứ đều như hư ảo. Thật không thể tin nổi khi cậu hủy cả chuyến bay vì lý do như thế và giờ ở đây để khổ sở với mấy ông chú, chỉ thấy thật bực bội với tình huống này.

Không còn sức lực, cậu uống rất nhiều rượu. Đây là lần đầu cậu uống nhiều rượu thế này từ khi sinh ra. Cậu uống hết rượu của những người khác đưa và rượu không ai đưa cũng uống luôn.

Sâm panh dù uống thế nào cũng không say, nhưng vì cậu uống hết sạch mọi loại rượu nên cuối cùmg đã lên cơn say. Jae Kyung chưa từng say nên cho tới khi tầm mắt bắt đầu mờ đi, thì tới lúc đó, cậu mới nhận ra là mình say.

Cậu xác định mình không cần ở đây thêm nữa rồi nhanh chóng nhấc người dậy. Nhưng bị quay mòng mòng nên cậu lại ngồi xuống. Chàng trai ở bàn bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ đó và tới gần, bắt chuyện bằng tiếng Anh.

"Không sao chứ?"

Jae Kyung ngẩng đầu, ngước nhìn chàng trai. Và rồi ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu vô thức nắm lấy cánh tay người đó và hét lên.

"Anh!"

Chàng trai bỗng mở to mắt, như thể bối rối, rồi bắt đầu nói thật nhanh điều gì đó. Trước thứ ngôn ngữ xa lạ đó, Jae Kyung tới lúc này mới nhận ra rằng mình đã nhầm. Cậu tập trung tâm trí đang mơ hồ của mình và nhìn gương mặt chàng trai lần nữa.

Không phải anh ấy. Nhưng có phần nào đó giống nhau. Đặc biệt là khuôn mặt thon dài, khuôn miệng hài hòa khiến cậu nghĩ đến anh.
Chàng trai vẫn liên tục nói gì đó. Người Trung Quốc à. Không phải, Hồng Kông ư. Trong khi Jae Kyung nằm úp xuống mặt bàn, nhìn chàng trai với ánh mắt mơ hồ thì người đó lên tiếng trước.

"Taiwan."

À, thì ra là người Đài Loan.

"Xin lỗi... Vì giống người mà tôi quen."

Jae Kyung nói bằng tiếng Anh. Vì đang say nên phát âm rối tung khiến cậu cũng tự hỏi mình đang nói cái gì, nhưng dường như chàng trai đã khéo léo nhận ra và hỏi "Ai?"

"Cậu biết tiếng Anh à?"

Chàng trai ra hiệu tay rằng "Một chút" rồi nói.

"Mà tôi giống ai cơ?"

"Có người như thế. Người tôi từng biết trước đây."

Jae Kyung lẩm bẩm như thế rồi nằm xuống bàn.

"Bạn trai hả?"

Chàng trai hỏi. Trước câu hỏi vô lý đó, Jae Kyung bật cười trong khi vẫn nằm trên bàn. Sau đó, chàng trai đổi câu hỏi.

"Nếu không thì là người cậu thích à?"

"Ừ."

Lần này Jae Kyung trả lời không chút do dự. Vì cậu thích. Thật sự đã rất thích. Và vẫn còn thích.

"Là thích hay là yêu?"

Chàng trai lại hỏi. Love hay like. Trước loại cảm xúc chi tiết đó, Jae Kyung hỗn loạn trong giây lát.

Chắc chắn là cậu thích anh ấy. Nhưng chưa từng nghĩ rằng đây là yêu. Vì anh ấy là con trai và là Beta. Vì bản thân cậu là nam Alpha, nên cậu đã nghĩ rằng đối tượng mình có thể yêu là nữ hoặc nam Omega mà thôi.

"Không biết hả?"

Chàng trai lại hỏi. Và rồi không chờ Jae Kyung trả lời, cậu ta bắt đầu xoa gáy cậu. Trước cái chạm tay mềm mại đó, Jae Kyung bỗng như muốn khóc.

Nếu bàn tay này là của anh ấy thì tốt biết mấy. Nếu người hiện giờ đang xoa đầu cậu là anh ấy thì tốt biết mấy. Khi cậu nghĩ như thế, trái tim như sắp nổ tung.

Jae Kyung vẫn nằm trên bàn và quay đầu nhìn chàng trai. Chàng trai đang nhìn Jae Kyung với nụ cười dịu dàng như chính cái chạm tay vậy. Gương mặt cười trìu mến đó càng giống anh ấy hơn.

"Anh ấy là Beta."

Jae Kyung lẩm bẩm như nói một mình. Trước giọng điệu không hề tự tin đó, chàng trai nói với gương mặt cười.

"Điều đó thì có vấn đề gì?"

Tôi cũng là Beta này. Chàng trai cúi người, gần như nằm xuống bàn và nói.

"Cậu cũng có thể làm cùng Beta."

Làm thử không? Gương mặt cười của chàng trai như muốn nói lên điều như thế.

Nhưng ngay khi vừa đến khách sạn, chàng trai có vẻ do dự.

"Cậu to thật đấy."

Người đó lẩm bẩm trong khi nhìn dương vật của Jae Kyung vẫn chưa cương cứng, rồi khi đến lúc đâm vào thì còn nói với gương mặt nghiêm trọng hơn.

"Chắc tôi phải thừa nhận mình đã làm chuyện thiếu suy nghĩ thôi..."

Dù người đó vẫn rất đàn ông, nằm xuống và nói rằng mình sẽ chịu trách nhiệm vì dụ dỗ cậu trước nhưng kết quả vẫn là thất bại. Vấn đề không phải chàng trai. Mà là Jae Kyung nói rằng không làm được và rút ra giữa chừng.

Tất nhiên, nếu cố ép vào thì vẫn có thể vào được, nhưng cậu không hề cảm thấy muốn làm thế. Vì quá chật chội nên cho vào sẽ rất khó khăn và hơn hết, chàng trai vô cùng đau đớn. Khi nhìn thấy gương mặt khổ sở của người đó, cậu không khỏi nghĩ đến anh.

Anh ấy cũng là Beta, vậy sẽ khổ sở như thế này sao. ... Có lẽ là thế. Vì nơi này của nam Beta không phải là nơi để cho vào. Nếu cưỡng ép nhận thì sẽ rất khổ sở.

Cậu không thích điều đó. Cậu không muốn nhìn thấy anh ấy đau đớn và khổ sở. Chỉ nghĩ thôi mà trái tim như muốn vỡ nát nên Jae Kyung ôm lấy cơ thể chàng trai nằm bên dưới mình và xin lỗi mấy lần.

"Xin lỗi..., em xin lỗi, anh."

Trong khi lầm bầm lời xin lỗi mà không biết đang nói với ai, cơn hưng phấn cũng dịu đi và thậm chí cậu không nghĩ tới chuyện làm thêm nữa. Cuối cùng, Jae Kyung tắm rửa, ra ngoài và ngã lăn lên giường. Và cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm đó, lần đầu tiên cậu nằm mơ. Trong giấc mơ, cậu vẫn đang tiếp tục việc tiến vào mà mình chưa thể làm. Cậu đang cố dùng sức để đẩy thứ của mình vào người con trai nào đó. Người con trai nằm dưới Jae Kyung đau khổ và cố đón nhận thứ đó nhưng không suôn sẻ lắm. Gương mặt méo mó vì đau đớn trông quen quen. Jae Kyung nghĩ là chàng trai đã đến khách sạn cùng mình. Cậu tin rằng đó là chàng trai người Đài Loan với phát âm tiếng Anh vụng về. Nhưng,

- Jae Kyung à, anh đau...

Chàng trai đã nói như thế bằng giọng nói như thể đứt quãng nhưng rõ ràng là bằng tiếng Hàn. Tới lúc đó, Jae Kyung mới ngạc nhiên, nhìn lại gương mặt của chàng trai lần nữa.

Là anh. Anh đang ngước nhìn cậu và cầu xin với gương mặt ướt đẫm nước mắt. Gương mặt vốn luôn mỉm cười dịu dàng lại đang méo mó vì đau đớn khiến trái tim cậu đau nhói. Jae Kyung nghĩ rằng không làm thêm được nữa. Nên cậu quyết định nhanh chóng rút ra, nhưng ngược lại, cơ thể càng đâm sâu vào trong anh một cách thô bạo.

- A, Jae Kyung à.

Anh ấy đang nức nở với giọng nhỏ nhẹ mà cậu chưa từng nghe thấy. Trái tim Jae Kyung cảm giác như sắp bùng cháy. Xin lỗi..., em xin lỗi, anh. Jae Kyung lặp lại lời xin lỗi. Nhưng rốt cuộc, vẫn không buông anh ấy ra.

Sau khi quay về Úc, suốt một thời gian dài, cậu liên tục mơ giấc mơ đó. Jae Kyung nghĩ mình sắp điên rồi. Đó là cách duy nhất diễn đạt nó. Trong 10 năm qua, cậu chưa từng nghĩ đến điều gì như thế với anh. Nhưng một khi đã nhận ra, thì cậu không làm chủ được cảm xúc mãnh liệt của mình đến mức tự hỏi tại sao cậu không biết đến nó cho tới tận bây giờ. Lúc tuổi dậy thì, cậu lặp đi lặp lại việc mộng tinh vài ngày một lần, mà trước đây chưa từng có, và khi thủ dâm, cậu luôn nghĩ tới anh ấy. Đêm đến, cậu không ngủ được vì tình trạng đang dần tệ hơn và thành tích cũng rất thê thảm. Thật may là đang trong giai đoạn trái mùa giải.

"Dục cầu bất mãn đó. Vốn dĩ một khi đã thử thì ngay sau đó là tình cảnh điên rồ nhất."

Noah giả vờ hiểu biết dù không biết gì. Nói thật, cậu tự hỏi liệu nhất định phải làm điều đó sao, nhưng với suy đoán hiện tại thì cậu không còn cách nào khác ngoài nói là không phải.

Trong lúc đó, người hướng dẫn viên bản địa đi chơi cùng Noah, hình như đã nghe được gì đó từ cậu ta, đã bám lấy cậu và bảo giới thiệu cho cậu một chàng trai nào đó.

"Là người mẫu Hàn Quốc. Lần này đến Úc quay phim, thật sự đẹp trai lắm. Đúng gu cậu thích, Noah nói thế mà? Xem hình thử một lần đi."

Rồi cậu ta đưa điện thoại của mình ra và bảo cậu hãy xem cái này, ngay khi nhìn thấy, cậu đã nghĩ rất giống anh. Vậy nên cậu đã đắn đo một lúc rồi quyết định gặp mặt, nhưng khi vừa gặp thì lại khác rất nhiều so với suy nghĩ của cậu.

Gương mặt thì tương tự. Nhưng tổng thể, anh ấy có cảm giác gọn gàng hơn, còn giọng nói thì khác hoàn toàn.

Trong lúc nói chuyện một lát, cảm giác khác biệt ngày càng lớn, và trong khi tìm kiếm từng điểm khác biệt giữa anh ta và anh, như thể đang bắt lỗi thì cậu đã biết chắc chắn.

Rằng cuối cùng, người cậu muốn là anh, chứ không phải một ai đó giống anh.

Vì vậy mà không đi khách sạn, nhưng không hiểu sao có chút cảm giác kỳ lạ khi đối phương chỉ vì một lời nói của cậu mà đi nhuộm cả tóc. Vì cách nói chuyện khác một trời một vực nên anh ta không điềm tĩnh được như anh, và sự quá tình cảm của anh ta khiến cậu cảm thấy hời hợt, suồng sã. Dù anh ta thân thiện bắt chuyện nhưng so với cảm giác dịu dàng, cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất rằng tại sao lại giả vờ thân thiết như thế. Nếu là bình thường, cậu sẽ nói 'Anh có làm hay không cũng vậy, tôi có bảo anh nhuộm tóc ư?', nhưng vì anh ta làm vẻ mặt buồn bã như thế bằng gương mặt giống anh khiến cậu cảm thấy thật tệ.

Vậy nên khi anh ta nói rằng hãy làm bạn, cậu đã trả lời được và như đã hứa, cậu liên lạc và gặp anh ta ngay cả sau khi về Hàn Quốc. Cậu không biết nhưng có vẻ anh ta là người khá nổi tiếng ở Hàn Quốc. Mỗi khi gặp mặt, đều bị chụp hình ở khắp mọi nơi. Cuối cùng, một bài báo xuất hiện nói rằng họ hẹn hò, rồi khi đang ăn sáng, mẹ cậu phát hiện bài báo và phải chịu thẩm vấn từ bà "Con hẹn hò với cậu ấy à? Từ khi nào? Nghiêm túc gặp à?"

"Con không hẹn hò. Anh ấy có người yêu rồi."

"Vậy ư?"

Mẹ cậu tỏ vẻ thất vọng thấy rõ.

"Cũng phải, người như vậy lý nào lại hẹn hò với con."

"... Con thì sao chứ?"

Jae Kyung ngừng ăn canh và ngẩng đầu lên nhìn mẹ. Mẹ cậu nhìn con trai, tỏ vẻ đau buồn rồi bỗng nói với giọng điệu lạnh lùng.

"Dù rất đau lòng khi nói con trai mình như thế này, nhưng Jae Kyung, con làm gì đó với tính cách và cách nói chuyện của mình đi, nếu không thì cả đời cũng không thể hẹn hò được."

"Không cần cái đó cũng được ạ."

Jae Kyung thẳng thừng nói.

"Sinh ra đẹp trai để làm gì chứ. Tính cách thì như thế kia."

Mẹ cậu tặc lưỡi "chặc, chặc", rồi như muộn màng nghĩ ra gì đó nên nói "À, phải rồi, nhắc mới nhớ".

"Lần này, người quản lý hiệp hội tài trợ đã giới thiệu cho mẹ một công ty. Quy mô công ty có hơi nhỏ nhưng nghe nói sự hài lòng của các tuyển thủ trực thuộc rất cao. Tỷ lệ tái ký hợp đồng cũng cao. Nói chuyện thử một lần nhé?"

"Để làm gì chứ."

Jae Kyung lên tiếng mà không thèm nghe hết. Mẹ cậu lặng lẽ nhìn con trai rồi khẳng định "Cứ chờ xem, con tuyệt đối không hẹn hò được đâu".

Sau đó, bà lại định khởi động để cho cậu một tràng cằn nhằn thì đúng lúc đó, điện thoại của bà đổ chuông. Jae Kyung thầm nghĩ thật tốt quá, rồi trong lúc mẹ nghe điện thoại, cậu nhanh chóng ăn cho xong và vào phòng.

Cậu đang thay đồ để đến nhà thi đấu thì mẹ cậu vừa nghe điện thoại xong, bước vào phòng và huyên náo với giọng nói đầy phấn khích.

"Trời đất ơi, này Jae Kyung à! Con biết mẹ vừa nói chuyện điện thoại với ai không?"

"Với ai ạ?"

Jae Kyung cởi chiếc áo thun đang mặc và qua loa hỏi.

"Ji Heon, Jung Ji Heon."

Jae Kyung tự hỏi mình có nghe nhầm không.

"... Ai ạ?"

Khi cậu hỏi thay vì cầm chiếc áo thun mới, mẹ cậu dậm chân đùng đùng và nói "Sao, là tuyển thủ Ji Heon cùng bơi ở Ilsan đấy!"

"Cái người mà ngày nào con cũng xem video đó! Nghe nói hiện giờ cậu ấy đang làm việc trong công ty thể thao. Lúc nãy mẹ có nói công ty đó đó. Người quản lý hiệp hội tài trợ giới thiệu là nơi đó."

Jae Kyung bỗng không suy nghĩ được gì. Vì trong đầu quá phức tạp, quá nhiều suy nghĩ ập đến khiến cậu ngơ ngác.

Trong khi đó, tay cầm áo thun một cách máy móc. Jae Kyung mặc quần áo trong trạng thái gần như vô thức, rồi muộn màng hỏi mẹ.

"Công ty đó tên là gì ạ?"

HẾT QUYỂN 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top