Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh cứ tưởng Jae Kyung sẽ ngay lập tức gạn hỏi lời nói đó có nghĩa là gì, nhưng cậu không làm vậy. Cậu chỉ nhìn chằm chằm Ji Heon trong khi ngậm chặt miệng. Dường như có gì đó ẩm ướt trong đôi mắt sẫm màu của cậu.

Cái khí thế thúc giục một cách đáng sợ của lúc nãy đã đi đâu mất, và giờ cậu đang nhìn chằm chằm anh với vẻ mặt như sắp khóc, lần đầu tiên, anh thấy cậu bé như bằng tuổi mình.

Ừ, đúng vậy. Cậu bé chỉ mới 12 tuổi.

Ngay khi nghĩ như thế, anh đột nhiên tỉnh táo lại và bắt đầu thấy hối hận. Trước suy nghĩ rằng mình đã trút giận lên một đứa trẻ vô tội, anh tự thấy không chịu nổi sự xấu hổ. Mất mặt và xấu hổ đến mức anh muốn bỏ chạy khỏi nơi này.

Thật sự, bây giờ cũng vậy. Dù chỉ nhớ lại những ký ức lúc đó thôi mà mặt anh đã đỏ bừng và tự động gục đầu xuống. Nếu có thể, anh chỉ muốn biến mất trong lòng đất như thế này. Ji Heon cúi đầu trong khi dùng lòng bàn tay xoa xoa mặt.

Dù ngay sau đó, anh đã xin lỗi và kết thúc cuộc nói chuyện một cách tốt đẹp, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không phải người mắc lỗi trước. Vậy nên, bây giờ nếu nhớ lại sự việc ngày hôm đó, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là thái độ trẻ con của bản thân và vẻ mặt tổn thương của đứa trẻ đó, hơn là lời chào hỏi cuối cùng anh và đứa trẻ trao đổi với nhau.

Lúc đó, anh còn nhỏ. Là thời điểm phát triển toàn diện về thể chất, nhưng tinh thần vẫn còn kém phát triển. Tuy nhiên, không thể lấy đó mà biện minh được. Vì Jae Kyung nhỏ hơn anh nhiều. Dù lấy cớ gì thì việc một đứa học sinh cấp ba 18 tuổi làm như thế với một đứa nhỏ 12 tuổi là việc đáng xấu hổ.

Hôm nay tên nhóc đó cũng có mặt chứ...

Ji Heon suy nghĩ và dùng lòng bàn tay xoa đôi má đỏ bừng của mình. Dù gì thì những điều khoản liên quan đến hợp đồng, tất cả đều do mẹ cậu đảm nhận, nên khả năng cao là cậu không xuất hiện. Hơn nữa, đây không phải là ngày ký hợp đồng, mà chỉ là tới nghe nói chuyện đại khái. Chỉ còn 2 tháng nữa là tới giải đấu, một tuyển thủ không lý nào lại cố tình bỏ lỡ thời gian huấn luyện cả.

"Quý khách, tôi đậu ngay trước cổng chính được không?"

Trước giọng nói của người tài xế taxi, Ji Heon mới chợt ngẩng đầu lên. Anh nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, tòa nhà khách sạn nơi hẹn gặp mặt.

"À, vâng. Cho tôi xuống ở trước cổng chính."

Tài xế taxi theo đó, đậu xe ngay trước cổng chính khách sạn. Ji Heon bước xuống taxi, tiến vào khách sạn và kiểm tra thời gian trên điện thoại lần nữa. 2 giờ 46 phút chiều. Thời điểm hẹn gặp là 3 giờ đúng.

Ji Heon ngồi xuống chiếc sofa trống ở sảnh tầng 1. CEO Kang Tae Jin và Trưởng nhóm Quản lý Lee Yoo Jung sẽ đến đây ngay sau khi làm việc ở bên ngoài. Cũng may là không có tên Giám đốc Go trong số các thành viên hôm nay. Nhìn thấy việc bỏ lại cái người đã gặng hỏi ông tạo cuộc hẹn thì không phải nên đi sao, thì có vẻ CEO Kang cũng hiểu rõ năng lực tiêu cực của cậu mình.

Mặc dù vậy, số nhân viên hôm nay khá ít. Không có ai ở nhóm Pháp lý và Trưởng phòng Jin của phòng chiến lược cũng không đến. Hôm nay, đến đây đơn giản là để trình bày về tầm nhìn của công ty, phương thức hỗ trợ các vận động viên và chiến lược hỗ trợ mà công ty định áp dụng với Kwon Jae Kyung, nên không cần thiết phải đi cùng với luật sư. Với lại, với tính cách của phu nhân Shim, chắc chắn bà ấy sẽ hỏi đủ thứ câu hỏi, nên CEO Kang quyết định để Trưởng nhóm Lee đi cùng, trực tiếp phụ trách nơi này hơn là Trưởng phòng Jin, đang ngồi ở bàn làm việc xử lý tài liệu công việc của mình.

Ji Heon cũng đồng ý ở mức độ nào đó. Dù sao đi nữa, điều quan trọng đối với phu nhân Shim là tiền đặt cọc nên không cần luật sự có mặt ngay lúc này. Thì, nếu nói vậy thì cuộc gặp mặt hôm nay như thế này chẳng có ý nghĩa gì.

... Không biết nữa. CEO đã nói rằng dù gì thì điều này cũng rất có ý nghĩa khi được gặp mặt và cho họ biết công ty chúng ta là công ty như thế nào.

Chắc CEO và Trưởng nhóm Quản lý sẽ tự biết mà lo liệu thôi. Ji Heon thở dài và dựa sâu vào lưng ghế sofa. Vì vậy mà anh nghe được nội dung cuộc gọi của người ngồi phía sau với một giọng nói ức chế.

"Không, đã nói là có sắp chết cũng không tham gia Olympic mà. Dù tôi có nói là từ từ suy nghĩ kỹ lại thì vẫn nói là không muốn. Nói là sau khi giải đấu lần này kết thúc, chắn chắn sẽ giải nghệ. Họ nói rằng chúng ta phải hiểu điều đó và phải viết vào hợp đồng là không liên quan gì đến việc tham gia vào tất cả các giải đấu trong tương lai thì họ mới đóng dấu vào hợp đồng."

Ji Heon sốc đến mức đứng hình ở tư thế đó. Anh không có thời gian để bối rối khi vô tình nghe thấy nội dung cuộc gọi của người khác. Olympic, giải nghệ khi giải đấu lần này kết thúc, việc tham gia các giải đấu trong tương lai, hợp đồng v.v. Tất cả những từ biểu đạt phát ra từ miệng của người phía sau đều rất quen thuộc. Dù có nghe thế nào thì đây cũng chắc chắn là người trong ngành.

À không, ngay thời điểm này, khách sạn này, lại có người liên quan đến công ty thể thao đến sao? Đến mức tự mình quyết định có tham gia Olympic hay không, thì công ty này đang tiến hành hợp đồng với tuyển thủ tài năng cấp quốc gia à?

Ngay khi anh vừa nghĩ 'cái này, không thể nào...', thì người phía sau giáng đòn quyết định.

"À, người mẹ thì đương nhiên theo phe chúng ta rồi. Nhưng bà ấy nói không có tự tin để đánh bại được tính cố chấp của con trai mình. Lập trường của họ là đã làm hết mức có thể để thuyết phục cậu ấy ký hợp đồng đại diện lần này. Phần còn lại chúng ta phải tự nỗ lực thôi."

Đúng là đang nói về Kwon Jae Kyung.

Ji Heon chắc chắn. Nếu tổng hợp nội dung từ nãy đến giờ, thì không thể nào không phải chuyện của Kwon Jae Kyung.

Nếu vậy thì người ở phía sau anh là nhân viên của KAVVA rồi. Chỉ nhìn vào bầu không khí lúc này, thì có vẻ cuộc nói chuyện với phía Kwon Jae Kyung không được thuận lợi lắm. ... Thật sự sẽ hủy bỏ ư? Vậy nên phu nhân Shim mới gọi họ, hay chỉ là trong lúc cãi nhau với KAVVA, thì gọi họ tới cưỡi thử dây thừng một lần.

À không, trước đó nữa, là tại sao năm sau Kwon Jae Kyung không tham gia Olympic. Ji Heon suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm trọng, trong khi vẫn dựa người vào sofa. Grand Slam cũng tốt nhưng nói thật thì danh hiệu thứ hai ở Olympic sẽ có tác dụng ở thị trường quảng cáo hơn rất nhiều. Hay đây chỉ là quân bài thả lưới bắt cá để nhằm thương thảo với Kava.

Anh đang không tỉnh táo nổi trước những thông tin đột nhiên đổ dồn về, thì ngay lúc đó, điện thoại reo lên.

[Trợ lý Jung, cậu ở đâu vậy?]

Là Trưởng nhóm Quản lý Lee Yoo Jung.

"À, giờ tôi đang ở sảnh."

Ji Heon vội đứng dậy. Và rồi thì thầm, trong khi một tay che miệng.

"Nhưng bây giờ cô không vào đây có vẻ tốt hơn ạ. Nếu cô cho tôi biết cô đang ở đâu, tôi sẽ qua bên đó."

[À, vậy sao? Vậy cậu lên ngay đi. Chúng tôi cũng đang đến gặp tuyển thủ Kwon Jae Kyung ở phòng riêng của cậu ấy.]

Trưởng nhóm Lee Yoo Jung cho biết số phòng rồi cúp máy. Ji Heon cho điện thoại vào túi quần và tìm thang máy. Tuy nhiên, cả ba thang máy trung tâm đều đang đi lên. Thậm chí, đang có rất nhiều người đứng xếp hàng trước thang máy. Nghe nói hôm nay có hội thảo và triển lãm quy mô lớn tổ chức ở khách sạn này, nên có vẻ họ là khách bên đó.

Nếu vậy thì có vẻ tình trạng thang máy đều giống nhau ở cả hai đầu.

"..."

Ji Heon khoanh tay, suy nghĩ một lúc. Phòng khách ở tầng 21. Anh nhìn xuống mũi giày và chăm chỉ làm phép tính trong đầu. Rồi anh nhanh chóng tìm cầu thang thoát hiểm và quay bước đi.

Lát sau, Ji Heon đã đến tầng 21 và tin chắc rằng phán đoán của mình là đúng. Nếu anh quyết định đi thang máy thì có lẽ anh phải đợi 10 phút, nhưng nếu đi thang bộ thì nó chưa đầy 5 phút. Thay vào đó là vô cùng mệt.

Trong khi đi dọc hành lang, Ji Heon cố lấy lại hơi thở hết mức có thể. Nhờ đó mà khi đến trước cửa phòng, hô hấp của anh đã gần như ổn định. Tuy nhiên, không thể nào ngăn được trán và gáy bắt đầu đổ mồ hôi.

"A, Trợ lý Jung."

Đang đứng trước phòng, thì Trưởng phòng Lee nhận ra Ji Heon trước và ra hiệu bảo anh mau đến. CEO Kang cũng nhìn lại và nói với vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

"Sao mồ hôi nhiều vậy? Bên ngoài nóng lắm à?"

"Tôi lên bằng thang bộ ạ."

Lần này là Trưởng nhóm Lee làm vẻ mặt kinh ngạc.

"Lên tới đây sao? Đây là tầng 21 lận mà?"

"Cô xem thường cựu tuyển thủ quốc gia à? Cỡ này chỉ là kẹo cao su."

CEO Kang, người cũng từng là tuyển thủ bóng chuyền, tự tin nói. Thật ra không phải là kẹo cao su nhưng anh không có tâm trạng để nói lời đó.

"Lau mồ hôi trước đã."

Trưởng nhóm Lee lấy khăn tay từ trong túi xách ra và đưa cho Ji Heon.

"Cảm ơn. Tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại."

Khi Ji Heon vừa lau mồ hôi vừa nói thì Trưởng nhóm Lee xua tay bảo 'Không, không cần'.

"Cậu vứt đi cũng được. Nó cũ rồi tôi cũng định thay cái khác."

"Vậy tôi sẽ mua cái mới."

Sau khi Ji Heon cười và nói, anh gấp khăn tay lại, cho vào túi áo.

"Vậy chúng ta vào trong thôi."

CEO Kang nói như thế rồi nhanh chóng gõ cửa phòng. Lát sau, một người phụ nữ trung niên mở cửa.

"Công ty SPOIN đúng không. Chúng tôi đang chờ. Xin mời vào."

Người đang nở nụ cười trang nhã và nói, chính là mẹ của Kwon Jae Kyung, phu nhân Shim. Để CEO Kang và Trưởng nhóm Lee vào trước, rồi ngay khi nhìn thấy người cuối cùng bước vào là Ji Heon, bà đã nói "Trời đất ơi, tuyển thủ Ji Heon" và dang hai tay ôm lấy anh.

"Thật sự lâu lắm rồi."

"Chào bác. Lâu rồi không gặp."

"Thì đó. Thật sự là gần 10 năm rồi. Đúng không?"

"Dạ. Nhưng mà nhìn bác còn đẹp hơn 10 năm trước nữa ạ. Hình như còn trẻ ra."

"A hu, thật là, lý nào lại vậy!"

Phu nhân Shim mỉm cười và xua tay trước lời nói như thật lòng của Ji Heon. Không chỉ phong cách tổng thể, bao gồm cả cách ăn mặc, mà da dẻ sáng bóng, sắc mặt cũng sáng sủa, tốt hơn lúc đó rất nhiều. Cũng phải, lúc đó gương mặt của bà đã luôn thế này rồi. Sao mà không vậy được. Là người mẹ có đứa con trai giỏi giang như thế mà. Chỉ cần nghe những người xung quanh khen ngợi và ganh tị, cũng đủ nở nụ cười suốt cả ngày.

"Nào, mời đi lối này."

Phu nhân Shim dẫn 3 người tới bàn ở phòng khách. Việc nhìn thấy ngay phòng khách, nhà bếp và 2 cánh cửa phòng ngủ, thì có vẻ đây là phòng ở chứ không phải phòng khách thông thường.

"Hiện Jae Kyung đang nhận trị liệu. Nó sẽ ra ngay thôi."

Phu nhân Shim nói và chỉ vào bên trong cánh cửa đang đóng kín. Trước những lời đó, Ji Heon không khỏi cảm thấy nặng lòng. Vì trong thâm tâm, anh mong câu nói rằng cậu đã đi huấn luyện. Từ lúc nãy, khi nghe thấy cuộc gọi của nhân viên Kava ở sảnh, anh đã có dự cảm không lành rồi.

"Thì ra vậy. Chắc cậu ấy bận rộn lắm, thật cảm ơn vì đã dành thời gian như thế này."

CEO Kang cúi đầu và chào hỏi.

"Cũng không phải ai khác, mà là tuyển thủ Ji Heon, à không, Trợ lý Jung trực tiếp liên lạc nên phải thế chứ."

Trước những lời đó, Trưởng phòng Lee cười và nói "Giám đốc phải thưởng lớn cho Trợ lý Jung mới được đấy ạ."

"À, đương nhiên rồi."

CEO Kang cũng cười hớn hở và nói. Phu nhân Shim cũng nhìn hai người họ và cười rồi hướng ánh mắt về phía Ji Heon và nói.

"Tôi có nhân duyên rất sâu sắc với Trợ lý Jung. Khi đó, lý do chúng tôi đến Trung tâm Bơi lội đó là vì tuyển thủ Ji Heon, à không, Trợ lý Jung đây. Jae Kyung nói là muốn học cùng một nơi với anh ấy, vậy nên chúng tôi đã chuyển về Ilsan."

Chắc chắn nếu Giám đốc Go mà nghe được, sẽ hét lên rằng "Không, gì vậy chứ? Nói là không thân chút nào mà cực kì thân đấy thôi!" Khi anh đang nghĩ thật ngàn vạn lần may mắn khi hôm nay ông ấy không đi cùng và nuốt nước bọt khô khốc, thì CEO Kang ở bên cạnh tán đồng với vẻ mặt cực kì mãn nguyện.

"Trợ lý Jung Ji Heon của chúng ta lúc ấy vô cùng hot khi đạt huy chương vàng tại Giải vô địch Thế giới."

"Đúng vậy. Rất hiếm để vận động viên bơi lội nước ta đạt huy chương ở Giải vô địch Thế giới, và lúc đó cậu ấy vẫn còn là học sinh cấp ba nữa chứ. Vì tin tức liên tục chiếu các video về giải đấu nên thằng bé nhìn thấy cái đó và nói là muốn học ở đó đấy."

"Tuyển thủ Kwon Jae Kyung có lẽ học ở đâu cũng sẽ giỏi thôi ạ."

Ngay khi phu nhân Shim nói xong, Ji Heon nhanh chóng chen vào.

"Dù có thể chất tốt bẩm sinh nhưng cũng rất cố gắng. Từ lúc học tiểu học, khối lượng luyện tập đã cực kì nhiều rồi. Nhiều người lớn còn không đạt được tới mức đó."

Bằng mọi cách để chuyển chủ đề từ bản thân sang Jae Kyung, anh bắn một tràng lời khen.

"À, đương nhiên rồi. Thiên tài đã nỗ lực chăm chỉ thì không lý nào lại không giỏi nhất thế giới được."

CEO Kang gật đầu liên tục.

"Đúng thế. Vậy nên tôi đã nghĩ thật tuyệt nếu tham vọng thử sức một lần ở bơi hỗn hợp, nhưng khi nghe tin cậu ấy đạt huy chương vàng bơi hỗn hợp ở Asian Games thì tôi đã nói 'À, quả nhiên'. Có một quan niệm giữa các vận động viên bơi lội rằng đạt huy chương vàng bơi hỗn hợp chính là nhà vô địch thực thụ."

"À, đúng rồi. Nghĩ lại thì Jae Kyung chuẩn bị cho bơi hỗn hợp,"

Phu nhân Shim đang định nói gì đó thì cánh cửa bên trong mở ra, một trị liệu viên và một người đàn ông trung niên bước ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top