Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

QUYỂN 2 - CHAP 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ơ, gì vậy. Giờ này sao anh lại ở đây?"

Khi vừa ra khỏi phòng hút thuốc thì anh chạm mặt với Trợ lý Nam chuẩn bị vào.

"Hôm nay tôi có hơi nhiều việc cần xử lý."

"Còn Kwon Jae Kyung thì sao?"

"Min Woo đã đi rồi."

Khi anh nói tên thành viên nhỏ tuổi nhất mới gia nhập Nhóm Quản lý năm nay thì Trợ lý Nam mở to mắt và "Ể?"

"Một mình? Nhóc đó không phải vẫn còn học việc sao?"

Ji Heon im lặng nhún vai. Có nghĩa là phải làm sao khi không đủ người.

"Cũng phải, nhiệm vụ gần như là tài xế nên không sao."

Trợ lý Nam nhanh chóng gật đầu, như thể đã hiểu.

"Việc Trợ lý Jung ở đó suốt thời gian qua thật lãng phí nhân lực. Nên chọn người khác sớm mới phải."

Ji Heon lần này cũng mỉm cười thay vì trả lời.

"Anh vào đi."

Anh nói khi mở rộng cánh cửa phòng hút thuốc, Trợ lý Nam cảm ơn và bước vào.

"À, lát nữa cùng ăn trưa nhé."

"Được."

Ji Heon rời khỏi sau khi trả lời ngắn gọn.

Ngay khi về đến văn phòng, anh kiểm tra điện thoại trước tiên. Có tin nhắn từ Min Woo.

[Trợ lý, tuyển thủ Kwon Jae Kyung đã kết thúc buổi huấn luyện sáng, giờ định di chuyển đi ăn trưa ạ.]

Là tin nhắn đến từ 4 phút trước.

Chắc chắn lại là McDonald nữa chứ gì. Ji Heon mỉm cười. Trong cửa sổ nhập tin nhắn, anh viết [Đi McDonald à? Bảo Kwon Jae Kyung hãy ăn một trong hai thứ là kem hoặc món lắc. Hôm nay trời nóng và ăn hai thứ], rồi xóa đi và chỉ viết rằng [Vất vả rồi, buổi chiều cũng hãy làm tốt nhé] rồi gởi đi. Và trước khi Min Woo gởi tin nhắn trả lời, anh mở ngăn kéo bàn làm việc và bỏ điện thoại vào đó. Nếu không làm vậy, anh sẽ không biết nói gì trên tin nhắn nữa.

Tất nhiên, nói gì thì cũng đã quá rõ ràng. Anh sẽ hỏi những câu mà anh đã nhập rồi lại xóa từ nãy giờ như [Tâm trạng Kwon Jae Kyung thế nào], [Lúc huấn luyện không có chuyện gì chứ], [Kwon Jae Kyung có nói gì khác không?]. Nếu đơn giản là kiểm tra tình trạng của tuyển thủ thì từng đó không có gì kỳ lạ cả, nhưng dù vậy anh vẫn không thích. Bởi vì anh hiểu rõ nhất rằng đó không phải là lý do thật sự.

Đừng như vậy nữa, làm ơn.

Ji Heon xoa mặt bằng lòng bàn tay. Cậu ấy là tuyển thủ công ty anh, còn anh là một trong những thành viên trong Nhóm Quản lý phụ trách cậu ấy. Chỉ cần nghĩ như thế là được. Cậu ấy có gì khác với Song Yeon Ho đâu. Giống như bỏ qua và giả vờ không biết việc tấn công của Song Yeon Ho, lần này anh cũng làm thế là được. Điều đó có gì mà khó thế chứ.

- Cái suy nghĩ đó, anh không biết tối hôm qua mình đã nghĩ bao nhiêu lần. Ở công ty cũng thế, về nhà cũng thế. Thậm chí là cả trước khi ngủ. Bởi vì nếu không làm vậy thì có vẻ ngày mai anh sẽ không thể nhìn mặt Jae Kyung được.

Tuy nhiên, cuối cùng, sáng nay khi vừa đến công ty, Ji Heon đã gọi Min Woo và đưa cậu chìa khóa xe. Anh viện cớ nhiều việc và không kiểm soát tâm lý tốt được. Anh không có tự tin đối mặt với Jae Kyung như bình thường.

Dường như Jae Kyung từ sớm đã biết rằng chuyện này sẽ xảy ra. Bởi vì lời cậu đã nói lúc bước xuống xe hôm qua.

'Ngày mai gặp nhé, anh.'

Cậu vốn không chào hỏi như thế. Ngay từ đầu, cậu chưa từng chào hỏi. Cậu luôn im lặng lên xe và im lặng xuống xe.

Nhưng hôm qua cậu lại để lại một lời chào rằng mai gặp lại. Hôm qua là lần đầu tiên. Việc cậu nói như thế khi xuống xe.

Cậu cảm thấy cần phải nói thế sao. Vì dường như nếu không chắc chắn nói mai gặp lại thì sẽ không thể gặp, vậy nên cậu mới cố tình nói thế sao.

Nếu vậy thì cậu thật sự quá hiểu anh. Không, hay trái lại là không hiểu ta.

Ji Heon dùng bàn tay che nửa gương mặt và bật cười. Đúng thế, chắc chắn Jae Kyung vẫn chưa hiểu rõ về anh. Cậu làm ra vẻ biết hết nhưng thật ra là không biết gì cả. Thế đấy. Là anh đã nhầm lẫn.

Không phải thế.

Thật ra không phải thế. Tuyệt đối không. Ji Heon khẽ lẩm bẩm.

Giờ ăn trưa, Ji Heon ra khỏi văn phòng cùng Trợ lý Nam. Thực đơn được quyết định là món cá nướng theo ý kiến của Trợ lý Nam.

Vừa đến quán ăn cũng vừa đúng lúc đang có bản tin liên quan đến Giải vô địch Bơi lội xuyên Thái Bình Dương Incheon trên kênh tin tức.

"Ồ, có vẻ hôm nay các vận động viên đã đến nơi nhỉ."

Trợ lý Nam nói khi cố tình chọn ngồi ở chỗ có thể nhìn rõ tivi. Tin tức đang cho thấy các tuyển thủ đã nhập cảnh vào sân bay Incheon hôm nay.

"Họ đã đến lần lần từ mấy ngày trước. Hôm nay gần như đã đến hết. Hôm nay tuyển quốc gia Hàn Quốc cũng đã vào làng vận động viên."

"À, vậy sao? Kwon Jae Kyung khi nào thì vào?"

"Thứ Bảy."

"Thật ư? Không phải hơi gấp à?"

Trợ lý Nam hỏi với vẻ mặt như thế cũng được à.

"Dù gì cũng là Incheon, chứ đâu phải nơi cần thích ứng lệch múi giờ gì đâu. Chỉ là tốt hơn nên đến đó trước giải đấu để có thể tập luyện thoải mái."

"À, cũng phải. Chuyện đó đúng nhỉ. Vì dù sao cậu ấy cũng đã không huấn luyện cùng đội tuyển quốc gia."

Việc huấn luyện bên ngoài và hoạt động riêng lẻ của Jae Kyung được xem là điều hiển nhiên từ vài năm trước và giờ thậm chí người ta còn không nói đến nữa.

"Ờ, tuyển thủ đó, tuyển thủ người Úc thân với Kwon Jae Kyung đúng không."

Trước câu nói của Trợ lý Nam, Ji Heon ngẩng đầu nhìn tivi. Noah Kenny đang ra khỏi cổng và hôn gió với các phóng viên sân bay.

"Đúng thế, Noah Kenny."

"Oa, cái đó... Ai nhìn vào cũng biết là Alpha Úc."

Trợ lý Nam nói như thể cảm thán.
"Alpha Úc gì chứ."

Ji Heon cũng vô thức bật cười.

"Anh đang nói tới chuột túi nào của Úc vậy."

"À không, nhưng quá giống Alpha Úc mà. Không còn cách nào để diễn đạt điều đó, thì tôi phải làm sao chứ."

Trợ lý Nam nói như thể đầy oan ức, nhưng không thể phản bác được. Bởi vì Noah cao hơn 2m, thân hình săn chắc, mái tóc vàng xoăn và nụ cười rạng rỡ như mặt trời, thật sự giống Alpha Úc.

Vì là giờ ăn trưa nên quán ăn cực kì đông khách. Vì vậy mà món cá nướng hai người gọi phải tới 20 phút sau khi ngồi xuống mới được phục vụ.

"Trợ lý Nam, anh có biết về hiệu ứng khắc dấu không?"

Ji Heon nói trong khi vắt nước chanh lên cá thu và cá ngừ.

"Hửm? Thì không phải là hiệu ứng khắc dấu theo đúng nghĩa đen sao? Cái đó là, khi một con chim nở ra, nó sẽ nhận thức rằng cá thể nó nhìn thấy đầu tiên là mẹ mình."

"Vâng, điều đó đúng, nhưng có vẻ cũng có trường hợp con người dùng cách diễn đạt đó liên quan đến pheromone."

"Vậy sao? Lần đầu tôi nghe đấy."

Thì, tìm hiểu là được mà. Trợ lý Nam nói như thế rồi không do dự cầm điện thoại lên. Và trong nháy mắt, anh bắt đầu đọc lên như thể đã tìm ra kết quả.

"À, thì ra cái này chỉ phổ biến ở Alpha."

Trợ lý Nam gật đầu và nói rằng thảo nào mình mới nghe lần đầu.

"Giải thích đại khái thì là... Có vẻ nói đến việc một Alpha biểu hiện ra và phản ứng đặc biệt nhạy cảm với pheromone đầu tiên mà họ tiếp xúc? Nói thẳng ra là nếu đã khắc dấu thì dù 10, 20 năm sau, họ vẫn phản ứng mạnh mẽ chỉ khi tiếp xúc với pheromone đó."

"Vâng. Tôi cũng biết đó là gì nhưng tôi tò mò không biết đó có phải là trường hợp thường thấy không."

Trợ lý Nam vẫn xem điện thoại và nói "Không rõ nữa".

"Ngày nay, trừ khi là vợ chồng hay người yêu cố tình làm thế, chứ Alpha rất hiếm khi có thể tiếp xúc được với pheromone. Vì mọi người đều đã đặt Chip hết rồi... Ừm, nhưng chắc là trước đây nó không hiếm đến vậy nhỉ? Nếu anh nhìn những ghi chép trên Wiki, khái niệm bạn đời định mệnh có thể là từ hiệu ứng khắc dấu này."

Trợ lý Nam có vẻ muốn đọc kỹ nội dung trên trang web một lát, rồi bỗng đặt điện thoại xuống và nói.

"Nhưng sao đột nhiên vậy?"

"À không, chỉ là muốn hỏi thôi."

Ji Heon cầm đũa lên và nói.

"Tôi hỏi vì hình như một người quen rơi vào tình huống đó. Không biết liệu mình có thể tìm ra giải pháp gì không ấy mà."

"Họ cần giải pháp riêng à? Thì chỉ cần không tiếp xúc với pheromone đó là được mà."

"Thì..., đúng thế."

Khi Ji Heon gật đầu, Trợ lý Nam vội nói.

"Hãy bảo người đó uống thuốc đi. Thuốc làm giảm độ nhạy cảm ấy."

"Họ nói đã uống rồi. Nhưng có vẻ dù chỉ là một lượng cực kỳ nhỏ họ cũng phản ứng."

Ji Heon vô thức thở dài.

"Sao thế, cũng có trường hợp đã cấy Chip nhưng vẫn tiết một ít pheromone mà."

"À, có chứ. Nhưng đây là một lượng thật sự cực kỳ nhỏ."

"Vâng. Dù ở mức độ đó thì họ vẫn phản ứng."

"Ôi trời."

Trợ lý Nam lẩm bẩm như thể tiếc nuối rồi bỗng thay đổi giọng điệu.

"Vậy không còn cách nào. Hãy bảo với người tiết pheromone chịu trách nhiệm đi."

"Ừm..., hình như người kia cũng không biết việc mình phát tán pheromone."

"Không, cái đó đương nhiên vậy rồi."

Đùa, đùa thôi. Trợ lý Nam cười như thể bối rối.

"Cả hai đều xui xẻo, thì còn có thể làm gì khác ngoài chịu trách nhiệm chứ. Tất nhiên tôi chỉ nói đùa thôi."

"À, tôi biết là anh đùa mà."

Ji Heon cũng cười nói. Là thật lòng. Tất nhiên anh nghĩ đó là đùa. Dù vậy, anh vẫn lỡ miệng nói như thể đang biện minh.

Chỉ vậy mà anh không thể vững vàng vượt qua sao. Ji Heon nghĩ mình có vẻ hơi gấp gáp nên quyết định nói với giọng điềm tĩnh.

"Tóm lại, có vẻ đúng là cả hai đều xui xẻo. Dường như thời điểm hai bên biểu hiện ra, đôi bên đều không biết điều đó và tiếp xúc với nhau thường xuyên."

"Dù sao thì ngày nay đa số đều là trường hợp như thế."

Trợ lý Nam gật đầu.

"Trước tiên, vì phía Omega đã tăng liều lượng thuốc của Chip nên việc tiết ra pheromone hầu như là không thể."

"À, vậy thì cả hai đều đã làm hết những thứ có thể."

Trợ lý Nam làm vẻ mặt như hỏi vậy thì có vấn đề gì. Thay vì trả lời, Ji Heon gắp bỏ miếng xương lớn ở giữa khúc cá. Anh dẹp miếng xương qua một bên và lần này là gỡ xương vụn hai bên rồi nói.

"Phía Alpha thì... có vẻ có chút nhầm lẫn."

"Nhầm lẫn? Nhầm lẫn gì?"

Trợ lý Nam vừa gỡ thịt cá thu vừa hỏi.

"Thì là, đây chỉ đơn giản là cơ thể phản ứng trước pheromone, nhưng người đó lại đón nhận nó như một vấn đề của cảm xúc."

"À, cậu nói là yêu ư?"

"Không biết có tới yêu không."

"À, được rồi. Tóm lại, hiện tại đang nhầm lẫn mình thích đối phương phải không?"

"Đúng thế."

Ji Heon gật đầu. Trợ lý Nam cũng gật đầu "Tôi hiểu rồi", rồi cho thịt cá thu đã gỡ vào miệng.

"Nhưng sao anh biết đó là thật hay là nhầm lẫn?"

"Cái đó thì."

Nhìn là biết. Ji Heon cười nói.

"Làm sao ở bên cạnh nhìn mà biết chứ? Cái đó không phải ngoại trừ bản thân thì không ai biết sao."

"Thì, đúng là vậy."

Ji Heon mập mờ nói.

"Nhưng mà."

Trợ lý Nam đặt đũa xuống, rồi cầm ly nước lên và nói.

"Người quen biết của Trợ ký Jung là Alpha hay Omega?"

"Là Omega."

Trợ lý Nam nhìn Ji Heon một lúc rồi thấp giọng nói.

"Xin lỗi nhưng mà, đó là anh phải không, Trợ lý Jung?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top