Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3.Phải chăng là....

               

               _ Trong mơ _

Bác Quân đag ở trong một thành phố bị bỏ hoang.Ko một ai,cây cối đã che lấp hết các ngôi nhà cao tầng,cùng với bầu trời tối  đã làm cho khung cảnh rất đáng sợ .

- Ưm.... Đây là đâu zị ?

[ Bác Quân ] *âm thanh vang lại*

- Ai zậy ?

[ Là tớ đây , Nhất Tiêu nè ]

- Nhất Tiêu sao ?

Bỗng cậu ngất đi,dù đag trong mơ.Anh tình dậy trong một căn phòng đầy hoa ,trên chiếc bàn trong phòng có một bức tranh vẽ  Bác Quân và Nhất Tiêu đag nắm tay  trong  lễ cưới .

Bác Quân : * ánh mắt phán xét *

Anh ném nó đi,nhưng khi nó chạm đất thì đã xảy ra 1 vụ nổ màu vàng kéo anh vào trong đấy.Sau khi mở mắt ra thì anh lại quay về khu thành phố bỏ hoang,nhưng lúc này thì anh thấy ko sa đâu đó có 1 người đag đi đến.Người ngày che mặt kín mít,cùng với bầu trời tối nên ko thể nhận ra là ai.

- M là ai ?

- Tôi là người sẽ khiến cậu mê muội sau này :))))

- Điên sao,lm j có ai có thể khiến tôi phải mê muội .

- Có đó.Cậu muốn biết đó là ai ko.

- Ko cần , phiền phức.

Anh quay mặt ,định bỏ đi thì người đó lại nói lớn :

- Người này có liên quan đến việc mẹ cậu bị lấy mất dự án đấy.

Anh nghe có liên quan đến việc dự án của mẹ bị lấy trộm thì liền quay đầu lại,hỏi:

- Sao t có thể tin m .

- *Cười* Vì tôi là con trai của người lấy trộm dự án của mẹ cậu mà.

Hắn ta nói xg liền quay mặt ra sau,mở nón và khẩu trang ra.Ôi,khuôn mặt này rất quen thuộc,thì ra là anh ko ai khác ngoài Nhất Tiêu.Bác Quân kinh ngạc,nhưng anh cx đã tỉnh giấc.

                    _ Hiện tại _

                     * 5h30' *

Anh bật zậy trên chiếc giường 2 tỷ.Cậu đập nhẹ vào đầu mình mấy cái rồi bỏ đi chuyện này.Cùng lúc đó điện thoại vang lên tiếng báo thức
*ài ài ai ái,chồng đi zới con chân zài*. Anh đi tắm,vscn rồi chuẩn bị đồ đi học.

Trong lúc đi thì anh có ghé vào một tiệm bánh.Anh vào mua một cái bánh mỳ ngồi cá lóc kho tộ.Rồi đem đi,định là đến lớp lun ròi ăn.

             _ Trong lớp học _

Bác Quân vào lớp,đến chỗ ngồi và bắt đầu mukbang bánh mỳ.Anh đg ăn thì Gia Thành và Nhất Tiêu khoác vai đi đến chỗ anh. Bác Quân hơi nghi ngờ sao mới có 1 ngày nhập học mà Gia Thành lại thân với Nhất Tiêu như thế

- Sao thân này vậy ?

- Bic sao ko,because chúng tôi đều là những người thân thiện,dễ thương nên dễ bắt chuyện chứ âu ai như Bác Quân đâu,lạnh lùng,hung dữ.Phải ko Nhất Tiêu.

- Ờ.... Đúng.

- Haha.

Ngồi nói chuyện zới nhau một hồi lâu thì tới h zào lớp.Cả ba ai về chỗ nấy.

Ôg thầy lựu đạn bước zô,kiu m.n cất cặp sách để kỉm tra IQ trí tuệ nhân tạo của các bạn học.

Nhất Tiêu tuy chỉ mới vào lớp đc một ngày thôi mà đã lên hạng đầu của lớp rồi.Còn Chồng của cô ta thì cứ mãi như zậy,đi học để cho" đủ sĩ số lớp".Hazzz,chán hết mún thở lun á tròi.

        * Thời gian thi bắt đầu *

Ôg thầy cùng với gương mặt lạnh hơn Bác Quân đi xung quanh các bàn học.Cét quốc một hồi thì ổg cx đi ra ngoài làm chút việc cá nhân.

Cả lớp lúc này vui như được hồi sinh zị ó. Nhưng mọi người đâu biết rằng đây chỉ là một cái bẫy của ông thầy tạo ra để bắt tại trận những cái người gian lận trong bài kỉm tra này.

Trong lớp ai nấy đi hỏi bài,chỉ bài,.... Bác Quân thì ngồi im re như ko có chuyện j xảy ra,trên tờ giấy kiểm tra, thì anh chỉ ghi đúng những cái tên của mình, còn mấy cái đề bài anh cũng chả thèm nhìn tới lun.

Nhất Tiêu thân là một học sinh ưu tú, học sinh xuất sắc của lớp nên ngồi kế bên một đứa lười học như zị cũng ứa mắt không chịu nổi mà nói :

- Cậu định không làm gì sao ?.Bỏ trống hết luôn à

Bác Quân lúc này đang đeo tai nghe nên cũng không nghe thấy (đeo tai nghe rồi nhắm mắt nhìn ra cửa sổ). Nhất Tiêu nhân cơ hội liền đổi bài kỉm tra của mình và Bác Quân để lm giúp anh.

Nhất Tiêu nhìn như cái bài kiểm tra của bác Quân thì ối giời ơi.Ròi cx phải nhắm mắt cho qua.

Rồi chuyện gì đến cũng phải đến , các thường dân trong lớp đang say mê hỏi bài thì ông thầy lựu đạn bước vô dõng dạc nói :

- TẤT CẢ CÁC EM MAU ĐỨNG ZẬY.

- Hay ha.Tôi mới vừa đi có một chút mà các anh các chị đã loạn lên hết rồi.Lớp trưởng

- L.trưởng : Dạ thầy

-  Em mau thu hết bài các bạn cho thầy.

- L.trưởng : Dạ thầy.

Cả lớp :

- Thầy ơi cho xíu thời gian nữa ik thầy.

- Thầy ơi tha tụi em 1 lần này thôi mà thầy dấu iu...........

- Ko có cầu xin j hết trơn á.*gằng giọng *

Cả lớp ai nấy đều bùn rầu,nhưng Bác Quân thì nằm ngả đầu ra sau ngủ,ôg thầy thấy zị ròi quát :

- Vương Bác Quân,em nghĩ mình học giỏi lắm hay j mà ngủ như zị hả !

Bác Quân zật mình tỉnh dậy,ôg thầy liền kím bài của anh.Nhưng ổg còn bất ngờ là Bác Quân lại lm đúng hết.Ko tinh vào sự thật ôg liền hỏi :

- Bài này là em lm hay chép bài người khác hả ?

- Em đây có lm bài đâu thầy

- Zậy tại sao lại có đáp ắn nè.

Anh ngơ ngác đi lên chỗ ôg thầy.Anhrõ ràng là ko có lm bài mà lại có đáp án,trong lúc suy nghĩ thì anh nhìn về phía Nhất Tiêu.Anh về chỗ rồi đi về chỗ ngồi,nói :

- Thầy,Nhất Tiêu là người lm bài giúp em

- Sao?

-  Nhất Tiêu có phải sự thật ko ?

Nhất Tiêu với vẽ mặt hoảng hốt đứng lên nói :

- Dạ.....dạ....

- Có hay ko * trừng mắt *

- Dạ có.

Ôg thầy tức giận kiu hai anh lên văn phòng gặp nhau nói chuyện zui zẻ,zui zẻ.


                _ Văn Phòng _

- Hai em có bic....

Đúng lúc ôg thầy lựu đạn định mắng cho một trận thì hiệu trưởng trường đến kiu ổg đi họp 1 xíu.Vì là hiệu trưởng nên ko thể từ chối vì hai đứa học trò báo nên nhận lời.Ổg đi ra ngoài nhưng ko quên khoá cửa phòng lại tránh trường hợp chạy ik ra ngoài.(GV nào cx đi họp ròi nên trong văn phòng ko có ai).Nhất Tiêu trong phòng thì đi lòng vòng xung quanh kím j để phá :)))).
Còn Bác Quân thì ngồi xuống ghế của ôg thầy nằm ngủ.

Trong lúc kím đồ phá thì Nhất Tiêu thấy có cái đàn ghi ta.Anh ngồi lên ghế ròi đánh đàn,anh ko bic nên nó ra những âm thanh rất "hay".

Bác Quân nghe thấy ngứa tai quá thì nói :

- Êy za.Có bic đánh đàn ko zậy,ko biết thì đừng có tài lanh zùm cái coi !

- Xin lỗi.Tui ko đánh đàn nữa.

Nhất Tiêu cx dẹp cây đàn zô chỗ cũ ròi kím cái ghế kéo lại gần chỗ Bác Quân ngồi.

Anh ngồi nhìn Bác Quân ngủ.Khuôn mặt Nhất Tiêu lúc này khá loà bất ngờ vì nhìn Bác Quân trông rất đẹp troai.Nhìn ngắm một lúc lâu thì anh khá bùn ngủ nên ngả lên ghế ngủ.Anh vừa chợp mắt thì Bác Quân mở mắt ra ròi lại nhắm mắt lại ngủ :)))

               * 2 tiếng sau *

Ôg thầy lựu đạn lúc này đã họp xg và đag mở khoá cửa văn phòng.Ôg thầy mở khoá xg thì đi vào gặp 1 học sinh quậy phá cùng một học sinh ưu tú đang ngủ ngon lành như chả có chuyện j xảy ra.Máu ôg xôi lên 5000⁰C,quát lớn :

-Bác Quân ! Mau đứng lên cho tôi.

-Nhất Tiêu em mau đứng zậy ! .

Hai anh đg ngủ cx phải bật tỉnh dạy ngay.Hai anh bị ôg thầy nhéo lỗ tay lôi ra ngoài hành lang đứng.

- Thầy ơi tha cho em đi thầy,em với Bác Quân chỉ ngủ một xíu hoi mà thầy.

Vì Nhất Tiêu cx mới đến trường cách đây ko lâu nên thầy tha cho Nhất Tiêu,nhưng mà Bác Quân thì ko có chuỵn đó.Nhất Tiêu thấy cx thương " hại " nên nói đỡ cho Bác Quân :

- Thầy ơi,Bác Quân cx ko cố ý lm như zị đâu ạ.Thầy có thể nào từ bi mà bỏ qua ko thầy.

- Tôi nói ròi.Em thì có thể nhưng riêng Bác Quân thì ko.

- Thế thì thầy mời phụ huynh hay là phạt trực nhật hay j đó Bác Quân thì em cx lm luôn.

Anh dùng ánh mắt long lanh+khuôn mặt đáng iu của mình xin ôg thầy lựu đạn.Ôg thầy cx bị anh làm cho mềm lòng mà bỏ qua Bác Quân lần này.

- Thôi đc rồi,tôi bỏ qua cho cậu lần này Nhưng lần sau thì đừng có hòng nghe chưa.

- Dạ thầy.Cậu mau cảm ơn thầy đi chứ Bác Quân.

- Dạ *giọng kỉu khó ở*

Hai anh tạm biệt ôg thầy ròi đi ra về.Vì h/s đã về hết ròi nên h chỉ có hai anh là học sinh trong trường.


              _ Cổng trường _

Nhất Tiêu cứ đi bên cạnh Bác Quân khiến anh giựt giựt cái miệng,nói :

- Biến đi đc chưa

Nhất Tiêu tỏ vẻ khinh bỉ ròi nói với Bác Quân :

- Nè nha,tính ra lúc nảy tôi là người xin ôg thầy đó tha cho cậu đấy.Cậu còn chưa cảm ơn tôi mà bây h lại bảo tôi im.

Bác Quân vẫn ko quân tâm mà quay mặt đi thẳng về nhà.Nhất Tiêu tức ói máu ,nhìn Bác Quân như vậy mà không  làm gì được.

Cứ thế hai người mỗi người một hướng về nhà.


             _ Nhà Nhất Tiêu _

Trong nhà thì em gái anh đg đc một người phụ nữ nấu ăn cho.Đấy là dì Triệu,dì là chị gái của mẹ anh.Dì Triệu thường ở lại nhà Nhất Tiêu để chăm em giùm anh mỗi khi anh bận học.

Trời sắp tối mà anh mới về,dù Triệu lo lắng hỏi anh :

- Nhất Tiêu,sao giờ này cháu mới về zậy ?

- Có bị ai bắt nặt ko hả ?

- Dạ ko ạ.

- Zậy sao giờ này mới về,bị mắng dốn j phải ko.

Anh sợ bị la nên nói dối rằng :

- Dạ ko có mà dì.Tại....tại con ở lại lớp học phụ đạo á...Nên mới zề trể * lo lắng *

- Thiệc ko đó nha.Hay là đi chơi ròi quên giờ về.

- Dạ thiệc mà dì.

Dì Triệu thở dài một hơi ròi bảo anh lên phòng đồ chơi nói chuyện cùng em gái anh.


            _ Phòng Đồ Chơi  _

Phòng đồ chơi lúc này đg có một bé gái rất dễ thương xem điện thoại.
Đấy là  Tiêu Uyển(gọi là A Uyển cx đc nha),em gái ruột của Nhất Tiêu,mới 6 tuổi nhưng rất hiểu chuyện.Khác với Bác Quân thì Nhất Tiêu lại rất cưng chiều cô em gái nhỏ này.

Anh tiến đến phía sau A Uyển ròi nói :

- Tiểu Uyển đg xem j đấy ?

-  A Uyển đg xem Thủ Thỉ Mặt Trăng ạ .

- Thế hôm nay đi học có chuyện j ko kể anh nghe nào.

- Dạ zậy để A Uyển kể cho Tán Tán nghe nhá. * Tán Tán là biệt danh mà A Uyển đặt cho anh *

Ròi thì A Uyển kể 5000+156+95+75+188+100+65+17+9+44+1000+1000 lần thì hết chuyện.Một lát sau,dì Triệu đi vào ròi bảo :

- Nhất Tiêu này,ra đây dì nói này nghe.

- Dạ.Uyển Uyển ở đây chờ anh xíu nha.


               _ Phòng Khách _

Hai người cùng ngồi xuống ghế ròi dì Triệu bảo :

- Nhất Tiêu này,dì ngày mai phải đi công tác gấp bên công ty ba mẹ con.Dì cx đã xin GV của A Uyển nghỉ học rồi tại ba mẹ cháu chuyển trường cho A Uyển sang Mỹ học luôn.

- Nhưng mà cháu ko muốn Tiểu Uyển đi âu.Để em ấy ở đây với cháu đc mà dì Triệu,dì nói lại với ba mẹ cháu đi.

- Zậy đêt em ở đây cháu có đưa rước đc ko đây.Ròi lm ảnh hưởng tới việc học nữa.

Im lặng một lúc thì dì Triệu lên tiếng :

- Rồi rốt cuộc lại là chịu hay ko ?

- Dạ....dạ chịu.

- Zậy mai là dì zới A Uyển đi luôn nha.Cháu mau đi ngủ đi,để mai đi học.

- Nhưng mà dì,sao Tiểu Uyển chịu đi chứ.

- Dụ nó qua bển có vương quốc bánh kẹo j đó ở trong phim Doraemon là đi hà * cười *

:)))

- Dạ. (nội tâm NT : wtf)


         _ Phòng của Nhất Tiêu _

Anh đag skincare thì bổng dưng nhớ đến Bác Quân.Anh suy nghĩ tìm cách lm thân với Bác Quân vì nghĩ chắt có cậu ấy là bạn thì sau này sẽ ko ai bắt nặt đc mik.Nhưng mà anh cứ thắc mắc sao Bác Quân lại lạnh lùng như thế :

- Cái con người j âu mà vô tâm ghê lun á

- Mà sao ko thấy Bác Quân cười zị ta.

- Để mai lên chọc cười cậu ấy mới đc *hehe*

Xg ròi thì anh ra ngoài,leo lên giường ròi nằm ngủ.


             _ Sáng hôm sau _


- Oa....oa.Uyển Uyển ko muốn đi âu.Uyển Uyển muốn ở lại với Tán Tán hoi.

- Thôi mà, Tiểu Uyển lớn rồi đúng ko,zậy thì đừng khóc.Người lớn họ ko khóc như zậy âu.

- Tiểu Uyển mau đi với dì Triệu qua thăm ba mẹ ik,ba mẹ nhớ Tiểu Uyển lắm đó.

- Anh cháu nói đúng ròi đó.Cháu mau đi với dì thăm ba mẹ đi.Bên bển còn có vương quốc bánh kẹo của Doraemon nữa đó.

- Thật...thật ạ.Như zậy thì A Uyển đi ạ.

Dì Triệu cùng A Uyển lên xe và họ rời đi.Anh cx đi đến trường trông vẻ khá bùn bã.

Trên đường gần đến trường,anh cứ nhìn ngó xung quanh ko chú ý phía trước mình đag có chiếc xe motor đag chạy lại phía mình với tốc độ bàn thờ.

Anh nghe tiếng nói lơn vang lên :

- Tránh ra !!!

Anh nghe thấy liền ngước mặt qua nhìn,thì

                     * Bùm *




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #jeondh