Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Tình yêu (cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯA BETA

Khi nghi lễ mà chúng tôi tôn vinh và bày tỏ lòng kính trọng đối với những người lớn tuổi của mình đã hoàn thành, chúng tôi có thể tự do làm bất cứ điều gì chúng tôi muốn. Phraya cho phép người hầu của mình chơi bên ngoài nhà hoặc nghỉ ngơi. Một số đi ra ngoài chơi với nước, những người khác nghỉ ngơi để tiết kiệm năng lượng và tham dự lễ hội đền thờ vào buổi tối. Tôi biết rằng các lễ hội đền thờ đã xuất hiện từ thời đại này, và tôi đã mong chờ nó vào tối nay.

Tôi đang ngồi trên chiếc ghế đầu trước phòng của mình, tận hường làn gió nhẹ dưới ánh mặt trời nóng bức vào cuối buổi chiều, thì viên cảnh sát bước ra khỏi phòng của anh ta. Tôi ngay lập tức đứng dậy khi nhìn thấy anh ấy.

"P'Phop, anh có đi ra ngoài không?

"Ừ, ta sẽ đến gặp Ai'Jom, " P'Phop trả lời. Anh ấy đã thay đổi từ chiếc áo sơ mi dài tay mà anh ấy đã mặc vào buổi sáng để làm công đức tại ngôi đền, thành một chiếc áo sơ mi cotton với tay áo thoải mái hơn, ăn mặc rõ ràng để chơi dưới nước.

"Em muốn đi với anh có được ko..??, tôi thốt lên.

Đôi mắt sắc bén của anh ấy nheo lại. "Đi đâu cơ..?"

"Đi gặp P'Jom đấy. Em tình cờ gặp anh ấy và Kaew ở chợ vào ngày hôm trước. Anh ấy mời em đến hội chợ đến thờ với họ và chơi dưới nước nữa"

Ngoài P'Phop và Chuay, còn có P'Jom và Kaew mà tôi có thể nói chuyện cùng mà không cảm thấy khó chịu. P'Jom thường thích đến thăm P'Phop ở nhà, và hầu hết thời gian, Kaew cũng ở gần anh ấy. Tôi thường ngồi và trò chuyện thân thiện với Kaew khi P'Phop và P'Jom bận rộn trong một cuộc thảo luận. Chúng tôi thân thiết rất nhanh, có lẽ vì Kaew giống như nong Pan của tôi, cả về ngoại hình lẫn tính cách. Điều đó khiến tôi rất hợp với anh ấy.

"Cơ thể của em chưa khoẻ hẳn, nhưng lễ hội thì đông đúc với rất nhiều người. Em chắc chắn sẽ bị sốt lại nếu cơ thể em bị ướt và phơi mình dưới ánh nắng mặt trời nắng nóng như hôm nay."

"Nhưng em muốn đi ra ngoài và chơi dưới nước vì hôm nay trời rất nóng! Càng nhiều người, càng vui. Sẽ không có vấn để gì đâu. Làm ơn, hãy đưa em đi cùng anh đi," tôi đã cố gắng van nài. Người đàn ông lớn tuổi chỉ nhíu mày đáp lại.

"Tốt hơn là em không nên đi"

"Nhưng, em muốn đi. Em muốn chơi dưới nước. Em muốn đi khắp nơi. Hôm nay là ngày Songkran và em thì chỉ được ở tròn nhà mà không làm gì cả sao.. Em không thể để bản thân mình được tận hưởng một chút vui vẻ bên ngoài sao? " Tôi bĩu môi, cảm thấy bức bối.

P'Phop nhìn tôi trong im lặng một lúc, trước khi hít một hơi thật sâu. "Thôi được rồi, Em có thể đi cùng với phi.

"Cảm ơn anh na.."

"Nhưng hãy thay một chiếc áo sơ mi tối màu trước khi em đi. Thật không tốt khi đi ra ngoài mà mặc như thế này."

"Nhưng, tại sao ạ.? "Tôi nhìn vào chiếc áo sơ mi của chính mình, và sau đó chiếc áo sơ mi của P'Phop bối rối. Chúng tôi mặc cùng một chiếc áo sơ mi. Tại sao anh ấy có thể mặc nó, nhưng tôi thì không?

"Áo sơ mi của bạn quá mỏng. Hãy thay bằng một cái áo tối màu, hoặc mặc chung nó với một cái khác."

"Cái gì? "Tôi đã hỏi, bối rối. Cảnh sát này chắc hẳn đã bị điên. Thời tiết thì nóng mà anh ấy bắt tôi phải mặc hai chiếc áo sơ mi? Điều này thật điên rồ.

"Quần áo mỏng và sáng màu sẽ trở nên trong suốt khi ướt. Nó sẽ trông không phù hợp," anh ấy giải thích thêm khi thấy biểu hiện bối rối của tôi.

"Em không hiểu vấn đề ở đây là gì? Em là một người đàn ông đó. Những người đàn ông khác đi dạo quanh thị trấn cởi trần cũng đâu có ai quan tâm. Thôi đi đi, em muốn chơi dưới nước." Tôi lắc đầu và kéo cánh tay của người đàn ông lớn tuổi xuống cầu thang đến bến thuyền. P'Phop không tranh cãi, cuối cùng cũng đồng ý đi cùng, nhưng đôi lông mày đen của anh ấy vẫn nhăn lại với nhau.

"Khun Klao, Than Muen bị làm sao vậy. Có chuyện gì à?" Chuay thì thầm với tôi khi anh ấy chuẩn bị lên thuyền. Tôi nhìn P'Phop, người vẫn có vẻ mặt tức giận khi trèo lên thuyên cùng với người hầu của mình. Tôi chỉ đơn giản là lắc đầu.

"Tôi không biết. Đừng bận tâm về điều đó. Hãy nhanh lên."

"Vâng"

Tôi là người lên thuyền cuối, theo sau Chuay. Anh ấy chèo thuyền ra khỏi bến. Tôi ngồi nhìn P'Phop ngồi thẳng nghiêm nghị, lưng rộng, nghĩ về biểu hiện nghiêm túc của anh ấy khi nãy và câu hỏi của người hầu trước đó. Tôi không thể không nhún vai.

Lúc đầu nó vẫn bình thường. Nhưng bây giờ, nó giống như anh ta đang phải tổ ong vậy. Anh ấy có lẽ đã suy nghĩ sâu xa về điều gì đó.

Ánh sáng mặt trời vẫn còn chói chang khi chiếc thuyền cập bến tại một sảnh đến thờ cách nhà của Phraya Phichai Phakdi không xa, đó là nơi gặp gỡ mà P'Jom đã nói với chúng tôi. Tôi đi dọc theo P'Phop, quét mắt và quan sát môi trường xung quanh, ngắm nhìn từng dòng người vẫn đến thăm ngôi đền để làm công đức. Những người lớn tuổi đang xây dựng các tác phẩm điêu khắc bằng cát, những người khác đang đi về phía sân trong để tham gia các hoạt động giải trí, trong khi trẻ em và những người nhỏ tuổi hơn đang chơi với nước.

P'Phop cho phép Khong và Chuay tự đi dạo chung quanh bảo họ gặp lại chúng tôi tại bến tàu vào buổi tối. Còn tôi với anh ấy, chúng tôi đã đi tới tham gia các hoạt động dưới nước. Khuôn viên ngôi đền trông khác với bình thường, với những chậu nước được đặt khắp khu vực để mọi người đổ lên nhau. Trong thời đại ngày nay, không có súng đồ chơi để phun nước. Họ đã sử dụng bát để đồ nó lên nhau một cách nhẹ nhàng, không có bạo lực. Sau đó, họ thay phiên nhau bôi Din-Sor- Pong (bột phần mềm, trắng, mềm) [2] cho nhau. Có rất nhiều người đã đến chơi dưới nước hôm nay. Trước khi P'Phop và tôi có thể đi tìm P'Jom và Kaew, thì khuôn mặt của chúng tôi đã bị phủ đầy bột, và chúng tôi ướt từ đầu đến chân.

"Mọi người đang ở đây à, Ai'Phop, Ai'Klao. Tôi gần như không nhận ra anh." P'Jom chào đón với tiếng cười khi anh ấy nhìn thấy bộ dạng hiện tại của chúng tôi.

"Anh nhìn thử lại mình đi! Như thể anh trông không giống chúng tôi," P'Phop lắc đầu, nhìn xung quanh. P'Jom đã đi lấy bát cho chúng tôi, dùng để đựng nước và đồ.

Khi buổi tối đến, ngày càng có nhiều người đến ngôi đền. Tất cả những người trẻ tuổi đều vui vẻ chơi dưới nước, một số nhân cơ hội hát và đọc thuộc lòng những bài thơ tán tỉnh. Tất nhiên, có rất nhiều gương mặt quyến rũ xung quanh tôi, đương nhiên chúng tôi đã thu hút sự quan tâm của nhiều cô gái. Đặc biệt là những người ngưỡng mộ P'Phop, những người gần như xếp hàng để đến lượt mình thoa phấn phủ lên anh ta.

"P'Klao, nhìn đằng kia" Kaew thúc tôi quay lại và thấy P'Phop, người được bao quanh bởi những người phụ nữ, cả trẻ và già. "Than Muen của chúng tôi thực sự quyến rũ, anh có đồng ý không?

"Hừm... "Tôi không thể phủ nhận cảm giác hài lòng một chút khi tôi bắt gặp ánh mắt của P'Phop, nhìn thấy nụ cười mờ nhạt của anh ấy. Anh ta đứng yên, cho phép những người phụ nữ tiếp cận từng người một. Anh ấy không thể từ chối sự quan tâm của họ. Nhìn thấy nụ cười thân thiện của anh ấy, đứng yên để họ bôi bột lên người anh ấy, tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu.

P'Phop đã không mời họ thoa phấn phủ lên người anh ta, nhưng anh ta cũng không từ chối. Anh ấy đã duy trì phép lịch sự của mình trước mặt người khác tốt như thế nào!

"P'Jom cũng giống như vậy, trở nên quyến rũ với các cô gái. Tôi thực sự không thích những người đàn ông hay tán tỉnh! "

"Tôi đồng ý" tôi nói, mắt tôi nhìn P'Phop. Tôi không tin rằng anh ấy gặp bất kỳ khó khăn nào với tình hình hiện tại của mình.

Anh ấy đang cười toe toét.

"P'Klao không muốn thoa phấn phủ lên một cô gái sao? "Kaew đã hỏi.

"Không, tôi thà ở lại với anh còn hơn. Anh có muốn đi thoa phần lên một cô gái không? Anh có thể đi như phi của anh."

"Anh đang nói về cái gì vậy? Anh nên biết rất rõ rằng tôi không muốn bôi bột lên bất kỳ ai. Người mà tôi muốn thoa phấn lên đang chơi trong nước ở đó." Kaew mỉm cười, lắc đầu. Tôi đóng băng trước những gì anh ấy nói.

Ngay từ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi có thể thấy rằng Kaew thích P'Jom một cách thật lòng. Trong thời đại mà đồng tính được coi là một điều kỳ lạ, Kaew là người tiên phong trong thời đại của mình. Nó có thể khó khăn cho những người khác, nhưng Kaew vẫn chọn cách thành thật với cảm xúc của mình.

"Nhưng có lẽ anh ấy không muốn thoa phấn lên tôi..." hàm ý của những gì anh ấy muốn nói là rõ ràng. Theo như tôi biết, P'Jom dường như không cân nhắc việc đáp lại cảm xúc của Kaew, anh ấy đã từ chối một cách tinh tế vì họ biết nhau từ khi còn nhỏ. Và mặc dù điều đó không khiến Kaew bỏ cuộc, nhưng trong sâu thẳm, tôi nghĩ anh ấy vẫn khó xử với tình huống này một chút.

Tôi không biết, tôi đoán không ai có lỗi trong tình huống này. Thích là thích, không thích là không thích. Tôi chưa trải nghiệm tình yêu. Nhưng tôi biết thật đau đớn khi yêu một người không yêu lại tôi.

"Vậy thì thay vào đó tôi sẽ bôi bột lên anh nhé..", tôi lấy một ít bột và hoà tan nó trong nước, trước khi bôi nó lên má anh ấy. Kaew cười vui vẻ và thoa một ít bột ướt lên mặt tôi.

"Ô... nó là... Khun Klao." Một giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau. Tôi quay lại và phát hiện ra rằng người gọi tên tôi là một cô gái trẻ.

"Tôi có thể bôi bột lên anh không? " Cô ấy đã hòi.

"Đương nhiên rồi". Mặc dù tôi hơi sốc, nhưng tôi vẫn chấp nhận với một nụ cười. Tôi biết rằng danh tiếng của Klao khá... nổi tiếng khắp thành phố. Kể từ khi tôi đến chơi dưới nước, chỉ có một vài người dám đến gần và thoa phấn lên mặt tôi.

"Làm thế nào mà mỗi người bạn của tôi lại có sức quyến rũ mạnh mẽ như vậy? " Kaew nói khi cô gái bỏ đi với khuôn mặt đỏ bừng. Tôi cười, vươn tay lắc đầu Kaew. Tôi đột nhiên cảm thấy như thể ai đó đang theo dõi tôi. Tôi quay lại, cố gắng tìm ra đó là ai, trước khi gặp ánh mắt của P'Phop.

Có vấn đề gì vậy? Tại sao đột nhiên anh ấy lại nhìn tôi như vậy? Nếu tôi không biết anh ấy, tôi sẽ nghĩ anh ấy đang muốn gây rắc rối cho tôi...

"Sự quyến rũ của em thực sự rất dữ dội đó". P'Phop nói rõ ràng, bước ra khỏi vòng tròn các cô gái để tham gia cùng chúng tôi.

"Không nhiều bằng anh, P'Phop. Có rất nhiều phụ nữ đang chờ để thoa bột phấn lên anh." Tôi mỉm cười cho đến khi mắt tôi sáng lên thêm một chút. Vào lúc này, bầu không khí xung quanh thật kỳ lạ, như thể P'Phop và tôi đang tham gia vào một trận chiến đấu trí cùng nhau.

"Em không muốn bôi một ít bột phấn lên tôi à.?" Anh ấy đã hỏi. Tôi đóng băng một chút, và cười.

"Em có được bôi ko.., anh thực sự muốn em bôi một ít bột lên anh, phải không? " Tôi đã hòa tan phấn trong tay và bôi nó lên mặt anh ấy. Trong thời đại này, họ chỉ sử dụng một lớp trang điểm mỏng, nhưng là một người hiện đại, tôi thích một lớp dày hơn.

"Anh đã trở nên đẹp trai hơn rất nhiều" Tôi đã cười một cách mãn nguyện khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy phủ đầy bột trắng. Nhưng ngay khi anh ấy nhấc khóe miệng lên, cột sống của tôi bắt đầu ngứa ran.

"Em muốn chơi như thế, phải không? " Anh ấy vươn tay đến lấy phần từ cái bát gần anh ấy nhất. Bàn tay anh ấy nắm chặt thành một nắm lớn. Tôi nuốt khô khan. Tôi nhanh chóng giơ tay lên để ngăn anh ta lại.

"Hãy lắng nghe em trước nào... Em đã được bôi rất nhiều bột phần mặt rồi nè -"

"Tôi không quan tâm"

"Này! " Tôi hét lên khi tôi bị nắm lấy bời cánh tay. Hai nắm bột phần của P'Phop bôi xuống mặt tôi. Anh ấy cọ xát qua lại cho đến khi toàn bộ khuôn mặt của tôi phủ đầy bột trắng...

"P'Phop, mặt em bần quá!"

"Là do em đã bắt đầu trước nha. " Khi anh ấy nói điều đó, tôi quay lại và nhặt thêm hai nắm lớn nữa. Ai sẽ chấp nhận là người bẩn thỉu duy nhất một mình chứ? Anh ấy không để tôi lựa chọn nào khác ngoài việc trà đũa.

"Klao!"

"Bột phần rơi cả trong miệng tôi rồi.."

"Các người bao nhiêu tuổi rồi mà lại chơi cùng nhau như những đứa trẻ vậy." Tôi thoáng thấy Kaew càu nhàu một bên trong khi tôi vẫn tiếp tục trong một trận chiến phấn với viên cảnh sát. P'Jom đến để giải tán tình hình, sau đó mọi thứ bình tĩnh lại.

Ngay cả khi hình dáng bên ngoài ko thể nào diễn tả được, nhưng đến và chơi dưới nước lần đầu tiên ở thời đại này quả thật rất vui.

Khi bầu trời chuyển sang màu đỏ và mặt trời lặn, chúng tôi ngừng chơi và đi nói chuyện trong gian nhà trong khi chờ quần áo khô. Sau đó, chúng tôi quay trở lại khu vực đền thờ để tìm thứ gì đó để ăn, kiệt sức vì tiêu tốn quá nhiều năng lượng.

Có rất nhiều quầy hàng thực phẩm xung quanh khu vực đền thờ. Bầu không khí giống như thời đại của tôi, nhưng không có bánh xe đu quay, bóng bay hay đèn sáng. Nó cũng yên tĩnh hơn. Có nhiều điệu nhảy truyền thống hơn. Đó là một bầu không khí thoải mái và sống động.

"P'Phop, em có thể mua Khanom Tom [3] không? " Khi tôi đi bộ xung quanh để tìm thứ gì đó để ăn, tôi chỉ tay vào một quầy gần đó. Tôi không có tiền bên mình, vì tôi thường để ví của mình với Chuay. Bất cứ khi nào tôi ra ngoài một mình, tôi trở nên nghèo nàn. Tôi đã phải dựa vào thiện chí của Than Muen.

"Được chứ..", P'Phop trả lời và dẫn tôi đến phía trước của cửa hàng kẹo.

"P'Phop cũng sẽ trả tiền cho em phải không ? "Kaew nhanh chóng nắm lấy một trong những cánh tay của P'Phop, tạo ra một âm thanh dễ thương.

"Tất nhiên rồi"

"Ai Phop, đừng nuông chiều em ấy quá nhiều. Em ấy sẽ biến thành một quả bí đỏ khổng lồ, và sau đó sẽ lăn được. "

"P'Jom! " Kaew quay lại và tát vào tay người đã nói điều đó. Chúng tôi đã cười rất nhiều, ngay cả chủ cửa hàng cũng cười.

"Đã lâu rồi tôi không gặp dì Cheun. Dì không bán bất cứ thứ gì ở chợ Noi nữa à? " Người cảnh sát bên cạnh tôi mất hứng thú với cuộc thảo luận đằng sau anh ta và lịch sự quay lại hỏi về tình hình của nữ nhân viên bán hàng.

"Tôi đã đến thăm người thân của mình ở Lavo. Tôi vừa trở về Phra Nakhon vài ngày trước," người bán hàng, người chắc hẳn trẻ hơn mẹ tôi, trả lời một cách lịch sự. Ánh mắt của cô ấy nhìn theo tôi khi cô ấy chuẩn bị món tráng miệng như tôi yêu cầu.

"Đã đến lễ hội cùng nhau như thế này, tin Klao đã chuyển đến nhà của Phraya Phichai Phakdi chắc hẳn là sự thật."

"Đúng vậy, " P'Phop trả lời. Dì Cheun sau đó quay lại và mìm cười với tôi.

"Klao trông tươi tắn và đẹp trai hơn nhiều. Anh ấy hẳn đang sống và ăn uống tốt, phải không?"

"Ah... vâng tôi đang sống rất tốt... Tôi rất vui khi được sống cùng với P'Phop," tôi trả lời, choáng váng vì tôi không nghĩ rằng cuộc trò chuyện sẽ nhắc đến tôi. Nhưng khi tôi nói điều đó, người nghe đóng băng. Ngay cả Ai'Jom và Kaew cũng ngừng tranh cãi để nhìn tôi.

"2 người đang... ăn uống và ở cùng nhau?"

"Vâng" tôi lặp lại. Đôi mắt của dì gần như bật ra khỏi hốc mắt của họ. Tôi thấy P'Jom làm một khuôn mặt bối rối và miệng của Kaew há hốc. Người cảnh sát bên cạnh tôi đã cố gắng kiểm chế tiếng cười của anh ta.

"Món tráng miệng giá bao nhiêu? " P'Phop quay lại hỏi người phụ nữ bán hàng trong khi tôi đang cố gắng tìm ra những gì tôi đã làm sai để khiến mọi người có một biểu hiện kỳ lạ.

Cô ấy hỏi tôi liệu tôi có ăn ngon không. Tôi trả lời rằng tôi rất vui khi được ăn uống đầy đủ. Chờ đã, ở lại và ăn...

Chết tiệt!

"Chờ một chút! Tôi không có ý đó-"

"Có những người khác xếp hàng phía sau chúng tôi cũng đang chờ mua đồ. Hãy nhanh lên." P'Phop gọi tôi rời khỏi cửa hàng trước khi tôi có thể sửa chữa sự hiểu lầm. Tiếng cười khúc khích của P'Jom và Kaew đã được nghe thấy suốt chặng đường, khiến tôi muốn đập vào mặt mình.

Bộ não của tôi chắc hẳn đã bị đảo ngược. Làm sao tôi có thể quên rằng "ở bên nhau" là một thuật ngữ dành cho vợ chồng?

"Tôi nghĩ P'Klao chỉ đơn giản là sống trong cùng một ngôi nhà với P'Phop, không phải là họ đã ăn và ở cùng nhau"

"Đủ rồi, Kaew" tôi nói với người đàn ông trẻ tuổi, người đã trêu chọc tôi trong suốt đoạn đường, trước khi ngã xuống ghế gần nhất kiệt sức. Tôi đã nói sai và tôi sợ toàn bộ cuộc sống của tôi đã thay đổi, cứ như vậy. Tôi hy vọng dì đã không sử dụng điều này để lan truyền tin đồn....

"Không cần phải lo lắng. Cô ấy sẽ hiểu rằng em không có ý đó." P'Phop an ủi tôi khi anh ấy đưa cho tôi những món bánh nướng a ấy vừa mua..

"Vâng... Tôi gỡ cái lá chuối lên, định đưa món tráng miệng vào miệng, nhưng dừng lại khi tôi nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng nói câu tiếp theo.

"Nhưng em đã không nói dối. Ngay bây giờ, em thực sự đang sống cùng với tôi."

Những chiếc đèn treo phản chiếu vào đôi mắt đen của anh ấy. Chúng thậm chí còn có vẻ phát sáng rực rỡ hơn bình thường. Tôi rời mắt khỏi người bên cạnh khi tôi cảm thấy không khí trở nên lạ lùng hơn.

"Ai'Phop, anh thật đáng sợ đó! Anh luôn trêu chọc e ấy." Sự than vãn của Ai'Jom khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Vâng, đã trêu chọc đủ rồi. Đây hãy ăn đồ ăn của em muốn."

"Hừm" anh ấy đồng ý, nhưng mắt anh ấy vẫn đang nhìn tôi. Tôi vội vàng hắng giọng và gặm một miếng tráng miệng, cố gắng không chú ý đến trái tim đang đập trong lồng ngực.

Có ai từng nói với P'Phop rằng đôi mắt của anh ấy thật quyến rũ không?


Sau khi ăn xong đồ ăn nhẹ, chúng tôi ngồi xem chương trình giải trí một lúc trước khi P'Jom xin phép đưa Kaew về nhà. P'Phop thấy rằng phải đến lúc về nhà, nhưng trước khi anh ấy đi, viên cảnh sát đã mời tôi cùng nhau xây dựng một ngôi chùa cát.

"Vẫn còn rất nhiều người". Tôi nhìn xung quanh, nơi có rất nhiều người mang cát vào ngôi đền. Thông thường, trời yên tĩnh vào ban đêm, chỉ có tiếng côn trùng. Nhưng có lẽ vì hôm nay là ngày đầu năm mới, nó được coi là một ngoại lệ.

"Vào giữa ngày, mặt trời rất mạnh. Do đó, hầu hết mọi người có xu hướng mang cát đến đền thờ khi mặt trời hạ nhiệt", người đàn ông rộng tay giải thích khi xây dựng một ngôi chùa cát.

Anh ấy và tôi đã cùng nhau xây dựng nó. Khi chúng tôi hoàn thành, tôi nhặt một vài bông hoa và bắt đầu trang trí chúng xung quanh nó.

"Được rồi" tôi đứng dậy và lau cát khỏi tay khi tôi đứng ngưỡng mộ công việc của chính mình cùng với P'Phop, người đang đứng bên cạnh tôi. Tôi thực sự thất vọng vì tôi không mang theo điện thoại di động. Nếu không, tôi đã chụp một vài bức ảnh.

"Họ tin rằng những người cùng nhau làm công đức, những người cùng nhau nuôi dưỡng các nhà sư, sẽ gặp lại nhau trong kiếp sau," đột nhiên người kia nói. Tôi nhìn và thấy đôi môi cong của anh ấy nở một nụ cười nhẹ.

"Chúng ta đã cùng nhau làm công đức nhiều lần. Ở kiếp sau, phi sẽ được sinh ra để gặp lại em."

"Em không tin điều đó. Em không nghĩ đó là sự thật," tôi trả lời sau khi suy ngẫm một lúc. Nếu đó là sự thật, lẽ ra tôi nên gặp P'Phop, nhưng tôi chưa bao giờ gặp ai có ngoại hình giống như vậy trong thời hiện đại.

"Ai mà biết được? Có lẽ đó là sự thật," anh ấy nói khi chúng tôi lên đường đến bến cảng, mang ánh mắt thâm nhập của anh ấy đến với tôi. "Em không muốn gặp tôi sao?"

"Em chưa nói điều đó. Chính anh là người đã nói điều đó na," Tôi vội vàng ngắt lời khi người kia đóng vai nạn nhân. P'Phop cười nhẹ nhàng với cả hai tay sau lưng khi nói.

"Vậy thì tôi nghĩ em muốn gặp lại tôi"

"Tùy thuộc vào anh thôi. đó là suy nghĩ của anh..". Tôi đã quá lười biếng để tranh luận với anh ấy, vì vậy tôi đã để nó qua đi. P'Phop im lặng một lúc trước khi lầm bầm. Cứ như thể anh ấy đang nói chuyện với chính mình thay vì với tôi.

"Thật tuyệt khi được sinh ra và gặp lại nhau.

Không còn nói chuyện sau đó nữa. Chỉ là âm thanh yếu ớt của làn gió buổi tối mát mẻ thổi vào cơ thể tôi. Tôi nhìn lên bầu trời đầy sao và để những suy nghĩ của mình bay bổng.

Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể tìm thấy một người tốt như anh ấy một lần nữa....

____________________

[2] Din-Sor-Pong: bột phấn trắng mềm làm từ đá vôi, được sử dụng trong các lễ hội Thái Lan

[3] Khanom Tom: là một món tráng miệng truyền thống của Thái Lan được làm từ bột gạo nếp. Nó thường được thưởng thức trong các lễ kỷ niệm và lễ hội khác nhau ở Thái Lan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top