Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3 : Chạm mắt (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi sáng ngày mới, tôi tỉnh dậy với hy vọng hão huyền rằng mọi chuyện xảy ra chỉ là một giấc mơ. Nhưng bạn biết đấy, thế giới luôn tàn nhẫn với những người ôm hy vọng với nó, bởi vì khi mở mắt ra và thấy những thanh xà gỗ phía trên giường ngủ, tôi buộc phải thừa nhận rằng những gì đã xảy ra đều là thật.

"Dậy rồi sao Khun Klao? Đi tắm luôn không ạ?"  Khi cửa phòng được mở ra liền thấy Chuoi ngồi trước phòng, hỏi một cách hăm hở. Tôi mơ màng gật đầu, nhìn người hầu lụi cụi chuẩn bị vật dụng tắm rửa và quần áo trước khi theo Chuoi xuống phủ đi đến chỗ bến thuyền. 

" Không có nhà vệ sinh sao?", tôi ngượng ngùng hỏi khi bây giờ chỉ mặc độc một chiếc khố, trên vai vắt chiếc khăn nhỏ. Lần đầu tiên phải tắm lộ thiên thế này. Dù tôi là con trai đi nữa thì cái việc phải tắm trong con kênh nơi có thuyền qua lại liên tục thì cũng hơi...

"Nhà vệ sinh? Ý Khun Klao là nhà xí sao ạ?"

"Nhà xí?", tôi nhướn mày. Từ ký ức nhỏ bé khi xem các bộ phim truyền hình cổ trang, tôi mơ hồ nhớ rằng từ này chắc có nghĩa là nhà vệ sinh. 

"Khun Klao muốn đi nhà xí trước hay sao ạ?"

"Không. Thôi kệ đi", tôi cười khan, cầm lấy xơ  mướp và nghệ bước xuống bến thuyền một cách miễn cưỡng. Trong mấy bộ phim cổ trang tôi cũng thấy họ tắm cùng nhau như thế. Vì vậy ở đây có lẽ không có nhà vệ sinh khép kín như thời đại của tôi.
Hớ, ai lại nghĩ rằng sẽ có cơ hội trải nghiệm lối sống cổ đại theo cách nguyên thủy như này cơ chứ. Thực sự tôi không cần đâu nhé. Tôi thậm chí còn không dám nghĩ tới nữa cơ. 

Tôi tắm với tốc độ ánh sáng vì nước trong kênh lạnh vãi chưởng. Vừa tắm xong tôi liền vội vàng chạy lên phủ thay quần áo, rồi Chuoi mang đồ ăn sáng đến cho tôi ngồi ăn ở ngoài sảnh. 

Bữa ăn thứ hai của tôi chủ yếu vẫn là cơm với cá, trong mâm có cả mắm ớt ăn kèm rau nữa. Vị của nó khá cay, khiến cho người không giỏi ăn cay như tôi phải ứa cả nước mắt. Lần sau tôi nhất định phải dặn người làm bếp để ít ớt hơn mới được, nếu không viêm dạ dày tìm tới cửa là cái chắc

Chuoi tranh thủ lúc tôi đang ngồi dùng bữa chạy đi làm vài việc vặt dưới phủ. Còn tôi vừa ăn vừa nhân tiện quan sát một vòng ngôi phủ này. 

Ngôi phủ mà tôi đang ở là một phủ đơn không lớn không nhỏ kiểu Thái. Cho dù là thế thì nhìn từ cách sử dụng và bày trí bằng vật dụng có giá trị cũng đủ để chỉ ra rằng vị chủ nhân của ngôi phủ này là một người giàu có. Số lượng người hầu thì không nhiều lắm. Còn một điều nữa...ngoài tôi ra thì hình như phủ này không có chủ nhân nào khác cả, ít nhất cho đến bây giờ vì tôi chưa thấy ai. 

"Klao, đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?" 

Tôi đang chăm chú khám phá xung quanh thì bỗng nghe được giọng nói quen thuộc phát ra từ cầu thang dẫn lên phủ. 

"Thằng The-à không, Jom?", tôi suýt nữa gọi tên bạn mình theo thói quen, cũng may là đã kịp đổi lại cho đúng. Ánh mắt nhìn theo thân người cao to của chàng trai mặc chiếc áo tay lửng, bên dưới đóng chiếc khố, trên vai đang đeo hộp thuốc. Biểu cảm trên mặt tôi lúc này chắc là đa dạng đến nỗi làm đối phương bật ra mấy tiếng cười khúc khích. Khi đến gần, anh ta khom người và ngồi xuống cạnh tôi.

"Nói cái gì thế? Giờ đến ngay cả ta, ngươi cũng không định gọi là Phi luôn sao?" 

"Phi? À...xin lỗi ạ...Phi...Jom", tôi liền làm theo để tránh bị nghi ngờ, nhưng vẫn bí mật quan sát gương mặt của P'Jom. 

Mặt đúng giống thằng Thee, không có chỗ nào là không giống bạn tôi cả, giống một cách đáng sợ. Nếu có khác thì chỉ khác mỗi ánh mắt. Thằng Thee lúc nào nhìn cũng cà rỡn, còn người con trai này có ánh mắt giống người trưởng thành hơn là bạn tôi. 

"Nhìn như thế, có cái gì dính trên mặt ta sao? Rồi trước khi đi ngủ có bao giờ lạy Phật và đọc kinh cầu nguyện chưa thế? Chỗ dưới mắt đen thế kia không phải là bị "theo ám" đó chứ?" 

"..." Tin chuyện mê tín dị đoan y như thằng Thee luôn. Mà tôi không phải bị ám gì đâu, dưới mắt có quầng thâm là do tôi thường ngủ muộn và hay bị dị ứng vậy thôi. 

"Ờ...rồi cớ sao P'Jom lại đến đây..." 

"Ơ kìa! Nói năng lạ lùng. Mang thuốc thế này, ta đến xem tình trạng của ngươi thế nào chứ sao nữa"
Anh ta cười lớn. Mặc dù tính cách trông trưởng thành hơn thằng Thee, nhưng có vẻ như anh ta là một người hòa đồng, dễ nói chuyện. Không giống ai đó mà tôi đã gặp hôm qua. Than Meun Phop đó cứ khó đoán kiểu gì không biết. Mà chắc là không đến cùng nhau đâu đúng không... 

"Tìm ai thế? Hay là Phop đúng không?"  Giọng của P'Jom nghe như đọc được suy nghĩ của tôi. Tôi mở to mắt, vội lắc đầu: 

"Không phải ạ"

"Lúc này Phop hắn đi tuần rồi, buổi chiều quay về chắc sẽ đến thăm ngươi thôi. Mau ăn hết đi để ta còn kiểm tra tình trạng nữa" 

Đối phương nói với nụ cười kỳ lạ, giống như không tin lời phủ nhận của tôi. Khi P'Jom quay đi nhìn sang hướng khác, tôi liền lén mở miệng

[Trật lất nhé. Tôi tìm là vì không muốn gặp là đằng khác. Ai lại muốn gặp Than Meun đó chứ. Không đến là tốt rồi] 

Khi tôi dùng bữa xong, P'Jom cũng bắt đầu thăm khám và kiểm tra tình trạng cơ thể tôi. Theo những gì có thể suy ra từ cuộc đối thoại, người con trai này cũng là con nhà quý tộc, ngoài ra cũng là bạn của Than Meun Phop, lớn tuổi hơn tôi, và có vẻ như biết khá rõ về Klao. Nhưng chắc không thân với Klao bằng Klao thân với vị Than Meun đó. Bởi vì P'Jom dường như không hề nghi ngờ rằng tôi không phải là Klao dù chỉ là một chút.

"Thân thể không bị sao cả, không có vết thương, cũng không bị sốt" 

Sau khi kiểm tra xong, P'Jom lên tiếng, trước khi liếc nhìn Chuoi đang ngồi dõi theo từ xa. 

"Mà trước khi ta lên đến phủ, thằng Chuoi có bẩm ta rằng ngươi nói năng kỳ quặc, nhìn cứ luống cuống tay chân, quên trước quên sau, chuyện sai lại nhớ thành đúng, loạn hết cả lên" 

Tôi ném ánh mắt trách móc đến người đang cúi người đằng xa, gần như có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt vang lên bên tai. 

"Ta nhắc nhở ngươi rồi đấy" 

Giọng P'Jom nghe có vẻ nghiêm trọng, điều này đã thành công kéo sự chú ý của tôi nơi Chuoi tập trung quay về nhìn anh ta. Đôi mắt P'Jom lấp lánh ánh lên sự lo lắng cùng chán nản:

"Cái thứ rượu rồi thuốc phiện thuốc lào đó, ta từng cảnh báo ngươi rằng việc uống và hút những thứ đó quá nhiều sẽ gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể. Giờ thì nó bắt đầu xuất hiện triệu chứng rồi đấy, ngươi mới lẫn lộn và không nhớ nhiều thứ thế này" 

"..." 

"Nhất định việc ngươi nhớ nhớ quên quên, nói năng mơ hồ kỳ lạ là do sức mạnh của rượu. Nếu còn không biết ngừng, e là răng rụng thật cho xem" 

"..." Tôi ngồi im, trong đầu bận tiêu hóa các chẩn đoán của bản thân từ miệng vị thầy lang này. Từ những gì Chuoi và P'Jom trao đổi, có vẻ như Klao là một kẻ ăn chơi trác táng. Nhưng như vậy cũng tốt, tôi chấp nhận làm kẻ điên luôn nhé, nếu việc này có thể đổi lấy sự thăm dò danh tính của Klao hoặc bất kỳ ai khác mà không bị ai nghi ngờ. 

"Cai rượu và ngừng việc cư xử không đúng mực lại đi. Cả Hầu tước bá phụ, ta và Phop lo cho ngươi lắm đấy. Ngươi hành xử thế này sẽ không làm cho linh hồn phụ thân đã khuất được thanh thản" 

"...Vâng", tôi đáp và không nói gì thêm nữa. P'Jom lệnh cho Chuoi đun thuốc bổ để tôi uống thêm hai ba ngày trước khi ra về, còn tôi chộp lấy Chuoi để tra khảo ngay lập tức. 

"Ngươi cũng nghe thấy rồi đó, ta đã uống rượu nhiều tới mức đầu óc lẫn lộn. Bây giờ ta không nhớ rõ gì cả, nên là ngươi hãy nói ta biết tất cả những gì liên quan đến ta mà ngươi biết đi", tôi ra lệnh và Chuoi cũng mở miệng kể hết mà không mảy may nghi ngờ. Từ đó tôi đã biết được chi tiết lai lịch của người mà mình đang đóng giả.

Klao năm nay hai mươi tuổi, bằng tôi. Mẫu thân qua đời khi cậu ta còn nhỏ. Còn phụ thân là tử tước Preechaphiban, nguyên là tử tước Yokkrabat*, chỉ chung thủy với phu nhân đã khuất của mình. Klao vì vậy mới không có huynh đệ hay tỉ muội ruột nào như những quý tộc khác. Về sau, tử tước Preechaphiban nhận lệnh đi đóng quân ở vùng Phichit, Klao mới phải chuyển đi cùng. Ban đầu, ngài tử tước Preechaphiban có ý định ở lại nơi đó luôn, nhưng rồi ngài bị buộc tội nhận cống phẩm mua chuộc từ nghi phạm trong một vụ buôn bán thuốc phiện vài tháng trước. Cuối cùng ngài bị hành hình bằng cách quất roi vào lưng đến mức mất mạng.

(Yokkrabat: Chức vụ của tướng lĩnh trong quân ngũ ở thủ phủ (thủ đô) thời trước, có nhiệm vụ đi tuần tra thường xuyên ở vùng thượng nhằm theo dõi các thủ tục pháp lý để bảo vệ công bằng)

Sau khi phụ thân qua đời, Klao như biến thành người khác. Từ một người vui vẻ, thông minh, quyết chí học hành vì muốn cống hiến như phụ thân mình đã trở thành người trầm lặng, không nói không rằng, sống buông thả như đang mỉa mai cuộc đời.

Càng bị dân làng coi thường, hà hiếp vì bị xem là con kẻ phản bội, Klao càng nhạy cảm, hung hăng hơn. Đến khi ngài Đại hầu tước Phichaiphakdi, bằng hữu của tử tước Preechaphiban, hay tin thì mới lặn lội đi đón Klao từ vùng Phichit trở về Phra Nakhon ở cùng. Nhưng Klao vẫn cư xử một cách bướng bỉnh, nổi loạn, không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai. Ngài Đại hầu tước Phichaiphakdi vì vậy mới để Klao ở một mình trong ngôi phủ này, nô tỳ hầu hạ chưa đến mười người, tất cả đều là người hầu của tử tước Preechaphiban vẫn còn trung thành nên mới xin đi theo.

"Khun Klao không chịu ở phủ ngài Đại hầu tước, dù thuyết phục thế nào cũng không đi. Ngài Đại hầu tước hết cách nên đành để Khun Klao ở ngôi phủ này, cũng thuộc đất của ngài ấy, cách đại phủ không xa lắm, nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng tiện chăm sóc nhau"

Nói rồi, Chuoi nhấc thứ đồ vật hình dạng tựa như ấm trà hình vuông có tay cầm, rót vào tách của tôi. Tôi nâng tách trà lên nếm thử, lập tức cảm nhận được vị chát nơi đầu lưỡi, nhưng cũng không phải là tệ đến mức không uống được.

"Vậy tại sao ta lại không chịu ở cùng ngài Đại hầu tước vậy?"

"...Chuyện này nô tỳ cũng không rõ ạ"

Chuoi cười miễn cưỡng trả lời. Tôi ngồi im đó, trong đầu cố gắng tìm kiếm lý do.

Nếu thử phân tích từ những gì nghe được về tính cách, thì Klao chắc có lẽ là một người ngạo mạn và không thích kết giao với người khác. Từng là đứa con trong gia tộc quyền thế, được mọi người tôn trọng và có cả một tương lai xán lạn đang chờ phía trước, vậy mà một ngày nọ lại bị chỉ trích vì là con của kẻ phản bội, ai lại có thể chấp nhận được chuyện như vậy, cộng thêm hormone tuổi trẻ vốn đã nóng nảy vô cùng. Chắc vì không muốn chấp nhận tình trạng của bản thân, không muốn để bản thân trông thảm hại hơn nữa, nên mới không nhận quá nhiều sự giúp đỡ.

"Còn P'Jom và Than Meu- P'Phop thì sao? Hắn thân với ta lắm ư?"

"Vâng ạ. Khun Jom là bằng hữu của Than Meun, còn Khun Klao cùng Than Meun thì thân nhau từ hồi bé, nên hai người mới quen biết nhau. Nhưng Khun Klao thân mật với Than Meun hơn bất kỳ ai khác. Trước khi chuyển đến vùng Phichit, Khun Klao bám dính Than Meun suốt luôn ạ, với ngưỡng mộ Than Meun vô cùng nữa. Cho đến khi..."

Giọng nói ngập ngừng của Chuoi khơi dậy sự chú ý của tôi.

"Đến khi cái gì?"

"Bản thân nô tỳ cũng không biết lý do. Từ khi trở về Phra Nakhon lần này, Khun Klao hành xử một cách bướng bỉnh, ngày càng tỏ ra chống đối Than Meun, gần như không muốn nhìn mặt, không muốn nói chuyện với Than Meun luôn ạ"

"..." Vậy nghĩa là Klao chắc đang có không ít bí mật đối với Than Meun Phop. Đáng ngờ quá...

"Sau khi đại nhân qua đời, Khun Klao trở nên khác trước rất nhiều. Đừng nói là Than Meun mà kể cả chúng nô tỳ, Khun Klao cũng không muốn nói chuyện, không cho theo hầu như lúc trước luôn ạ"

Giọng điệu rưng rưng cùng biểu cảm sợ sệt của Chuoi đủ làm cho tôi đoán được rằng Klao đã có những hành vi hung hăng đến thế nào. Tóm lại từ những gì đã nghe, cậu Klao này rõ ràng là đứa trẻ có vấn đề, nhưng cũng có thể hiểu được vì sao cậu ấy lại như thế. Gặp phải chuyện như vậy, thiếu niên nào có thể không phát điên cơ chứ. Cha là kẻ phản bội, phải chịu hành phạt và còn bị dân làng sỉ nhục, khinh thường. Cảm giác chắc như bị đá từ đâu trên trời rơi ngay trúng đầu. Nếu là tôi, tôi cũng không biết mình có thể đối diện với chuyện này nổi không nữa.

"Vậy phụ thân ta...là kẻ phản bội như lời người ta nói thật sao?"

"Không đúng đâu ạ. Chắc chắn không thể nào là thế!", Chuoi vội vã đáp với nét mặt hốt hoảng.

"Khun Klao đừng nghĩ như thế chứ ạ. Ngài Đại tử tước luôn cống hiến với sự trung thành, không ai mà không biết ngài Đại tử tước nhân từ và chính trực đến mức nào. Không lý nào đại nhân ngài lại đi nhận cống phẩm được. Ngay cả chính ngài Đại hầu tước Phichaiphakdi cũng chưa từng tin rằng ngài đại nhân thực sự sẽ làm một chuyện như vậy"

"Ý ngươi là phụ thân ta bị gài bẫy?"

"...Ngay cả nghĩ như thế thì cũng không có bằng chứng nào nói lên điều đó cả ạ"

Dứt câu, giọng cậu bé run run như sắp khóc, làm cho người sợ nước mắt người khác như tôi phải vội đổi chủ đề:

"Nhưng mà Klao...ý nói ta...là người chỉ biết hành xử hung hãn thôi sao, nên P'Jom mới nói với ta như vậy?", tôi hỏi, tay nâng chiếc tách đầy nước trà lên môi, muốn uống cho đỡ khô họng.

" Thì...gần như là thế ạ. Khun Klao thường đến chợ Pak Klong uống rượu vào buổi sáng, và thường xuyên ẩu đả với bọn lưu manh ở đó, phần lớn là về việc tranh giành mấy ả bán thân ạ"

"Tiêu!", tôi sặc nước trà lên tới mũi, ho sặc sụa. Chuoi ngay lập tức đưa tôi chiếc khăn tay.

Say xỉn không còn chưa đủ, còn dính líu tới đám lưu manh, rồi trụy lạc ở nhà thổ nữa. Này chắc phải gọi là quậy đủ combo mới xứng. Hận đời gì đến mức thế kia cơ chứ!

"Tới...tới mức đó luôn sao"

"Vâng ạ. Từ giờ đừng làm như thế nữa nhé ạ. Bọn lưu manh đó vô cùng độc ác. Nô tỳ sợ rằng chúng nó có thể làm hại Khun Klao hơn thế này nữa. Đừng đi kiếm chuyện với bọn chúng nữa, tất cả mọi người lo lắng cho Khun Klao lắm ạ"

Ánh mắt của Chuoi thể hiện sự quan tâm thực sự, khiến tôi không kiềm chế được mà cảm thấy tội lỗi, bởi vì tôi không phải chủ nhân của cậu bé. Ngoài ra bây giờ cũng chẳng biết Klao thực sự đang ở đâu...

"Ừ, ta sẽ không dính líu với bọn nó nữa", tôi mở miệng đồng ý, dễ dàng làm cho nụ cười chân thành của cậu bé lộ ra. Ai lại muốn dính dáng tới lưu manh chứ, chỉ như bây giờ thôi chuyện cũng đủ nhiều rồi, tôi không muốn rước thêm phiền phức vào thân nữa.

Tôi hỏi Chuoi thêm một vài chi tiết một lúc trước khi cho cậu bé rời khỏi phòng để dành thời gian sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân. Tôi ngã người ra sau, thở ra một hơi nặng nề, hai hàng lông mày vô thức nhíu lại.

Klao có một lai lịch không hề tầm thường. Không tính chuyện hoàn cảnh hiện tại có quá nhiều vấn đề thì cũng là chuyện nghi vấn về sự mất tích của Klao. Đâu lại có chuyện tôi tình cờ có mặt mũi giống Klao như đúc, xuất hiện thay cho Klao trong khoảng thời gian chủ nhân cơ thể này biến mất. Mọi thứ trông hoàn hảo đến mức đáng sợ như thể là chủ ý của ai đó.

Nhưng là ai mới được, trong khi chắc chắn chẳng phải là tôi. Vì bây giờ tôi muốn về nhà muốn chết. Nhưng không biết sẽ về bằng cách nào đây.

"Nếu tìm được bản thân Klao thì liệu có được về nhà không...", tôi khẽ lẩm bẩm một mình, mắt nhìn về hướng cửa sổ, nhìn thấy một cây ngọc lan tây lớn đang nở hoa, tỏa hương thơm thoang thoảng len lỏi vào phòng. Màu vàng tươi của hoa ngọc lan tây tương phản với cảm giác u ám trong lồng ngực tôi quá thể.

Tôi chưa bao giờ tin vào vận mệnh. Nhưng bây giờ có vẻ như tôi đang bị chính thứ vận mệnh đó trêu đùa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top