Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3 : Chạm mắt (cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù cho thằng Thee, ới...P'Jom bảo rằng cơ thể của tôi đã hồi phục bình thường, chỉ còn hơi mệt một chút, nhưng có vẻ như Chuoi vẫn chưa an tâm hoàn toàn, liên tục giục tôi chợp mắt nghỉ thêm. Nếu trong thời đại của mình, chắc hẳn tôi sẽ rất sẵn lòng nằm chơi game trong điện thoại hoặc lướt mạng xã hội để giết thời gian, nhưng ở đây không có internet, không có điện thoại, và tôi cũng quá lười để chỉ ngồi và ngủ trong phòng. Sau bữa trưa, tôi liền nhân cơ hội này đi khám phá xung quanh. 

"Thật tình thì phủ này không hề nhỏ chút nào", tôi lẩm bẩm một mình khi đi loanh quanh. 

Ngôi phủ Thái này có một cái sân khá rộng, có nhiều gian phòng cho gia đình từ ba đến bốn người sống thoải mái cùng nhau, phía sau là một gian bếp cỡ vừa. Trên phủ thì có tôi sống một mình, còn những người hầu thì sống chung trong một cái chòi gỗ gần bếp. Xung quanh phủ trồng nhiều cây cối, hoa lá rợp bóng mát. Nhưng khi nhìn từ xa, ngôi phủ Thái này lại có vẻ đơn lập vì nằm khá xa những ngôi phủ bên cạnh, mang lại cảm giác bình yên pha lẫn một chút cô đơn. 

"Nơi đây chỉ có ta sống cùng các ngươi thôi đúng không?" 

"Vâng ạ" 

"Ta không có thân quyến hay huynh muội khác sao?" 

"Thưa có ạ, nhưng khi ngài Đại tử tước qua đời, bọn họ liền thay đổi, trở nên xa cách dù cho lúc đại nhân còn tại thế đã giúp đỡ họ rất nhiều" 

Giọng buồn buồn của Chuoi làm tôi thấy tội nghiệp Klao hàng thật thật sự. Tại sao cuộc đời lại bất hạnh đến thế! Tôi thật may mắn khi được sinh ra trong một gia đình êm ấm. 

Nói đến gia đình liền làm tôi nhớ đến bố và mẹ. Tôi không biết liệu mình có cơ hội quay về và gặp lại bố mẹ hay không.... 

"Khun Klao" 

"Hử?" 

"Làm sao thế ạ?" 

Trạng thái và sắc mặt của tôi có lẽ trông không được tốt lắm nên Chuoi mới cất tiếng hỏi. 

"Nhớ bố mẹ", tôi nặn ra nụ cười đáp người hỏi, hít một hơi thật sâu, cố kìm nén cảm xúc đột ngột bùng phát.

Phát chán việc ngồi bí xị, tôi còn phải tìm cách sống sót trong thế giới xa lạ này, bao gồm cả chuyện tìm cách quay trở lại thời đại của mình càng sớm càng tốt. Dù vẫn chưa biết nên làm thế nào, nhưng chắc hẳn phải có đường nào đó. Đến được thì phải về được chứ đúng không! 

"Khun Klao vẫn còn có con và chúng nô tỳ trong phủ này, chưa kể ngài Đại hầu tước, Than Meun, Khun Jom nữa. Khun Klao không đơn độc đâu ạ" 

Câu nói của người ít tuổi hơn khiến tôi nở nụ cười.  "Cảm ơn", tôi vươn tay vỗ vai người hầu, thầm nghĩ trong lòng rằng ít ra Klao vẫn còn chút may mắn, nên mới có nô tỳ trung thành đến như vậy.     

Công cuộc dạo quanh ngôi phủ kết thúc khi tôi ngồi chơi với lũ trẻ con của chúng nô tỳ trong phủ chăm sóc dưới gốc cây xoài gần chòi gỗ của người hầu. Nô tỳ thân cận của tôi cũng có một đứa con, là một bé gái khoảng hai tuổi có khuôn mặt dễ thương đáng yêu tên Jam, đang ở cái độ tuổi tinh nghịch, làm cho người không có anh chị em như tôi nhìn vào cũng muốn có một đứa em gái nhỏ nhỏ như người ta. Nhưng khi nghĩ đến đứa trẻ này lớn lên cũng phải làm nô tỳ, không có cơ hội học tập, sự chán nản cùng tuyệt vọng không thể không xâm chiếm tâm trí tôi.

Thời đại này chỉ có con cái nhà quý tộc mới được học viết học đọc, không như thời đại của tôi. Tuy một số lĩnh vực chưa có cơ hội nghiên cứu như lẽ ra phải có, nhưng chắc chắn là rộng mở hơn bây giờ này. Thật đáng buồn khi có sự phân chia giai cấp trong thời đại này. Trong khi ai ai cũng là người như nhau, họ nên nhận được những quyền cơ bản như được giáo dục một cách bình đẳng. Nhưng là thế đó. Tôi có lẽ không thể lấy suy nghĩ của thế kỷ 21 để đánh giá toàn bộ quá khứ, nó vẫn còn nhiều yếu tố gộp lại tạo nên xã hội cổ đại như vậy, và trong tương lai mọi thứ rồi sẽ tốt hơn.     

"Bẩm Khun Klao"     

Trong lúc tôi đang xem mấy đứa con của nô tỳ chơi đi bộ đua, Chuoi vừa chạy hổn hển vừa cất tiếng

"Khi nãy thằng Khong, nô tỳ của ngài Đại hầu tước, đến báo tin cho truyền Khun Klao đến gặp ngài Đại hầu tước ở phủ ạ"     

"Ngài Đại hầu tước? À, bằng hữu của phụ thân", tôi lầm bầm vì vừa nhớ ra được, rồi bất giác nhăn mặt lo lắng.     

Có phải là tôi cần đi gặp người giống như cha mẹ, người bảo hộ, tôi hiểu đúng chứ? Xui rồi! Ngài ấy sẽ phát hiện không đây, rằng tôi không phải Klao hàng thật.     

"Không đi không được sao? Ta muốn ở một mình", tôi hỏi bằng đôi mắt u sầu, trong khi biết rõ rằng không có hy vọng. Chuoi xác nhận câu trả lời bằng một nụ cười ngượng     

"Không được đâu ạ. Ngài Đại hầu tước có lẽ muốn hỏi thăm tình hình Khun Klao nên đã cho người đi theo. Chúng ta mau đi thôi ạ, Than Meun đang chờ Khun Klao ở gian đình bến thuyền rồi"     

"Hả?"

Cái tên đó làm lông mày tôi tự động nhíu lại, trên mặt tỏ rõ vẻ chán chường.     

[Càng muốn trốn lại càng gặp. Cho tôi chết luôn đi]     
"Rồi, đi thì đi, cho nó xong chuyện", tôi phát ra tiếng thở dài, đứng dậy từ chõng tre, đi theo người hầu đến gian đình bến thuyền. Khi vừa thấy bóng dáng của người cao gần như bằng tôi đang chắp tay đứng chờ một cách trang nghiêm, tôi liền biết cần phải giữ đến cuối đời không cho bản thân vô tình lộ ra vẻ mặt chán nản.     

"Không định chào hỏi Phi luôn sao?"     

Giọng trầm cất lên khi thấy tôi chỉ đứng im lặng mà không nói gì. Tôi khẽ cắn môi trong khi tay đưa lên vái anh ta một cách không bằng lòng.    

"Xin chào ạ", tôi nói. Nhưng người được vái nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.     

"Ngươi nói cái gì?"     

Câu hỏi đó khiến tôi nhướng mày ngơ ngác.    

"Thì là "Xin chào" đó"     

"Xin chào là cái gì?"     

P'Phop dường như không hiểu những gì tôi nói thật, không giống như đang giả vờ. Nuốt nước bọt xuống cổ họng, cảm giác rằng bản thân đã hoàn toàn bỏ lỡ bao nhiêu thứ cũng chẳng biết.     

Cái câu "Xin chào" này không được sử dụng từ thời cổ đại luôn hả? Chết tiệt... Thì tôi không biết mà.     

"Kệ đi, người "mát mát" như ta cũng chỉ là nói vậy thôi", tôi khua khua tay cắt ngang rồi nhanh chóng đổi chủ đề trước khi anh ta đào sâu hơn.     

"Phi định dẫn ta đi gặp ngài Đại hầu tước không phải sao? Chúng ta mau đi thôi. Để người lớn đợi lâu không tốt đâu ạ"     

"Ừ"     

Dù ánh mắt vẫn còn đang nghi ngờ lời nói của tôi, nhưng anh ta cũng chịu bỏ qua và bước xuống chiếc thuyền đang chờ sẵn. Tôi đang định quay lại tìm Chuoi, bảo hãy đi cùng nhau, nhưng giọng trầm ngắt lời     

"Chuoi, mày ở đây, không cần đi theo. Lát nữa tao sẽ dẫn chủ mày về tận phủ"     

"Vâng ạ" 

Tất nhiên, một người hầu sẽ không dám trái lời chủ nhân. Chuoi quay sang nhìn vào mắt tôi như một sự khích lệ, sau đó lùi lại và đứng ra xa. Tôi nghi ngờ quay lại nhìn người ra lệnh đang ở trên thuyền, thấy P'Phop nở một nụ cười nhẹ và đưa tay ra. 

"Xuống đi chứ" 

"Không sao, ta tự xuống thuyền được", tôi từ chối lòng tốt của anh ta, rồi xuống thuyền một cách vững vàng. Hôm qua tôi kiệt sức vì bị "treo máy" nên mới bị say sóng, nhưng hôm nay tôi không bị gì nữa rồi, và tôi cũng không sợ nước, vì thế chỉ là việc bước xuống thuyền thôi, vẫn còn thoải mái chán. 

"Thế ư? Thấy hôm qua chân yếu sức như thế, Phi sợ ngươi sẽ rớt xuống nước mất, nên mới đưa tay ra đỡ"

Câu nói đó khiến tôi quay lại cau mày với người ngồi phía sau mình. Mặc dù anh ta chỉ mỉm cười lịch sự, không có thái độ nghi ngờ tôi như hôm qua, nhưng tôi không thích cái mặt cười cười kiểu vậy như thế nào ấy không biết.

Miệng thì cười như đúng rồi, nhưng ánh mắt này rõ ràng là đang cố tình kiếm chuyện. Xin nói luôn rằng người đàn ông này có khả năng làm người khác phát điên vô cùng, chỉ là đang khoác vẻ ngoài lịch thiệp mà thôi. 

"Thằng Khong, xuất thuyền" 

"Vâng ạ", nô tỳ phụ trách nhiệm vụ chèo thuyền đáp lời một cách mạnh mẽ. Thuyền nhỏ dần dần tiến về phía trước. Tôi im lặng ngồi thẳng lưng , nhìn cảnh vật hai bên bờ kênh, trong khi con mắt của người ngồi phía sau cứ nhìn chằm chằm vào tôi đến mức tôi có thể cảm nhận được. 

Nếu "chúa nghiệp ngài chướng" là có thật, thì người đàn ông này chắc chắn xứng đáng là "chúa nghiệp ngài chướng" số một của tôi.

Khoảng cách từ phủ mà tôi ở đến phủ của hầu tước Phichaiphakdi không xa lắm. Qua khoảng chừng mười phút, thuyền cũng cập bến tại gian đình bến thuyền của phủ mà tôi cần đến.     

"Phụ thân đang đợi trên phủ, mau đứng dậy đi thôi nào"     

Một lần nữa, bàn tay dày đưa ra một cách có chủ đích. Và lại một lần nữa khi tôi từ chối sự giúp đỡ của người lớn tuổi hơn, tự mình bước từ thuyền lên bờ mà không quan tâm ánh mắt của P'Phop đang nhìn đến là kiểu gì. 

Thành thật mà nói, tôi không hề muốn ở gần anh ta. Tôi cảm nhận được rằng anh ta đang nghi ngờ tôi, và cũng cảm thấy kỳ lạ với ánh mắt anh ta dùng để nhìn tôi. Trong khi Klao hàng thật cũng không muốn giao tiếp mấy với người con này của bạn của cha sẵn rồi, vì thế nếu tôi cư xử với anh ta một cách phớt lờ thì chắc cũng không bất thường đâu nhỉ.     

Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng cười nhè nhẹ trong cổ họng của đối phương, trước khi P'Phop bước thẳng đến ngôi phủ Thái rộng lớn trước mặt. Tôi bước theo anh ta, mắt quét nhìn khám phá xung quanh.  Lúc còn ngồi trên thuyền, chỉ cần nhìn từ khoảng cách xa xa cũng có thể thấy được sự hoành tráng của ngôi phủ Thái này rồi. Nó không phải là chiếc phủ đơn như tôi đang ở, mà là tập hợp của nhiều ngôi phủ con nối lại với nhau. Chu vi xung quanh ngôi phủ rất rộng.  

Tôi thoáng thấy khoảng đất trống với chuồng ngựa phía sau. Ngoài ra, thỉnh thoảng tôi còn nghe thấy tiếng chim hót líu lo vang lên theo từng hồi, nghĩa là trong phủ này nhất định phải có chuồng chim. Nhìn về phía sân thì thấy đám nô tỳ đang đi qua lại. Nhìn như là phủ của các hầu tước vùng Na Meun (Na Meun là một huyện của Thái).

Trong một giây phút, tôi cảm giác thấy bầu không khí ngôi phủ này trông thật quen mắt. Nhưng tích tắc tiếp theo liền biến mất khỏi não. Làm sao có thể quen được chứ, trong khi ở thời hiện đại tôi thậm chí còn chưa từng bước chân vào ngôi phủ Thái nào cả, vừa chỉ mới có cơ hội được bước lên phủ Thái khi đến ở đây thôi. 

Khi P'Phop dẫn tôi lên cầu thang, tim tôi bắt đầu đập thình thịch thình thịch cùng một sự hoảng loạn không khống chế được. Tôi sắp đi gặp mặt người gần như là người bảo hộ, là trưởng bối, là cha, người đã nhìn thấy Klao lớn lên từ lúc còn ấu thơ. Liệu ngài ấy có nhìn ra rằng tôi không phải là con của bạn ngài ấy không đây... 

"Thưa phụ thân, con dẫn đệ đến gặp rồi đây ạ" 

Giọng trầm thấp của P'Phop mang ý thức bị phân tán của tôi quay trở lại. Khi nhìn về phía trước, tôi thấy một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài trang nghiêm đang ngồi co một chân, người dựa vào gối tựa lưng hình tam giác trên chiếc phản trong gian đình ở sân, bên cạnh có một tỳ nữ mặt mũi ưa nhìn đang bóp chân cho. 

Tôi làm theo P'Phop, cúi người ngồi quỳ xuống sàn. Anh ta ném ánh mắt bảo tôi tiến lại gần gần ngài hầu tước, tôi sau đó liền di chuyển lại gần chiếc phản. Cùng lúc đó tôi im lặng đưa tay lên vái trưởng bối, nhân cơ hội đó bí mật quan sát gương mặt của hầu tước Phichaiphakdi.

Nếu tôi phải đoán, thì ngài hầu tước này khoảng gần năm mươi tuổi, nhưng là người đàn ông trung niên năm mươi tuổi cực kỳ phong độ và anh tuấn. Hơn nữa, hình tượng bề ngoài của ngài ấy khiến người khác vô cùng kính trọng, rất giống với con trai ngài. Tôi có thể tưởng tượng ra P'Phop năm năm mươi tuổi chắc sẽ như thế này đây. 

"Thế nào rồi cháu? Khỏe hay chưa?" 

Hầu tước Phichaiphakdi xua tay ra lệnh cho tỳ nữ đang xoa bóp lui xuống trước khi cất tiếng hỏi, cả giọng nói và ánh mắt tràn ngập sự nhân từ, làm cho tôi đang ngồi trộm đổ mồ hôi liền cảm thấy được thả lỏng đôi chút. 

"Vậy là tốt rồi. Khi bá phụ nghe tin từ nô tỳ của cháu rằng cháu mất tích, bá phụ đã rất lo cho cháu. Trở về an toàn như thế này là chuyện tốt rồi" 

"..." 

"Nếu như phu nhân, mẫu thân của Por Phop không bận việc ở vùng Lavo và biết tin này, lúc này chắc cháu đã bị mắng rồi. Bá phụ thấy rằng chuyện qua rồi nên không muốn khơi lại nữa"

[Tuyệt vời luôn ạ. Dù có khơi lại cũng không ích lợi gì. Dù sao đi nữa tôi cũng chẳng trả lời được gì cả] 

"Bá phụ sẽ không hỏi cháu đi làm chuyện gì. Chỉ muốn nhắc nhở cháu rằng hãy có ý thức và cẩn thận hơn thế này. Hiểu không?" 

Lời dạy dỗ dịu dàng và bàn tay thô ráp của ngài hầu tước nhẹ nhàng xoa đầu tôi, khiến tôi cảm thấy an tâm nhẹ nhõm đi nhiều. 

"Vâng ạ ngài hầu tước", tôi đáp lời, nhưng người đang đối thoại cau mày khi nghe gọi tên như thế. 

"Vì sao lại gọi như thế? Phải gọi là bá phụ chứ" 

"Vâng ạ bá phụ. Cháu sẽ trở thành cậu bé ngoan ạ", tôi đáp một cách lịch sự và nở một nụ cười thật tươi với người lớn. Và nhận được tiếng cười cùng ánh mắt trìu mến đáp lại.

"Là đàn ông, nói được thì làm được nhé" 

Ngài hầu tước nói. Sau đó thì hỏi thăm một chút đến tình trạng của tôi trước khi chuyển qua nói mấy chuyện lặt vặt. 

Dù gương mặt nhìn có vẻ hung dữ, nhưng khi được tiếp xúc rồi, tôi nhận ra rằng ngài hầu tước là người tốt bụng, có lòng trắc ẩn và điềm tĩnh vô cùng. Ngài ấy cũng giống như những người khác, dường như không bận tâm nghi ngờ rằng tôi không phải Klao.

Thì tôi có gương mặt giống Klao, có nhà giống nhau nữa, ai lại đi nghi ngờ chứ. Chỉ có mỗi người con trai đang ngồi cạnh là vẫn không từ bỏ chuyện để mắt đến tôi.

Phải đổ lỗi Than Meun Phop vì có giác quan thứ sáu quá tốt đi, khiến cuộc đời tôi vốn đã khốn khổ nay còn khốn khổ hơn nữa. Hy vọng từ giờ tôi không phải dính dáng đến anh ta nữa. Nhưng nghĩ lại thì cũng rất khó. Chừng nào Klao vẫn ở dưới sự bao bọc của ngài hầu tước, con trai của ngài ấy chắc chắn sẽ còn vây quanh tôi.

Xúi quẩy thật mà! Thời gian dần trôi cho đến lúc chiều muộn, tôi lấy hết can đảm xin quay về phủ, lấy cớ có thuốc cần về uống đúng giờ. Ngài hầu tước cho phép hồi phủ mà không hề phản đối. Tôi liền đưa tay lên vái chào tạm biệt rồi quay lại nhìn người đã dẫn mình đến.

"Xuống chờ dưới phủ trước đi. Phi có chuyện cần thảo luận với phụ thân một lát"

P'Phop nói. Thế là tôi bước xuống phủ và chờ ở bên dưới theo lời dặn. Giữa lúc đang đứng nhìn chim nhìn cây, tôi cảm nhận được ánh mắt của đám nô tỳ đang nhìn mình. Khi tôi quay lại liền bắt gặp ánh mắt của những tỳ nữ đang nhìn tôi một cách thẹn thùng. Tôi chỉ có thể đáp trả bằng nụ cười gượng và nhanh chóng ngoảnh mặt đi.

Khi nào P'Phop mới chịu xuống đây. Tôi bị nhìn đến nỗi khó chịu rồi đấy nhé! Qua khoảng chừng năm phút, bóng dáng của người mà tôi đang càm ràm cuối cùng cũng bước xuống từ phủ và rủ tôi về. Tôi vội đi theo P'Phop, tâm trí lâng lâng vì sắp được tách ra khỏi người này.

"P'Phop không cần đi đưa ta đến phủ cũng được, để nô tỳ chèo thuyền đi theo là đủ rồi", tôi vội lên tiếng. Khi chúng tôi đến bến thuyền thì đường ai nấy đi thôi. Tôi không muốn ở gần cái máy phát hiện nói dối sống này nữa.

"Phi đã bảo nô tỳ của ngươi rằng sẽ đưa về đến tận phủ rồi thì phải làm theo lời đã nói" Anh ta quay đầu lại nhìn tôi, hàng lông mày rậm hơi nhướng lên.

"Hay ngươi không muốn ở gần Phi dù chỉ là chốc lát?"

"Đâu có! Thì tại thấy lúc sáng Phi làm việc về mệt mệt, ta mới muốn Phi mau chóng được nghỉ ngơi vậy thôi", tôi nhanh chóng bẻ lái, dù trong lòng muốn hét lên [Đúng rồi đó, tôi không muốn ở gần anh nữa], nhưng làm sao nói ra được kia chứ.

"Nếu vậy Phi có thể cho rằng ngươi không muốn ở gần Phi là bao"

Đối phương tiếp tục phát ra tiếng cười khe khẽ trong cổ họng, đôi mắt sắc bén nhìn tôi bằng ánh mắt mà tôi nhìn không thấu trước khi rướn người lại gần, khiến tôi nuốt khan một ngụm nước bọt.

"Hới! Khoan đã! Định... định làm gì?", tôi lắp bắp lên tiếng, chân bước lùi về sau, trong khi P'Phop vẫn không ngừng tiến tới. Tôi lùi dần đến khi hết đường lui, chân như khuỵu xuống ngồi lên gian đình, bị dồn ép vào góc như bị chiếu tướng, trong khi cơ thể to lớn ngày càng tiến lại gần.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong giây lát. Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy như thể thời gian trôi chậm lại một cách kỳ lạ. Khi được nhìn mặt ở khoảng cách gần thế này, tôi phải thật lòng thừa nhận rằng P'Phop thực sự rất đẹp trai. Hơn nữa, tính cách hào hoa phong nhã càng khiến chàng trai này tràn đầy sức hút nam tính.

"Klao"

Chất giọng trầm dễ nghe nhẹ nhàng cất tiếng thì thầm. Lại một lần nữa đôi mắt đen láy ấy làm tôi xao động, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ thường. Đó là một cảm giác quen thuộc khó diễn tả, nhưng nó mơ hồ đến nỗi tôi không thể nắm bắt được.

"Chuyện...chuyện gì?"

"Có chiếc lá vướng trên tóc ngươi"

Anh ta duỗi tay ra nhặt giúp chiếc lá khô nhỏ từ trong tóc. Tôi chợt nhận ra bản thân đã nhìn anh ta chằm chằm tới nỗi quên chớp mắt, vội quay đầu sang hướng khác, bối rối hắng giọng vài ba lần.

"Cảm ơn ạ"

"Không có gì"

Anh ta cất bước lùi ra xa. Tôi đưa tay lên tự chỉnh lại mái tóc của mình trong khi vội vã bước xuống thuyền mà không quay lại nhìn đối phương.

Chịu đựng chút nữa thôi Nakhun ơi, về đến phủ là không cần gặp cái bản mặt của tên này nữa rồi!

Nhưng hy vọng của tôi đã tiêu tan khi thuyền neo đậu ở gian đình bến thuyền. P'Phop làm vẻ mặt như bị chóng mặt và không chịu về phủ của mình, rồi bước theo tôi lên phủ, kêu ca bảo đói bụng, gần đến thời gian dùng bữa tối rồi nên xin gửi gắm cái bụng ở phủ này một bữa. Tôi vô cùng muốn cự tuyệt, nhưng anh ta đã nói đến vậy rồi, nếu tôi vẫn có ý định đuổi anh ta về thì chắc sẽ trông vô cùng mất lịch sự, nên bữa tối hôm nay mới có vị khách không được chào đón ngồi cạnh dùng cơm cùng.

"Mắm ớt vị nhạt quá"

Giọng của cái người đang ăn chực nhà người khác vang lên, chê thức ăn bằng gương mặt vô cảm. Tôi ngó qua bên cạnh, thấy Sai, vợ của Chuoi, người đã nấu bữa ăn này đang sa sầm mặt. Thấy thế, tôi liền vội vàng bênh vực.

"Chính ta là người ra lệnh cho nô tỳ chế biến thức ăn cho nhạt đó. Ta không thích mùi vị quá đậm"

"Là thế sao? Ngươi thay đổi nhiều quá. Khi còn nhỏ, ngươi thậm chí còn ăn cay giỏi nữa kìa"

Giọng nói đều đều nghe như đang nói về chuyện thời tiết, nhưng ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy dò xét. Tôi hít một hơi thật sâu, đối mắt với anh ta và trả lời

"Con người luôn luôn thay đổi. Có ai là mãi mãi như lúc ban đầu chứ"

"Công nhận"

Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên. Tôi quay lại với đĩa của mình, đẩy nhanh tốc độ, đút hết thức ăn vào miệng để còn mau chóng quay về phòng ngủ một mình.

"Cảm ơn vì bữa ăn này"

Hai mươi phút cuối cùng của bữa tối mà tôi cảm giác như đã hai mươi giờ đồng hồ. Tôi bước qua, thấy P'Phop đang rửa tay, nhanh chóng nở một nụ cười tươi khi anh ta quay lại.

"Thế để ta tiễn P'Phop đến chỗ bến thuyền. Nhanh đi thôi ạ"

"Đợi đã, Phi có chuyện cần nói với ngươi"

Câu nói đó làm tôi suýt chút phát ra tiếng thở ra thật mạnh, nhưng may là đã kịp kiềm lại.

[Vẫn chưa! Vẫn chưa chịu đi nữa. Có chuyện gì sao không nói trong lúc ăn đi chứ trời!]

"P'Phop có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

"Dù phụ thân không định hỏi ngươi, nếu như không phải ngài thấy rằng thời gian qua đã xảy ra những chuyện gì..."

Tông giọng nghiêm trọng của người con trai lớn tuổi hơn khiến tôi có linh cảm kỳ lạ. Tôi nhìn vào mắt anh ta, thấy rằng đối phương trông nghiêm túc hơn bao giờ hết.

"Ngươi gặp chuyện với bọn lưu manh nhiều lần rồi, mặc dù bọn chúng vẫn chưa gây hại gì. Nếu phủ này ở xa tầm mắt của phụ thân và Phi, tôi tớ cũng ít nữa, có xảy ra chuyện gì đột ngột cũng không kịp báo cho đại phủ. Phi tham khảo ý kiến phụ thân rồi, thống nhất rằng ngươi nên chuyển đến ở phủ của phụ thân đi thôi"

"HẢ!", tôi hét lên, lờ mờ thấy một điềm báo kinh hoàng đang vẫy gọi trước mặt. Ở riêng, không chung nhà, P'Phop đã liên tục đến bắt lỗi như thế rồi, nếu phải sống chung dưới một mái nhà, tôi chắc chắn sẽ bị giám sát mọi động thái cho xem.

"Khoan đã! Ta không-"

"Không nên làm trái lệnh trưởng bối đâu nhé. Thời gian qua ngươi gây chuyện đủ rồi" Ánh mắt anh ta kiên định, rõ ràng không có ý nhượng bộ.

"Ta sẽ không gây chuyện nữa, sẽ tu dưỡng bản thân, không buông thả, không gây chuyện với ai hết. Ta hứa!", tôi vội vàng chụm ba ngón tay xin hứa, nhưng người nghe không hề có ý định thỏa hiệp.

"Ngươi trở thành kẻ thù của bọn lưu manh rồi, không biết chừng ngày nào đó bọn chúng sẽ đến tận đây kiếm chuyện. Ngăn chặn trước tốt hơn đi giải quyết hậu quả chẳng phải sao?"

"P'Phop, bọn chúng chắc không-"

"Ai nào biết trước tương lai. Phụ thân muốn bảo vệ ngươi. Đừng từ chối lòng tốt của trưởng bối chứ" Người nói không chịu nghe dù chỉ một chút. Tôi bĩu môi, thầm rên rỉ trong lòng khi nghe P'Phop quay sang ra lệnh

"Thằng Chuoi, mày nhanh chân đi thu dọn vật dụng cá nhân của Khun Klao mang đến phủ cha ta. Tao sẽ dẫn chủ mày về phủ trước, những đồ khác để ngày mai quay lại lấy sau"

"Vâng ạ"

Chuoi đáp lời rồi nhanh chóng biến mất vào lấy đồ trong phòng tôi. P'Phop ngoái đầu lại nhìn, thấy biểu cảm như thể thế giới sắp sụp đổ của tôi, đôi mắt sắc bén như thể trở nên lấp lánh rạng rỡ hơn.

"Nhanh về phủ của CHÚNG TA thôi nào, kẻo chốc nữa trời tối"

Anh ta cười tủm tỉm trước khi dẫn đường xuống phủ. Tôi siết chặt nắm đấm, to tiếng chửi rủa trong lòng:

[Ờ, thời gian qua xin lỗi nhé thằng Thee, lần này tao chịu tin chuyện số mệnh cũng được! Hiện giờ số mệnh tao mẹ nó xúi quẩy gì kinh thế không biết!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top