Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER I: BLIND

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nọ, William tỉnh dậy và không nhìn thấy gì hết.

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn đó là: mình hẳn là đang nằm mơ. Nên hắn quay lại ngủ tiếp.

Lần thứ hai hắn tỉnh lại, Will vẫn không thể nhìn thấy gì, nhưng hắn nghe được rõ ràng có một giọng nói ở bên ngoài. Thực ra thì là một vài. Nghe như tiếng cãi nhau vậy. Hắn muốn đưa tay lên để xoa đầu.

Đó là lúc hắn phát hiện ra mình không thể.

Tay của hắn nặng trĩu. Will kinh hoàng nhận ra, hông phải chỉ mỗi cánh tay, mà là toàn cơ thể của hắn đều tê liệt. Hắn không cảm thấy đau, chỉ là không cử động được. Cảm giác giống như khi bạn bị bóng đè, bạn nhận thức được mọi thứ xung quanh nhưng không thể nhúc nhích nổi.

Và rồi Will nhớ ra mọi thứ.

———-

William Riddleton – một thần đồng âm nhạc sinh trưởng trong một gia đình thượng lưu khá giả. Mười tuổi đã có chuyến đi công diễn toàn cầu đầu tiên. Mười hai tuổi là lần đầu độc diễn trước mặt hội đồng âm nhạc quốc tế. Mười lăm tuổi thắng lớn với những bản nhạc dẫn đầu các bảng xếp hạng. Thành công nối tiếp thành công. Công danh ngày càng cao vút. Hắn muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền. William ở ngưỡng tuổi 25 giống như là một ông hoàng không bao giờ có thể bị lật đổ vậy.

Cho đến một ngày hắn nhận ra mình không thể viết nhạc được nữa.

Giống như là một cuộn phim đầy âm thanh sống động và màu sắc đã đến hồi kết, Will cảm thấy cuộc đời hắn chậm lại. Mọi thứ xung quanh bắt đầu phai dần thành những mảng xám ngoét như không nền cuối cùng của một bộ phim xi nhê. Hắn không còn cảm thấy bất cứ gì nữa. Hắn không còn nghe được những nốt nhạc nữa. Hắn… trống rỗng.
Hội chứng kênh bán nguyệt vượt trội (SCD) – đó là những gì mà bác sĩ nói với hắn sau một buổi trị liệu dài dằng dặc. Cụ thể là hắn sinh ra với chứng hyperacusis – một hội chứng khiến người mắc phải cực kì nhạy cảm với âm thanh đến mức những tiếng động bình thường xung quanh họ cũng có thể khiến cho người bệnh thấy quá ồn ào và mất tập trung. Lí do tại sao đến bây giờ thì mới phát bệnh Will hơn ai hết biết rất rõ: là do bố mẹ hắn.

Từ nhỏ Will đã có khả năng nghe rất vượt trội so với những người bình thường khác. Đương nhiên điều này cùng với bộ óc thông minh của hắn đã gieo vào đầu ông bà Riddleton cái kì vọng rằng con trai mình sẽ trở thành một thứ gì đó phi thường. Và với tiền bạc của mình, họ gần như xây dựng cả một xưởng thu thanh trong căn dinh thự Riddleton, nơi mà mọi thứ được cách âm tuyệt đối và cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Sau đó ở những buổi hòa nhạc hắn tham gia, tất cả đều rất im lặng. Khi bản nhạc cất lên, đó là thứ âm thanh duy nhất hắn nghe thấy. Là âm thanh duy nhất hắn cần tập trung. Giai điệu là thứ đã dẫn lối hắn. William chưa bao giờ biết đến gì ngoài giai điệu.

Và rồi một ngày, ngẫu nhiên như cách nó đến với cuộc đời của hắn, giai điệu kia biến mất. Tất cả những gì còn lại chỉ là thứ âm thanh hỗn độn. Tiếng người. Tiếng xe cộ. Tiếng đồ vật. Tiếng cãi cọ. Tiếng khóc lóc. Tiếng cười ngặt nghẽo…
Những âm thanh vô nghĩa.

Will không còn nghe ra được giai điệu kia nữa. Hắn đột nhiên giống như một người điếc, điếc giữa muôn vàn âm thanh cứ tọng vào não hắn. Hắn muốn gào lên bảo cả thế giới im đi. Hắn mù quáng đi tìm thứ giai điệu kia quay trở lại. Nhưng tìm không được. Không sao tìm được giữa một biển âm thanh vô nghĩa.

Từ khi nào, men rượu đã len lỏi vào trong đời hắn. Chúng giống như một làn hương độc địa, ẩn vào trong từng nếp áo, thấm vào da thịt, dần dần khiến người ta phát nghiện mà không dừng lại được. Hết chén này đến chén khác. Hết chai này đến chai khác. Hắn uống, uống và tiếp tục uống. Số giờ hắn tỉnh tảo còn ít hơn số giờ hắn say, vả lại khi hắn tỉnh, cũng là lúc hắn sẽ lại tiếp tục đi tìm men rượu để say. Thứ chất lỏng cay nồng nhấn chìm đi mọi giác quan, làm tê liệt mọi cảm xúc, đem lại cho hắn ảo ảnh của sự yên bình giả tạo. Will uống rượu, chỉ để chạy trốn thứ âm thanh tạp nham kia, chặn chúng lại, buộc chúng phải im lặng. Xong rượu cũng cắt đứt hắn với thế giới bên ngoài, giống như những bức tường cách âm mà cha mẹ hắn đã dựng lên vậy.
Giống như một kịch bản phim dở tệ, hắn uống rượu, và lái xe. Sau đó hắn tỉnh dậy ở bệnh viện. Will biết, hắn không phải là chưa tỉnh hẳn hay bị bóng đè.

Hắn đã mất đi thị lực của mình.

————-

Elise thề, cô sẽ đấm vào mặt thằng cha bác sĩ trước mặt nếu gã không dẹp sang một bên.

“Tôi. Cần. Vào. Gặp. Em. Tôi.” – cô gằn mạnh từng chữ. Nữ giám đốc đang rất mệt sau chuyến bay thẳng từ Los Angeles đến London và tâm trạng của cô đang xấu cực độ. Cô không nghĩ mình sẽ kiềm chế được sự giận dữ của mình bây giờ. – “không phải ca phẫu thuật đã kết thúc từ vài tiếng trước rồi hay sao!? Ông còn định giữ tôi ở bên ngoài này đợi đến bao giờ nữa!?”

Người bác sĩ dường như không hề mảy may trước thái độ của Elise. Điều này khiến cô càng điên tiết hơn. Những móng tay được cắt tỉa cẩn thận đã bắt đầu găm vào lòng bàn tay đến phát đau. Nhìn cô như sắp lao tới đấm chết người đàn ông trước mặt vậy. Cũng may mắn cho người bác sĩ làm sao khi ngay lức đó ông ta bắt đầu nói:

“Xin cô bình tĩnh cho. Anh Riddleton đã qua cơn nguy kịch. May mắn rằng chiếc xe chỉ tông vào lề đường chứ không rơi xuống vách đá hay va vào các phương tiện đang lưu thông khác. Anh ấy chỉ bị gãy tay trái và có thể đi lại khó khăn trong một vài tháng. Không có gì không thể phục hồi được. Điều đáng lo nhất bây giờ là thị lực của anh Riddleton mà thôi.”

“Thị lực của em tôi bị làm sao!?”

“Một lần nữa tôi phải nhấn mạnh rằng, anh Riddleton may mắn không bị chấn thương nặng vùng đầu. Xong cú va chạm vẫn để lại tác động lên dây thần kinh thị giác của anh ấy, kèm theo cả nồng độ cồn rất cao trong máu của anh Riddleton. Chúng tôi tin rằng ảnh hưởng lên dây thần kinh thị lực cùng việc cồn phá hủy các cơ quan đề kháng của anh ấy làm chặn lượng máu lưu thông lên nhãn cầu, gây ra tình trạng mù tạm thời…”

Mọi thứ bác sĩ nói đều ù đi. Tất cả những gì Elise nghe được là em trai cô đang bị mù.

Bác sĩ nói chán, cuối cùng cũng để cô vào phòng bệnh. Cảnh tượng Will nằm trên giường và bị trói xuống bằng một đống dây dợ lằng nhằng nối với đủ các loại máy khiến Elise phát bệnh. Cô quay mặt đi, nhưng không kịp ngăn tiếng nức nở bật ra khỏi cổ họng:

“Elise?”

Will chớp mắt. Hắn không nhìn thấy gì cả, nhưng hắn có thể nghe được. Hắn đoán tiếng ồn vừa nãy là tiếng chị gái mình cãi nhau với bác sĩ. Làm gì còn ai khác. Bố mẹ hắn sẽ không đến, họ quá sợ hãi phải nhìn vào một thứ thất bại. Ám ảnh với thành công là một loại tân bệnh ăn sâu vào cốt tủy của nhà Riddleton mà.

Elise nhìn em trai của mình, nhanh chóng bước đến cạnh giường bệnh. Đôi tay từng lướt trên những phím đàn trắng muốt của hắn nay bọc kín trong băng gạc. Đôi mắt đã từng sáng ngời đầu sức sống giờ đã mất đi ánh sáng của nó. Cô gạt đi nước mắt, dùng hết sự cứng rắn của một người đã lăn lộn trên thương trường quá nhiều, che giấu đi cảm xúc bi thương của mình. Giấu được nước mắt, nhưng không giấu được sự run rẩy trong giọng nói:

“Sao chú biết chị đến?”

Will biết Elise đang khóc. Hắn cố để đùa ra một câu:

“Tại tôi bị tiếng khóc như lợn chọc tiết của bà hồi bà rủ tôi xem phim drama máu chó ám ảnh đấy. Không quên được.”

Elise gượng cười, trách đùa một câu:

“Còn đùa được chắc còn khỏe lắm. Xem ra chị bay từ L.A đến London phí công rồi.”

Will bĩu môi:

“Xì, sắp lên thành chủ tịch tập đoàn bất động sản lớn nhất Hoa Kì rồi mà còn tiếc rẻ vài đồng bạc vé máy bay à. Bà chị ngày càng keo kiệt đấy.”

“Học từ thằng em chứ ai.”

Khóe môi của Will nhếch lên một chút, sau đó nhanh chóng trùng xuống. Hắn nói, giọng run rẩy:

“Elise…tôi không nhìn thấy gì cả…”

Elise áp tay mình lên mặt Will. Bàn tay cô ươn ướt. Là nước mắt. Hắn đang khóc.

Elise cũng khóc. Cô chỉ có thể liên tục lập đi lập lại:

“Không sao đâu…mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…không sao đâu…”

Là cô đang an ủi hắn, hay đang cố tự an ủi bản thân?

————–
Một tuần sau, Will xuất viện. Hắn không quay về căn hộ penthouse ở London của mình, thay vào đó chuyển về căn dinh thự ngoại ô bên hồ mà Elise đã mua tặng mừng sinh nhật 18 tuổi của hắn. Nơi này tách biệt với khu dân cư, yên tĩnh và ít người. Nó có lẽ sẽ giúp cho đầu óc hắn thanh thản hơn và sự hồi phục cũng sẽ nhanh hơn. Hắn cố tự chấn an mình như thế.

Elise không thể đi cùng hắn. Cô phải quay về L.A để hoàn thành công việc của mình. Will hiểu và không níu kéo. Một điều hắn ghét hơn cả tình huống hiện tại bây giờ có lẽ là sự thương hại.
Ngày hắn chuyển đến, căn dinh thự đã có người đến trước. Những người này được thuê đến để dọn dẹp căn dinh thự và giữ nó sạch sẽ trong khoảng thời gian nó không được dùng. Cứ định kì một tuần họ sẽ đến dọn dẹp một lần. Vì thế khi Will đẩy chiếc xe lăn của mình đi vào phòng khách, không khí trong nhà vẫn tươi mát chứ không hề có mùi ẩm mốc.

Những người hầu bắt đầu bê đồ của hắn lên phòng. Theo trí nhớ của mình, Will vẫn có thể lờ mờ nhận ra được mọi lối đi trong căn nhà, và cả những căn phòng. Hắn lường tượng ra cách mọi thứ nên được sắp đặt, và sau đó chỉ đạo những gia nhân kia. Chưa đầy một ngày mọi đồ đạc đã được chuẩn bị tươm tất xong. Điều duy nhất bây giờ Will cần làm đó là đợi người chăm sóc riêng của hắn đến.

Will tự đẩy chiếc xe lăn đến chỗ mà hắn biết chiếc giường sẽ được kê. Hắn quờ quạng, sờ được mấu của chăn bông mềm mại. Will sau đó hít một hơi, tự dùng lực hai tay đẩy người, chật vật leo lên giường. Hắn ngồi dựa lưng vào đống gối mềm mại phía sau, đột nhiên muốn nổi điên mà tàn phá mọi thứ xung quanh mình. Xong đôi chân im lìm như gỗ đã nhắc nhở hắn về thực tại tàn nhẫn rằng đến cả việc này hắn cũng không làm được. Will chỉ có thể tức giận vơ lấy cái gối nhỏ bên cạnh, ném thẳng đến trước mặt, không quan tâm mình sẽ làm vỡ thứ gì. Chúa ơi, hắn mong nó sẽ làm vỡ thứ gì đó.

Một vài tiếng lộp bộp rơi lên sàn nhà, kèm theo tiếng sột soạt. Chiếc gối hẳn đã chạm vào giá sách và làm vài cuốn rơi ra. Will vớ lấy cái gối khác, định tiếp tục nhằm vào chỗ kia mà ném, ném cho đến khi cả cái giá sách đổ xuống thì thôi.

“Hmm, anh không nên làm thế. Những cuốn sách đó dù sao cũng rất tốt, không nên làm hỏng chúng.”

Một giọng nói xa lạ vang lên. Will cứng người, xong nhanh chóng thả lỏng:

“Cậu là người điều dưỡng Elise cử đến?”

Giọng nói kia có vẻ ngạc nhiên:

“Anh có thể nghe thấy tôi?”
Will cau có. Hắn nghiến răng:

“Tôi bị mù, chứ không bị điếc.”

“Hmm…xin lỗi. Khó mà biết người bị tai nạn như anh có bị hỏng thứ gì ngoài não ra không.”

Will càng tức giận hơn. Hắn cảm thấy bị sỉ nhục. Elise thực sự mướn một kẻ như thế này hay sao!?

“Ra ngoài!

“Jesus,” – giọng người kia khiến Will cảm thấy cậu đang khoanh tay nhìn hắn và đảo mắt như cách một bà mẹ làm với một đứa trẻ đang khóc lóc đòi ăn kem vậy  – “rồi rồi. Tôi biết rồi. Anh là người nóng tính. anh sẽ thụi vào mặt tôi nếu tôi còn chọc tức anh thêm nữa, nên tôi đi ra đây. Dù sao tôi cũng tự tiện vào đây mà không gõ cửa. Xin lỗi nhé.”

Sau đó hắn cũng không rõ người kia có thực sự đi hay không. Sàn nhà để tránh Will ngã và tự làm mình bị thương nên được lót thảm lông rất dày. Đến cả đế cao gót có đi qua đi lại thì cũng không nghe ra được tiếng động nào hết. Tức là kể cả người kia có đã đi ra hay chưa thì Will cũng không tài nào biết được. Cậu có thể đã biến khỏi căn phòng. Cậu cũng có thể đang đứng ở một góc và nhìn chằm chằm hắn đợi Will làm ra trò gì đó ngu ngốc. Urghhh, hắn ghét cái sự không rõ ràng này. Có lẽ hắn nên bảo Elise thay một điều dưỡng mới và đuổi quách tên trả treo này đi cho xong.
Đột nhiên một thứ lạnh toát áp lên má hắn khiến Will giật bắn người. Hắn lập tức gạt thứ kia ra, chửi ầm lên:

“Cậu làm trò quái gì vậy!?”

Người kia dửng dưng đáp lại:

“Thì nhìn anh cứ thở phì phò, mặt thì đỏ bừng hết cả lên như con trâu điên ấy. Tôi tưởng anh bị thiếu nước, mà thiếu nước dễ làm người ta cáu, nên là tôi cho anh chai nước lạnh nè.”

Will tức giận theo hướng giọng nói vươn tay ra, bắt lấy cổ tay người kia. Một chút nước từ trong chai theo chuyển động mạnh bạo mà bị đổ ra ngoài, chảy dọc xuống cánh tay hắn. Hắn siết chặt cổ tay mềm mại mảnh khảnh trong tay mình, gằn giọng:

“Đừng bao giờ chạm vào tôi bất ngờ như vậy nữa, không thì lần tới thứ cậu ăn trong một tháng sẽ không phải là bánh mì đâu mà là súp lỏng đấy.”

Người kia im lặng một lúc. Will thầm đoán là cậu đang nén đau. Sau cùng, cậu mới nói:

“…đã biết. Tôi sẽ không làm như vậy nữa.”

Will buông lỏng cánh tay ra:

“Tốt. Giờ thì đưa tôi chai n-…”

Lần này là nguyên một dòng nước lạnh tạt vào hắn.

Will đưa tay lên vuốt mặt, giận dữ gầm lên:

“Sao cậu dá-!!!”

“Không trực tiếp chạm vào anh bất thình lình còn gì.”

Will vươn tay, muốn kéo tên kia xuống đấm cho một trận ra trò. Xong hắn có quờ quạng bao nhiêu thì cũng không túm được cái gì cả. Tên khốn đó đã lượn rồi cũng nên.

Hắn phải bảo Elise đuổi cổ tên này đi ngay mới được.

Nghĩ là làm, Will lập tức sờ vào trong túi áo trước ngực, lôi ra chiếc điện thoại di động của mình. Để tiện cho việc dễ liên lạc, chiếc điện thoại này là một con “cục gạch” đời cổ, có rơi từ tầng ba xuống cũng sẽ không vỡ, dùng bàn phím cổ điển, chỉ có ba chức năng chính: nghe, gọi, và phát nhạc. Một kẻ mù thì cũng không cần gì nhiều hơn thế cả.

Hắn bấm số khẩn cấp, gọi cho số điện thoại duy nhất trong danh bạ của mình. Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, thậm chí nhanh đến nỗi giống như người đó đang đợi điện thoại của hắn vậy. Will cũng không lằng nhằng, lập tức đưa ra yêu cầu:

“Elise, tôi muốn thay người điều dưỡng.”

Đáp lại hắn là một giọng ngạc nhiên:
/Chú chắc chứ? Người điều dưỡng vừa mới đến thôi mà…?/

Không đợi cô nói hết, WIll đã cắt ngang:
“Gã điều dưỡng này dám xúc phạm tôi. Gửi người nào dễ bảo hơn đến ấy.”

/ Thôi nào WIll, không phải có người có thể đối đáp lại với chú sẽ vui hơn là một đám người hầu chỉ biết im lặng làm việc hay sao?/

Will trước sau không đổi, vẫn cứng rắn nói:

“Thay người đi”

Đầu dây bên kia chuyền ra tiếng thở dài của Elise. Hắn biết cô rất bận, và hắn ghét phải làm phiền cô, nhưng một khi Will đã quyết định điều gì thì hắn khó mà thay đổi được nó. Điều này hơn ai hết, Elise hiểu rõ vô cùng. Vì thế cô đành xuống nước:

/ Được rồi, chị sẽ sắp xếp…/

Will mở mắt, uể oải ngồi dậy. Mọi thứ xung quanh hắn vẫn tối đen. Hắn cũng không biết bây giờ là sáng hay tối nữa. Kí ức của ngày hôm qua giống như dừng lại sau đoạn nói chuyện với Elise, mọi thứ còn lại đều trôi qua trong một sự mờ ảo.  Khó mà tỉnh táo được khi bạn không thể tự làm bất cứ thứ gì, thậm chí đến cả việc xuống ăn tối. Will nằm ườn trên giường, tự hỏi mình có nên quay lại ngủ tiếp không khi mà rõ ràng bây giờ thời gian chỉ là một khái niệm tương đối đối với hắn.

Một tiếng “soạt” lớn vang lên. Will theo phản xạ nhắm mắt, và rồi hắn nhận ra là kể cả rèm cửa có được kéo ra thì bây giờ hắn cũng có nhìn được ánh sáng mặt trời đếch đâu mà chói mắt nữa. Xong trong sự bực bội của mình, giống như số phận quyết tâm chơi khăm hắn, một giọng quen thuộc phát ra từ phía âm thanh cái rèm bị kéo:

“Dậy thôi nào, trời sáng rồi.”

Will trợn mắt, gầm lên:

“Sao cậu vẫn ở đây !?”

Người điều dưỡng phiền phức kia đáp lại. Chúa ơi, WIll kể cả có mù thì cũng có thể đọc ra giọng cười trong câu nói của cậu nhé:

“Well, Elise nói rằng nếu tôi không sửa cách cư xử của mình với anh thì cô ấy sẽ đuổi tôi. Tôi sau đó thuyết phục cô ấy rằng mình sẽ làm tốt hơn, nên cô ấy quyết định giữ tôi lại. À, cô ấy cũng nói rằng mình sẽ tuyển thêm người đến đây để giúp, nên nếu anh không thích tôi thì cũng ổn thôi, tôi sẽ không quấy rầy anh 24/7 đâu."

Nói đoạn, cậu chợt thốt lên như nhớ ra điều gì quan trọng lắm:

"À đúng rồi, tên tôi là Dylan. Nhỡ anh có bị làm sao thì nhớ gào to lên nhé. Tôi thề sẽ đến ngay.”

Will vẫn chưa hết bực, hắn gào lên:

“Tôi không cần cậu giúp.”

“Well. cho đến khi những người mới đến thì chỉ có tôi và anh trong cái dinh thự này thôi đấy. Anh có chắc là mình tự đi vệ sinh được trong cái tình trạng này không?”

Nói đoạn, giống như thực sự sợ Will sẽ nổi điên, giọng của Dylan mềm xuống:

“Thôi được rồi, không trêu anh nữa.” – Will có thể cảm thấy một bàn tay vén chăn sang một bên. – “Tôi giúp anh ngồi vào xe lăn, sau đó muốn đuổi việc tôi cũng chưa muộn hmm?”

Sau câu nói kia Dylan có vẻ rất nghiêm túc làm việc của mình. Cậu không thô bạo luồn hai tay mình vào gáy WIll như hắn nghĩ (hắn đoán là vì Dylan không đủ sức. Will thuộc dạng cao và khá chắc người mà theo hắn thấy khi nắm lấy cổ tay cậu thì Dylan có vẻ nhỏ con), thay vào đó cậu chỉ kéo một bên tay hắn để Will tự lết ra mép giường. Sau đó Dylan mới bắt đầu từ từ ôm lấy thắt lưng Will, hướng hắn từ giường ngồi xuống chiếc xe đẩy:

“Đó, anh làm tốt lắm.”

Will thầm thấy đỡ khó chịu vì Dylan không coi hắn như một con rối để bê nhấc tùy ý, mà để hắn hầu như chủ động trong khi cậu chỉ định hướng. Hắn ghét việc bị điều khiển, và nếu cậu thực sự làm mọi thứ cho hắn thì Will sẽ không bao giờ nắm được hết phương hướng trong nơi này, điều mà sớm muộn gì hắn cũng sẽ phải làm.

Chiếc xe bắt đầu chuyển động, vang lên sau lưng hắn là giọng của Dylan:

“Bên giường vừa nãy là bên phải. Anh chỉ cần tiến chừng hai bước thẳng, bốn bước trái là có thể vào phòng vệ sinh nha.”

Will nghe thấy tiếng cửa mở rất khẽ, sau đó chiếc xe đẩy của hắn hẫng mất một nhịp. Hắn đoán vậy là họ đã tiến vào phòng vệ sinh. Dylan tiếp tục hướng dẫn:

“Vào phòng vệ sinh chỉ cần đi thẳng 4 bước là đến bồn rửa mặt, sau đó rẽ phải 4 bước nữa là bồn tắm. Nếu không thích tắm bồn anh có thể rẽ trái 3 bước là vào buồng tắm vòi sen nha. Thứ tự mọi thứ từ trái sang phải luôn là dầu gội, dầu xả, sữa tắm, sữa dưỡng thể. Anh nhớ rồi chứ?”

“Thế còn khăn mặt và khăn tắm?” – Will hỏi lại.

“Hai thứ đó thường sẽ được gấp và đặt ngay cạnh giỏ đựng dầu gội hoặc ngay cạnh bồn rửa mặt, anh không cần phải lo đâu. Những thứ còn lại như bàn chải cũng được đặt ở giá cố định cạnh bồn rửa mặt luôn. Ồ, nhưng nếu muốn cạo râu thì nhất định phải gọi tôi đấy.”

Dylan sau đó hướng tay Will lên bệ đá hoa cương lạnh toát, không để hắn quờ quạng cũng không dí ngay cây bàn chải vào tay Will. Thay vào đó cậu ân cần hướng hắn đến chỗ để những vật dụng cá nhân kia, rồi từ từ điều khiển bàn tay hắn bóp ra một lượng kem đánh răng vừa phải:

“Đó, giờ anh có thể tự lo cho bản thân rồi.”

Khóe môi Will nhếch lên:

“Và cậu thì có thể biến ra ngoài rồi đấy.”

Will là một kẻ thù dai. Đừng tưởng giả vờ giả vịt ôn nhu có thể khiến hắn quên cái cách đối xử của cậu hôm qua.

Xong không những không tức giận, Dylan thực sự buông cổ tay Will ra:

“Được rồi, nhưng có chuyện gì thì nhớ gọi to tên tôi lên đấy.”

Will đợi sau khi hắn nghe được cánh cửa đóng lại, mới bắt đầu chải răng. Hắn làm mọi thứ thật chậm rãi và từ từ. Chúa ơi, trong bệnh viện tất cả những gì hắn có thể làm để vệ sinh răng miệng của mình là thứ nước súc miệng có vị như xà phòng của người già. Hắn nhớ kem và bàn chải đánh răng quá đi mất. Will sau đó bỏ qua việc cạo râu, thay vào đó đi đến chỗ bồn tắm. Sau một vài lần quờ quạng, Will cũng nắm được thành của bồn tắm. Hắn lần ngược lại thành bồn, cảm nhận được tay vặn nước. Will vặn thử cả hai vòi, nhanh chóng nhớ được vòi trái là lạnh phải là nóng. Trong khi xả nước đợi bồn đầy, hắn cũng bắt đầu cởi bỏ y phục trên người. Hơi khó khăn một chút, nhưng hắn không thể cứ bực mình vì việc nhỏ mãi được. Cởi y phục xong, Will thò tay xuống bồn tắm. Nước vừa vặn  gập đến 2/3 thành bồn. Cái bồn không quá sâu, hắn có thể thoảng mái ngả lưng mà không sợ chìm. Hít một hơi, tên tóc vàng bám cả hai tay vào thành bồn tắm rồi đu người lên, đặt đôi chân giống như là đá nặng của mình vào trong cho đến khi hắn thấy mình ngồi trên thành bồn. Sau đó, Will trượt xuống.

Nước ấm bao lấy cả người hắn, xoa dịu những thớ cơ mệt mỏi của WIll. Hắn đưa tay sờ lên mặt mình, nhận ra râu dưới cằm cũng đã mọc lởm chởm, khó chịu vô cùng. Xong tự tôn của hắn không muốn hắn gọi Dylan quay lại. Chết tiệt, đúng ra hắn nên cạo râu trước khi vào đây mới đúng. Bây giờ chẳng lẽ lại lết ra?

Cũng không còn cách nào khác…
Nhưng mà hắn chưa kịp thực hiện ý định ngu xuẩn kia thì cửa phòng vệ sinh đã mở ra:

“Anh có sao không tôi thấy anh ở trong đấy khá l-….oh!”

Sau đó là một tiếng đóng cửa mạnh bạo.
“Xin lỗi! Tôi không biết anh đang tắm!!”

Will nhíu mày. Sau đó hắn nhớ ra rằng mình đang nhoài người để với lấy cái xe lăn, và như thế hẳn là người kia phải nhìn được thấy hầu như toàn bộ cơ thể của hắn rồi.

Đột nhiên hắn lại có ý định muốn trêu cái người đang mắc cỡ kia. 

“Này, vào đây! Tôi cần cậu giúp!”

Đáp lại hắn là một giọng lắp bắp, hơi khó nghe do bị cánh cửa chặn lại: 

“Đ-đâu có! Tôi thấy anh ổn mà!!”

“Cậu bảo tôi không nên tự cạo râu còn gì! Well, tôi muốn cạo râu và rửa mặt.”

Đáp lại Will là sự im lặng toàn tập. Hắn tự hỏi có phải mình đã khiến người kia tức giận rồi bỏ đi hay không. Ý nghĩ làm cuộc đời của Dylan khốn khổ để trả đũa cậu vì vụ hất nước ngày hôm qua khiến Will khoái trá. Xong hắn chưa cao hứng được lâu thì cánh cửa kia lần thứ hai đã mở ra, lần này còn khẽ hơn lần trước. Nếu không phải vì hội chứng của mình, có lẽ Will đã không nghe ra được.

“Đ-được rồi. Tôi sẽ giúp anh.”

Will di chuyển người, dựa lưng vào thành bồn tắm nghe tiếng người kia lạch cạch một hồi, sau đó không lâu thì thấy một bàn tay man mát áp lên mặt của mình. Chủ nhân của bàn tay đó nâng cằm hắn lên cao. Will cũng chủ động ngửa cổ ra sau, mái tóc vàng kim ướt bọt xà phòng được vuốt gọn khỏi khuôn mặt anh tuấn. Hắn thấy người kia giống như chần chừ, sau cùng mãi mới đưa chổi lông quét lên cái cằm góc cạnh của Will một lớp kem mỏng. Lớp kem mang theo mùi hương dễ chịu, ngay lập tức khiến da hắn mát lạnh. Sau khi đã phủ kín cả nửa dưới của khuôn mặt Will, Dylan mới bắt đầu cẩn thận đặt lưỡi dao cạo râu xuống. Một tay còn lại của cậu giữ ở yết hầu của hắn, không đủ mạnh để làm ngạt đường thở, nhưng không quá nhẹ để khiến Will cảm thấy nhột. Cậu chỉ đơn giản là để tay ở đó, ngăn không cho Will cựa quậy, sợ vô tình cắt vào thịt hắn.
Will nuốt nước bọt. Hầu kết của hắn chuyển động lên xuống, cọ vào da tay mềm mại của Dylan. Từng chút một lớp kem được cạo đi, vô cùng cẩn trọng và nhanh nhẹn. Khi bàn tay đặt trên yết hầu của hắn rời đi cũng là lúc lớp kem được cạo sạch. Trên đỉnh đầu của Will truyền đến một tiếng cười khẽ:

“Huh, nếu không nhìn như người rừng thì anh cũng đẹp trai ra phết đấy chứ nhỉ.”

Will nhíu mày, lập tức ngồi thẳng dậy:

“Được rồi, biến ra ngoài đi.”

Dylan cười lớn:

“Mới thế đã dỗi rồi. Thôi nào, để tôi rửa mặt cho anh, coi như là xin lỗi nhé?”

“Để cậu lần thứ hai tạt nước vào mặt tôi ư? Không, không cảm ơn.” – Will lười biếng quay đầu theo thói quen hướng về phía có giọng nói. Đôi mắt màu vàng đục của hắn chớp chớp – “vả lại có gì ngăn cản việc cậu sẽ không dìm chết tôi cơ chứ?”

Đáp lại hắn là giọng giận dỗi của Dylan. Will không cần phải nhìn thấy cũng biết người kia đang bĩu môi:

“Anh thiếu niềm tin vào người khác quá đấy.”

“Do cậu quá khả nghi thôi.”

Xong dù nói thế, Will vẫn ngẩng mặt lên:

“Thôi được, coi như tôi tin cậu vì cậu đã không cắt cổ tôi lúc cạo râu. Đừng có làm trò gì ngu ngốc đấy.”

“Không thì anh làm được gì c-!”

Chưa kịp nói hết câu, cổ tay Dylan đã bị người kia bấu chặt đau điếng. Will một tay cầm cổ tay Dylan, tay còn lại cầm con dao cạo râu vốn để gần đó lên đặt vào ngay chỗ động mạch của cổ tay cậu, mỉm cười:

“Lúc cậu đặt con dao xuống, tôi có thể nghe thấy nó được đặt ở đâu. Cứ gọi nó là chứng bệnh đi, nhưng tôi thực sự rất thính. Không cần dùng đến mắt, tôi vẫn có thể nghe thấy mọi động tĩnh của cậu đấy.”

Nói đoạn hắn buông cổ tay Dylan ra, nhưng vẫn cầm con dao gập. Will dùng cả hai tay vuốt ve, tưởng tượng ra hình ảnh lưỡi dao trong đầu, sau đó thu gọn nó lại vào lòng bàn tay:

“Được rồi, giúp tôi rửa mặt.”

Lần này là hai bàn tay mát lạnh áp lên má hắn. Tay của Dylan dịu dàng đến lạ, và có vẻ như cậu rất giỏi trong việc này. Những ngón tay thon dài nhanh chóng đem da mặt của Will mát xa đến thoải mái. Xem ra tên này cũng không tệ. Will đang định mở mồm ra khen thì...

…. một gáo nước dội thẳng vào mặt hắn.

“Oopps, trời ạ anh mở mồm ra làm gì chứ?”

Will phun ra một ngụm nước, giận dữ gầm lên:

“Dylan cậu chết chắc rồi!!”

—————–

Rốt cục thì Will cũng đếch làm được gì.
Thứ nhất, hắn bị mù. Thứ hai, Dylan di chuyển nhanh vô cùng (hoặc có thể vì Will không nhìn thấy gì nên cậu né rất là dễ). Thứ ba là sau một hồi cáu loạn lên thì Will cũng nhận ra là hắn vẫn cần cậu để có thể ra khỏi bồn tắm.

Chết tiệt.

Tên tóc vàng bực bội ngồi trên chiếc xe lăn, mặc cho người kia lau người rồi mặc quần áo cho hắn. Will cứ lì mặt ra, đếch nói gì cả. Mà Dylan thì cũng rất chuyên tâm vào công việc của mình. Mãi đến khi mặc xong toàn bộ quần áo cho hắn rồi, cậu mới nói:

“Này, anh dỗi tôi đấy à?”

Will im lặng, không thèm đáp lại.

“Này, tôi xin lỗi mà. Lần sau sẽ không tạt nước nữa đâu.”

Nói đoạn một cái khăn ấm phủ lên đầu Will:

“Để tôi lau khô tóc cho a-…”

“Khỏi cần.”

Will gằn giọng, hất tay người kia ra. Hắn ghét cái cảm giác bất lực và bị khinh thường này. Ghét Dylan vì cậu giám coi hắn như một đứa trẻ. Ghét bản thân vì hắn thật vô dụng. Tên tóc vàng tự đẩy xe lăn ra khỏi phòng tắm, sau đó tự lau khô tóc cho mình. Hắn cầm cái khăn, muốn quăng nó đi một góc thật xa rồi bắt Dylan đi nhặt lại, xong nghĩ lại thì hành động đó chả khác gì một đứa trẻ giận dỗi là bao. Thế là Will lại gấp cái khăn lại rồi đặt bừa nó lên tủ cạnh giường.

“Này, đừng có như thế chứ.” – theo sau hắn là giọng lí nhí của Dylan – “xin lỗi vì đã đùa quá đà. Tôi không có ý muốn xúc phạm anh đâu.”

“Cậu đi ra ngoài đi. Tôi muốn ở một mình.”

“Will-…”

“Ra ngoài!!”

Sau một hồi lâu không nghe thấy Dylan trả lời, Will nghĩ hắn đã đuổi được cậu đi rồi. Tên tóc vàng ngồi sụp xuống ghế, chán nản. Trông hắn giống như một quả bóng xì hơi vậy. Will có thể cảm thấy đang rút dần đi khỏi thân xác này của hắn từng ngày. Cơ thể của hắn sau tai nạn đã không còn cảm nhận được từ thắt lưng đổ xuống nữa. Bác sĩ nói có khả năng hồi phục, xong với tình trạng này cái nói đó ngày càng giống như một câu an ủi. Tâm trạng xấu đi theo từng ngày của hắn chắc chắn là không giúp ích gì cả. Will lắng tai nghe, tìm kiếm một âm thanh trong không gian quá đỗi tĩnh lặng. Đáp lại hắn chỉ là tiếng sóng biển xô vào bờ đều đều nhàm chán, không có nhịp điệu. Căn dinh thự này được xây ở rìa biển trên một mỏm đá không quá cao, cạnh một cái hồ. Đi xa hơn nữa về hướng cái hồ là rừng rộng lớn, tiến về phía mỏm đá trèo xuống đất ở dưới là biển xanh.

Tiếng sóng vẫn đều đều vỗ vào bờ. Đột nhiên Will nhớ đến khoảng không vô định ở dưới đáy biển sâu. Ở đó chỉ có bóng tối. Mọi âm thanh đều bị nhấn chìm. Không có tiếng cười, không có tiếng khóc, thậm chí còn không nghe được sóng biển. Yên tĩnh. Im lặng. Vô tận. Tuyệt đối.

Hắn tự hỏi khi hắn kết thúc cuộc đời của mình, mọi thứ có giống như thế hay không.

————-
Những người điều dưỡng mới mà Elise thuê đến vào buổi trưa.

“Ngài William? Ngài ở đâu vậy?”

Will lờ mờ tỉnh dậy. Hắn đã ngủ quên trên xe lăn thì phải. Chúa ơi, tên tóc vàng than thở, xoay khớp cổ cứng ngắc của mình. Hắn thèm được đứng lên duỗi người quá đi mất.

“Tôi ở trên này!”

Sau câu nói của hắn là rất nhiều tiếng bước chân. Hắn đoán là phải có hơn hai người đang đi lên đây. Người có giọng nữ vừa gọi hắn là người đầu tiên mở cửa. Cô tự giới thiệu:

“Tôi là Ace. Theo cùng tôi là Yoko và Mina. Chúng tôi là nhóm điều dưỡng được cô Elise thuê để chăm sóc ngài.” – Ace vừa nói xong thì một vật gì đó được đặt vào tay của Will. Hắn nhanh chóng nhận ra đó là cái mề đay có khảm huy hiệu của gia tộc Riddleton – “đây là vật cô Elise bảo chúng tôi mang đến để làm chứng.”

Will cầm chiếc mề đay, cảm nhận độ nặng của nó, nhanh chóng xác định được đây là mề đay thật làm từ vàng ròng. Chỉ có những người thân tín của nhà Riddleton mới được đưa cho những trước mề đay này. Will trả lại mề đay cho Ace, đơn giản nói:

“Cô biết nấu nướng chứ?”

“Đương nhiên thưa ngài!”

“Vậy bắt đầu làm đồ ăn trưa đi, tôi đói rồi.”

“Chúng tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!”
Sau đó ba người nữ hầu lại vội vã kéo nhau ra ngoài, để lại Will một mình. Trong lúc hắn đang không biết làm gì giết thời gian đợi đến trưa thì một giọng quen thuộc khác vang lên từ đằng sau lưng hắn:

“Tôi đoán vậy là anh không cần tôi nữa rồi nhỉ?”

Will nhăn mày, không thèm trả lời người kia. Dylan thở dài:

“Vẫn dỗi à? Gì mà thù dai thế.”

Nếp uốn trên lông mày tên tóc vàng càng sâu hơn. Hắn định bảo cậu cuốn gói ra khỏi dinh thự luôn đi thì bị một âm thanh khác dừng lại. Một âm thanh nhỏ và thanh thoát, rơi vào giữa khoảng lặng của căn phòng.

Tiếng của phím đàn piano.

“Ahh, tôi nghe nói anh là nhạc sĩ đại tài. Thật muốn nghe anh biểu diễn.” – thêm một vài nốt nữa vang lên. Dylan chắc chắn không phải tay mơ, cậu biết mình đang làm gì. – “tôi rất muốn nghe anh đánh thử một bản. Thật đáng tiếc khi không còn cơ hội đó.”

Sau câu nói của cậu là rất nhiều nốt nhạc. Chúng hợp với nhau thành một thứ giai điệu diệu kì, vừa thân thuộc lại vừa xa lạ. Will có thể tượng tượng được những ngón tay lướt thoăn thoắt trên phím đàn của người kia. Trong một khoảnh khắc, hắn ngây người. Giai điệu. Thứ Dylan tạo ra là một giai điệu.

Và rồi tiếng nhạc dừng lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top