Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER III: Memories

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bước tiếp theo của quá trình trị liệu là việc tập đi.

Lạy chúa, nó khó kinh khủng khiếp. Will cảm thấy hắn giống như một đứa trẻ vậy. Trong tình huống này có lẽ điều đó không sai lắm. Chân hắn cứ nhũn ra như hai cọng bún, và run bần bật khi hắn cố cất bước. Hắn không thể nhấc chân như người bình thường mà không thấy mình sắp ngã sấp mặt về phía trước, và việc lê chân như một đứa 5 tuổi ở khu thương mại giả vờ mình đang trượt tuyết cũng không khá khẩm hơn là bao. Tệ hơn là cứ sau 5 bước thì Will lại phải dừng lại vì cơn đau không chịu nổi từ các dây thần kinh. May mà Yoko và Ace vẫn luôn kiên nhẫn làm hai cái nạng sống cho hắn, không thì Will đã lết trên sàn từ lâu rồi.

Will không bao giờ nghĩ hắn sẽ nói điều này, nhưng hắn chưa thấy cảm giác thành tựu gì như việc đi được ra ngoài hiên sau của khu dinh thự bây giờ. Lúc nhận giải cũng không.

“Cảm ơn nhé các cô” – Will phẩy tay, mệt mỏi trượt khỏi sự nâng đỡ của hai nữ hầu gái, đổ người xuống cái ghế sô pha mà Ace đã kê ra từ trước. – “Vào trong nhà lấy dùm tôi tách trà và mấy quyển sách với. Tôi sẽ hít thở không khí trong lành ở biển một chút.”

“Bất cứ điều gì ngài muốn, ngài William.” – Ace nhanh chóng đáp lại.

Sau đấy là một quãng lặng chỉ còn tiếng sóng rì rào.

Thẳng đến khi không còn trà trong tách nữa và một nửa cuốn “moby dick” đã được đọc xong, Will mới dừng lại. Xung quanh hắn chỉ có tiếng của những con sóng xô vào nhau, xô vào đá, xô vào bờ. Gió biển lướt qua những lọn vàng kim mang theo hơi muối thấm vào từng nếp áo, mặn chát. Bình lặng vô cùng. Will nhắm mắt, hàng mi dài đổ bóng trên gò má trắng mịn. Hắn gần như có thể tượng tượng ra được sắc xanh của biển cả....

Đột nhiên Will thấy thật mệt mỏi. Mi mắt hắn trĩu xuống giống như có sức nặng ngàn cân đặt lên đó vậy. Hắn tự nhủ mình sẽ chỉ chợp mắt một lúc thôi. Ace và Yoko vẫn đang trong căn bếp gần đó. Khi nào bữa trưa hai người sẽ ra gọi hắn dậy.

Will ngủ. Và hắn mơ.

————

Xanh. Một màu xanh đến ngút ngàn tầm mắt, hòa lẫn với một vài nét trắng từ những bọt sóng đánh vào bờ. Một thanh niên ngồi trên một mỏm đá, cách mặt nước một khoảng ngắn đến nỗi có thể thò chân xuống mà đung đưa được. Mà thực chất thì chàng thanh niên đó đang làm thế đây. Ống quần âu xắn đến đầu gối, hai chân đạp nước văng tung tóe khắp nơi. Cậu có vẻ như chẳng để ý, vì tay cậu còn đang mải hí hoáy viết gì liên tục.

Cậu nên để ý. Cậu đáng lẽ đã thực sự không nên làm trò trẻ con đó.

Một thứ gì đó bám lấy mắt cá chân của cậu. Cho rằng đó là một cọng rong biển không may mắc vào, cậu mặc kệ nó. Cho đến khi thứ kia, hay những thứ kia, bắt đầu quấn lấy hai chân của cậu, nam thanh niên mới dừng việc viết lách lại. Cậu nhìn xuống, định đá mấy thứ rong biển phiền phức đó đi….

….chỉ để nhìn vào sinh vật đẹp nhất cậu từng thấy.

Nam thanh niên giống như bị dính phải bùa mê, đột nhiên không nói được gì. Nếu não bộ của cậu hoạt động đúng theo cách của nó thì bây giờ cậu đã tự hỏi tại sao lại có một nam nhân cởi trần ngâm mình dưới biển nhìn mình chằm chằm rồi. Nhưng đôi mắt của người kia giống như là thôi miên, nó mang sự quyến rũ một cách lạ thường. Người đó rất đẹp. Rất rất đẹp. Nam thanh niên vươn tay ra muốn chạm vào thứ tạo vật hoàn mĩ trước mặt…

Nó mỉm cười, phô ra hàm răng sắc như những lưỡi dao không thuộc về loài người:

“Ngươi sẽ là bữa ăn ngon đấy.”

“Aaaaaaaaaaaaa!!!!!”

Nam thanh niên lúc này mới lấy lại sự tỉnh táo của mình. Cậu dùng hết sức bình sinh muốn bỏ chạy, nhưng nhận ra cái thứ mà cậu tưởng là rong biển kia lại đang siết lấy chân của cậu, không sao thoát ra khỏi. Cậu quẫy và đạp, nhưng thứ kia trơn tuột và khỏe vô cùng. Và rồi nó siết chặt hơn, siết đến nỗi cậu tưởng như hai chân của mình sắp gãy đến nơi thì dừng lại. Sinh vật kia nghiêng đầu:

“Ta quên mất là con người khá…mỏng manh.”

Nam thanh niên thở hồng hộc. Thứ kia vẫn siết lấy chân cậu, nhưng đã nới đủ lỏng để cậu không thấy đau nữa. Và đột nhiên trời đất đảo lộn. Không phải, là cậu bị treo ngược lên mới đúng. Sinh vật kia vươn tay lên, chạm ngón trỏ với móng vuốt sắc nhọn của nó vào má cậu:

“Này, nói gì đi chứ?”

“N-ngươi…ngươi là cái gì!?”

Sinh vật kia đảo mắt:

“Thế mà ta cứ tưởng ngươi thông minh cơ. Thôi ta đoán là ta ăn ngươi vậy.”

Đến khi nam thanh niên nhìn như sắp chết vì vỡ tim đến nơi thì con thủy quái mới phá ra cười. Nó đặt cậu ngồi ngay trở lại bằng…

“Đấy là xúc tu đấy à?”

“Ồ? Có chuyện gì xảy ra với việc sợ chết rồi thế?”

Cái xúc tu khổng lồ kia thu lại rút xuống đáy biển. Sinh vật kia để hai cẳng tay lên bờ, tò mò nhìn nam thanh niên. Trông nó lúc này không khác con người một chút nào. Một con người vô cùng đẹp trai. Nó cười, đống răng sắc như dao cạo nhe ra:

“Ngươi nên thấy may vì ta no rồi đấy. Ta cũng muốn làm mấy bữa khác ngoài tôm cá thủy hải sản lắm.”

Nam thanh niên không quan tâm lý do nó tha sống cho cậu là gì. Cậu đứng dậy, co giò bỏ chạy.

—————

“…liam! William!!”

Will giật mình tỉnh dậy. Hắn lắc đầu, nhăn nhó xua đi ngón tay đang chọc vào má hắn đầy phiền phức. Giọng của Dylan vang lên, có chút buồn cười và lo lắng:

“Anh mơ cái gì mà lông mày cứ xoắn tít cả vào nhau thế kia!?”

Hắn mơ cái gì? Một đoạn đối thoại chẳng ra đâu vào đâu giữa một con Ursula đẹp trai với một cậu thanh niên, cả hai hắn đều không nhớ mặt sau khi tỉnh dậy. Có lẽ hắn nên bớt đọc mấy cái thần thoại về biển đi thì hơn.

Bên cạnh hắn Dylan nhắc:

“Bữa trưa xong rồi đấy. Tôi không nhấc anh đi một mình được đâu.”

“Rồi rồi, bình tĩnh.”

Tốt hơn hết là không nên nhớ mấy cái giấc mơ kì lạ này.

—— ——-

Will ngồi trước cái piano, những ngón tay thon dài lướt trên từng phím đàn trắng muốt. Chậm rãi. Quá chậm rãi. Chậm đến mức mỗi nốt vang lên đều phả vào không trung một lúc lâu, rung động giống như ai vừa ném sỏi xuống mặt hồ yên ả. Những âm thanh rời rạc và nặng nề.

Và rồi hắn nện cả mười đầu ngón tay của mình xuống. Cây đàn vang lên một tiếng như ai đó vừa nổ súng. Như thứ gì đó vừa bị đập vỡ. Những âm thanh sô vào nhau giận dữ, rồi tản ra vào xung quanh, ong ong. Khó chịu.

Will không còn đánh được đàn nữa.
Không có một cảm xúc gì hết. Những âm thanh xung quanh hắn đã che mờ đi tất cả những giai điệu hắn từng nghe, từng biết. Bây giờ tất cả những gì trong đầu Will là tiếng sột soạt của Ace đang lau hành lang sau cánh cửa phòng. Tiếng gió đập vào cửa sổ. Tiếng cửa sổ đập vào khung cửa. Tiếng ồn ào của sóng. Chết tiệt, cái cửa sổ chết tiệt đó. Will muốn phát rồ với nó mất.

“Trông anh không ổn lắm nhỉ?”

Dylan nói, và sau đó thì Will chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” khẽ. Và đột nhiên mọi thứ lại trở nên im ắng. Không còn tiếng gió ù tai, không còn tiếng sóng sô bồ, không còn gì cả. Và hắn nhận ra mình cũng ghét sự im lặng chẳng kém. Will thở dài:

“Chơi lại bản nhạc hôm trước đi.”

“Anh nói gì cơ?”

Will quay người, nghiêng đầu ý bảo Dylan đến lại gần hắn. Phải đến khi người kia hỏi lại hắn vừa nói gì Will mới nhận ra là cậu chỉ cách hắn một cánh tay thôi. Hắn theo hướng âm thanh, kéo Dylan đứng lại gần mình hơn, đủ gần để hắn có thể mệt mỏi ngả đầu vào vùng bụng của cậu. Hai bàn tay man mát đưa lên, luồn qua những sợi vàng kim trên đầu Will, nhẹ nhàng vuốt ve từng lọn tóc. Dylan bật cười, nhưng không đẩy hắn ra. Cậu nói:

“Có chuyện gì với anh vậy? Tự nhiên thích chơi trò cún con à?”

“Im đi” – Will gằn giọng – “tôi đau đầu, thế thôi.”

“Có lẽ anh đừng phá nát cây đàn bằng những ngón tay tồi tệ của mình thì anh sẽ không đau đầu đâu.”

Will im lặng. Không đọc được cảm xúc trên mặt hắn là gì. Tức giận? Bị xúc phạm? Đau khổ? Buồn bực? Hắn khép lại hai mắt, rốt cục mệt mỏi lập lại:

“Chơi một bản nhạc đi.”

“Tôi biết nhiều bản piano lắm. Anh phải cụ thể bản nào thì tôi mới biết được chứ.”

“Bản nào cũng được.”

Người kia thở dài, xong vẫn chiều theo yêu cầu của Will. Cậu rời đi, thay vào đó ngồi bên cạnh Will trên chiếc ghế băng. Will im lặng ngồi dịch sang một bên. Không lâu sau, tiếng nhạc êm ái của bản giao hưởng ánh trăng vang lên. Hắn thả mình vào giai điệu, hoàn toàn mất hết sự tập trung vào môi trường xung quanh. Và rồi trước khi hắn biết, Will đã thiếp đi.

————

Bầu trời xanh biếc, điểm thêm những cánh hải âu trắng thi thoảng lại lượn qua vài vòng. Nước biển còn xanh hơn, một màu xanh ngút tầm mắt được điểm bằng sắc trắng của những bọt sóng xõa tung. Thế rồi trong những sắc lam ấy, một ánh vàng chợt sáng rực lên. Một sinh vật với sắc đẹp sánh ngang thần Apollo xuất hiện. Nó có mái tóc vàng kim rực rỡ tựa ánh mặt trời, đôi mắt lấp lánh hơn bất cứ vàng bạc châu báu nào của bảy đại dương, và khuôn mặt đẹp hơn bức cứ bức tượng nào mà một nghệ nhân tài ba có thể chạm khắc ra được. Sinh vật ấy hiện tại đang nhàn rỗi ngồi trên mỏm đá không cao lắm sát biển. Nó đang chờ xem liệu nhân loại với mái tóc nâu bồng bềnh hôm trước kia có quay lại không. Chắc là không đâu. Làm gì có kẻ nào ngu đến nỗi tự dâng mình cho miệng thủy quái kia chứ. Có khi giờ cậu đã chuyển nhà rồi cũng nên. Đi đến một nơi nào đó thật xa biển.

Đấy sẽ là một lựa chọn khôn ngoan.

Leviathan – thủy quái. Đó là tên mà nhân loại gọi giống loài của nó. Nó thì đếch quan tâm nhân loại gọi mình là gì. Đến khi nhân loại chết hết thì nó vẫn sẽ tồn tại thôi. Bọn chúng gọi nó là thần biển hay quỷ biển thì kệ chứ.

Trong mắt thủy quái, nhân loại cũng chỉ là một loại đồ ăn khác. Một loại đồ ăn…thú vị hơn một chút. Xong, đồ ăn thì vẫn là đồ ăn mà thôi.

Nó không hiểu tại sao mình lại thả chàng thanh niên hôm nọ đi mà không ăn cậu ta ngay lúc đấy. Nó cam đoan là máu cậu ta sẽ ngọt hơn bất cứ loại rượu vang nào mà con người ca tụng và da thịt cậu ra sẽ mềm mại hơn bất cứ thứ gì hắn đã ăn. Thật đáng tiếc khi một con mồi ngon như vậy lại chạy trốn.

Có lẽ vì nó thích tiếng nhạc phát ra từ nhà cậu ta. 

Chàng thanh niên đó mới chuyển đến căn dinh thự xây ở mép biển. Cậu ta là một “nhà soạn nhạc”, nó nghĩ thế, vì lúc nào cậu ra cũng lúi húi viết gì đó và tiếng nhạc thì gần như không bao giờ ngừng. Nó thích âm thanh đó. Đã rất lâu rồi nó không nghe thứ gì sống động như thế. Nó muốn đến gần hơn để nghe cho rõ, và rồi một ngày nó quyết định sẽ gặp mặt chàng thanh niên kia để xem có thứ gì đặc biệt ở cậu ta không.
Và ngày đó là ngày hôm qua.

Well, cậu ta dễ thương hơn đám nhân loại nó hay thấy một tí.

Thế là hôm nay nó lại mò lên chỗ tảng đá này, mò luôn cả mấy cái xúc tu màu vàng kim khổng lồ lên, bám dính vào chỗ tảng đá chờ xem người kia có quay lại không. Nếu không thì nó sẽ vào thẳng nhà cậu tìm luôn.

Mấy cái cửa gỗ đấy tuổi gì đòi ngăn một con leviathan.

Cũng may cho mấy cái cửa gỗ đấy là thanh niên kia quay lại thật. Cậu còn cầm theo một tập giấy bút nữa. Tên thủy quái không biết nên khen cậu dũng cảm hay chửi cậu ngu nữa. Nó cũng bị giằng xé giữa việc thấy mừng vì cậu quay lại hay thấy buồn cười vì cậu dám đối mặt với một con thủy quái bằng đống giấy bút vô dụng kia. Sau cùng, nó chỉ tò mò hỏi:

“Ngươi quay lại thật à? Hôm qua ngươi bỏ chạy nhanh lắm cơ mà?”

Thanh niên kia lập tức trợn ngược mắt nhìn nó, đôi mắt màu lam ngơ ngác, trong veo như nước biển. Thật đẹp. Nó thích sắc lam đó.

Sau một hồi giống như tự trấn an mình xong rồi, cậu thanh niên kia mới có dũng khí mở mồm ra trả lời nó:

“N-ngươi sẽ không ăn ta chứ?”

“Cái đó còn tùy thuộc” – thủy quái nhe răng ra cười, những chiếc răng nhọn hơn bất cứ lưỡi dao nào. Câu thanh niên kia lập tức lùi lại một bước.

Nó nhìn cậu ta sợ đến nỗi sắp bỏ chạy thật rồi mới thêm vào:

“Nhưng không, hôm nay ta sẽ không ăn ngươi.”

Thanh niên kia thở phào nhẹ nhõm, vai cậu lỏng đi trông thấy. Cậu sau đó ngồi xuống, lôi tập giấy ra, lúi húi viết lên đó cái gì đấy. Thủy quái nhướn mày, tò mò hỏi:

“Ngươi đang ghi chép gì thế?”

“À, là list câu hỏi ta muốn hỏi ngươi”

Cậu nhìn nó, hai mắt long lanh hẳn lên, chứa bao nhiêu là tò mò. Lần đầu tiên trong đời mình thủy quái nhìn thấy vật gì màu lam đẹp và trong đến thế. Có lẽ viên đá sapphire đẹp nhất nó từng thấy cũng không thể sáng bằng. Nó suy nghĩ một lát, rồi nói:

“Ngươi biết là kể cả ta có trả lời những câu hỏi này thì bọn chúng cũng không tìm ra và bắt được ta mà, đúng không?”
“Ta không có ý định bắt ngươi. Chỉ…ghi lại thôi. Tò mò ấy mà.”

“Ồ” – con thủy quái cười, chống một tay lên cằm. – “và liệu câu hỏi đầu tiên ta có thể giải đáp là gì đây?”

Cậu thanh niên mở mồm định nắm bắt cơ hội, xong chợt thấy chân mình có gì đó lành lạnh ươn ướt quấn lấy. Rất nhanh thứ kia đã leo đến bắp đùi cậu, rồi tiến đến cuốn quanh cả chiếc eo nhỏ. Cậu thanh niên lắp bắp:

“N-này…ngươi..ngươi có thế bảo mấy cái xúc tu của ngươi bỏ ta ra được không?”

“Không.” – con thủy quái trả lời dứt khoát, kéo cậu lại gần mình hơn.

“Thực sự?”

“Ừ” – nó kéo cậu thêm một chút nữa, kéo đến khi mặt mình sát mặt cậu.

“Là ngươi không muốn hay đám…xúc tu này có lí trí riêng?”

“Hmmm…” – thủy quái vuốt cằm ra vẻ suy nghĩ. Sau đó nó đưa tay của mình nâng cằm cậu lên, nói bằng một giọng trầm thấp khiến bất cứ kẻ nào nghe được cũng rùng mình, vì sợ hãi hoặc phấn khích .

“Ta không biết. Cả hai.”

Cậu thanh niên nuốt xuống một ngụm nước bọt. Đôi mắt vàng kim của thủy quái khẽ liếc xuống nhìn theo cử động của trái yết hầu trên cần cổ thanh mảnh, rồi rất nhanh quay trở lại nhìn cậu. Sắc vàng trong mắt nó nóng rực, vừa ma mị vừa nguy hiểm. Giống như những đồng vàng của kho báu dưới đáy biển sâu, dù khó lấy cỡ nào cũng có người sẵn sàng bỏ mạng vì nó. Cậu rùng mình, nhớ đến những truyền thuyết về tiên cá và đám thủy thủ. Cậu hỏi:

“Lúc nãy ta thấy ngươi ngâm nga gì đó…”

“Ồ?” – hai mắt thủy quái sáng lên, nó có vẻ khá phấn khích. – “ngươi nghe được? Tai thính đấy.”

“…ta thích giai điệu đó. Đó là tiếng nói của mĩ nhân ngư đấy à?”

Thủy quái đờ ra một lúc, rồi nó phá ra cười:

“Ôi trời ạ, ngươi đúng là thú vị đấy.”

Nói đoạn nó dịch chuyển ra sau một chút nữa, cả khối cơ thể thân trên cơ bắp cũng run lên vì cười. Cậu thanh niên thoáng chốc quên mất là tên kia đã đủ xa để cho cậu đỡ ngượng hơn. Thay vào đó cậu nhíu mày:

“Ngươi cười cái gì!?”

“Nếu ta mà nói tiếng “mĩ nhân ngư”…” – nó thôi không cười ngặt nghẽo nữa, nhưng khóe môi thì vẫn nhếch lên. Một ngón tay với móng vuốt đen tuyền vươn ra, chỉ vào mắt cậu thanh niên. -
“…thì ngươi mù từ lâu rồi. Đấy là lí do tại sao bọn ta săn được nhiều thuyền bè như thế.”

Nhân loại trước mặt nó chợt đỏ mặt dữ dội. Cậu vùi mặt mình vào hai lòng bàn tay, cố che đi sắc hồng ửng trên hai gò má. Nó nhíu mày:

“Có chuyện gì à?”

“K-không có gì…”

Cậu không thể thú nhận rằng mình vừa bị quyến rũ, mà đếch phải do bùa mê, bởi một con bạch tuộc được.

————–

Khi Will tỉnh dậy, hắn đã nằm trên giường từ lúc nào.

Dylan chắc hẳn đã nhận ra việc hắn ngủ gật và đưa hắn lên giường, sau đó đi cùng đám Ace làm việc nhà. Căn phòng nay đã thiếu đi tiếng đàn, yên tĩnh và ảm đạm. Will ngồi dậy, theo thói quen vươn vai…

….và đụng trúng một thứ gì đó bên cạnh đầu hắn.

Hắn tò mò, theo bản năng với lấy thứ kia để vào lòng mình mà sờ nắn. Là một …cái hộp? Một cái hộp nhỏ, với khá nhiều hoa văn chạm trổ trên đó. Và theo những gì hắn sờ được, những hoa văn đó cũng rất tỉ mỉ. Bất cứ ai tạo ra nó hẳn phải là một nghệ nhân xuất sắc.
Hắn rốt cục sờ được một cái chốt. Will kéo cái chốt ra, mở nắp hộp lên. Lập tức một tiếng nhạc êm ái lan tỏa ra khắp căn phòng.

Một chiếc hộp nhạc.

Tên tóc vàng nhíu mày. Ai lại để một chiếc hộp nhạc ở đây? Nó chắc chắn không phải của hắn và không có lí do gì xuất hiện trên phòng của hắn. Will đang thắc mắc thì vừa vặn lúc đó Ace tiến vào, mang theo hai cái nạng:

“Ngài William đến giờ dùng bữa t-…oh! Chúng ta có gì ở đây thế này?”

Will nhíu mày:

“Cô để nó ở đây trong lúc tôi ngủ à?”

“Không thưa ngài”_- chiếc hộp nhạc được nhấc khỏi tay Will một cách cẩn thận. Ace có lẽ đang xem xét nó. – “thật kì lạ, tôi tìm thấy nó trong đống đồ cũ ở dưới tầng hầm. Có lẽ tôi nên cất n-…”

“Không cần đâu” – Will ngăn Ace lại – “tôi khá thích giai điệu của nó. Để nó lại đi.”

Ace do dự, xong rốt cục vẫn đặt lại hộp nhạc vào tay Will. Hắn đóng nắp lại, rồi để nó lên chiếc tủ cạnh giường một cách ngay ngắn như trước. Will sau đó quay ra, nhận lấy đôi nạng từ tay của Ace đi xuống phòng ăn.

Suốt cả dọc đường đi Ace im lặng. Cô tự hỏi rằng thế quái nào cái hộp nhạc đó lại ở đây được trong khi rõ ràng tối hôm qua coi đã lau nó và để lại trong tủ kính dưới tầng 1?

——————-

Sau 3 tuần, Will đã không còn cần đến nạng để đi lại nữa. Nửa thân dưới của hắn có vẻ đã hồi phục hoàn toàn. Mọi vấn đề bây giờ chỉ còn là thị lực.

Will đang ngồi trong thư phòng đọc sách, bên cạnh hắn là Dylan. Cậu dựa lưng của mình vào người Will, trên tay có lẽ cũng đang cầm một thứ gì đó như là tạp chí hay tiểu thuyết gì đó, giở sột soạt. Người điều dưỡng trẻ đã tạo thành thói quen, dường như rất thích dựa người vào Will. Mà hắn thì cũng không phiền, cứ để kệ cậu như vậy, lại càng khuyến khích Dylan đem hắn thành cái gối dựa bất cứ lúc nào. Cả hai người đều tập trung vào thế giới của riêng mình, vào sự tĩnh lặng của tâm trí.

“Ngài William ngài có thấy mấy lọ mực ở đâu không?”

Không gian tĩnh lặng nhanh chóng bị Ace làm gián đoạn. Nữ hầu gái mở cửa bước vào, giọng nghe có vẻ rất gấp gáp:

“Ôi trời ạ, sau khi dọn kho xong tôi nhớ là mình đã để mấy lọ mực đó vào thùng các tông để vứt đi rồi mà giờ lại không thấy nữa. Nó mà vỡ ra thì to chuyện…”

Bên cạnh Will, Dylan cười khúc khích:

“Hắn làm gì với mấy lọ mực đó chứ? Hắn có nhìn thấy cái mẹ gì đâu.”

Will nhíu mày, đang định mở mồm móc máy Dylan thì Ace xen vào. Nữ hầu gái nhanh chóng xin lỗi vì sự vô ý của mình:

“Tôi xin lỗi, tôi không có ý gì cả. Ngốc nghếch làm sao, ngài cần gì mấy lọ mực đó chứ…có lẽ là Mina đã lấy chúng đi để viết lách gì đó rồi. Để tôi đi hỏi cô ấy.”

Rồi cũng nhanh như lúc cô xuất hiện, Ace biến mất. Tiếng cánh cửa đóng lại khẽ đến mức Will phải lắng tai mới nghe được. Bỗng chốc không gian lại chuyển về lặng như tờ. Ấy là cho đến khi Dylan cất tiếng nói:

“Dạo gần đây…có gì đó không đúng với căn nhà này.”

Will nhướn mày, mất hoàn toàn tập trung vào cuốn sách:

“Ý cậu là sao?”

“Ý tôi muốn nói về…tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu nữa. Có lẽ là sau khi chúng tôi bắt đầu dọn dẹp căn hầm ở dưới nhà. Anh biết đấy, vì người chủ trước đây của ngôi nhà này mất tích một cách đột ngột, đa số những đồ của ông ta bị cất dưới hầm và căn nhà bỏ hoang trong nhiều năm, cho đến khi nó được mua lại bởi nhà Riddleton. Đống đồ dưới đó đều đã rất cổ lỗ sĩ. Chúng tôi phân ra rất nhiều thứ để vứt đi và giữ lại, xong dường như những thứ đồ đó luôn bị xáo trộn. Đồ đạc trong nhà cũng thỉnh thoảng bị dịch chuyển mà không ai biết. Thậm chí nửa đêm còn có rất nhiều âm thanh quỷ dị.”

Nói đoạn, Dylan dừng lại. Cậu dường như đang phải cố ép mình nói ra điều tiếp theo, giọng cậu chần chừ và ngắc ngứ:

“Sau vụ trộm vừa rồi, Ace và Yoko đã tăng cường cảnh giác và đi lùng sục. Nhưng họ không tìm thấy bất cứ kẻ đột nhập nào. Tôi nghi ngờ…trong căn nhà này còn có người thứ 6.”

Will im lặng. Lần này không còn là sự im lặng dễ chịu yên ả nữa, mà giống như một hình đá đè nặng lên cả hai người thì đúng hơn. Không khí trong căn phòng chợt đặc quánh lại, tưởng như có thể dùng dao cắt được. Một sự ngột ngạt khó chịu bao trùm lên của hai người…

“Hahahahahahahahahaha”

...cho đến khi Will phá ra cười. Cười sặc sụa. Cười không ngừng nổi. Ở bên cạnh hắn, Dylan nghiến răng ken két. Cậu giận giữ đấm cho hắn mấy cái vào vai (dù biết là hắn đếch đau đâu), gào lên:

“Anh cười cái gì hả!?”

“Ý cậu là…xem nào…có lẽ hồn ma của người chủ cũ quay về và ám chỗ này chăng?”

“Đồ chết tiệt nhà anh!! Tôi nghiêm túc đấy, không tin anh cứ hỏi Ace xem. Mỗi lần sau bữa ăn và sau khi các cô ấy đã dọn dẹp hết bàn ăn của anh, sẽ luôn có một bộ chén đĩa nào đó thần kì được bày ra. Giống như có một vị khách thứ 6 vậy đã dùng bữa xong vậy. Chắc chắn không phải chúng tôi vì chúng tôi ăn ở một phòng khác.”

“Ừ ừ sợ quá cơ.” – Will quệt nước mắt, không còn cười lớn như lúc trước nữa. Xong khóe môi của hắn vẫn nhếch lên. – “Yoko đãng trí lắm, một ngày cô ấy phải hỏi tôi có muốn uống trà không đến 10 lần. Chắc là cô ấy để lung tung rồi không nhớ thôi. Còn về vụ bàn ăn, có khi là Ace bày sẵn một bộ bát đĩa ra hù cậu đấy. Với cả mấy cái tiếng động lạ chắc là gió. Không trách được, đây gần biển.”

“Nhưng mà…nhưng mà…”

“Kể cả có ma thật đi nữa” – Will nghe theo hướng tiếng của Dylan, vươn tay ra. Bàn tay hắn vừa vặn chạm vào cần cổ trần trụi man mát của cậu. Hắn đưa tay lên, thuận đã vén một sợi tóc xoăn ra sau vành tai tinh tế của cậu, cười – “tôi cũng sẽ bảo vệ cậu. Được chứ?”

“A-ai cần anh bảo vệ chứ…”

Will vui vẻ thu tay lại. Hắn đoán người kia đang đỏ mặt, vì cậu không móc mỉa lại hắn gì cả. Will nhận ra là thay vì đá đểu lại nhau thì làm Dylan mắc cỡ là cách nhanh nhất khiến cậu im lặng. Im lặng một cách dễ thương chứ không phải cái kiểu ngột ngạt đâu ấy. Thế là từ ngày ngộ ra cái quy luật ấy, Will tìm đủ mọi cách để trêu Dylan, đến nỗi bây giờ chỉ cần tuởng tượng ra gương mặt đỏ bừng của cậu cũng đủ khiến hắn thấy vui vẻ rồi. Hắn coi đó là chiến thắng.

————-

“Này, ngươi viết gì thế?”

Thủy quái với những xúc tu màu vàng kim óng ánh như châu báu dưới đáy bảy đại dương, sinh vật tưởng như chỉ có trong huyền thoại, hiện tại đang buồn chán ngồi vắt vẻo trên vách đá. Nó chống tay nhìn chăm chú nhân loại trước mặt mình, không bằng lòng với sự chú ý ít ỏi cậu dành cho nó. Nhưng mà người kia thì không quản nhiều như thế, cậu còn đang bận lúi húi vẽ lại sinh vật trước mặt mình.

“Ta vẽ ngươi đó” – cậu trả lời.

Mắt thủy quái sáng lên. Nó ngồi thẳng dậy:

“Ta muốn xem.”

“Hey! Không được” – cậu thanh niên nhanh chóng xua tay – “ngươi phải ngồi yên một chỗ thì ta mới vẽ lại được. Không là ta vẽ ngươi thành một đống rong biển màu vàng đấy.”

“Urrghhhh…”

Nó đảo mắt, sau đó vật vã ngồi xuống, ra vẻ uể oải lắm. Những cái xúc tu của nó cũng xẹp đi, co cụm cả lại vào nhau. Cậu thanh niên đương nhiên để ý thấy chi tiết này. Cậu hướng ngòi bút về một cái xúc tu, tò mò hỏi:

“Chúng thay đổi kích cỡ được à?”

Con thủy quái ngồi thẳng hơn một chút. Đôi mắt vàng rực của nó nheo lại như thể mình vừa bị xúc phạm, rồi nhanh chóng giãn ra. Môi của nó cũng nở một nụ cười ranh mãnh. Nó đổ người về phía trước, và cả khối cơ thể đồ sộ của nó nhanh chóng dừng lại ngay sát trước mặt cậu. Gần đến nỗi cậu có thể đếm được từng sợi lông mi cong vút của nó. Cậu nuốt nước bọt, nhưng giống như là con mồi bị thôi miên, cậu không chạy trốn được, không thể ngoảnh mặt né tránh ánh mắt của thủy quái. Nó nói, chậm rãi, bông đùa, mời gọi:

“Đương nhiên.”

Trước khi cậu nhận ra, hai chiếc xúc tu đã quấn lấy mặt cá chân cậu. Chúng cứ tiến dần, tiến dần lên. Nó đang xâm phạm không gian riêng tư của cậu, và cả nó và cậu đều biết điều đó. Xong nhân loại không thể rời mắt khỏi đôi mắt vàng kim kia để bảo nó dừng lại được. Cậu nuốt nước bọt, lắp bắp hỏi:

“Đến giới hạn nào?”

“Well..”

Thủy quái kéo dài giọng, những xúc tu của nó từ từ căng phồng lên. Không chỉ là như thế, chúng còn bắt đầu dài ra. Rất nhanh hai chiếc quấn chặt lấy bắp đùi của cậu đã leo lên đến tận bụng. Đầu của xúc tu gãi nhẹ lên phần bụng dưới chàng thanh niên, thấm ướt chúng bằng chất dịch trơn tuột và nước biển, nhanh chóng khiến da thịt mịn màng của cậu lộ ra sau lớp áo trắng đã gần như trở thành xuyên thấu. Một cái  xúc tu khác vươn đến, chơi đùa với cúc cổ áo của cậu. Thủy quái giải thích, giọng chậm rãi:

“Còn tùy. Nhưng bình thường khi gặp ngươi, ta đều ở trong dạng nhỏ nhất.”

Dạng nhỏ nhất của nó là bằng một thanh niên trưởng thành vạm vỡ và cao hơn cậu 1 cái đầu. Thế…nếu như thế…

“Dạng lớn nhất của ngươi…?”

“Ta có thể đánh chìm một con tàu chiến của hoàng gia Anh bằng một nửa số xúc tu của mình ở hình dạng lớn nhất.

Nhân loại nuốt nước bọt. Cậu cuối cùng cũng phá vỡ được lời nguyền kia, bối rối và ngượng ngùng nhìn xuống cuốn sổ vẽ trên tay.

“T-ta vẽ sắp xong rồi.”

“Ồ, làm ơn,…” – thủy quái cười, nhe ra hàm răng sắc nhọn hơn cả những lưỡi dao, nhưng nó không có động thái nào để lui ra cả. – “…ngươi cứ thoải mái tiếp tục.”

“Đ-để ta vào nhà lấy thêm mực.”

“Hmmm.”

Rốt cục nó cũng thu lại mấy xúc tu của mình. Xong trước khi cậu thanh niên kịp quay đi, thủy quái nhanh chóng đổi ý. Một trong đám xúc tu vươn ra nhanh như chớp, quấn lấy cổ tay của cậu. Cậu giật mình, đôi mắt xanh biển ngơ ngác và có chút sợ hãi nhìn nó. Một cái xúc tu khác cũng mò lên dọc theo cánh tay, lấy lọ thủy tinh trống rỗng đã khỏi tay người kia. Thoáng chốc, những chiếc xúc tu đã rời đi, và cả con thủy quái. Nó ngồi về vị trí cũ, cong môi cười gian manh:

“Không cần đâu.”

Cậu thanh niên nhìn vào lọ mực trong tay mình. Nó đã đầy ắp từ lúc nào….

————

Will từ từ tỉnh dậy. Vẫn là giấc mơ về con thủy quái và chàng trai hắn không thể nhìn rõ mặt kia. Xong lần này giấc mơ có vẻ mạch lạc hơn. Từ việc chưa có ai đến gọi hắn dậy và căn nhà vẫn yên lặng như tờ, Will đoán bây giờ vẫn còn là giữa đêm hoặc gần sáng. Hắn ngồi dậy, vươn vai, ngáp dài một cái. Will đột nhiên thấy khát nước. Thế là hắn đạp chăn, lần mò đường đi xuống bếp.

Những lúc như này mù cũng có cái lợi, vì hắn đã quen với việc mò mẫm trong bóng tối mà không sợ bị vấp nữa.
Rốt cục sau một hồi thì Will cũng đến được chỗ bình nước. Hắn quờ quặng, cố gắng tạo ít tiếng keng keng nhất có thể, rồi nhấc một cái cốc lên. Vì hắn không có cách nào biết được mình đã rót bao nhiêu, thành ra Will cứ phải rót liên tục từng lượng nhỏ một. Hắn không muốn nước tràn ra làm ướt tay, rồi lại trượt tay đánh vỡ cốc.

“Cạch!”

Giữa đêm phẳng lặng như tờ, một tiếng động đột ngột vang lên. Tiếng động nhỏ đến nỗi người bình thường không thể nghe được, nhưng với một người phải chịu hội chứng siêu thính như Will thì lại cực kì rõ. Rõ ràng tới mức hắn lập tức quay ngoắt ra về phía phát ra âm thanh kia.

Nghe như tiếng ai đó mở chốt cửa.

“Dylan? Cậu đấy à?”

Không có tiếng trả lời. Will đột nhiên cảm thấy gáy hắn lạnh lên. Có lẽ nào là hắn tự tưởng tượng ra tiếng động vừa nãy? Hay là hắn đã lầm tưởng tiếng của một nhánh cây nào đó chọc vào cửa sổ với tiếng chốt cửa mở? Tính hoang tưởng của Will trỗi dậy, kèm theo cả adrenaline khiến Will cảm thấy như hắn đang trên bờ vực bùng nổ bất cứ lúc nào. Hắn hắng giọng, hỏi lại một lần nữa:

“Dylan, có phải cậu không?”

Con mẹ nó, hắn thề, nếu như Dylan dám bày ra trò này chỉ để hù hắn về vụ vị khách thứ 6, hắn sẽ đấm thẳng vào mặt cậu.

Và rồi Will nghe thấy .

Một tiếng động…kì lạ. Giống như là có thứ gì đó đang kéo lê trên sàn vậy. Bất cứ vật đó là vật gì, thì nó cũng ướt và trơn. Will nhíu mày. Có lẽ nào là Ace hoặc Yoko đang lau nhà hay không?

“Ace? Là cô đấy à?”

Will tiến đến chỗ tiếng động chỉ với một cái cốc thủy tinh làm vũ khí phòng thân. Hắn biết hành động này của mình là ngu ngốc không tả nổi. Giống hệt như mấy đứa nhân vật chính ngu học chắc chắn sẽ chết trong mấy bộ phim kinh dị. Không có gì tốt có thể xảy ra cả. Xong tò mò là một thứ cám dỗ ít người có thể nói không được, và Will chắc chắn không phải một trong những người đó. Không phải lúc này.

Bất cứ thứ gì vừa chuyển động, nó cũng đã dừng lại. Điều này khiến Will khó định vị được nó. Hắn vươn tay ra, quờ quạng.

Và rồi hắn chạm vào một thứ gì đó mềm và…trơn?

“AaAaaAAaaaAAaaaaaAaaaAaa”

Một tiếng hét với tần số cực kì cao, nghe giống như là tiếng của ai đó cào móng tay vào cửa kính vang lên ngay khi hắn chạm vào thứ đang trườn trên sàn. Will lập tức buông thứ kia ra, bịt hai tai của mình lại. Lạy chúa, hắn không biết nó là gì, nhưng bất cứ thứ gì tạo ra âm thanh đó chắc chắn không phải là người.

Hắn chợt cảm thấy có gì đó lạnh toát và nhầy nhụa bám lấy cánh tay của mình.

Là thứ vừa rồi hắn chạm phải.

Nó đang tự leo lên tay hắn.

Cốc nước trên tay Will rơi xuống, vỡ tan. Hắn giằng tay mình ra khỏi thứ kia, xong cổ tay của hắn không sao nhúc nhích được. Một hơi thở lạnh toát, sặc mùi mặn chát của biển cả phả vào mặt Will.

“Ngài William!? Có chuyện gì vậy!?”

Hắn nghe thấy tiếng công tắc điện được bật lên, sau đó là những tiếng bước chân vội vã chạy xuống cầu thang của Ace. Will lập tức hét lên:

“Ace! Ở chỗ này!! Có kẻ đột nhập!!”

Nữ hầu gái quả thực rất nhanh đã chạy xuống, kéo hắn ra sau lưng cô. Will nghe thấy âm thanh sắc lạnh của súng được lên nòng. Nhưng cô không nổ súng. Thật kì lạ. Will thề là bất cứ thứ gì vừa định tấn công hắn, nó ở ngay trước mặt hắn thôi. Không có lý nào nó có thể biến mất nhanh như vậy được.

Và rồi Will nhận ra, cổ tay của hắn không còn bị quấn lấy nữa. Hắn đưa tay lên, sờ vào vùng da thịt vừa bị khống chế. Will chợt thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

“Ngài William?” – giọng của Ace vang lên bên tay phải của hắn, không còn căng thẳng như lúc trước. Một bàn tay ấm áp đặt lên vai Will, kèm theo một câu hỏi có phần lo lắng – “ngài ổn chứ?”

Will nghiến răng. Không thể nào mọi thứ vừa rồi chỉ là hắn tưởng tượng ra được. Không thể. Cảm giác trên cổ tay của hắn quá chân thực, và không có lý nào hắn tưởng tượng ra hơi thở của kẻ kia. Hắn nói:

“Kiểm tra lại toàn bộ dinh thự. Tôi không muốn một vụ đột nhập thứ 2 xảy ra.”

“R-rõ thưa ngài.”

Ace lắp bắp trả lời. Cô cảm thấy một thứ cảm xúc gì đó khi cô đáp lại Will. Một thứ cảm xúc mà rất lâu rồi Ace đã không còn cảm thấy nữa. Nó khiến cô gai sống lưng, hai chân nhũn ra và khuôn mặt thì trắng bệch. Trên người Will tỏa ra một loại sát khí mà Ace không sao chống lại được.

Ace đang…sợ. Cô đang sợ hắn.

————

Will lên phòng, cảm giác ngái ngủ bay biến sạch. Hắn ngồi xuống giường, đắp chăn lại, chuẩn bị cố để ngủ tiếp thì bị đánh thức bởi một tràng gõ cửa. Tiếng động nhỏ và lịch sự, xong với tâm trạng đã xấu sẵn của mình thì Will không sao chịu nổi. Hắn giận dữ đi về phía cửa, nắm chặt tay nắm, mở phăng ra rồi quát khẽ:

“Lại gì nữa!?”

“T-tôi định mang cho anh mấy viên an thần của Mina…” – giọng đáp lại có vẻ giật mình và rụt rè. Là Dylan. Cậu nói tiếp, mềm mỏng hơn – “tôi có thể vào được chứ?”

Cậu nghe thật nhỏ bé và run rẩy. Chúa ơi, giờ thì hắn thấy tệ thực sự. Cái kiểu tệ hại khi bạn nhận ra mình là một thằng khốn và nó khiến họng bạn đắng ngắt. Dẫu sao thì Dylan và những người khác không làm gì sai cả. Will đã để cơn giận vô cớ của mình kiểm soát lí trí, khiến hắn đổ vạ cho những người xung quanh, tổn thương họ. Và thế là hắn mềm giọng xuống:

“Xin lỗi, tôi không có ý quát cậu.” – nói đoạn, hắn đưa tay – “chỉ cần đưa tôi mấy viên thuốc và cậu có thể quay về phòng mình để ngủ tiếp.”

“Will, vấn đề không phải ở việc anh ép mình ngủ tiếp” – Dylan áp tay cậu vào bên má của hắn, thở dài – “rõ ràng là có thứ gì đó khác đang làm anh phiền lòng.”

Nói đoạn, cậu thì thầm. Nhẹ như làn gió thoảng. Sợ hắn sẽ từ chối. Cậu hỏi:

“Tôi vào được chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top