Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Hào môn nam thê (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mật
Beta: ĐẬU

"Sầm, Sầm thiếu." Vương Vị Sơ có chút sợ hãi chào hỏi.

Sầm Nghiêu gật đầu, hắn đẩy cái đĩa nấm cua nướng sốt gan ngỗng, hỏi: "Muốn ăn?"

Thoáng cái ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Vương Vị Sơ.

Vương Vị Sơ đúng là thích ăn cái này, nhưng Trình gia coi trọng lễ nghi, dù có thích cũng không được ăn nhiều. Vương Vị Sơ không muốn bộc lộ mình là người không có lễ nghĩa, cũng liền ăn ít đi.  Hơn nữa bây giờ, một chút khẩu vị ăn uống cậu cũng không có.

Vì vậy Vương Vị Sơ lắc đầu.

Mọi người Trình gia không dấu vết mà nhíu mày.

Sầm Nghiêu thu hồi tay, ngược lại cũng không có buồn bực vì bị cự tuyệt.

Hắn vẫn lãnh đạm.

Nhưng chân hắn vẫn còn chưa thu hồi.

Đôi đũa trên tay Vương Vị Sơ bị cậu siết chặt, đáy lòng chậm rãi trở nên thẹn thùng.

Cậu chậm nửa nhịp mới nhớ đến...Sầm Nghiêu như thế nào biết cậu thích ăn món kia chứ?

...........

Một bữa cơm ăn đến mơ hồ.

Vương Vị Sơ cơ hồ như chưa ăn cái gì vậy.

Bà Trình lên tiếng kêu Sầm Nghiêu ở lại đây một đêm.

"Đã nhiều năm chưa gặp mặt, không thể cứ vậy liền đi chứ. A Nghiêu ở lại đây một đêm, phòng mà con ngủ lại hồi trung học vẫn còn giữ lại cho con đấy. Đều đã quét dọn sạch sẽ...."

Trình gia cả nhà ra trận, mục đích chỉ để thuyết phục Sầm Nghiêu ở lại.

Sầm Nghiêu: "Được."

Trình gia mọi người đều sửng sốt, không nghĩ tới Sầm Nghiêu đáp ứng dễ dàng như vậy.

Trình Thúc Văn cảm thấy vui vẻ, nét cao hứng trên mặt cơ hồ không che lấp được... Sầm Nghiêu đáp ứng nhanh như vậy, là bởi vì gã sao?

Bà Trình cười nói: "Vậy thì đêm nay các con có thể tán gẫu một chút..."

Trình Thúc Văn gật đầu, thấp thỏm nhìn về phía Sầm Nghiêu.

"Tôi vẫn bị lệch múi giờ." Sầm Nghiêu thản nhiên nói.

Bà Trình vội vàng nói: "Vậy nghỉ ngơi trước, Thúc Văn, con đưa A Nghiêu lên phòng đi. Xem cách bố trí ở trong phòng, có hợp với ý của A Nghiêu không. A Nghiêu, trên phòng đã quét tước sạch sẽ, dì biết con có tính ở sạch nên cho người dọn mỗi ngày."

Trình Thúc Văn đứng lên cùng Sầm Nghiêu lên lầu.

Sầm Nghiêu trước khi lên lầu quay đầu lại lướt nhanh qua Vương Vị Sơ, nếu không phải có cái bàn ở phía trước, Vương Vị Sơ cho rằng bản thân thấy ảo giác.

Những người khác đương nhiên đều quên đi sự hiện hữu của Vương Vị Sơ.

Vương Vị Sơ nhấp môi dưới, đuổi theo lên lầu.

Sau khi Sầm Nghiêu vào phòng. Trình Thúc Văn dừng lại bước chân, gã quay đầu lại, nhìn Vương Vị Sơ vẻ mặt phức tạp nói: "Đêm nay cậu ngủ ở phòng cho khách đi."

Trình Thúc Văn bề bộn nhiều việc, thỉnh thoảng sẽ có thời điểm vội vã cho nên hai người sẽ không ở lại cùng phòng.

Chuyện này cũng không có gì khó hiểu.

Nhưng mà hôm nay...

Vương Vị Sơ kinh ngạc nghĩ thầm rằng, Trình Thúc Văn muốn đi tìm Sầm Nghiêu sao?

Đáy lòng Vương Vị Sơ rất khó chịu. Cậu nắm chặt tay rồi rất nhanh thả ra, đáy lòng vừa xấu hổ vừa sinh ra một chút... ác ý. 

Bọn họ nói Trình Thúc Văn đối với Sầm Nghiêu là cầu mà không được.

Vương Vị Sơ cũng nhìn cũng không ra, Sầm Nghiêu đến tột cùng có phải là gay hay không. Cậu thậm chí không biết Sầm Nghiêu vì cái gì lại làm như vậy...

Nhưng cái động tác kia không thể nào là giả được.

Vương Vị Sơ đáp lại : "Ừm."

Thấy cậu thức thời, Trình Thúc Văn lại nhìn cách ăn mặc của cậu, tuy không vừa mắt, nhưng cũng là thản nhiên nhắc nhở nói: "Sầm gia so với nhà chúng tôi quy củ còn nghiêm hơn nhiều, Sầm Nghiêu không thích cách ăn mặc như vậy của cậu đâu."

Vương Vị Sơ tay nắm thật chặt.

Trình Thúc Văn giọng điệu vẫn bình thản, giống như chỉ là tường thuật sự thật. Thực ra nếu như cậu nghe những lời này ở quá khứ, cũng không có cảm giác quá lớn. Dù sao những người khác nhục nhã cậu còn cay nghiệt hơn nhiều.

Nhưng lúc này, nghĩ đến Sầm Nghiêu đang ở ngay trong biệt thự, Vương Vị Sơ còn cảm nhận được tư vị mặt mũi bị bóc ra ném trên mặt đất giẫm đạp...

Vương Vị Sơ hàm hồ đáp lại: "Đã biết."

"Tốt lắm, cậu đi đi." Trình Thúc Văn nói.

Đi?

Cậu đi chỗ nào?

Vương Vị Sơ mím môi, đi sang phòng khách.

Cũng vào lúc này, cậu phát hiện phòng của Sầm Nghiêu cùng phòng của cậu chỉ bị ngăn cách bởi một bức tường.

Trình Thúc Văn thấy thế cũng nhíu mày, chỉ có điều cái gì cũng không nói.

Vương Vị Sơ chân trước vào phòng khách, Trình Thúc Văn sau lưng liền theo  vào phòng của Sầm Nghiêu.

"Sầm Nghiêu." Gã thấp giọng gọi.

Sầm Nghiêu nâng ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn gã.

Trình Thúc Văn không tự giác mà rùng mình một cái, cũng không biết có phải do gã ảo giác hay không, nhưng sau khi Sầm Nghiêu về nước, khí thế càng thêm bức người. Trình Thúc Văn đứng trước mặt hắn lại có cảm giác hô hấp không thông.

"Có việc?" Sầm Nghiêu ngồi xuống ghế sô pha, chân dài hơi cong lại.

Trình Thúc Văn không biết từ đâu mà sinh ra cảm giác sợ sệt.

Gã áp chế sự sợ hãi trong lòng, cười cười: "Anh nghỉ ngơi trước đi, có gì này mai em cùng anh nói."

Gã nhìn Sầm Nghiêu nhiều thêm vài lần nữa, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.

Sầm Nghiêu quay đầu lại nhìn thẳng về phía mặt tường bên kia.

Hẳn là chờ không được lâu lắm...

Vương Vị Sơ ăn bữa tối như không ăn, cậu trở mình đọc sách một lát, lại xem kịch trên internet một lát, rồi lại cùng Kim Diệu trò chuyện nửa ngày.

Đương nhiên cậu không nói cho Kim Diệu chuyện Sầm Nghiêu câu chân cậu. Lời này mà nói ra, người khác lại nghĩ cậu là người điên mất. Kỳ thật Vương Vị Sơ cũng hiểu được chuyện này khó mà tưởng tượng nổi.

"Òm ọp --"

Trong bụng trống rỗng phát ra tiếng kêu rất to. Vương Vị Sơ có chút không chịu đựng được .

Cậu nhìn khoảng không trước mắt. Bây giờ đã là mười một giờ. Lúc này chắc chắn vẫn còn cơm, nhưng người hầu Trình gia sẽ không vì cậu đã đói bụng mà ngoại lệ làm cho cậu bữa ăn khuya.

Vương Vị Sơ đứng dậy đẩy cửa ra, nghĩ xuống dưới lầu tùy tiện tìm gì đó có thể lấp đầy bụng.

Nhưng cách vách cũng đồng thời mở cửa.

Sự yên tĩnh vào ban đêm, âm thanh mở cửa vô cùng rõ ràng.

Vương Vị Sơ theo bản năng quay qua nhìn xem.

Sầm Nghiêu mặc áo sơ mi, hắn đứng ở nơi đó kéo theo phía sau là một cái bóng thật dài.

Sau đó Vương Vị Sơ nghe thấy hắn thản nhiên hỏi: "Đói bụng?"

Vương Vị Sơ có chút xấu hổ cùng phiền não, mím môi không nói. Sầm Nghiêu cất bước đi tới trước mặt cậu, vươn tay, như là muốn bao bọc cậu. Vương Vị Sơ cả kinh, chợt nghe thấy một tiếng vang "răng rắc" nhỏ, Sầm Nghiêu đóng lại cánh cửa phía sau.

"Đi thôi." Sầm Nghiêu nói.

Đi đâu cơ?

Còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Vương Vị Sơ đã đi theo bản năng.

"Đi vào." Sầm Nghiêu đi đến trước phòng của mình, bước chân dừng lại nói.

Vương Vị Sơ có chút muốn vào, cậu cần xem thử Trình Thúc Văn có ở bên trong hay không.

Vương Vị Sơ do dự một lát, rồi bước vào.

Sầm Nghiêu vòng tay qua cậu, đóng cửa lại.

Vương Vị Sơ khẩn trương mà co rúm lại một cái, sau đó mới ngẩng đầu... trống trơn, không thấy bóng dáng của Trình Thúc Văn.

Gian phòng ngủ này thật lớn, lớn gấp đôi phòng cho khách.

Ánh đèn ấm áp lấp đầy không gian, cách đó không xa là bàn trà và sô pha.

Sầm Nghiêu bước đến bên sô pha, hỏi: "Ăn bánh ngọt được không?"

Vương Vị Sơ không lên tiếng trả lời.

Nhưng Sầm Nghiêu đã khom lưng, từ trong tủ lạnh nhỏ lấy ra một cái bánh kem Black Forest to bằng bàn tay. Hắn đem bánh ngọt đặt ở trên bàn trà, nói: "Chính mình ăn."

Vương Vị Sơ có chút hoảng hốt. Cậu có phần không rõ thái độ của Sầm Nghiêu, nhưng vẫn đi tới sô pha, ngồi xuống, mở ra bánh ngọt, chậm chạp mà ăn.

Vừa ngọt, lại vừa có một chút vị đắng của chocolate.

Bánh ngọt thuận theo xuống dạ dày, Vương Vị Sơ cảm giác thoải mái hơn một chút. Mà Sầm Nghiêu cũng không có ngồi xuống, hắn đứng dậy rửa sạch ly thủy tinh, đổ nước ấm vào, đặt ở trong tay của Vương Vị Sơ: "Uống nước."

Vương Vị Sơ giật mình.

Cậu nhìn động tác của Sầm Nghiêu mà có hơi hoang mang.

Sầm Nghiêu... rửa ly... đổ nước ấm... cho cậu... á?

Vương Vị Sơ ngơ ngác nâng lên ly nước, máy móc mà cúi đầu uống một ngụm. Nước ấm chảy xuống yết hầu. Trong dạ dày cảm giác được sự thoải mái. Cái loại thoải mái này cậu cảm thụ rất rõ ràng, có thể thấy được trước mắt cũng không phải mơ.

"Em  là con của Vương Khánh Chí?" Sầm Nghiêu hỏi.

"...Ừm." Nam nhân này ở trước mặt cậu lại có thể thoải mái gọi thẳng tên ba của cậu. Nhất thời Vương Vị Sơ cảm nhận được gia thế của Sầm Nghiêu có bao nhiêu lợi hại, làm cho cậu có chút không dám nhìn Sầm Nghiêu.

Cậu cúi đầu yên lặng luôn ăn miếng bánh ngọt.

Sầm Nghiêu hỏi: "Ăn đủ no không?"

Vương Vị Sơ buông xuống đĩa bánh ngọt: "Đủ."

Cậu cảm thấy rất kỳ quái.

Mình đang làm chuyện gì vậy chứ? Chạy đến phòng của tình địch ăn bánh ngọt của hắn?

Cậu có rất nhiều điều muốn hỏi Sầm Nghiêu.

Anh thích Trình Thúc Văn sao, anh hôm nay vì cái gì làm như vậy... Nhưng tất cả đều vướng ở trong yết hầu, Vương Vị Sơ một tiếng cũng không phát ra được.

Vậy nói cái gì cho phải đây?

Nói, cậu đi được chưa?

Trong đầu Vương Vị Sơ bây giờ đang loạn thành một đoàn.

Sầm Nghiêu đè lại chân của cậu, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích."  m thanh của Sầm Nghiêu trong trẻo nhưng lạnh lùng, lam cho người ta không cảm nhận được cảm xúc.

Sầm Nghiêu nghiêng người ở trước mặt cậu, nâng tay, dùng ngón tay lau khóe miệng của cậu: "Ăn đến dính hết lên miệng này."

Vương Vị Sơ sợ run người, sau đó theo bản năng lùi ra sau. Ngay cả Trình Thúc Văn còn không có cùng cậu làm động tác thân mật như vậy!

Sầm Nghiêu lại đè chân Vương Vị Sơ. Làm cậu muốn lui cũng lui không được.

Ánh mắt Sầm Nghiêu khóa chặt trên người cậu. Nam nhân hơi hạ tầm mắt phát ra một chút khí thế. Vương Vị Sơ cương cứng tại đó, trái tim đập mạnh kinh hoàng, đại não cơ hồ đã chết lặng.

Ấn tượng của Sầm Nghiêu đối với cậu là mềm như cánh hoa.

Thực mềm mại.

Trong lòng Vương Vị Sơ mơ hồ phỏng đoán một chuyện, nhưng cái phỏng đoán này quá mức điên cuồng, như thế nào có thể...

Tay Sầm Nghiêu bỗng nhiên di chuyển, ngược lại giữ trụ lấy gáy cậu, sau đó áp cậu ở trên sô pha. Nam nhân nặng nề mà hôn xuống.

"Tôi giúp em lau sạch sẽ."

Trong đầu Vương Vị Sơ âm vang ầm ầm gần như nổ tung, tay chân tê rần, cơ hồ không làm ra được phản ứng nào khác. Sầm Nghiêu dễ dàng cậy môi cậu ra, tay luôn vào bên trong quần áo. Vương Vị Sơ kinh sợ giật mình, lúc này mới khôi phục một ít khí lực.

Cậu đẩy Sầm Nghiêu, vẻ mặt xấu hổ mà tức giận: "Anh... làm gì? Tôi... tôi đã kết hôn!"

Đúng là đứa nhỏ ngốc mà.

Đám người Trình gia cùng Vương gia không biết sống chết dám coi người của hắn là quả hồng mềm mà tùy tiện bóp nắn.

Sầm Nghiêu dưới đáy lòng khẽ thở dài một hơi: "...Em cho là giấy chứng nhận kết hôn của em cùng Trình Thúc Văn là thật sao? Việc gã thích tôi, bị ông nội của tôi phát hiện. Bọn họ sợ đắc tội ông nội của tôi, mới vội vã cuống quít sắp xếp một cái hôn lễ. Em cùng gã ngay cả mặt mũi còn chưa có gặp qua, liền vội vàng bị nhét vào Trình gia... Em là do Trình gia dùng 800 vạn mua từ Vương gia làm lá chắn mà thôi. Em cùng gã ngoài pháp luật mà nói, không có quan hệ gì cả."

Vương Vị Sơ trừng lớn mắt, ngực khó thở kịch liệt, giống như không thở nổi.

... Những lời này, cùng lời của những người kia, tất cả câu chuỗi lại với nhau.

Là thật? Là giả? ... Cậu cũng không biết.

"Em không tin à? Sau khi tôi về nước, chỉ cần Sầm gia thay đổi thái độ với Trình gia, thì Trình Thúc Văn sẽ lập tức bỏ rơi em, đem em đuổi ra khỏi nhà."

Đây là ra oai sao?

Vương Vị Sơ gắt gao cắn môi, không nói lời nào.

Sầm Nghiêu thấy bộ dáng như lâm vào đại địch của cậu, lòng lại cảm thấy hơi buồn cười, lại cảm thấy đáng thương lẫn đáng yêu.

Hắn thản nhiên hỏi: "Em như thế nào mà gả cho Trình Thúc Văn?"

Hắn vẫn là tới muộn một chút.

Trong lòng Vương Vị Sơ nghẹn rất nhiều khổ sở, cậu mở miệng nói: "Tôi vì cái gì không thể..."

Sầm Nghiêu theo sát mà nói: "Trình Thúc Văn bắt đầu từ sơ trung đã thích tôi, nhưng tôi đặc biệt chán ghét gã ta. Chờ vào cao trung, gã cố ý tìm vài người bạn trai muốn làm tôi nổi giận, nhưng tôi vẫn chán ghét gã. Gã cũng ngày một tệ hại hơn... Bên người gã sẽ không bao giờ thiếu tình nhân. Hiện tại cũng giống như vậy. Người như vậy, em như thế nào nguyện ý gả?"

Vương Vị Sơ ngây dại.

Trình Thúc Văn ở trong miệng Sầm Nghiêu, cùng Trình Thúc Văn mà cậu nhìn thấy, như một trời một vực.

"... Tôi không tin anh." Vương Vị Sơ nhấp môi dưới, trên môi vẫn còn vương lại một chút ấm áp, cậu lại nghĩ tới nụ hôn hồi nãy của Sầm Nghiêu.

Vương Vị Sơ tức giận nói: "Anh buông ra, tôi phải đi về."

Sầm Nghiêu thấp giọng nói: "Quần áo hôm nay em mặc rất đẹp."

Từ khi Sầm Nghiêu bước vào cửa Trình gia, Vương Vị Sơ thấy hắn rất ít nói. Nhưng không ngờ đối với cậu lại nói nhiều như vậy!

Từ trong trí nhớ của Vương Vị Sơ nhớ ra một chút.

Trình Thúc Văn nói, Sầm gia so với nhà bọn họ còn coi trọng quy củ hơn, Sầm Nghiêu không thích cách ăn mặc như vậy của cậu.

Cái loại cảm giác sỉ nhục này, còn đang quanh quẩn ở trong đầu Vương Vị Sơ.

Cậu thốt ra: "Anh thích không?"

"Khi tôi bước vào cửa, liếc mắt một cái liền thấy em. Nhìn đẹp lắm, từ ánh mắt đầu tiên đã thấy thích." Sầm Nghiêu chậm rãi nói.

m thanh hắn như trước trong nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh    .

Vương Vị Sơ lại rơi vào trạng thái sợ sệt. Cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua lời khen nào. Mà những lời nói như vậy, lại có thể từ miệng Sầm Nghiêu nói ra. Đến từ cái người mà Trình Thúc Văn và bạn bè của gã miêu tả một người "Cao không với tới" Sầm Nghiêu.

Sầm Nghiêu lại cúi đầu hôn cậu. Sự khó chịu trong lòng Vương Vị Sơ như bị che lấp đi, không hiểu sao lại có một chút thoải mái. Cậu không tự giác mà nhéo vạt áo của Sầm Nghiêu. Sầm Nghiêu một tay kéo cà vạt, sau đó một lần nữa vén mở toàn bộ quần áo của cậu, ôm lấy eo cậu.

Sầm Nghiêu và Trình Thúc Văn hoàn toàn không phải là cùng một loại người.

Trình Thúc Văn khôi ngô tuấn tú phóng khoáng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là sự tồn tại ưu tú trong lòng mọi người.

Mà Sầm Nghiêu thì sao? Hắn cao quý tao nhã, Vương Vị Sơ lại nhớ đến thời điểm ở trên bàn cơm, khi hắn cầm chiếc đũa, xương ngón tay thon dài xinh đẹp. Ngay cả động tác gắp rau cũng không có người nào so được.

Sầm Nghiêu như là một sự ảo tưởng.

Mà hiện tại... Ngón tay thon dài xinh đẹp của Sầm Nghiêu lại đặt sau lưng cậu, nhẹ nhàng mân mê. Chân của Vương Vị Sơ có chút vô lực. Cậu nhớ tới lời nói một ngày trước của Trình Thúc Văn.

...Nếu đã không thích cậu, vì cái gì còn muốn cùng Vương gia trở thành thông gia? Vì cái gì muốn cậu ở Trình gia, bắt cậu chịu đựng như vậy?

Đại khái là bởi vì bọn họ chưa bao giờ đối xử với cậu như một con người đi. Cuộc sống giả dối hỗn loạn mà Vương Vị Sơ vẫn duy trì bỗng bị phá vỡ.

Trình gia đối với cậu không tốt.

Trình Thúc Văn không yêu cậu.

Cậu ở Vương gia cũng tốt, Trình gia cũng tốt, đều là không đáng giá...

"Đừng khóc." Sầm Nghiêu hôn khóe mắt của cậu.

Trong lồng ngực hắn nổi lên cơn giận dữ.

Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Vương Vị Sơ, hắn đã nghĩ đem người đặt ở trong lòng mà nâng niu sủng ái. Bỏ qua sự tức giận này, cho đến tận lúc này đây... Sầm Nghiêu lại không nghĩ làm cậu sợ hãi.

Vương Vị Sơ tầm mắt mông lung mà nhìn thẳng Sầm Nghiêu.

...Trước mặt thật sự là Sầm Nghiêu sao?

Cái cảm giác xấu hổ kia vừa mang ý tứ thích thú vừa sảng khoái, lại lấp đầy lồng ngực Vương Vị Sơ. Cậu đem vạt áo Sầm Nghiêu nắm càng chặt .

Sầm Nghiêu véo thắt lưng của cậu, xâm nhập đi lên.

...

Sầm Nghiêu và Trình Thúc Văn đúng thật là hai loại người khác nhau.

Sầm Nghiêu chăm sóc một cách nhẫn nhịn. Dục vọng trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng kết hợp lại rồi liên tiếp phát ra những lời khen ngợi cậu, tiếng nói lành lạnh mà lại mang sự ôn nhu kỳ lạ.

Sầm Nghiêu khen cậu đẹp.

Khen eo cậu mềm mại.

Khen toàn khắp người cậu thật đẹp.

Vương Vị Sơ từ đó cho tới nay đều không nhận được lời khen nào, mà hôm nay lại nhận được toàn bộ.

Đến giờ cậu mới biết được hóa ra việc này cũng không đến nỗi vừa đau vừa không chịu được như vậy.

Sầm Nghiêu lại liên tiếp hôn môi cậu.

Cậu thiếu chút nữa bị giết chết ở trên giường, có thể từ trong đôi mắt hắc bạch phân minh của Sầm Nghiêu thoáng nhìn được bộ dáng của bản thân.

Đáy mắt của Sầm Nghiêu chỉ có mỗi cậu.

Đây đúng là một giấc mơ quá mức đẹp...

Vương Vị Sơ không còn sức lực mà nhắm lại mắt. Sầm Nghiêu nhẹ nhàng nhéo má cậu, lúc này mới đứng dậy ôm lấy Vương Vị Sơ đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó đưa cậu bỏ vào ổ chăn. Sầm Nghiêu không có lập tức đi ngủ, mà là xoay người mở cửa đi xuống lầu.

Hắn mặc lại tây trang, gọi nữ hầu: "Đi chuẩn bị một phần bữa ăn khuya.... Làm cháo thịt bò, nấu cho nhuyễn, thịt bò phải mềm."

Nữ hầu biết địa vị của Sầm Nghiêu, nào dám từ chối? Vội vàng đáp ứng.

Dưới ánh đèn lờ mờ ban đêm, nữ hầu cũng không chú ý tới chiếc quần dài của Sầm Nghiêu đều đã nhăn nhíu.

Làm xong bữa ăn khuya cũng đã gần một giờ, mới giao đến trong tay Sầm Nghiêu.

Vương Vị Sơ mơ mơ màng màng mà thức giấc. Không biết vì cái gì, cậu lại mơ đến cảnh tượng ngày đó làm trò cười ở Trình gia, bị những người khác vừa lạnh nhạt vừa khinh bỉ mà nhìn cậu. Vương Vị Sơ đột nhiên mạnh mẽ đứng dậy, thân thể vô lực không sai biệt lắm ngồi trở lại.

Cậu chớp mắt vài cái.

Trong phòng chỉ còn lại cậu. Vương Vị Sơ cơ hồ nghĩa tất cả vừa mới xảy ra đều là mơ. Cậu bấm ngón tay mới có một chút cảm giác chân thật.

Sầm Nghiêu... đi rồi?

Đáy lòng Vương Vị Sơ hoang mang, dâng lên lên một chút bối rối.

Lúc này cửa đột nhiên mở. Vương Vị Sơ hoảng sợ trốn vào trong chăn.

"Tỉnh?"

Chăn bị lật lên, Vương Vị Sơ ngẩng đầu, thấy mặt của Sầm Nghiêu.

"Đứng lên ăn một chút." Sầm Nghiêu nâng tay đem cậu bế lên.

Vương Vị Sơ ban đầu có chút muốn kháng cự, nhưng nghĩ đến Sầm Nghiêu rời đi là để lấy đồ ăn, cậu mới chậm rãi thả lỏng người, thậm chí còn ôm lấy vai Sầm Nghiêu, đỡ phải bị rơi xuống.

Sầm Nghiêu đem cậu đặt ở trên sô pha, lại cầm thêm cái thảm rồi bao bọc cậu lại.

Đem cháo nâng lên để vào tay cậu: "Cháo thịt bò, ăn một chút."

Vương Vị Sơ lại cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.

Cậu cẩn thận mà cầm trong tay, cúi đầu ăn một ngụm. Dạ dày lại phát ra một tiếng "Òm ọp". Hiển nhiên nửa khối bánh ngọt kia không nhằm nhò gì.

Vương Vị Sơ từ từ ăn. Dạ dày cùng tay chân đều trở nên ấm áp. Đây là lần đầu tiên cậu ở Trình gia ăn bữa khuya. Hốc mắt Vương Vị Sơ không hiểu sao có chút chua xót.

Cậu cưỡng chế sự khó chịu kia xuống, ăn xong cháo thì cơn buồn ngủ chợt vây đến, không muốn nghĩ gì khác, cậu tiến vào ở chăn mơ hồ nhắm mắt liền ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Vương Vị Sơ bị tiếng đập cửa đánh thức.

Giọng điệu Trình Thúc Văn mang theo ý cười, âm thanh từ ngoài cửa truyền vào: "Sầm Nghiêu, anh dậy chưa?"

"Phùng Huân bọn họ đều đến đây... Muốn gặp anh."

Thanh âm mang theo ý cười kia khiến Vương Vị Sơ cảm thấy xa lạ.

Cậu chậm chạp chớp mắt, sau đó bất tri bất giác mới cảm thấy hổ thẹn cùng hoảng sợ. Mà rất nhanh, cảm xúc liền bị âm thanh của Trình Thúc Văn phá vỡ.

Chuyện thứ nhất mà Trình Thúc Văn làm sau khi rời giường lại chính là đến tìm Sầm Nghiêu...

Gã sẽ không phát hiện cậu tối hôm qua không ngủ ở phòng khách đi?

Vương Vị Sơ kéo khóe miệng, quay đầu nhìn Sầm Nghiêu.

Sầm Nghiêu từ từ khép lại đôi mắt, nhưng lại đột nhiên nâng tay đè Vương Vị Sơ lại, sau đó đem cậu khóa lại trong lồng ngực.

"Sầm Nghiêu? Sầm Nghiêu anh nghe thấy không? Em gọi điện thoại mà anh không nghe máy nên em chỉ có thể đến gõ cửa ."

Sầm Nghiêu hôn cổ Vương Vị Sơ, lại hướng đến thắt lưng cậu ấn nhẹ. Chân Vương Vị Sơ liền trở nên mềm nhũn vô lực.

"Sầm Nghiêu.... Anh không sao chứ?" Trình Thúc Văn vội vàng đè tay nắm cửa.

"Xoảng" một tiếng, Vương Vị Sơ sợ tới mức bất động.

Sầm Nghiêu thấp giọng nói: "Mặc kệ gã."

Hắn thản nhiên nói: "Em không cần thích Trình Thúc Văn."

Sau đó đem Vương Vị Sơ lật lại ở trên giường.

Trình Thúc Văn lại đè ép vài cái lên tay nắm cửa, không thể mở ra.

"Được rồi..." Trình Thúc Văn đáy lòng có điểm mất hứng, nhưng lại sợ đắc tội  Sầm Nghiêu, chỉ có thể tự quyết định mà tránh ra: "Anh không phải là mỗi lần rời giường sẽ sinh khí sao? Em đi xuống dưới lầu chờ anh vậy."

Sầm Nghiêu ghé vào bên tai Vương Vị Sơ, thấp giọng nói: "Em thích tôi đi."

_______________________________

Mật: Lần đầu edit nên có gì sai sót mọi người thông cảm nhen. Cám ơn mọi người nhiều a! Mà cũng phải nói Nghiêu ca thật nhanh gọn lẹ gạ con người ta rồi ăn luôn, thiệc là...
ĐẬU: Beta trong tình trạng thiếu ngủ, nên có chỗ nào lấn cấn thì mn cmt ĐẬU sửa lại nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top