Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Hào môn nam thê (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mật
Beta: Đậu

Người đàn ông nọ họ Trịnh, tên là Trịnh Thành Vinh. Vương Vị Sơ luôn cảm thấy mình đã nghe được ở đâu đó.

Trịnh Thành Vinh bớt thì giờ để tới thăm thầy giáo và vợ thầy, cùng họ nói chuyện phiếm, từ điều kiện vật chất, hoàn cảnh gia đình hiện tại cho đến nghề nghiệp tương ứng, rồi đến học sinh...

Bọn họ rất ít nói chuyện cùng Vương Vị Sơ, điều này ngược lại làm Vương Vị Sơ cảm thấy thả lỏng hơn không ít, cậu ngồi một chỗ ngoan ngoãn nghe cuộc trò chuyện hơn 2 tiếng.

Sau đó cỏ vẻ là vì Trịnh Thành Vinh có việc nên rời đi trước.

Ông ngoại của Sầm Nghiêu bây giờ mới hỏi Vương Vị Sơ: "Nhìn con tuổi còn nhỏ, học lớp mấy rồi?"

"Lúc trước thân thể không tốt lắm nên phải nghỉ ở nhà." Mẹ Sầm lên tiếng trả lời.

Vương Vị Sơ mở miệng tính nói liền lặng lẽ khép lại.

Dùng lý do này cũng chỉ làm cậu đỡ đáng thương hơn thôi. Cậu thật sự không muốn nói là do bị ép thôi học.

"Ồ, vậy khi nào quay lại?"

"Học hết cấp ba, còn phải học bù. Sau đó còn phải mời giáo viên và vân vân, hiện tại là tháng 12 rồi..." Mẹ Sầm nói. Bọn họ đối với chuyện của Sầm Nghiêu cực kỳ để bụng, tự nhiên, ngay cả những chuyện này cũng phải hiểu rõ.

Bọn họ nói vài ba câu, đã sắp xếp xong chuyện đi học của Vương Vị Sơ.

Mẹ Sầm nói xong thì mặt mày hớn hở.

Bà ngoại Sầm Nghiêu cũng dịu dàng nói: "Sao lại chỉ nghe mỗi con nói? Dù sao cũng phải nghe ý kiến của cậu ấy một chút chứ. Còn Nghiêu Nghiêu nói sao?"

Ngay lập tức, tất cả ánh mắt đều rơi trên người Vương Vị Sơ.

Loại cảm giác này đối với Vương Vị Sơ thật sự rất xa lạ.

Vương Vị Sơ bất giác mà nói hơi lắp: "Dạ... Ổn ạ."

Lòng tốt từ người lớn tuổi, kiếp này cậu mới chỉ cảm nhận được từ bà Trần hàng xóm, nhưng dù sao bà Trần tuổi đã già sống một mình, bà còn bị điếc một bên tai, việc bà có thể quan tâm cho Vương Vị Sơ cũng không nhiều.

"Việc đó cũng khá đơn giản." Ông ngoại Sầm Nghiêu nói.

Mẹ Sầm đứng dậy cười nói: "Được rồi, vậy thì cứ như vậy trước. Thời gian không còn sớm, một lát nữa Sầm Nghiêu cũng về nhà. Bọn con đi trước đã."

Bà ngoại Sầm đáp ứng, đứng lên theo, còn đưa tay sửa cổ áo cho mẹ Sầm: "Như vầy đẹp hơn."

Mẹ Sầm gật đầu.

Vương Vị Sơ đem một màn này thu vào mắt, đại khái cũng hiểu được, ba mẹ Sầm vì sao lại tốt với Sầm Nghiêu như vậy.

"Bọn con đi trước đi." Bà ngoại Sầm vẫy tay: "Bọn ta còn muốn uống trà một lát nữa."

Vương Vị Sơ đã thả lỏng không ít, lễ phép nói lời hẹn gặp lại rồi mới đi theo mẹ Sầm trở về.

Bên này vừa mới trở về Sầm gia. Điện thoại Vương Vị Sơ đã vang lên.

Cậu cúi đầu xem thì thấy vậy mà lại là Trình Thúc Văn gọi tới.

Như vậy có hơi mới mẻ.

Ánh mắt Vương Vị Sơ chợt lóe, mẹ Sầm bỗng nhiên nhét một nĩa cắm trái cây vào tay cậu: "Nếm thử dâu tây đi này..."

Bên kia hầu gái lại đột nhiên cất cao giọng nói: "Thiếu gia đã trở lại."

Vương Vị Sơ cầm nĩa, cúp điện thoại của Trình Thúc Văn.

Đầu bên kia của điện thoại.

Vẻ mặt Trình Thúc Văn mới đầu còn bình tĩnh, nhưng chờ chờ, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng: "Thuê bao quý khách vừa gọi..."

Vương Vị Sơ không có bạn bè, vòng quan hệ lại nhỏ. Còn có ai nói chuyện với cậu chứ?

Sắc mặt Trình Thúc Văn trầm xuống.

Mà đầu bên này.

Sầm Nghiêu vào cửa, trong tay xách đồ. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt đi đến trước sô pha, đưa cho mẹ Sầm một cái túi giấy, bà cười tủm tỉm nhận lấy.

Bà nhanh chóng mở ra, sau đó kinh ngạc nói: "Là trà lài?"

Sầm Nghiêu lên tiếng trả lời: "Vâng."

Mẹ Sầm ngay lập tức đi vào phòng bếp, nói: "Mẹ đi pha một chén thử xem."

Sầm Nghiêu đem phản ứng của bà thu vào đáy mắt.

Nếu hắn không đi đến thế giới này tìm Vương Vị Sơ, nếu hắn không xuyên thành nhân vật này. Sầm Nghiêu trong nguyên tác sẽ chỉ là một nhân vật ích kỷ, lạnh nhạt bạc tình. Ba Sầm mẹ Sầm cũng vì che chở cho hắn mà đi lên con đường pháo hôi.

Nếu hắn thay thế được Sầm Nghiêu trong nguyên tác, hắn không ngại kéo họ ra khỏi con đường đó.

Thực ra điều này rất có sức dỗ dành ba mẹ Sầm.

Mẹ Sầm một lát đã đi ra, phía sau còn có hầu gái, trên khay mà hầu gái cầm có ba chén trà lài.

Mẹ Sầm vui vẻ mà đưa mỗi người một chén.

Vương Vị Sơ còn có chút thụ sủng nhược kinh.

Cậu cũng biết ba mẹ Sầm có bao nhiêu yêu thương con trai, lại bằng lòng đưa chén trà lài mà Sầm Nghiêu tặng cho cậu.

Vương Vị Sơ cúi đầu nói: "Con cám ơn."

Cậu cúi đầu nhấp một ngụm, mùi trà lài thơm ngát.

Sau đó lại có một cái túi giấy được đưa đến trước mặt cậu.

"Đây là của em." Sầm Nghiêu thản nhiên nói.

Thật sự đúng như mẹ Sầm nói, Sầm Nghiêu sẽ mang quà về nhà.

Vương Vị Sơ chớp mắt, nhịn không được nhìn về phía mẹ Sầm, mẹ Sầm cũng đang nhìn cậu, nhưng vẻ mặt toàn là sự tò mò: "Là cái gì vậy?" Không có ý tứ nào khác.

Vương Vị Sơ lúc này mới cảm thấy thả lỏng, cúi đầu mở túi giấy.

Bên trong là một chiếc đồng hồ, mặt đồng hồ được nạm kim cương, xa hoa nhưng không cao ngạo phách lối quá mức.

...Nhìn qua thì giá tiền thật sự rất xa xỉ.

Mẹ Sầm vỗ tay một cái: "Ôi chao, chiếc đồng hồ này rất hợp với set đồ cao cấp tại buổi biểu diễn thời trang mùa thu bữa trước ".

Sầm Nghiêu trả lời: "Vâng." Sau đó nói: "Vậy mẹ chọn cho em ấy luôn."

Vương Vị Sơ không nhịn được mà trừng mắt nhìn hắn một cái.

Sao lại có thể sai bảo trưởng bối như vậy?

Trước đừng nói tới việc chọn quần áo, chỉ mỗi việc đeo chiếc đồng hồ này đã khiến cậu không dám ra ngoài...

Vương Vị Sơ không nhịn được đã mở miệng: "Sầm Nghiêu..."

Mẹ Sầm đã lấy điện thoại mà tra hình ảnh rồi: "Hm, lúc trước bọn họ có gửi đồ cho mẹ. Chẳng qua lúc ấy cảm thấy không thích hợp với phong cách của Sầm Nghiêu nên không có quan tâm..."

Mẹ Sầm nói xong, đem ảnh chụp cho Vương Vị Sơ xem: "Thế nào?" Nói xong, mẹ Sầm lại mèo khen mèo dài đuôi: "Ánh mắt của bác không tồi chứ. Lúc Nghiêu Nghiêu 18 tuổi, quần áo đều là do bác chọn cho thằng bé..."

"À còn có nhà thiết kế người Pháp kia tên là gì ấy nhỉ?" Mẹ Sầm hỏi.

Sầm Nghiêu tiếp lời: "Geremi."

"A, đúng là người này. Những mẫu thiết kế do người dưới trướng người nọ làm ra, bác thấy cũng rất thích hợp với phong cách của con." Mẹ Sầm nói xong liền đứng dậy gọi điện thoại.

Vương Vị Sơ không nhịn được lại kêu một tiếng: "Sầm Nghiêu."

Sầm Nghiêu lúc này mới ngồi kế bên cậu: "Hửm?"

Vương Vị Sơ thì thầm nói: "Sao anh lại có thể để mẹ mình mua đồ này nọ cho tôi được."

"Bà rất thích."

Vương Vị Sơ hơi nhíu mày.

Làm sao vui được chứ?

Chưa nói tới quan hệ không đứng đắn giữa cậu và Sầm Nghiêu, cho dù là vợ chồng hay nam nữ với nhau, ba mẹ nhà trai cũng sẽ không vui khi thấy nhà gái tiêu tiền của con mình, lại còn sai bảo trưởng bối.

"Bà ấy thích bị yêu cầu." Sầm Nghiêu nói.

"Hả?" Vương Vị Sơ giật mình.

"Em nhìn vẻ mặt của bà ấy đi."

Vương Vị Sơ nghe vậy, nhìn về phía mẹ Sầm, vẻ mày bà hớn hở, dáng vẻ như thiếu nữ. Hình như... Hình như có vẻ rất cao hứng thật.

So với Vương thái thái, mẹ Trình, thật sự như hai loại người khác nhau.

Lúc này Trình Thúc Văn đã trực tiếp lái xe đến Vương gia.

Hầu gái rất nhanh liền thông báo việc này cho Vương thái thái.

Vương thái thái thật ra muốn nói cho Trình Thúc Văn biết đầu gã xanh rồi, nhưng ngẫm lại, vẫn là luyến tiếc cái đùi vàng Sầm Nghiêu vậy nên cũng không dám làm bậy.

Bà ta lập tức đi xuống lầu.

"Sao hôm nay Trình tổng lại đến đây?" Vương thái thái cười hỏi.

Sắc mặt Trình Thúc Văn nặng nề: "Hai người nói chuyện với Vương Vị Sơ như thế nào rồi?"

Vương thái thái trợn mắt nói dối: "Đã nói chuyện ổn rồi, chỉ cần ngài lấy cớ để ly hôn với cậu ta, rồi làm một cuốn sổ ly hôn lừa cậu ta là xong."

Sắc mặt Trình Thúc Văn mới thả lỏng, hỏi: "Vương Vị Sơ đâu?"

Vương thái thái đành phải trợn mắt nói dối tiếp: "Ở trên phòng đóng cửa, chắc là sẽ không muốn gặp ngài đâu."

Trình Thúc Văn một bên thấy hoài nghi, một bên lại thấy đúng vậy, theo tính cách của Vương Vị Sơ, thực sự rất có thể bởi vì gã mà thương tâm khổ sở.

"Tôi đi xem cậu ấy." Trình Thúc Văn nói xong liền đi lên lầu.

Sắc mắt Vương thái thái thay đổi: "Ngài đi làm gì vậy?"

Trình Thúc Văn vẫn ra vẻ thân sĩ nói: "Mặc dù là vợ chồng giả, nhưng cuối cùng vẫn có quan hệ tình cảm. Cậu ấy không biết đầu đuôi chuyện, sẽ rất khó coi nếu tôi không nói chuyện với cậu ấy. Tôi đi xem cậu ấy."

Vương thái thái: "..."

Bà ta cũng không tốt hơn Trình Thúc Văn là bao nhưng vẫn bị kinh sợ trước sự giả tạo của gã.

Trình Thúc Văn đi đến trước cửa phòng Vương Vị Sơ,đưa tay gõ cửa: "Vương Vị Sơ."

"...."

"Vương Vị Sơ."

"..."

Trong phòng không có một chút phản ứng nào.

Vương thái thái cũng cảm thấy xấu hổ.

Lúc này Vương Khánh Chí cũng đã gấp gáp trở về, vội vàng nói: "Chao ôi, Trình tổng quan tâm nó làm gì? Nó có hơi không chấp nhận được, sau này sẽ ổn thôi. Trình tổng, chắc chắn sẽ không chuyện gì sai sót đâu."

Trình Thúc Văn nghe vậy nhíu mày.

Gã đương nhiên biết Vương gia đối xử không tốt với Vương Vị Sơ.

Lúc trước Trình Thúc Văn không cảm thấy có gì bất ổn, dù sao cũng là đứa con từ trong thôn núi ra, có cuộc sống rất giàu sang là đủ rồi. Nhưng khi nghe thấy sự lạnh lùng trong miệng của Vương Khánh Chí và Vương thái thái, Trình Thúc Văn ngược lại lại cảm thấy có chút thương hại.

Vương Vị Sơ thật là đáng thương.

"Hôm nay tôi gọi điện đến cậu ấy không bắt máy." Trình Thúc Văn nói.

Trong lòng Vương Khánh Chí nói có sao đâu.

Người đang ở cùng với Sầm Nghiêu, sao có thể nghe máy được?

"Bây giờ ngay cả cửa cũng không ra, hai người sẽ không nghi ngờ cậu ấy nhất thời kích động mà tự sát à?" Trình Thúc Văn hỏi.

"Sao có thể được chứ."

Trình Thúc Văn đá một đạp vào cửa: "Vương Vị Sơ."

Vương Khánh Chí: "..."

Vương thái thái: "..."

"Trình tổng, Trình tổng thật sự không cần thiết đâu."

Trình Thúc Văn đạp cửa mấy cái mới phát hiện phòng không khóa, gã đè tay nắm, cửa liền mở ra.

Vương thái thái: ".........."

Trình Thúc Văn bước vào trong, Vương Khánh Chí nói đến khàn cả giọng cũng không ngăn được: "Trình tổng à!"

Trình Thúc Văn dừng bước.

Trong phòng trống rỗng, cũng không có cảnh tự sát xuất hiện. Ngay cả cảnh Vương Vị Sơ lặng lẽ rơi lệ cũng không có. Trên giường phủ một tầng bụi mỏng, giống như châm chọc gã tự cho mình là đúng.

Trình Thúc Văn lại bình tĩnh đi đến cửa sổ.

Ngoài cửa sổ cái gì cũng không có.

...Chứng tỏ Vương Vị Sơ vẫn luôn không hề ở Vương gia.

Nhớ đến những lời mà hai người Vương Khánh Chí vừa nói, cái gì Vương Vị Sơ tự sát... Mặt Trình Thúc Văn ngay lập tức đen như đáy nồi, tức giận lên đến đỉnh điểm, lý trí trong đầu hoàn toàn bị đánh tan nát.

"Vương Vị Sơ cuối cùng là đang ở đâu?"

Lời của Kim Diệu.

Lại thêm Vương gia che che giấu giấu, thái độ tình nguyện đắc tội Trình gia...

Lại thêm mấy ngày nay Sầm Nghiêu trốn tránh không thấy.

Ngay cả ngày đó, hình ảnh Vương Vị Sơ mặc quần áo của Sầm Nghiêu đi xuống lầu, tất cả đều mạnh mẽ xuất hiện một lần nữa trong đầu Trình Thúc Văn.

Cổ họng Trình Thúc Văn nghẹn lại, giọng chói tai quát: "CÓ PHẢI Ở SẦM GIA HAY KHÔNG?"

"Sao có thể là ở Sầm gia được chứ?" Vương Khánh Chí cũng luống cuống, sợ Sầm Nghiêu gây phiền phức cho ông ta.

Trình Thúc Văn thấy thế, trong lòng càng tức giận, bước nhanh ra ngoài, nhưng lại vấp phải thảm, té một cái "rầm".

Vương gia đối với Vương Vị Sơ không tốt, người hầu cũng sẽ ít dọn dẹp phòng cậu, cho nên mới lưu lại dấu vết như vậy.

Trình Thúc Văn té xuống có hơi ngơ ngác.

Gã đứng lên, té một cái sắc mặt càng đen.

Trình Thúc Văn hoàn toàn điên tiết lên rồi, gã cười lạnh nói: "Được lắm, được! Vương gia mấy người được lắm!"

Sau đó bước nhanh ra ngoài, chẳng qua lần này đi đứng cẩn thận hơn chút.

Vương Khánh Chí vội vàng nhìn về phía Vương thái thái: "Làm sao bây giờ?"

.....

Sầm gia.

Mẹ Sầm còn đang gọi điện.

Sầm Nghiêu thấp giọng hỏi: "Em sợ ba mẹ tôi?"

Vương Vị Sơ do dự gật đầu: "Ừm." "Không phải loại sợ như vậy... Là một loại sợ khác." Cậu sợ bọn họ cũng chán ghét cậu. Cậu sợ mình ở Sầm gia sẽ gây tổn hại cho người nhà của Sầm Nghiêu.

"Tôi biết." Sầm Nghiêu nói.

Giọng Sầm Nghiêu đè càng thấp: "Tôi dạy cho em một biện pháp."

Vương Vị Sơ vừa nghi hoặc vừa ngây thơ nhìn hắn.

Sầm Nghiêu: "Em chỉ cần làm như vậy, ba mẹ tôi sẽ thích em."

Có biện pháp như vậy sao?

Vương Vị Sơ đương nhiên không tin.

Sầm Nghiêu nghiêm túc nói: "Chỉ cần em bị tôi bắt nạt đủ thảm."

"Bắt nạt?" Vương Vị Sơ mờ mịt:"...Đủ thảm?"

Cậu kinh ngạc hỏi: "Như thế nào là bắt nạt đủ thảm?"

Sầm Nghiêu ôm eo cậu, nghiêng người dùng sức mà hôn môi cậu.

Vương Vị Sơ khẩn trương đến tay chân đều căng cứng, theo bản năng mà đẩy Sầm Nghiêu, nhưng không đẩy ra được chút nào.

Sầm Nghiêu gắt gao khóa chặt eo cậu, khẽ cắn môi dưới, sau đó càng hôn mạnh mẽ.

Mắt Vương Vị Sơ thoáng thấy mẹ Sầm đã cúp điện thoại.

"A..." Cậu vội vàng đánh bạo cắn ngược lại Sầm Nghiêu, sau đó đẩy Sầm Nghiêu ra.

Sầm Nghiêu thản nhiên nói: "Cứ bắt nạt như vậy."

Tai Vương Vị Sơ đỏ bừng, mặt cũng đỏ, nhỏ giọng mắng: "Nói hươu nói vượn."

Lừa quỷ quỷ cũng không tin!

Mẹ Sầm đến gần, đem một màn này thu vào mắt.

Môi Vương Vị Sơ đã đỏ bừng, khóe môi còn hơi sưng, vừa nhìn thấy cứ như là bị người hung hăng chà đạp.

Á.

Lại bị kế bên bắt nạt?

Mẹ Sầm vội vàng nói: "Mẹ mới gọi điện thoại. Mẹ mới kêu người chuẩn bị cho Vị Sơ mấy bộ quần áo, sau đó chúng ta sẽ đặt thêm khuy cài ngực, khuy măng sét, giày nữa, được không?"

Không bằng lấy tâm đền bù vậy.

Mẹ Sầm chột dạ thầm nghĩ.

Sầm Nghiêu khẽ vuốt cổ tay Vương Vị Sơ, nói: "Bọn con lên lầu trước."

Mẹ Sầm nói: "Được, được, được, đi đi."

Lên lầu?

Vậy không phải sẽ còn thảm hơn à?

Mẹ Sầm lại chột dạ vội vàng nói: "Chao ôi, chuyện Vị Sơ đi học bù, mẹ cũng phải đi kiểm tra lại chút."

Vương Vị Sơ: "???"

Đi thật à???

______________________________

Mật: Độ tự luyến của tra nam thật là cao đấy. Nghiêu ca thật là không biết xấu hổ mà, trắng trợn dễ sợ. Mong mn soát lỗi nha, tui khum có giỏi như chị Đậu đâu nên mong mn giúp đỡ heng :>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top