Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TG1: Hào môn nam thê (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: ĐẬU

"Thiếu gia, đã đến nơi rồi."

Tiếng nói vừa vang lên Sầm Nghiêu liền mở mắt.

Hiện tại hắn đang ngồi trong chiếc xe hơi nhỏ, mà chiếc xe này đang chậm rãi dừng trước một biệt thự sang trọng. Vệ sĩ vừa mở cửa xe đã thấy một đôi vợ chồng trung niên từ trong biệt thự lẹp bẹp chạy nhanh ra đón.

Mười phút trước hắn mới làm xong nhiệm vụ cuối cùng, sau đó dưới sự sắp xếp của hệ thống mà đến thế giới này nghỉ phép.

Sầm Nghiêu ngẩng đầu nhìn cặp vợ chồng vừa chạy ra, đồng thời cũng đang sàng lọc thông tin của thế giới này ở trong đầu.

Ở thế giới này hắn tên là Sầm Nghiêu, con trai độc nhất của nhà họ Sầm vừa trở về nước với tấm bằng MBA* trong tay. Mà cái thế giới này nhân vật chính lại không phải là hắn.

Thiên kiêu chi tử của thế giới này tên là Trình Thúc Văn, con trai út của Trình gia. Năm gã 25 tuổi cùng con trai của Vương gia Vương Vị Sơ kết hôn. Sau đó, bọn họ cứ tan tan hợp hợp ngược tâm ngược thân lẫn nhau, đến khi Trình Thúc Văn nắm lấy được vị trí gia chủ Trình gia liền cùng một mỹ nhân ngoại quốc kết hôn và sống hạnh phúc.

Còn Vương Vị Sơ lại chết trong khoảng thời gian Trình gia tranh giành địa vị.

Vương Vị Sơ... Vương Vị Sơ... cái tên này cứ lăn qua lăn lại trên đầu lưỡi Sầm Nghiêu. Mà đây cũng chính là người mà hắn luôn tìm kiếm, người lưu lại cho hắn ấn tượng sâu sắc khi làm nhiệm vụ ở thế giới đầu tiên.

"Nghiêu Nghiêu, đi đường có mệt mỏi không con?"

"Mới vừa rồi Thúc Văn gọi điện tới, nói gọi điện cho con nhưng không liên lạc được... bảo là muốn mời cơm con. Dù sao con cũng nên qua đó một chuyến, mà con biết tin chưa? Thúc Văn nó kết hôn rồi đấy..."

Cha Sầm mẹ Sầm để cho người giúp việc nhận hành lý trong tay hắn, sau đó lại bắt đầu nói liên miên.

Sầm gia và Trình gia từ thời ông cố đã quen biết nhau, khi mà Trình Thúc Văn còn nhỏ đã từng được Sầm gia nuôi 2 năm. Cha mẹ Sầm coi gã như con cháu trong nhà, rất thân thiết và gần gũi với gã.

Sầm Nghiêu chỉ thờ ơ đáp: "Ừm."

Cha Sầm và mẹ Sầm cũng không ngạc nhiên, dẫu sao con trai họ vẫn luôn có thái độ kiêu ngạo này, đối với cha mẹ cũng ít khi nói chuyện thân thiết.

Sau khi vào cửa, Sầm Nghiêu cho người giúp việc nhận điện thoại: "Chào."

Người đàn ông ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hơi nở nụ cười: "Sầm Nghiêu, anh về đến nhà rồi à? Em và ba mẹ em đã chuẩn bị xong tiệc tẩy trần cho anh rồi. Chỉ là người trong gia đình ăn cơm với nhau thôi."

"Khi nào?"

"Tối mai, 6h30 có được không anh? Anh vừa về nhất định rất mệt mỏi, trước tiên phải nghỉ ngơi cho tốt cái đã."

"Ừ." Sầm Nghiêu trả lời. Dù cho đối phương không mời hắn, thì ngày mai hắn cũng sẽ đến tận nhà.

Trình Thúc Văn năm nay đã 27 tuổi, gã lúc nào cũng ra vẻ điềm tĩnh trước mặt người khác, nhưng lúc này gã lại ôm điện thoại cười vui vẻ đến nỗi kẻ mắt mờ cũng nhìn thấy được.

Vương Vị Sơ kinh ngạc nhìn khuôn mặt cười như hoa nở của gã. Cậu hiếm khi thấy Trình Thúc Văn phát ra niềm vui sướng thỏa mãn đến tận đáy lòng như bây giờ.

Trình Thúc Văn vừa nghiêng người sang nụ cười trên mặt lập tức biến mất, gã cau mày: " Cậu không biết khi vào phòng người khác thì phải gõ cửa à?"

Vương Vị Sơ đã quá quen với cái thái độ này của gã, chỉ thấp giọng nói: "Tôi đã gõ nhiều lần, tối qua anh bận đến khuya, tôi lại lo anh có chuyện gì ngoài ý muốn nên mới đẩy cửa vào."

Vừa nói cậu vừa đưa chiếc dĩa nhỏ trên tay về phía trước: "Mẹ bảo tôi đem lên cho anh."

Trình Thúc Văn nhàn nhạt nói: "Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ."

Gã giơ tay chỉ chỉ bàn trà kế bên: "Để ở đó đi."

Vương Vị Sơ gật đầu để dĩa nhỏ qua một bên. Cậu hé hé miệng muốn nói gì đó, nhưng nghĩ tới Trình Thúc Văn không bao giờ cho phép cậu hỏi mấy chuyện này nên lại ngậm miệng.

Cậu không có tư cách tìm hiểu chuyện riêng tư của Trình Thúc Văn. Vương Vị Sơ quay người chuẩn bị ra khỏi phòng.

"Cậu đợi chút." đây là lần đầu tiên Trình Thúc Văn gọi cậu lại.
Vương Vị Sơ dừng lại.

Trình Thúc Văn đi tới bên người cậu, quan sát từ trên xuống dưới, có chút không thích nói: "Cậu đến Trình gia cũng đã hơn 1 năm, sao lại... thôi bỏ đi."

Gã đi nhanh tới bàn đọc sách, mở tủ lấy ra một cái thẻ phụ đưa cho Vương Vị Sơ: "Cậu cầm mà đi mua hai bộ quần áo... cậu không phải có người bạn tên Kim Diệu sao? Gọi cậu ta đi cùng đi."

Vương Vị Sơ cầm tấm thẻ kia mà ngớ người ra. Trình Thúc Văn ít khi quan tâm đến những vấn đề này.

Trình Thúc Văn và cậu là hai làn đường khác biệt nhau hoàn toàn.

Cậu từ nhỏ đã sống ở miền núi xa xôi, mẹ đã sớm qua đời. Người cha mà cậu đã cho là mất tính, mấy năm sau lại trở về tìm cậu đưa cậu đến Vương gia, chưa kịp thích nghi với hoàn cảnh sống ở thành phố đã bị Vương gia đá đến Trình gia là nam thê.

Lúc đó cậu mới học xong năm 2 đại học.

Còn Trình Thúc Văn?

Là con trai út của một gia đình giàu có, từ nhỏ đã chịu sự giáo dục tinh anh, được nuôi dạy tử tế, phong độ nhẹ nhàng, tuổi còn nhỏ đã đảm nhiệm vai trò Tổng giám đốc công ty bất động sản Tân Dương.

Trình Thúc Văn là người có phép tắc, Vương Vị Sơ biết Trình Thúc Văn rất coi thường cậu, gã sẽ không bao giờ can thiệp vào đời sống cũng như việc ăn mặc của cậu.

Nhưng mà hôm nay lại khác...

Thấy Vương Vị Sơ ngơ ngơ ngáo ngáo mà đứng đó, Trình Thúc Văn nhíu mày: "Ngày mai nhà có khách quý đến."

Lúc này có người gõ cửa, người hầu gái bên ngoài thấp giọng nói: "Tam thiếu, Phùng thiếu đến, đang ở dưới lầu đợi..." Vừa dút lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân.

Trình Thúc Văn đưa tay mở cửa.

"Anh Trình, em đến gặp anh nè!"

Tiếng nói vừa dứt, một cậu trai trẻ nhảy vào phòng. Bộ vest Armani bị cậu ta mặc đến không đàng hoàng, nhìn cách ăn mặt không giống công từ nhà giàu một chút nào. Vốn dĩ đang cười vui vẻ, nhưng đến khi nhìn thấy Vương Vị Sơ có mặt trong phòng nụ cười liền tiêu tán, thậm chí còn lộ ra mấy phần khinh thường.

Mà thái độ này của bọn họ Vương Vị Sơ đã sớm quen.

Lần đầu tiên Trình Thúc Văn dẫn cậu đi ăn cùng bạn bè, cũng vì không biết cách ăn tôm hùm mà Vương Vị Sơ trở thành tên hề bị bọn họ cười nhạo. Bạn bè của Trình Thúc Văn có phần coi thường cậu, cho rằng cậu không xứng với gã ta.

Trên thực tế Vương Vị Sơ cũng nghĩ như vậy.

Cậu cảm thấy bất kể là tên tuổi hay nhân sinh của cậu một đều giống như một kẻ qua đường giáp, chỉ là một cái bia đỡ đạn.

Mà Trình Thúc Văn là biến số duy nhất đời cậu.

"Em nghe nói Sầm Nghiêu trở lại, anh có liên lạc được không? Em gọi cho anh ấy không được..." Phùng Huân quay đầu lại nở nụ cười.

Sắc mặt của Trình Thúc Văn lúc này nhu hòa rất nhiều: "Ừm, vừa gọi điện xong, bảo ngày mai sẽ đến nhà ăn cơm."

"Ha ha, em biết ngay mà, anh mà gọi điện thì anh ấy nhất định sẽ bắt máy. Vậy, ngày mai bọn em sẽ không tham gia náo nhiệt... ngày mốt được không? Ngày mốt chúng ta lại cùng tụ hội."

Đối thoại của bọn họ vẫn luôn như vậy, quen thuộc và vui vẻ.

Nhưng niềm vui này không chạm đến đáy lòng Vương Vị Sơ. Cậu thấy tay chân đều tê dại, cả nười đều sững sờ.

Sầm Nghiêu.

Cái tên này cậu đã nghe qua, hơn nữa đã nghe qua không biết bao lần.

"Sầm Nghiêu thật đẹp, nhìn này, giống như đóa tuyết liên vậy đó. Đẹp không gì sánh nổi."

"Nhà của Sầm Nghiêu là Hoa Kiều lâu đời, có tiền, có gia thế, có địa vị,... Trước đây nhà bọn họ là đại diện cho quý tộc ở kinh thành đó."

"Sầm thiếu là con trai một trong nhà, từ nhỏ đã học giỏi. Hồi đại học năm nhất không biết có bao nhiêu người thầm mến..."

. . .

Những lời này được phát ra từ trong miệng rất nhiều người.

Cuối cùng tất cả đều nói: "Trình Thúc Văn vậy mà lại thích Sầm Nghiêu? Đây không phải là chuyện vô vọng nhất sao?"

Sầm Nghiêu là ánh trăng sáng trong lòng Trình Thúc Văn, ngưỡng mộ đến mấy cũng không thể với tới. Hầu như cả cái thành phố này đều biết điều đó.

Vương Vị Sơ tất nhiên cũng biết chuyện này.

Cậu thậm chí còn biết, bản thân cậu đem đi so sánh với ánh trăng đó còn không bằng một phần trăm.

Vậy... khách quý trong miệng Trình Thúc Văn, là hắn sao?

Vương Vị Sơ im lặng đi ra ngoài, đến khi đứng trên hành lang, cậu mới giơ tay ấn ngực đè xuống khó chịu.

Giọng của Phùng thiếu từ sau lưng truyền tới: "Haizz, nếu không phải ông nội Sầm Nghiêu biết chuyện anh thích anh ấy, thì anh cũng không cần phải cưới một người như vậy về nhà để tránh hiềm nghi."

"Được rồi."

"Thôi thôi em không nói nữa, vậy chúng ta nói chuyện về mảnh đất phía nam kia đi..."

"Ừ."

Trình Thúc Văn đóng cửa lại. Thanh âm của bọn họ dần mơ hồ.

Vương Vị Sơ đưa tay lên áp vào má. Cậu cho rằng bản thân sẽ rơi nước mắt, nhưng không. Vẻ mặt cậu có chút căng thẳng nhưng không hề rơi một giọt nước mắt nào. Lần đầu tiên tới Trình gia, cậu sẽ vì người khác gây khó dễ mà ấm ức khóc, còn bây giờ sẽ không như vậy nữa.

Vương Vị Sơ cầm lấy tấm thẻ đi ra ngoài.

Ít nhất... vào lúc này Trình Thúc Văn còn bênh vực cậu.

Có lẽ gã không thương cậu nhưng mà... giữa bọn họ còn có một tờ giấy kết hôn.

Vương Vị Sơ nghe lời Trình Thúc Văn gọi điện cho bạn thân Kim Diệu cùng mình đi mua quần áo.

Kim Diệu là một người mẫu không nổi với gu thời trang khó nói.

Mà Vương Vị Sơ làm sao quen được người mẫu này? Đó là chuyện sau khi gặp mặt đám bạn bè của Trình Thúc Văn, lúc rời khỏi hội sở vừa vặn thấy Kim Diệu bị ép lên một chiếc xe hơi mà... bắt lột quần áo.

Vương Vị Sơ chưa bao giờ thấy những chuyện như này. Cậu đột nhiên nghĩ tới khi ở Trình gia bị bắt nạt, bị chế giễu mà bản thân một chút khả năng phản kháng cũng không có. Vì vậy cậu đã cầu xin Trình Thúc Văn cứu Kim Diệu.

Trình Thúc Văn đồng ý với cậu. Đây cũng là lý do khiến Vương Vị Sơ nghĩ rằng Trình Thúc Văn rất tốt với cậu.

Sau đó, Vương Vị Sơ và Kim Diệu trở thành bạn bè.

"Cậu thử cái này xem?" Kim Diệu quay đầu nói.

Vương Vị Sơ đè xuống những suy nghĩ miên man, gật đầu nhận lấy.

Kim Diệu dựa vào cửa cười cười: "Trình tổng đối xử với cậu thật tốt. Ài... Tiếc ghê, tôi không có một người cha tốt như cậu, mà cũng không có ai thích tôi. Nếu không, có đem tôi đi làm vợ người ta, tôi cũng bằng lòng á."

". . ."

Thân hình Kim Diệu nhỏ nhắn, mái tóc ngả vàng, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay. Rất nhiều đàn ông thích tướng mạo như vậy.

"Í, còn chưa có hỏi cậu, Trình tổng sao lại đưa thẻ cho cậu đi mua quần áo vậy? Không phải cậu từng nói Trình tổng không quan tâm mấy chuyện này à?"

Vương Vị Sơ lúc lâu mới trả lời: ". . . Sầm Nghiêu tới nhà làm khách."

"Sầm Nghiêu? Là Sầm Nghiêu mà tôi biết phải không?" Kim Diệu giật mình đứng thẳng. Kim Diệu lại nói: "Vậy cậu mua đồ đắt chút."

Những bộ quần áo hàng hiệu ít người xem đều bị Kim Diệu xách tới.
Vương Vị Sơ cố gắng chịu đựng thử từng bộ một, cuối cùng cũng mua được vài bộ, tổng cộng mua hơn 60 ngàn. Lúc cà thẻ Vương Vị Sơ cảm thấy có chút nhức nhối.

"Mấy cái này thì đáng bao tiền chứ? Đến lúc gặp Sầm Nghiêu phải mạnh mẽ lên! Phải cho hắn biết, ai mới là chính thất, ai mới xứng đáng sánh đôi cùng Trình tổng."

Vương Vị Sơ gật đầu.

Trong nháy mắt đã tới tối hôm sau. Vương Vị Sơ thay quần áo đi ra cửa, mẹ Trình vừa thấy mặt liền xụ một đống: "Ăn mặc cái kiểu gì thế này?"

Trình Thúc Văn quay đầu liếc nhìn cũng ngớ ngẩn.

Áo sơ mi màu bạc phối với quần tây đen, mặc trên người Vương Vị Sơ đặc biệt kỳ quái... Không những không sang trọng, thậm chí còn có chút... tao.

Trình Thúc Văn nhíu mày chuẩn bị mở miệng thì quản gia đã đu tới, mặt đầy vui vẻ: "Sầm thiếu đến rồi."

Vương Vị Sơ đột nhiên có chút co quắp, tim cũng nhảy lên, tưởng chừng chút nữa là muốn ngất luôn. Mẹ Trình và Trình Thức Văn không nói thêm gì nữa mà đồng loạt đi ra ngoài đón tiếp. Kể cả người ít khi về nhà như cha Trình, Trình gia đại thiếu, Trình gia nhị tiểu thư... Sầm Nghiêu thật sự là "khách quý".

Vương Vị Sơ cùng đi ra ngoài giương mắt nhìn người đàn ông bước xuống từ chiếc xe hơi màu đen. Hắn cao 1m9, mặc bộ tây trang màu đen, trước ngực gắn một viên ngọc lục bảo, nhìn qua là biết đắt tiền lại càng tôn vinh lên vẻ bảnh bao của hắn.

Vương Vị Sơ không tự chủ mà run lên. Người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, đẹp đến nổi Vương Vị Sơ không tìm được từ thích hợp nào để hình dung. Hắn có một khuôn mặt anh tuấn, đôi lông mày lãnh đạm, nhìn qua đặc biệt cấm dục. Một chút cũng không giống gay. Cho nên hắn không thích Trình Thúc Văn thì cũng thật bình thường.

"Cuối cùng anh cũng đến." Gương mặt Trình Thúc Văn hiện lên nụ cười.

Những người khác cũng nhiệt tình chào đón hắn. Nhưng hắn thì từ đầu tới cuối vẫn luôn lãnh đạm, người khác dường như đã quen với tháu độ này, vẫn nhiệt tình như cũ.

Vương Vị Sơ đem phản ứng của mọi người thu vào đáy mắt, rồi đảo mắt lại phát hiện người đàn ông đó đang nhìn cậu.

Sầm Nghiêu đang nhìn cậu.

Sầm Nghiêu đang quan sát Vương Vị Sơ. Cậu mới 23 tuổi* trên người có chút khí phách của thanh niên và hơi thở của thiếu niên. Ngũ quan sạch sẽ đàng hoàng, lông mày thanh tú, nét mặt hiền lành. Chẳng qua kiểu tóc nhìn có chút... ngu ngu.

Ánh mắt Sầm Nghiêu hơi trượt xuống. Cậu hôm nay mặc cáo áo sơ mi bạc quần đen. Cái áo thì nhìn bắt mắt đấy, còn cái quần thì hơi trầm. Phối chung lại có chút gợi tình, nhìn như muốn phá tan xiềng xích lại có chút bí ẩn mà chính hắn cũng không miêu tả được.

Sầm Nghiêu chuyển động cổ họng.

Chân tay Vương Vị Sơ càng tê dại hơn. Người đàn ông trước mặt quả thực quá ưu tú, giống như một đỉnh núi cao vời vợi. Cậu có chút sợ hắn ta.

"Đều đứng ngơ ra đấy làm gì? Nghiêu Nghiêu mau vào đi cháu." Mẹ Trình gọi mọi người vào phòng ăn.

Cha Trình ngồi ở chủ vị. Bên tay phải là mẹ Trình, Vương Vị Sơ, Trình nhị tiểu thư. Bên trái là Sầm Nghiêu, Trình Thúc Văn, Trình đại thiếu gia trước đây đều ngồi phía trước nay lại ngồi ở vị trí sau cùng.

Người giúp việc lần lượt mang đồ ăn lên xếp đầy một bàn. Vương Vị Sơ nhìn một bàn đầy màu sắc mà trong lòng bồn chồn.

Đây là món gì?

Vương Vị Sơ ngơ ngác tự hỏi..

Trình gia nhiệt tình chiêu đãi bạch nguyệt quang của chồng cậu. Nhìn lại mới thấy, cậu... như một kẻ dư thừa.

Đặc biệt là cách ăn mặc hôm nay của cậu, có lẽ trong mắt bọn họ là một kẻ không lên nổi mặt bàn phải không?

"Nghiêu Nghiêu ăn thử món này đi, dì nhớ khi còn bé cháu thích món này nhất." Mẹ Trình cưới nói.

Trình Thúc Văn lập tức mở miệng: "Em lấy cho anh."

Vương Vị Sơ không nghe thấy Sầm Nghiêu trả lời. Nhưng điều này cũng không cản nỗi sự nhiệt tình của Trình Thúc Văn, tiếng nói cười của gã đầy náo nhiệt. So với người luôn cau mày khó chịu trước mặt Vương Vị Sơ hoàn toàn bất đồng. Mọi thứ cứ như một chiếc búa nặng nề đập mạnh vào ngực Vương Vị Sơ. Cậu muốn tìm một cái hố để chui xuống.

Ngay vào lúc này ống quần của Vương Vị Sơ bị vén lên, có chút ngứa ngáy, càng làm cho nỗi buồn phiền trong lòng cậu càng thêm bị đè nén.
Cậu siết chặt đũa.

Này là ảo giác sao?

Cơn ngứa ngáy đó càng thêm nghiêm trọng hơn. Tim Vương Vị Sơ đập mạnh làm rớt đũa xuống dưới. Những người khác không chú ý đến cậu nên cũng không có ai mắng cậu thiếu quy cũ.

Vương Vị Sơ mím môi khom người cúi đầu nhặt đũa. Đôi chân dài bao bởi quần tay màu đen đang ngoắc ngoắc cậu. Vương Vị Sơ siết chặc khăn ăn, đột ngột duỗi thẳng eo.

Lúc này Trình Thúc Văn mới chú ý tới động tác của cậu, gã nhíu mày lại thấp giọng trách cứ: "Cậu đang làm cái gì mà vội vàng vậy?"

Cậu không tự chủ mà nhìn về phía Sầm Nghiêu.

Trình Thúc Văn sắc mặt xanh lè nói với Sầm Nghiêu: "Vừa rồi quên giới thiệu với anh... Đây là Vương Vị Sơ, em.. vợ em."

Sầm Nghiêu vẫn như cũ thờ ơ.

Nhưng ai biết cái tên bạch nguyệt quang bên ngoài ưu nhã, lạnh lùng khó tiếp cận này ở dưới bàn lại ngoắc chân của cậu đâu.

Bạch nguyệt quang kia chăm chú nhìn cậu, cuối cùng mở miệng, am thanh dễ nghe: "Vương... Vị... Sơ."

Từng chữ từng chữ chậm rãi, giống như hắn ta đem cái tên đầy bình thường của cậu ngậm ở đầu lưỡi.

Vương Vị Sơ trong đầu như bùng nổ.

______________________________

Chú thích:
*MBA: MBA (hay thạc sĩ Quản trị kinh doanh) là tấm bằng nổi tiếng có nguồn gốc từ Mỹ. Theo thống kê từ "bảng xếp hạng top 100 tỷ phú giàu nhất thế giới" của Forbes, có tới 16 người trong danh sách đã từng hoàn thành khóa học này.
* Đoạn trên thì tác giả ghi VVS khi đang học năm 2 cao trung thì gả cho TTV. Mà năm 2 cao trung tương đương với lớp 11 bên mình. Mà lúc gả đi cho TTV thì gã đã 25 tuổi và hiện thì gã 27 thì VVS không thể nào 23 tuổi được. Cho nên mình đổi đoạn năm 2 cao trung thành năm 2 đại học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top