Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01

"Ê, tui nghe nói trưởng phòng nhà mình với trưởng phòng bên kinh doanh lại cãi lộn nữa rồi phải không?"

"Úi sời! Chuyện cơm bữa í mà, tí nữa lại thấy hai người họ cùng nhau đi ăn trưa giờ á"

Hai người đồng nghiệp nói chuyện phiếm với nhau, đôi lúc lại cười hí hí như thể có chuyện gì đó vui lắm

Phải, Cự Giải là trưởng phòng kế hoạch của bọn họ, cậu thường xuyên nảy ra tranh cãi với Bọ Cạp bên khu kinh doanh, hai người y như chó với mèo! Nhưng mà, trong công ty dường như có thể nói nếu hai người này hợp tác sẽ không ai ăn ý bằng, hai tên này sẽ quay ngoắt 180 độ nghiêm túc vl ra, lúc đó tốt nhất đừng lại gần họ, coi chừng bị mắng oan!

Bên một góc tường nọ vang lên những tiếng chửi the thé:

"Cái đồ đầu móp nhà ngươi, dễ thế mà không biết à? Ngu thế?"

"Do ngươi dạy ngu thôi, đồ vừa liệt dương vừa liệt thần kinh!"

Hai người này nhỏ to mắng nhau, dù sao cũng nên giữ chút thể diện cho đối phương lẫn hình tượng của bản thân nên họ mới phải khổ sở thế này đây!

Hai người họ mắng qua mắng lại, kẻ tám lạng người nửa cân: "Ta mà thần kinh lên là ngươi mệt đấy!"

"Blè! Làm như ta quan tâm!"

Cự Giải lè lưỡi lêu lêu hắn, trông mất hình tượng vô cùng. Khóe môi Thiên Yết giật giật cong lên, tính phản bác thì bị gọi ngược lại:

"Trưởng phòng! Em có thể nói chuyện riêng chút với anh được không?"

Nữ nhân viên hai má hồng hồng đặt tay lên ngực vẻ bối rối, Cự Giải nhìn xơ qua cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi. Cậu liền ra chỗ khác để hai người trò chuyện

Lát sau thấy Thiên Yết lững thững đi tới chỗ Cự Giải, cậu nhăn mặt: "Ngươi làm mom gì dính ta dzữ dzậy?"

Thiên Yết cười nhếch mép không nói gì lại gần cái máy nước tự động gần Cự Giải, bỏ một đồng vào rồi lấy ra một lon nước cam: "Ta lấy nước, đồ đầu móp!"

Cậu tức khí lên, vừa quê vừa bực chỉ chỉ lên đầu: "Móp móp qq! Ngươi sờ thử xem có móp không?"

Hắn ngạc nhiên nhìn cậu vài giây sau đó lại cười khẩy chiều theo sờ sờ đầu cậu nhưng Cự giải lại có cảm giác nó giống xoa đầu hơn

"Ờm, không móp"

Cự giải nghe thế liền phỡn ra mặt cười hè hè khoái chí, thấy cái gương mặt cậu cứ ngố ngố liền nổi hứng chọc: "Nhưng đó là 1 chuyện, còn ta thích gọi sao là 1 chuyện. Blè!"

Thiên Yết học Cự Giải lè lưỡi trêu tức rồi cười há há bỏ đi, đoạn đi được ba bước lại quay ngược lại đứng trước mặt cậu, vẻ mặt nghiêm nghị bất ngờ này làm cậu có hơi rén nha

"Ta nên làm gì đây?"

"Hở?"

Sau một mớ lòng vòng mà hắn kể ra thì cậu có thể tóm tắt thế lày, hắn được tỏ tình và giờ muốn xin cậu lời khuyên

À há! Nếu như thằng lỏi đó có người yêu là cậu có thể nắm thóp hắn rồi!

Cự giải cùng suy nghĩ đen tối sẽ đày đọa hắn thế nào cười biến thái, lúc nhận thức mình đang làm gì nhìn sang thì thấy Thiên Yết đang nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu cùng khinh bỉ

"À thì, ta thấy cô ta cũng tuyệt mà. Ngươi thử hẹn với cô ta đi!"

Cự giải nở một nụ cười thương hiệu, nhìn rất ư là giảo hoạt. Thiên yết nhìn gương mặt này cười thầm trong bụng, thuận tay búng trán cậu một cái rõ đau làm cậu kêu đau oai oái

"Tâm tư của ngươi lộ ra hết rồi kìa, đồ đầu móp!"

"Mẹ, ngươi mà cứ búng ta thế đi. Có ngày móp thật cho xem"

Cự giải giương đôi mắt ủy khuất nhìn hắn, thôi được, bị hắn nhìn thấu tâm can rồi. Cậu nghiêm túc nhận xét, mà Thiên yết cũng rất chăm chú nghe cậu nói:

"Cô bé đó nhìn qua thì sẽ thấy đáng yêu, mong manh các kiểu nhưng thất ra bé nó là trapgirl chính hiệu đấy!"

Sau đó Cự giải liên tục đưa ra dẫn chứng lẫn nhận xét của mình về cô gái kia, Thiên yết ậm ừ rồi đứng dậy. Cự giải khó chịu vì cậu vẫn chưa nói xong nhưng Thiên Yết đã trả lời trước: "Ta đi từ chối cô ta đây"

"..."

Cự Giải sâu sắc nghĩ nếu cô gái đó biết Thiên Yết từ chối cổ vì nghe cậu khuyên thì sẽ huy động côn đồ chặn xe cậu không nhỉ?

Bên này Thiên yết đã từ chối cô gái kia thẳng thừng, cổ nhìn có hơi sốc, mắt rươm rướm nước rồi chạy đi

Hắn mặt lạnh nhìn theo bóng dáng khuất dạng của cô ta

Mà nếu nói sự thật thì dù cho Cự Giải khuyên thế nào đi nữa thì hắn vẫn sẽ từ chối thôi!

Vì hắn đã có người tình trong mộng rồi!

Nhưng vì tên đó bị thiểu năng nên giờ cậu ta vẫn không nhận ra!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top