Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 12: Ngày nghỉ (hạ)

Nửa đêm Tần Lãng khát nước nên tỉnh lại. Cậu mở to mắt nhìn Tần Tư Thanh đang nằm ở bên cạnh, hơi nghi hoặc không biết Tần Tư Thanh trở về từ khi nào mà sao cậu không hay gì hết!? Cậu đứng lên cầm chai nước khoáng ừng ực uống hết phân nửa, lúc này cơn buồn ngủ cũng đã biến mất tiêu. Tần Lãng đẩy ra cửa sổ sát sàn, đi ra ban công hóng gió biển. Cậu rất mong chờ chuyến du lịch này nhưng qua đêm nay là ngày mai đã phải trở về rồi. Cậu còn chưa chơi đủ đâu. Tần Lãng đã quyết định, lần sau phải canh lúc được nghỉ nhiều hơn bắt ba ba dẫn cậu đi chơi nữa...... Không đúng, tới lúc đó càng không cần Tần Tư Thanh, cậu sẽ rủ đám bạn thân của mình, còn có mấy mỹ nữ trong lớp tự đi du lịch. 

"Đang làm gì thế?" Trên đỉnh đầu thình lình truyền đến tiếng nói của Tần Tư Thanh. Tần Lãng bị dọa hoảng, giật mình nhảy dựng lên, không cẩn thận đỉnh phải cằm hắn. Tần Tư Thanh ăn đau nhíu chặt mày, Tần Lãng lui về phía sau một bước, nói: "Làm con sợ muốn chết, ba ba sao không lên tiếng chứ?"

"Ba ngược lại muốn hỏi con, hơn nửa đêm không ngủ mà chạy ra đây đứng làm gì?" Tần Tư Thanh cầm lấy chai nước Tần Lãng vừa uống qua, ngẩng đầu một ngụm uống hết. 

Tần Lãng gãi gãi tóc, "Con ngủ không được..."

Vạt áo ngủ của Tần Tư Thanh mở rộng làm lộ ra hơn phân nửa lồng ngực trần. Tần Lãng nhìn thấy không được tự nhiên nên trở lại ngồi bên giường, hữu khí vô lực xem TV. 

Tần Tư Thanh đi qua bảo: "Cầm quần áo mặc vào."

"Để làm chi ba?" Tần Lãng ngay cả động một cái cũng lười. Khóe miệng Tần Tư Thanh gợi lên một nụ cười, "Ban ngày đông người không thể thoải mái vui vẻ, giờ ba ba dắt con đi chơi bù."

Cứ thế cha con hai người nửa đêm xuất hành đến bãi biển. Tần Lãng giống như chú chó nhỏ nghịch ngợm chạy bừa khắp nơi. Từng đợt sóng triều xô vào bờ mang theo vô số những bọt nước li ti, lúc đánh vào bàn chân có chút mát lạnh khiến tinh thần Tần Tư Thanh không khỏi thư thái hơn. Tần Lãng ở phía trước băng băng chạy, Tần Tư Thanh chậm rì rì theo sau. Cậu cúi xuống nhặt lấy vỏ sò, chọn một nơi ưng ý rồi ngồi xổm xuống bãi cát vẽ tranh. 

Thành thật mà nói vẽ thì đúng là hơi miễn cưỡng, cho dù là Tần Tư Thanh cũng không thể nhìn ra được thứ mà Tần Lãng vẽ là gì. Đến lúc Tần Lãng hoàn thành xong "bức tranh" xiêu xiêu vẹo vẹo, cậu liền đứng lên vỗ vỗ tay nói: "Đây là con và ba."

Vừa giải thích xong "ý nghĩa" của bức họa, Tần Lãng tiếp tục ngồi xổm xuống ở bên cạnh viết: Tần Lãng đã đến đây một chuyến. Sau khi cảm thấy rất mĩ mãn thì ném vỏ sò xuống nhưng không đợi cậu cười đắc ý thì một cơn sóng liền ập tới, đem "kiệt tác" phá hủy không còn một chút dấu vết. Chỉ để lại môt bãi cát bằng phẳng ướt át. Chân mày Tần Lãng nhăn thành một khối, dựng đứng lên. Cậu có chút mất hứng, định ngẩng đầu nháo một trận với Tần Tư Thanh thì vừa vặn phát hiện vẻ mặt của hắn đang chăm chú nhìn mình. 

Dù trên gương mặt Tần Tư Thanh không có bất kì ý cười gì nhưng sâu trong đôi mắt hắn vẫn có thể thấy được một sự mềm mại ôn nhu. Cơ thể thon dài của hắn đứng đối diện cậu không nhúc nhích, tóc theo từng đợt gió biển thổi tới mà lung tung bay lượn. Tần Lãng há hốc mồm, cậu chỉ cảm thấy trong một khoảnh khắc đó, cặp mắt kính trên mũi Tần Tư Thanh như lóe sáng giữa màn đêm làm cho cậu một trận hoảng hốt. 

Nhìn thấy hành động trẻ con của Tần Lãng, Tần Tư Thanh không khỏi nở nụ cười, hắn cởi áo khoác ra rồi khoác lên người Tần Lãng, dịu dàng bảo: "Ngày mai, ba sẽ đưa cho con một cái máy ảnh. Con muốn vẽ cái gì thì lấy máy ảnh chụp lại toàn bộ, lúc trở về sẽ đem hình đi rửa."

Tần Lãng vẫn còn chưa phục hồi tinh thần nên chỉ ngây ngốc "dạ" một tiếng. Tần Tư Thanh bước đến trước mặt Tần Lãng, sát đến mức ngực hai người như dán vào nhau. Tần Lãng ngẩng đầu nhìn lại Tần Tư Thanh, trái tim bang bang loạn nhịp, đập vô cùng vô cùng nhanh. Tần Lãng cảm giác bản thân thật kì lạ. 

Thấy con trai lúc này có chút mơ hồ, Tần Tư Thanh hơi cúi lưng...... Tần Lãng tính lui về phía sau tránh né nhưng một bàn tay của Tần Tư Thanh đột nhiên đưa tới hai bên nách của cậu mà cù lét.

"A!" Tần Lãng cả kinh, lập tức bị nhột đến cười ha hả, "Ha ha ha ha! Ha ha ha! Ba buông con ra! A......Ối...... Buông ra!"

Cậu tránh thoát khỏi tay Tần Tư Thanh, chạy bạt mạng về trước như không muốn sống. Từ bé, Tần Lãng đã rất sợ là bị người khác thọc lét. Tần Tư Thanh đuổi theo ngay phía sau, rõ ràng chỉ cần bước nhanh chân hơn một chút là có thể bắt kịp nhưng Tần Tư Thanh lại cố ý duy trì một khoảng cách nhỏ với cậu. Tần Lãng không ngừng chạy, chốc chốc lại quay đầu xem, vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn. 

"Ha ha, ba ba không đuổi kịp con đâu!" (๑>▿<๑) Tần Lãng vừa xong nói thì ngay lập tức Tần Tư Thanh đột nhiên tăng tốc lao về phía cậu. Tần Lãng chỉ kịp kinh hô một tiếng thì đã bị vây trong vòng tay của Tần Tư Thanh, bị cù lét tiếp ở hai bên hông. 

"A ha ha! Mau thả con ra! Ha ha...... Ư, con không chơi, không chơi với ba ba nữa. Ha ha......"

Thẳng đến khi Tần Lãng bị nhột đến chảy nước mắt Tần Tư Thanh mới chịu dừng tay. Tần Lãng đã mệt đến mức không còn sức lực để đứng lên, cậu ngồi bệt trên bãi cát túm chặt ống quần Tần Tư Thanh: "Con không muốn chơi nữa. Con đi không nổi."

Tần Tư Thanh liền ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía Tần Lãng, nói: "Leo lên."

Tần Lãng cũng tính làm theo trèo lên lưng Tần Tư Thanh nhưng tới lúc nhấc chân thì cậu lại lộ ra một điệu cười xấu xa, khóa gối ngồi ở trên vai Tần Tư Thanh, hai tay ôm lấy đầu hắn, "Ha ha! Con sẽ không xuống âu~!"

Tần Tư Thanh cũng không giận, giữ chặt hai chân Tần Lãng đứng dậy, bảo: "Ba ba sẽ khiến con có muốn xuống cũng không thể xuống được."

Tần Lãng ôm Tần Tư Thanh đung đưa hai cái đùi, áo khoác Tần Tư Thanh đã gần như che hết phân nửa thân mình của cậu.

"Ba ba, khi nào thì trở về ạ?"

"Vậy con nghĩ lúc nào trở về?"

Tần Tư Thanh chậm rãi rảo bước, những hạt cát nhỏ mịn dưới chân làm cho cả người có chút mềm nhũn, tâm tình ngoài ý muốn trở nên dễ chịu hơn. Mỗi lần Tần Lãng hỏi một câu, hắn đều nhẹ giọng "ừm", sau đó đáp lại một câu. 

Cho tới khi Tần Lãng mệt mỏi nói: "Ba ba, con mệt quá, con muốn ngủ." (╯^╰) Tần Tư Thanh mới từ từ thả Tần Lãng xuống, cõng ở trên lưng, Tần Lãng khép hờ hai mắt, ôm lấy cổ Tần Tư Thanh, nhè nhẹ nói: "Ba ba, lần sau chúng ta lại đến đây nữa nha."

Tần Tư Thanh lập tức đáp: "Được."

Tần Lãng cảm thấy thỏa mãn nhắm hai mắt lại. Lúc này Tần Tư Thanh quay đầu nhìn Tần Lãng thì vừa mới quay lại mũi liền đụng phải mặt Tần Lãng đang ngủ lệch sang một bên trên đầu vai hắn. Tần Tư Thanh chậm rãi tựa vào đầu Tần Lãng, hôn nhẹ lên môi cậu: "Ngủ ngon, bảo bối."

✤✤✤✤✤✤ 

Sáng hôm sau, lúc Tần Tư Thanh đang đánh răng trong phòng tắm, còn Tần Lãng vẫn đang say sưa ngủ thì chuông cửa vang lên làm Tần Lãng tỉnh giấc. Cậu mặc một cái quần đùi mơ mơ màng màng chạy ra mở cửa. Đứng trước cửa là một người thanh niên lạ hoắc, Tần Lãng híp mắt cau mày hỏi: "Tìm ai ?"

"Chú là Sở Hải, là bạn của ba ba con."

Người thanh niên nhìn Tần Lãng cười, Tần Lãng nhìn lại y một cái rồi tránh sang một bên cho y tiến vào phòng, còn cậu thì quay trở lại giường tiếp tục vùi đầu ngủ nướng. Tần Tư Thanh từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy người thanh niên hôm qua cũng chỉ cười cười chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành."

"Vâng, tôi phải trở về, thuận đường ghé lại đây chào anh một tiếng."

Tần Tư Thanh nhìn về phía sau y, quả nhiên có một chiếc vali. 

"Thế chúc cậu thuận buồm xuôi gió."

Tần Tư Thanh nhàn nhạt nói, sau đó đi đến đánh thức Tần Lãng vẫn còn nằm ì trên giường: "Nhanh rời giường, không phải con nói sáng nay muốn chơi thêm một chút sao? Nếu trễ giờ thì chúng ta chỉ có thể ra thẳng sân bay về nhà."

"Vậy khỏi đi chơi nữa." Tần Lãng không kiên nhẫn lẩm bẩm nói, rồi dùng gối bịt kín mặt, dưới chân không ngừng loạn đá: "Ồn quá đi! Ồn quá đi!"

Người thanh niên đứng một bên nhìn hai cha con họ đối đáp gượng gạo cười, ánh mắt nhìn về phía Tần Tư Thanh cũng trở nên có chút quái dị. Tần Tư Thanh không nói hai lời đem chăn quăng ra, cưỡng chế xách Tần Lãng lên, bảo: "Không được phép cáu giận, lập tức rời giường. Nếu mà còn tiếp tục dây dưa thì sẽ thật sự trễ giờ đấy."

"Ba phiền muốn chết!" Tần Lãng rống to một cách điên cuồng với Tần Tư Thanh. 

Người thanh niên cảm thấy bản thân không thể dung nhập vào thế giới của hai cha con kia, yu đứng ở một bên có chút xấu hổ, đành cười gượng nói: "Cái kia...... Tôi đi trước nhé."

Nghe người thanh niên nói như vậy, Tần Tư Thanh cũng chỉ đáp lời: "Đi thong thả."

Đầu thậm chí còn không thèm quay lại nhìn y một cái. Người thanh niên kéo vali nhanh chóng rời khỏi. Rốt cuộc vẫn là không có dư thời gian để đi chơi thêm, vốn tính còn sẽ chụp ảnh nhưng cuối cùng cũng không thể thực hiện. Tần Lãng đem hết thảy mọi lỗi sai đổ lên người Tần Tư Thanh. Đã vậy hắn còn không thèm để ýđến cậu, làm cho cậu hờn dỗi suốt chặng đường về. 

Tới lúc máy bay hạ cánh, ông nội cho tài xế tới đón hai người, Tần Lãng nhanh chóng nhét ba lô vào trong xe, cúi đầu chui vào, chiếm hết toàn bộ chỗ ở băng ghế sau. Gân xanh sau gáy Tần Tư Thanh lập tức nổi lên, tên thỏ con láu cá này lại được nước làm tới. Chân mày của hắn lập tức nhíu lại: "Mau xích qua cho ba ngồi."

"Ba không được ngồi xe này, đây là ông cho tới đón con chứ không phải đón ba."

Tần Lãng duỗi hai chân  ra thật dài, một cái đặt trên ghế, một đem chắn trước cửa xe không cho Tần Tư Thanh vào. ╭ (╰_╯)╮ 

"Ấy chà, Tiểu Lãng à, sao con lại cáu kỉnh với ba ba như vậy? Nhanh cùng ba ba về nhà thôi."

Chú Vương lái xe ngoài mặt quay đầu tươi cười, trong lòng lại có chút lo âu. Cháu nội của ông Tần thật sự là khó dạy bảo mà. Tần Tư Thanh cũng cười theo, cửa bên trái đóng sầm lại. Tần Lãng tưởng Tần Tư Thanh bỏ đi thật, gấp gáp áp mặt vào cửa sổ ngóng theo. Tần Tư Thanh vốn đang đi về xe taxi phía sau lại bất ngờ chuyển hướng, vòng qua sau xe, mở cửa bên phải đi vào, lôi Tần Lãng vào trong lòng cho cậu một bạt tay, mắng: "Lại tính gây rối cái gì à?"

"Hứ!"

Tần Lãng nhìn chòng chọc vào mắt Tần Tư Thanh, khinh khỉnh hừ lạnh một tiếng. Kỳ thật từ lúc lên máy bay, chút giận dỗi còn lại của cậu hầu như đã không còn nhưng Tần Lãng vẫn muốn quấy Tần Tư Thanh một trận. 

✤✤✤✤✤✤ 

Về tới nhà, ông nội niềm nở hỏi: "Tiểu Lãng đi chơi có vui không ta?"

"Một chút cũng không vui." Tần Lãng quăn ba lô xuống sàn rồi vọt thẳng lên lầu, cậu đang nôn nóng muốn khoe với Phó Tư Bác về chuyến đi vừa rồi. 

Đợi Phó Tư Bác bắt máy, Tần Lãng hào hứng nói: "Phó Tư Bác, cậu đoán coi tôi đã đi đâu chơi?"

Qua mấy giây mà đầu bên kia vẫn còn im lặng xong đột nhiên truyền đến âm thanh bùm bùm và tiếng Phó Tư Bác hỏi lớn: "Cậu nói gì? Tôi đang mắc chơi game, không có gì nói thì tôi treo máy à."

Nghe thấy Phó Tư Bác đang chơi điện tử, Tần Lãng cũng cảm thấy ngứa tay. Nhưng bình thường Tần Tư Thanh sẽ không bao giờ cho phép cậu chơi game, bởi vì Tần Lãng có một thói xấu là chỉ cần cầm máy chơi game lên thì sẽ không thể dừng tay được, cậu chơi đến không biết ngày đêm, mắt cũng không cần chớp, thậm chí sống chết không chịu đi ngủ. 

Tần Lãng bây giờ đã không còn tâm trạng khoe khoang gì với Phó Tư Bác nữa: "Phó Tư Bác, cậu có thể cho tôi mượn máy chơi chút không? Nếu không thì tôi qua nhà cậu chơi chung nha?"

"Nè chơi với, cho tui chơi với cậu đi." Đầu dây bên kia bất ngờ vọng đến một giọng nói khác.

"Cậu cmn ồn chết được, chờ tui chơi xong vòng này đã." Đây mới là giọng Phó Tư Bác. Vậy trong nhà Phó Tư Bác còn ai nữa sao? Chờ mãi mà Phó Tư Bác vẫn chưa trả lời câu hỏi của cậu, Tần Lãng có chút mất hứng, hỏi lại: "Phó Tư Bác, tôi hỏi cậu đó, lên tiếng đi trời!"

"Ok ok, cậu muốn đến thì đến, giờ tôi đang rất bận, treo máy đây." Lời vừa dứt bên kia đã cúp điện thoại. 

Tần Lãng chuẩn bị tới nhà Phó Tư Bác, lại sực nhớ tới bài tập thầy giáo cho về nhà cậu còn chưa viết được một chữ, kiểu này Tần Tư Thanh khẳng định sẽ không thả cậu ra ngoài. Vả lại, cái người Tần Tư Thanh kia chỉ ước gì mỗi ngày đều có thể nhốt cậu trong nhà, khiến cậu không thể đặt chân ra khỏi cửa một bước. 

Tần Lãng rón ra rón rén đi đến cạnh cửa, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. May quá, ba ba đang nói chuyện với ông nội. Gặp ngay thời cơ chín muồi, Tần Lãng lập tức khóa trái cửa phòng, sau đó đi đến bên cửa sổ quan sát tình hình. Đây là lầu hai, cũng không tính cao cho lắm. Cậu đạp lên bệ cửa sổ, nhảy quan phần hiên phòng bên cạnh, rồi từ đó mà trèo xuống dưới đất. Tần Lãng đã thử qua chiêu này vài lần, hơn nữa cũng chưa bao giờ thất bại, lần này cũng không ngoại lệ. Khi hai chân vừa chạm đất, Tần Lãng nhìn thoáng qua cửa sổ rồi nhanh chóng bỏ chạy. Nếu như bị ba ba phát hiện thì nhất định sẽ cho cậu một trận nhớ đời. 

Vì vậy, khi Tần Tư Thanh nói chuyện với cha mình xong lên lầu thì thằng nhóc ranh Tần Lãng đã không còn bóng dáng. Tần Tư Thanh lập tức gọi điện đến nhà Phó Tư Bác, nhanh chóng có người bắt máy, tiếng Phó Tư Bác không kiên nhẫn vang lên: "Thiệt tình, tôi nói nay, cậu đúng là phiền phức quá mà. Gọi điện tới làm gì nữa, rối muốn chết!"

"Là Phó Tư Bác à?"

Thanh âm Tần Tư Thanh vô cùng ôn hòa, nhưng đầu bên kia, tay Phó Tư Bác đã mất khống chế run lên, cà lăm trả lời, "A...... Chú....Chú á......"

Tần Tư Thanh gác điện thoại, trong lòng chắc chắn Tần Lãng trăm phần trăm là chạy tới nhà Phó Tư Bác rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #danmei