Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 13: Tại sao lại khóc?

Có đôi khi Tần Tư Thanh cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, mới đây thôi hắn còn cùng nhóc con đi biển ở Tam Á, ấy vậy mà đã gần hai năm.

Ví dụ như hiện tại, Tần Lãng nhà hắn đã học tới lớp 9.

"Tần Lãng, về nhà." Tần Tư Thanh vươn tay về phía cậu. Tần Lãng trên lưng đeo cặp sách đang tung tăng nhảy nhót trước cửa phòng, vui vẻ cười đùa với đám bạn học. Nghe được tiếng Tần Tư Thanh gọi, Tần Lãng lập tức hất tay Phó Tư Bác đang táp tới, xông thẳng về phía hắn.

"Ba ba~ ♥."

Tần Lãng cũng đã được mười lăm tuổi, dáng người đã cao gần đến vai Tần Tư Thanh.

Ngoại trừ mấy ngày nay vì ham chơi bóng rổ mà có chút đen đi thì ngũ quan của Tần Lãng cũng đã thay đổi không ít. Giống với những cậu trai đồng trang lứa, trên người cậu vì chơi bóng mà luôn mang theo mùi mồ hôi thoang thoảng, khi cười rộ lên lại giống như ánh nắng mặt trời vô cùng rực rỡ.

"Mai gặp lại."

Phó Tư Bác phất phất tay với Tần Lãng , xoay người cởi áo sơ mi ra, chỉ mặc một cái áo lót màu xám rồi ném áo tới người một thiếu niên có dáng người cao tráng. Phó Tư Bác nhíu nhíu mày, "Chân tôi chịu không nổi nữa, đi về thôi, còn sớm tắm rửa một chút."

"Vì cái gì mà tôi phải giúp cậu cầm quần áo chứ!?" Thiếu niên cao to kia vứt chiếc áo sang một bên, Phó Tư Bác nhếch miệng cười: "Chỉ bằng việc cậu là người (hầu) của tôi, ăn của (nhà) tôi, ở cũng ở tại nhà tôi, có một chút việc nhỏ nhặt như vậy mà cậu cũng không làm được? Còn nữa, nhiệm vụ của cậu không phải làm mấy việc này sao."

Phó Tư Bác nói nghe có vẻ rất chi là kiêu ngạo. Thiếu niên cao to cũng chỉ có thể nén giận mím miệng trừng mắt nhìn .

"Mệt quá, đừng ở trước mặt tôi mà lên mặt này nọ nữa. Nhà tôi cũng không phải cho cậu ăn cơm không vậy đâu?"

Cậu thiếu niên cao to kia chính là Tào Đông Đông.

Mà Phó Tư Bác với Tào Đông Đông cũng coi như có duyên phận. Nhờ một trận đánh mà quen biết, đánh tới đánh lui rốt cục lại cùng nhau ở dưới một hiên nhà, cùng nhau sinh hoạt đã hai năm.

Nghe nói lại là, lúc còn ở lớp 7, có một lần Phó Tư Bác đánh nhau với Tào Đông Đông trong WC. Dù thế nào thì cả hai đều bị chủ nhiệm tóm gọn, còn yêu cầu song phương phải mời người nhà lên. Cuối cùng mẹ Phó Tư Bác tới mà người nhà Tào Đông Đông lại không thấy đâu.

Mãi sau này mọi người mới biết được, cả cha và mẹ Tào Đông Đông đều đã mất, cậu phải đến ở nhờ nhà người bạn nhỏ Trần Tinh. Tào Đông Đông cùng Trần Tinh từ bé đã cùng nhau lớn lên, quan hệ cha mẹ hai bên cũng rất tốt. Sau khi phụ huynh Tào Đông Đông ngoài ý muốn qua đời, cậu được cha mẹ Trần Tinh đón đến ở chung.

Khi thầy giáo chủ nhiệm biết được sự thật đau lòng này, ông cũng không tra hỏi Tào Đông Đông thêm nữa, chỉ cảm khái đứa nhỏ này đáng thương rồi bỏ qua cho Tào Đông Đông.

Vài ngày kế tiếp, Tào Đông Đông không đến trường học.

Đến cái tuần mà Tần Lãng cùng cha mình đi du lịch, Tào Đông Đông mới xuất hiện ở trước mặt Phó Tư Bác, nói với hắn: "Cậu có thể cho tôi ở lại nhà cậu không?" (◕﹏◕)

Bị đối thủ một mất một còn nói ra những lời như vậy trước mặt là bất kì ai cũng phải hoảng hết cả hồn chứ đừng nói đến Phó Tư Bác.

Lúc ấy Phó Tư Bác chỉ nghĩ đến một khả năng, cái tên này chắc chắn là uống lộn thuốc rồi!

"Cái gì tôi cũng có thể làm được, chỉ cần cậu cho tôi ở lại nhà cậu là được. Tôi còn có thể nấu cơm. Tôi sẽ làm tất cả công việc nhà." Khi đó Tào Đông Đông chính là nói những lời này.

Phó Tư Bác mất phản ứng hết nửa ngày, hồi lâu vẫn không thể mở miệng trả lời Tào Đông Đông. (ミ●◇☉ミ)

Thật ra từ mấy ngày trước, Tào Đông Đông đã bị cha của Trần Tinh đuổi khỏi nhà, cùng đường cậu mới tìm đến Phó Tư Bác. Ngoài gia đình Trần Tinh, Tào Đông Đông cũng chỉ biết mình Phó Tư Bác.

Thấy Phó Tư Bác không nói lời nào, Tào Đông Đông đột nhiên cúi thấp người xuống, thành khẩn nói: "Tôi không còn chỗ nào để đi nữa. Mà tôi chỉ quen biết có mình cậu."

"Tôi biết nhà cậu có tiền, tôi có thể giúp mẹ cậu nấu cơm làm việc vặt. Đổi lại cậu chỉ cần cho tôi một chỗ ngủ thôi."

Phó Tư Bác khi đó còn nhỏ, không hiểu hết được sự tình, chỉ cảm thấy người này thật nực cười. Là ai mấy hôm trước vừa cùng với hắn đánh tới chết đi sống lại, mà giờ lại ra vẻ đúng lý hợp tình đòi ở nhờ nhà hắn như thế. Huống chi việc lớn vậy, Phó Tư Bác làm sao có thể tự quyết định. Nghĩ thế, Phó thiếu gia lập tức kiêu ngạo ngẩng mặt, phun ra ba chữ: không có cửa đâu.

Nhưng tên ngốc Tào Đông Đông này lại như thần giữ cửa cứ đứng trước nhà hắn không chịu đi.

Mẹ Phó Tư Bác biết chuyện vốn định cho cậu ta chút tiền xài nhưng Tào Đông Đông cũng lại bướng bỉnh không nhận, sống chết không chịu đi đâu hết.

Đến lúc cha của Phó Tư Bác đi công tác trở về, nghe được toàn bộ câu chuyện của Tào Đông Đông thì trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chấp nhận cho cậu ở lại. Cha Phó Tư Bác là một người đàn ông có tâm địa thiện lương, đối mặt với chuyện như vậy tất nhiên sẽ không từ chối.

Dù hai mẹ con Phó Tư Bác cực lực phản đối, kiên quyết không đồng ý nhưng cũng ngăn cản không được sự thật là Tào Đông Đông đã bước chân vào nhà Phó gia.

Từ đó về sau, Tào Đông Đông cứ thế trải qua cuộc sống sinh hoạt nước sôi lửa bỏng. Chịu đủ ánh mắt khinh rẻ của mẹ Phó Tư Bác cùng sự đối đãi tàn nhẫn của hắn. 

❣❣❣❣❣❣

"Đi tắm đi, người con dơ quá." Tần Tư Thanh mở điều hòa lên, nói với Tần Lãng đang nằm bất động trên sô pha.

Tần Lãng yếu ớt tựa người vào ghế, đến nỗi động một cái cũng không muốn, uể ỏai than thở: "Con mệt chết mất......"

Đã nhìn quen thói lười biếng của con trai, Tần Tư Thanh trực tiếp đi tới phòng tắm lấy khăn ướt lau mặt cho cậu. Da Tần Lãng vừa đụng tới nước lạnh thì cậu liền thoải mái ngẩng đầu cho Tần Tư Thanh lau, giống như tiểu hoàng đế sai xử người hầu Tần Tư Thanh vậy: "Còn muốn lau cổ, cả tay nữa, chỗ nào cũng muốn hết."

Lau được một hồi thì Tần Tư Thanh lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu Tần Lãng, đánh thức cậu khỏi cơn mơ màng, giục: "Đi tắm nhanh lên."

Tần Lãng không tình nguyện đứng dậy đi tới phòng tắm.

Cậu nhanh chóng cởi hết quần áo vọt vào nước lạnh, bên ngoài vang lên tiếng va chạm của nồi niêu, chắc là ba ba đang nấu cơm rồi.

Tần Lãng tắm rửa sạch sẽ xong mặc quần áo ở nhà vào, nôn nóng chạy vào bếp, nói: "Ba ba, lên tới cao trung (cấp 3) con sẽ học trường nào?"

Vừa hỏi cậu một bên với tay bốc miếng thịt bỏ vào miệng ăn vụng. ԅ(¯﹃¯ԅ)

"Con muốn học trường nào?" Tần Tư Thanh cởi bỏ tạp dề đem đồ ăn bày lên bàn cơm, Tần Lãng lẽo đẽo theo sau hắn, mắt nhìn không rời đĩa thịt nướng: "Con không biết, sao cũng được ạ."

Lúc đưa chén cơm cho Tần Lãng, Tần Tư Thanh nhìn thấy tóc cậu vẫn còn nhỏ giọt ướt sũng dán vào mặt, những giọt nước chảy thành một đường dọc theo cổ chạy đến xương quai xanh.

Đột nhiên cảm giác có chút chói mắt, Tần Tư Thanh kéo áo lên lau mặt cho cậu.

"Chuyện này tới lúc đó rồi tính tiếp." Hơi thở của Tần Tư Thanh phả trên mặt Tần Lãng, làm cho cậu cảm thấy có chút khô nóng, không được tự nhiên giật giật thân mình, đẩy tay Tần Tư Thanh: "Ba càng ngày càng giống như một bà mẹ già vậy."

Tần Tư Thanh lập tức nheo mắt, hỏi: "Con nói cái gì?"

"Không có gì không có gì, con muốn ăn cơm, đói quá đi à." Tần Lãng ra vẻ bận rộn cầm đũa gắp lấy gắp để đồ ăn.

Tần Tư Thanh không nói lời nào, khóe miệng như có như không mỉm cười.

Từ lúc lên lớp 8 tới giờ, Tần Lãng đã không còn ngủ chung phòng với Tần Tư Thanh. Phòng ngủ hiện tại của Tần Lãng nằm cách vách phòng cũ.

Còn lý do mà Tần Lãng không ở chung phòng với Tần Tư Thanh nữa, thật ra cũng là vì giữa ba ba và cậu đã xảy ra một số chuyện hơi xấu hổ...một chút.

Đó là vào năm trước, Tần Lãng nửa đêm mơ mơ màng màng bị động tĩnh của người kế bên đánh thức. Cậu nửa mở hai mắt nhưng không lên tiếng.

Trong bóng tối cậu nhìn theo ba ba từ trên giường đứng lên rồi đi vào nhà vệ sinh, không biết tại sao mà Tần Lãng lúc này cũng cảm thấy có chút buồn tiểu.

Chân trần rời giường, Tần Lãng đi tới trước WC định đẩy cửa ra, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại nhìn đến Tần Tư Thanh. Hắn đang ngửa đầu ra phía sau, hai tay đang nắm lấy cái ở phía dưới không ngừng lên xuống, còn phát ra tiếng thở dốc.

Tần Tư Thanh cũng nhanh chóng phát hiện ra Tần Lãng. Khi bốn mắt gặp nhau, Tần Lãng cả người đều choáng váng, đứng ở cửa trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Tư Thanh.

Thế nhưng Tần Tư Thanh lại vô cùng bình tĩnh, kéo quần lên, giống như bình thường hỏi Tần Lãng: "Muốn đi tiểu sao?"

Nguyên buổi tối hôm đó tâm tình của Tần Lãng cứ thế bị xáo trộn, lòng thì cứ bồn chồn khó chịu, toàn thân thì nóng lên, cứ nhớ tới hành động ban nãy của Tần Tư Thanh thì cậu chỉ muốn khóc.

Ngay cả bản thân cậu cũng không biết mình bị làm sao nữa!?

Từ lúc đi WC xong Tần Lãng liền bị mất ngủ, không ngừng lăn qua lộn lại. Phiên phiên một hồi cuối cùng lại khóc thật.

Tần Tư Thanh nằm sát bên cậu, thấy Tần Lãng khóc, trên mặt hắn cũng không có thái độ gì. Hắn kéo chăn ra, nhìn thấy Tần Lãng lộ ra mỗi cái đầu, không cần nói cũng biết là khóc đến bao nhiêu là đáng thương.

Tần Tư Thanh không nhịn được cười, hỏi: "Tên nhóc con này, con khóc cái gì?"

"Ba, ba......"

Tần Lãng khóc đến nỗi không ra lời, nhìn thấy hình ảnh kia đối với cậu không biết có bao nhiêu ảnh hưởng, dù sao cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc con thôi.

Tần Lãng khóc một trận rất hăng khiến Tần Tư Thanh bất đắc dĩ cười trừ.

Hắn nhẹ nhàng vỗ về Tần Lãng với ý đồ khiến cậu dịu xuống một chút, thanh âm mang theo ý cười, nói: "Con khóc cái gì? Đã là con trai thì đều sẽ trải qua chuyện này, về sau con cũng sẽ như vậy. Đây là chuyện rất bình thường, biết không?"

"Con không có như vậy!" Tần Lãng giận dữ lớn tiếng với Tần Tư Thanh.

Hắn chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, lại tiếp tục vỗ về tiếp tục giải thích nhưng mà tiểu tổ tông này chính là không chịu nghe. Nháo đến khi trời sáng mới mệt mỏi đi vào giấc ngủ.

Nhìn thấy thỏ con khóc đến hai mắt sưng đỏ lên, Tần Tư Thanh cảm thấy vô lực. Hắn đắp kín chăn lại cho cậu rồi rời đi.

Ngày hôm sau, Tần Tư Thanh dọn dẹp sạch sẽ căn phòng bên cạnh rồi bắt Tần Lãng phải dọn qua. Mới đầu Tần Lãng nhất quyết không đồng ý nhưng chuyện tối qua đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Tần Lãng.

Cậu cũng không hiểu ra sao lại đột nhiên nổi giận đùng đùng, như Môn Thần (thần giữ cửa) đứng trước cửa phòng Tần Tư Thanh. Hắn bất đắc dĩ phải cho cậu vào nhưng mà cậu lại ngang bướng không chịu ngủ.

Rốt cuộc, Tần Tư Thanh bị chọc giận, trảo Tần Lãng ném lên trên giường, ba ba đánh vào mông thằng nhóc có lớn mà không có khôn này mười cái rồi ném cậu ra ngoài cửa, giọng đầy sự lạnh lùng nói: "Ba phải đi ngủ."

Tần Lãng dĩ nhiên là không chịu đi phòng khác ngủ rồi, cậu cứ thế đứng trước cửa phòng Tần Tư Thanh, đem tất cả vốn liếng từ ngữ ra mà mắng chửi. Nhưng Tần Tư Thanh như thể không nghe, cửa phòng vẫn đóng chặt im lìm.

Cuối cùng Tần Lãng mắng mệt mỏi, căm giận đi qua phòng mới, trợn tròn mắt đến hừng đông. Mấy ngày kế tiếp Tần Tư Thanh không để ý tới cậu, để xem rốt cuộc cậu sẽ làm trò gì.

Tần Lãng cũng vô cùng tức giận và chiến tranh lạnh với Tần Tư Thanh. Sau này dần dần cậu mới hình thành thói quen ngủ ở phòng mới.

Cả hai cha con chiến tranh lạnh hết một đoạn thời gian dài, cuối cùng Tần Lãng đã đánh tiếng trước, phá vỡ không khí trầm mặc giữa hai người. Hôm đó, cậu cố gắng trừng mắt to thật to, vẻ mặt đầy hung ác, ngưỡng đầu nói với Tần Tư Thanh: "Lớp của con phải đóng tiền quỹ! Ba mau cho con tiền đi!"

Ha, thỏ con láu cá này lại lên mặt. Thật ra lúc này, trong bụng Tần Tư Thanh đã vui như mở cờ nhưng hắn lại thờ ơ cười nhạt: "Đâu có gì liên quan tới ba?"

"Sao không phải chuyện của ba? Con là con trai của ba, ba ba cho con trai tiền xài chính là đạo lý rõ ràng, không có gì phải nghi ngờ!" Tần Lãng đúng lý hợp tình nói.

Thằng nhóc con này thật khiến cho người khác đau đầu mà. Tần Tư Thanh nhìn cậu, cười lạnh: "Vẫn còn biết ba là cha của con sao?"

Dù sao đi nữa thì hôm đó, hai cha con rốt cuộc cũng xóa bỏ hết hiềm khích mấy ngày qua.

Theo như nguyên văn của Tần Lãng thì cậu là đại nhân rộng lượng sẽ không chấp kẻ tiểu nhân.

❣❣❣❣❣❣

Ăn uống no nê, Tần Lãng liền chui vào phòng, mở cặp sách ra, bên trong có tới mấy phong thư tình. Tần Lãng cũng không có hứng đọc, ném chúng lên bàn, tiếp tục mò mẫm lôi máy chơi game ra, hào hứng đả thông vòng chơi kế tiếp.

Tần Tư Thanh sau khi tắm rửa xong lên lầu, mở cửa phòng nhìn Tần Lãng thì thấy cậu đang chuyên tâm nằm trên giường chơi game.

Tầm mắt lơ đãng quét qua mấy lá thư tình mà Tần Lãng vừa đặt trên bàn, đôi mắt đen của hắn nheo lại đầy nguy hiểm, âm thầm đi đến cạnh bàn cầm lên liếc qua một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #danmei