Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 16: Cô Dương, vĩnh viễn không thể

Nguyên cả một buổi sáng, Tần Lãng đều ngồi ngây ngốc ở phòng học, chỗ nào cũng không đi.

Vào hai tiết học cuối, sự khác thường của Tần Lãng đã làm cho cô giáo Dương chú ý. Cô nhân lúc các học sinh làm bài tập thì đi tới bên Tần Lãng hỏi han: "Tần Lãng, làm sao vậy? Em bệnh rồi?"

Tần Lãng dường như không nghe thấy, vẫn cúi đầu không không phản ứng.

Cô giáo Dương có chút nóng vội, gặng hỏi: "Tần Lãng? Không có việc gì chứ?"

Cô nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Tần Lãng nhưng ngoài dự kiến là Tần Lãng không ngẩng đầu la ó với cô, chỉ nhích người qua một chút, một từ cũng không phát ra.

Phó Tư Bác thấy cảnh này liền nói: "Cô ơi, cô đừng để ý tới cậu ta làm gì, chắc trong người không thoải mái thôi, để cậu ta nghỉ ngơi một chút là ổn à cô."

"Không thoải mái? Sao lại như vậy? Tần Lãng bị bệnh sao?" Biểu tình của cô giáo Dương càng khẩn trương hơn, cô vừa định nâng Tần Lãng dậy đưa tới phòng y tế thì ánh mắt của các học sinh khác trong lớp đã hiếu kì đổ dồn hết về phía bên này. Phó Tư Bác thấy như thế liền thấp thỏm lo lắng, chỉ sợ mấy giây sau Tần Lãng sẽ lại bộc phát tính tình nên vội vàng khuyên ngăn: "Cô ơi cô ơi, cậu ta không có bị gì hết thật, cô giảng bài tiếp đi ạ, không cần quan tâm tới cậu ta làm gì đâu."

Cô giáo Dương buông tay, cười gượng hai tiếng trở lại bục giảng, sau mỗi bước chân cô vẫn lo lắng quay lại nhìn Tần Lãng.

Đợi sau khi tan học, cô giáo Dương đứng ở bàn giáo viên quan sát Tần Lãng, trong lòng cũng không chắc cậu là bị bệnh hay xảy ra chuyện gì khác, suy xét một hồi cô quyết định đi đến phòng giáo viên.

Trùng hợp gặp phải Tần Tư Thanh cũng vừa tới văn phòng, cô giáo Dương vội vàng hô một tiếng: "Thầy Tần."

Tần Tư Thanh dừng chân quay đâu nhìn lại thì thấy cô Dương đang gấp gáp chạy tới, liền hỏi: "Có việc gì thế cô Dương?"

"Tần Lãng...... Tần Lãng giống như là bị bệnh, tôi thấy cả buổi sáng hôm nay cháu nó đều gục đầu trên bàn."

"À?" Tần Tư Thanh có chút đăm chiêu, nâng kính mắt: "Có lẽ cũng không có chuyện gì lớn đâu, chắc là nó lại lười biếng không muốn nghe giảng, cô cứ mặc kệ nó."

"Thầy Tần cũng không thể nói như vậy được. Cho dù cháu nó không chịu học thì làm sao có thể mặc kệ như thế? Tương lai Tần Lãng sẽ thế nào..... Hơn nữa, Tần Lãng như vậy thoạt nhìn rất kỳ lạ. Phải không......" Cô Dương lo lắng nói ra suy nghĩ, thái độ thân thiết quan tâm đó phảng phất như Tần Lãng thật sự là con ruột của cô. 

Tần Tư Thanh nheo mắt nhìn cô, không đợi cô nói xong đã đánh gãy lời của cô: Cô Dương."

Cô giáo Dương thoáng chốc phục hồi tinh thần, "Vâng?". Đối mặt với đôi mắt sau thấu kính kia, cô giáo Dương trong mắt hơi hơi nổi lên ý nghĩ thẹn thùng.

Mỗi lần gần gũi nói chuyện với thầy Tần như thế này đều sẽ khiến cho trái tim cô chịu không nổi, bắt đầu thình thịch thình thịch đập không ngừng làm cô miên man suy nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào sau này của hai người. 

Bặt gặp nụ cười thản nhiên của Tần Tư Thanh, người đàn ông mi mục ôn hòa này toàn thân đều toát ra sự tao nhã, mùi vị của một người đàn ông từng trải thành thục khiến cho người nhìn không khỏi cảnh đẹp ý vui.

Phát hiện chính mình chăm chú nhìn người ta đến ngây ngốc, cô giáo Dương quẫn bách cúi đầu.

"Nói thật thì cô cũng không cần quá lo lắng cho Tần Lãng. Tôi đương nhiên sẽ biết cách dạy dỗ cháu nó như thế nào." Tần Tư Thanh trên mặt mang theo ý cười nhưng ánh mắt lại khiến tâm cô giáo Dương rét lạnh. Những lời này nói rất rõ ràng, ý chính là mọi chuyện không liên quan đến cô, con trai của tôi tôi biết tự lo lấy. Không có chuyện cần cô phải quan tâm.

Cô giáo Dương mất mát cúi đầu có vẻ rất khổ sở.

Tần Tư Thanh chỉ cười cười: "Bất quá vẫn cảm ơn sự quan tâm của cô Dương rất nhiều."

Tần Tư Thanh đi vào văn phòng cầm xấp bài thi của học sinh định rời đi.

Lúc lướt qua bên người cô giáo Dương, cô kêu một tiếng ngăn hắn lại: "Tại sao dù chỉ là một cơ hội nhỏ mà thầy cũng không chịu cho tôi thế?"

Tần Tư Thanh quay đầu lại, nói: "Tôi nghĩ cô giáo Dương đã hiểu lầm chút gì đó rồi, tôi ngay từ đầu đã từ chối cô rất rõ ràng ."

"Nhưng tôi đã chờ đợi anh lâu như vậy, chờ anh lâu lắm có biết không? Thầy Tần, anh thật sự không một chút động lòng sao?" Cô giáo Dương ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên, nước mắt từng giọt rơi xuống.

Năm tháng không buông tha bất kì ai, nơi khóe mắt của cô đã hằn lên vài nếp nhăn nhưng cuối cùng vẫn không thể có được tình cảm của con người này. Vốn tưởng rằng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, kiên nhẫn trả giá, hết thảy cố gắng dùng hết tâm tư trí lực dâng hiến cho hắn rồi cuối cùng sẽ đạt được kết quả.

Nhưng từ đầu tới cuối, hắn đều chưa từng nhận lấy tấm chân tình của cô, có lẽ nói đúng hơn chỉ có mình cô tự mộng tưởng hết thảy mà thôi.

Ý thức được điều ấy, cô giáo Dương nhịn không được quay đầu, bưng mặt khóc nức lên.

"Thầy Tần...... Tôi cố gắng chờ đợi nhiều năm như thế tại sao anh vẫn không thích tôi? Là vì tôi không đủ xinh đẹp sao? Hay là vì cái gì khác? Anh nói đi tôi có thể sửa đổi. Toàn bộ tôi đều sửa đổi hết...... Tôi thật sự rất thích anh, thầy Tần à......"

Nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần, Tần Tư Thanh đi đến bên người cô, nếu như là trước kia khẳng định là cô sẽ vô cùng kinh hãi giống như nai con ngượng ngùng nhút nhát, nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy trong lòng mình có một sự đau đớn khó có thể chịu đựng khiến cho cô không thể đối mặt với người trước mặt.

Một bàn tay vươn tới, lau đi nước mắt của cô.

Giọng nói mềm nhẹ, ôn nhu của người đó vang lên, tuyệt không giống như hắn đang nói ra lời cự tuyệt: "Không ai ép buộc cô cả, tôi đã nói qua chuyện này không có khả năng, cô cũng không phải không biết. Chỉ là cô luôn tự lừa mình dối người, tự thương tổn chính mình. Chỉ có người mà tôi yêu thương thật lòng tôi mới có thể dùng phương thức của mình đối đãi lại người đó. Nếu như tôi có chút thích cô, tôi làm sao lâu sau như thế cũng không chịu hồi đáp cô chứ. Đừng có ngốc như vậy, cô là một người con gái tốt, cô nên tìm một người đàn ông thật lòng yêu thương chăm sóc cho cô."

"Nhưng tôi chỉ thích mình anh thôi! Tôi thích anh lâu như vậy làm sao còn có thể đi thích người khác chứ!" Cô giáo Dương ngẩng đầu, nước mắt giàn giụa nhìn Tần Tư Thanh.

"Tôi vĩnh viễn không thể tiếp nhận tình cảm này của cô." Tần Tư Thanh cười, nụ cười kìa mang theo vài phần ý tự cự tuyệt rõ ràng.

"Nhớ trước đây khi tôi gặp cô, lúc đó tôi thật sự nghĩ rằng cô rất xinh đẹp, không phải như dáng vẻ hiện tại. Cô Dương không nên cố chấp như thế, đối với cô chỉ thêm ủy khuất mà thôi, cô không thể khiến tôi cô bất cứ cảm giác gì. Hiện tại như thế, về sau cũng là như thế."

Tần Tư Thanh nhìn ngón tay dính nước mắt, đặt ở trên đầu môi liếm liếm, sau đó ánh mắt mảnh dài sau thấu kính như cười như không hơi mị lên, "Cô hẳn là không biết tôi ghét nhất là thấy con gái khóc lóc nhỉ."

Thời điểm Tần Tư Thanh rời khỏi, hắn không hề quay đầu dù chỉ một lần. Cô Dương ngồi xổm xuống đất òa khóc. Mà một giáo viên vừa lúc đi qua thấy hết mọi chuyện, không khỏi đau lòng đi tới an ủi cô: "Cô giáo Dương, đừng khóc nữa. Ôi......"

Thầy Vương từ trong phòng giáo viên ló đầu ra, đỡ cô giáo Dương đứng dậy: "Cô Dương, vào đi thôi, nhiều người nhìn như vậy."

"Cô cứ lên lớp trước đi, cô Dương cứ để tôi trong coi cho." Thầy Vương nói với người giáo viên vô tình đi qua kia, cô giáo ấy gật đầu, thở dài bỏ đi.

"Tôi vì anh ta trả giá nhiều như thế tại sao anh ta vẫn không chút rung động, tôi thật sự không cam lòng......" Cô giáo Dương hai tay che mặt tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.

"Chuyện tình cảm thật sự là.. aii...... Làm sao có thể nói yêu là liền có thể yêu liền được. Cô Dương à, cố quên đoạn tình cảm này đi......" Thầy Vương ngồi xổm xuống khuyên giải, cô Dương không trả lời, chỉ có từng đợt tiếng khóc đáp trả.

"Không phải tôi nói chứ, thầy Tần cũng đâu có tốt đến vậy, chỉ có gia cảnh hơn người một chút, tướng mạo lớn lên nhìn được một chút, ngoài ra cũng không có ưu điểm gì lớn. Mà hơn nữa, đàn ông con trai gì mà trông đẹp hơn cả con gái, cô nói coi có kì cục không? Cô Dương à, đứng lên đi, cũng không thể như vậy được, rất nhiều người nhìn cô đấy, để trong trường học đồn thổi thì sẽ ảnh hưởng không tốt."

"Tôi yêu anh ấy! Tôi yêu anh ấy! Tôi chính là yêu anh ấy! Thầy đừng cố khuyên tôi nữa. Tôi thực sự rất yêu, rất yêu anh ấy......" Những cảm xúc tích lũy trong nhiều năm qua cứ như vậy bùng nổ, làm cách nào cũng không thể kiềm lại được.

Nhưng cho dù cô yêu một người sâu đậm như vậy, thời gian dài như vậy, kết cục cũng không có được bất cứ hồi đáp nào.

Cô không cam tâm, cô không thể bỏ xuống được đoạn tình cảm này.

Tần Lãng vừa hết tiết đã biến mất dạng, cũng không biết giờ đang ở chốn nào.

Lúc Tần Tư Thanh tới đón Tần Lãng tan học, chỉ thấy Phó Tư Bác cùng một nam sinh còn trong lớp, hắn liền gọi Phó Tư Bác lại: "Tần Lãng đâu rồi em?"

Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, Phó Tư Bác lập tức quay đầu: "Dạ, Tần Lãng ạ, em không biết, cậu ấy mới vừa về rồi."

Tần Tư Thanh không nói gì, nhanh chóng xoay người rời khỏi.

Phó Tư Bác khoác vai Tào Đông Đông, vừa hút Coca vừa hỏi: "Cậu nói xem, Tần Lãng lần này sẽ nháo một trận lớn thật sự, thậm chí bỏ nhà trốn đi không nhỉ?"

"Tôi không biết." Tào Đông Đông không muốn trả lời lại hắn, ánh mắt nhìn chếch sang một bên.

"Cậu mà biết mới là chuyện lạ." Phó Tư Bác đầy mặt ghét bỏ trên dưới liếc mắt đánh giá Tào Đông Đông một cái, tầm mắt ngó tới trên ngực Tào Đông Đông thì ngừng lại, thân thủ nhéo nhéo cơ ngực rắn chắc của Tào Đông Đông: "Tại sao chỉ số IQ của cậu là không chịu tăng trưởng theo cái thân hình khổng lồ của cậu đi chứ. Hay là bổn thiếu gia cho cậu ăn đồ quá ngon rồi?"

"Cậu hôm qua chỉ chừa cho tôi có một miếng thịt vừa dai lại còn chưa chín nữa!" Tào Đông Đông phản bác nói.

"Phì! Cái đồ quê mùa nhà cậu, bổn thiếu gia mang cậu đi ăn bò bít tết ngon như vậy mà cậu còn không biết thưởng thức. Ăn ăn ăn, lượng cơm mà cậu ăn thậm chí còn nhiều hơn cả nhà tôi!" Phó Tư Bác không ngừng niết nắn bộ ngực của Tào Đông Đông, vừa nắn vừa nói.

Tào Đông Đông ăn đau, mặt nhăn lại thành trái khổ qua hò hét phản đối: "Cậu, cậu mau buông tay ra!"

Vì làn da có chút ngăm đen nên không ai có thể nhìn ra giờ phút này mặt cậu đang vô cùng đỏ, rõ ràng là mình không có ăn nhiều như vậy......

Được rồi, có lẽ là hơi nhiều một chút thôi...... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #danmei