Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 4: Thầy giáo ác ma

Một tuần sau đó, cô giáo của Tần Lãng bị hiệu trưởng đuổi việc, trước khi đi hiệu trưởng nhìn cô lắc lắc đầu: "Tôi nói này, sao cô lại so đo với một đứa nhỏ làm chi vậy?"

Hiệu trưởng vừa nói ra lời này, cô giáo Lưu tự nhiên biết mình vì ai mà bị đuổi việc. Nghĩ đi nghĩ lại những gì cô đã làm cũng không đến mức phải bị nghỉ việc, ngẫm lại khẳng định là do gia đình của Tần Lãng gây ra.

Lúc ấy trong lòng cô giáo Lưu vừa hối tiếc vừa câm hận. Nhưng cũng chỉ đành bất lực, càng không thể gây sự với Tần gia, cô giáo Lưu chịu đựng một bụng đầy ủy khuất cùng nước mắt thu dọn đồ đạc về nhà.

Về sau cũng không biết là ai lan truyền chuyện này, nhưng phần lớn đều nói cô giáo Lưu làm sai. Nói cho vuông thì chỉ là một đứa nhỏ, cãi nhau ầm ĩ không phải là chuyện bình thường sao, hơn nữa đứa bé Tần Lãng lại là đứa  không có mẹ, điều này làm cho người nghe càng cảm thấy kỳ quặc hơn. Mấu chốt là gia đình của đứa bé "đáng thương" này lại là một nhà có tiền có thế, cô ta không có đầu óc mà đi đâm đầu vào họng súng như thế.

Tại nhà trẻ , Tần Lãng trở lại với bộ dáng khỏe mạnh hoạt bát, cởi mở vui vẻ.

Trong lớp, các giáo viên đều vô cùng chiếu cố Tần Lãng, có điều đứa nhỏ này khá tinh nghịch nên khiến cho nhiều người khó chịu. Không an phận đến trường lại vô cùng quậy phá nhưng có cô giáo Lưu là ví dụ điển hình trước mặt, vì vậy vài thầy cô cũng không dám nói nặng nhẹ, chỉ cần không quá  thì sẽ bỏ qua cho Tần Lãng.

Gần nhất Tần Lãng cùng tên nhóc đen Trương Hiểu Mậu có mối quan hệ ngày càng tốt. Từ đối thủ một mất một còn biến thành anh em chí cốt, bất quá đây cũng là một câu chuyện dài, chẳng qua là đánh tới đánh lui, cuối cùng "đánh" thành bạn tốt chơi đùa cùng nhau.

Trước đó có một lần khi Tần Lãng cùng "người bạn tốt" của mình "vui đùa", Tần Lãng bỗng dưng đang ngồi bệt dưới đất thì đứng lên, nắm cặp sách của Trương Hiểu Mậu hét lớn: "Trương Hiểu Mậu, cậu với tôi cùng đi chơi đi."

Trương Hiểu Mậu không kịp phản ứng gì, vừa rồi hai đứa mới đánh nhau túi bụi, Tần Lãng đột nhiên nói những lời này ra khiến cho tiểu Bá Vương sợ tới mức ngây ngốc.

Sau này cũng không biết làm thế nào mà hai tiểu ôn thần này dính với nhau suốt.

Vốn dĩ tình cảm của trẻ con rất vi diệu.

Tan học, ba của Tần Lãng tới đón nhóc bé, Trương Hiểu Mậu đứng kế bên, nhìn Tần Lãng được ba ba bế lên xe, sau đó dẫm lên sỏi đá dưới chân chạy về hướng khác .

"Trương Hiểu Mậu!" Tần Lãng í ới gọi, dưới ánh nắng chói chang, Trương Hiểu Mậu híp mắt nhìn Tần Lãng.

Tần Lãng ôm eo ba cậu, quay đầu cười với nhóc da ngăm ấy: "Ngày mai được nghỉ, chúng ta đi câu cá đi!"

"......" Trương Hiểu Mậu nhìn cậu không nói lời nào.

"Ba ba của tôi sẽ đưa ta đi câu cá đó, tụi mình phụ trách đi bắt giun nhe!" Song, Tần Lãng quay đầu lại hỏi Tần Tư Thanh: "Ba ba, được không ạ?"

"Ừ." Tần Tư Thanh khẽ gật đầu, nhóc con Tần Lãng liền thích thú quơ quơ cánh tay: "Ba ba, đi đi thôi, con muốn về nhà, con muốn nhờ ông nội mua cần câu cho con."

Tần Tư Thanh đạp xe chở Tần Lãng đi xa một đoạn rồi mà Trương Hiểu Mậu vẫn đứng đấy, cậu nhóc nhìn theo một hồi xong gãi gãi đầu, đeo chiếc cặp có chút cũ nát trên lưng đi về nhà.

Ngày hôm sau Tần Lãng đã thức dậy từ rất sớm, Tần Tư Thanh ở sau bé con còn đang ngủ say. Vất vả lắm mới có được một ngày nghỉ, Tần Tư Thanh định ngủ nhiều thêm một chút nhưng chưa tới 6 giờ, bạn nhỏ Tần Lãng đã nằm ở trên người Tần Tư Thanh cứ không ngừng nhích tới nhích lui, trong tay còn đang cầm chiếc xe hơi đồ chơi mới toanh mà đêm qua ông nội gấp gáp trở về mua cho nhóc. Cái miệng còn hôi sữa của tên nhóc  này tù tì lầm bầm lầu bầu mấy câu: "Chạy đi! Nhanh lên đi! Tiến về phía trước nào! Chạy nhanh lên, nhanh lên!"

Sáng sớm là thời điểm mà  người đàn ông dễ dàng cương nhất. Tần Tư Thanh trong lúc đang ngủ mơ mơ mang màng thì bị người nào đó trên người "chà đạp" khiến cho thân dưới nhanh chóng có phản ứng, cơ thể bắt đầu nóng lên.

Tần Lãng cảm giác có một thứ gì đó cứng cứng cứ đụng đụng vào ngực mình, thằng bé hiếu kì buông chiếc xe trên tay xuống nhìn thì thấy đũng quần của ba ba nhô lên như cái lều. Bé con cảm thấy tò mò đưa tay sờ thử. Ngay lúc Tần Lãng say mê sờ nắm lung tung thì Tần Tư Thanh nhanh chóng tỉnh lại, vừa khéo thấy Tần Lãng đang hiếu kì mở to hai mắt, dụi dụi đầu rồi dựa vào thứ giữa hai chân hắn. Ngay lập tức mặt hắn tái đi.

Tần Lãng không hiểu chuyện gì khi bị Tần Tư Thanh đột nhiên ném qua một bên, ấy thế thằng bé cũng không quên hỏi: "Ba ba, ba ba, đó là cái gì ạ?"

Vừa nói nhóc con vừa chỉ cái thứ mà nãy cậu mới tựa vào trên người Tần Tư Thanh: "Tại sao nó lại cứng cứng ạ?"

"......" Tần Tư Thanh không trả lời Tần Lãng, trước mắt bị dục vọng làm lu mờ  nên cứ thế đi thẳng đến nhà vệ sinh dùng tay giải quyết vấn đề sinh lý. Sau khi đi ra, hắn bước tới giường, nhấc Tần Lãng lên rồi vỗ vỗ vào đầu nhóc hai cái, nói: "Mau lăn xuống giường, đi đánh răng."

"Ba ba, ba đã nói là sẽ dẫn con đi câu cá mà." Tần Lãng không hề quên, đứa nhóc vì chuyến đi này mà lăn qua lộn lại cả một đêm không ngủ được. Sợ rằng Tần Tư Thanh sẽ đổi ý, thằng bé đứng ở cửa buồng vệ sinh lắp bắp nhìn chằm chằm Tần Tư Thanh.

Tần Tư Thanh cởi áo ngủ rồi mặc áo sơ mi, lại đeo thêm mắt kính, nói: "Ba không có thời gian."

"Nhưng mà ba ba đã đáp ứng với con rồi! Không thể lật lọng aaaa!" Tần Lãng mặc kệ, biểu tình trên mặt như thể chỉ qua một giây tiếp theo thôi là khóc lóc om sòm ngay tức khắc. Tần Tư Thanh nhìn đứa con nhỏ một cái, liền trả lời: "Ba phải đi mua sách giáo khoa, lát nữa sẽ mang con đi."

Sau khi Tần Tư Thanh ăn cơm rồi đi ra ngoài, bản nhỏ Tần Lãng cứ như thế đứng ở cửa nhà ngóng trông chờ đợi, bà nội không ngừng an ủi bé con: "Đứa cháu yêu quý của bà, cháu ngoan ơi, bà dắt con đi mua đồ ăn vặt nha? Được không tiểu Lãng?"

"Con không chịu." Tần Lãng lắc đầu không chút suy nghĩ.

"Vậy bà kêu ông nội dẫn con đi câu cá nhé, chịu không?"

"Không được, con muốn đi cùng ba ba cơ."

Lúc Tần Tư Thanh trở về đã là hai giờ sau đó, trên tay còn cầm một số cuốn tài liệu cùng vài quyển sách bài tập.

Thấy Tần Lãng đứng ở cửa, gân xanh trên trán Tần Tư Thanh đập bịch bịch. Thiếu chút nữa đã quên mất chuyện của con trai nhỏ, hắn ở nhà sách đi dạo rất lâu, lúc sau lại ở trên đường lắc lư vài vòng qua lại quên luôn cả thời gian.

Tần Lãng hơi tức giận, nhìn thấy Tần Tư Thanh trở về thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã cứng đờ ra, trong mắt tràn trề ủy khuất nhưng lại không nói ra được, xoay người chạy vào trong phòng, đối với Tần Tư Thanh có chút khó chịu xen lẫn ấm ức. Bà nội Tần Lãng vừa thấy Tần Tư Thanh thì đen mặt mắng hắn: "Không dắt nó đi được thì còn đồng ý làm cái gì hả? Có biết cháu bà đã đứng chỗ này chờ con hết nửa ngày không?"

Cuối cùng Tần Tư Thanh vẫn chiều ý mà đi cùng nhóc, qua 10 giờ, chẳng bao lâu là tới thời gian ăn cơm trưa.

Tần Tư Thanh mang theo cần câu chở Tần Lãng trên chiếc xe đạp chạy bon bon ra ngoại ô câu cá. Nắng gắt chiếu vào trên người hai cha con, dù trên đầu Tần Lãng cùng Tần Tư Thanh đều đội nón nhưng cả hai vẫn bị một phen xây xẩm mặt mày.

Nhìn bộ dạng như thỏ con chờ mong nhìn về phía trước, tâm trạng của Tần Tư Thanh cũng trở nên nhẫn nại hơn trước.

Tần Lãng cùng Trương Hiểu Mậu hẹn gặp nhau tại bờ hồ. Lúc Tần Lãng và Tần Tư Thanh tới nơi Trương Hiểu Mậu đã đến từ lúc nào.

Tần Lãng nhảy xuống xe chạy về phía Trương Hiểu Mậu la lên: "Trương Hiểu Mậu, tụi mình đi đào giun đi!"

Trương Hiểu Mậu vui vẻ cùng Tần Lãng chạy đi bắt giun, bỏ lại Tần Tư Thanh đang cầm chiếc mũ nhìn vào mặt hồ cau mày, lúc đến gần, Tần Lãng đang nắm một con giun kéo lên. Tần Tư Thanh đưa cho hai đứa mỗi người một cái cần câu rồi bảo: "Hai con đi chơi đi, ba ở đây xem."

Nói xong Tần Tư Thanh đi đến chỗ bóng râm ngồi xuống.

Tần Lãng ngồi trên chiếc ghế đẩu quay sang nhìn Tần Tư Thanh, "Ba ba, con muốn cùng ba ba đào giun cơ."

"Con tự đào một mình đi." Tần Tư Thanh uống một ngụm nước, tựa vào thân cây nghỉ ngơi.

Tần Lãng phồng phồng má giận dỗi quay đi. Trương Hiểu Mậu không để ý xung quanh mà vẫn đang chuyên tâm quan sát cần câu của mình.

"Trương Hiểu Mậu, bắt được cá chúng ta nướng lên ăn ha."

"Ò." Ánh mắt Trương Hiểu nhìn lung tung ở trên mặt nước.

Tần Lãng cảm thấy có chút kỳ lạ liền quay đầu hỏi Trương Hiểu Mậu: "Sao ba ba cậu không đến cùng?"

"Ông ấy không có thời gian." Trương Hiểu Mậu vẫn như trước ngồi không nhúc nhích. Tần Lãng đột nhiên cảm giác rằng ba ba của mình vẫn là tuyệt nhất.

Trong lúc câu cá Tần Lãng vẫn thường quay sang kêu Tần Tư Thanh, mới đầu Tần Tư Thanh còn đáp lại hai ba tiếng, đến khi mất hết kiên nhẫn thì hắn không thèm nhìn Tần Lãng nữa, nhắm mắt nằm ngủ trên cỏ.

Tần Lãng cùng Trương Hiểu Mậu ngồi xổm bên bờ hồ ước chừng ba tiếng mà đến một con cá cũng chưa mắc câu. Cuối cùng Tần Lãng hết kiên nhẫn, ném cần câu xuống chạy lại chỗ Tần Tư Thanh, láo nháo: "Ba ba! Con không chơi nữa! Con muốn về nhà!"

Tần Tư Thanh nãy giờ chỉ chờ có mỗi câu này. Vừa nghe Tần Lãng mở miệng nói thế ngay lập tức hắn mở mắt ngồi dậy, đem cần câu và đồ đạc thu xếp gọn gàng, để lên trên xe đạp.

"Tần Lãng, tôi về trước." Trương Hiểu Mậu nói một tiếng với Tần Lãng rồi xoay người chạy đi.

Tần Lãng luôn cảm giác Trương Hiểu Mậu có đôi chút kì lạ như vậy.

Trên đường về Tần Lãng ủ rũ ghé vào lưng Tần Tư Thanh, "Ba ba, ba ba, con mệt muốn chết."

"Sao mà mệt như thế?"

"Con chỉ là mệt thôi..."

"Lúc về tới nhà thì ngủ thêm một giấc đi."

"Ba ba, tại sao con không bắt được con cá nào hết thế?" Từ phía sau lưng, giọng nói của Tần Lãng Thanh hơi rầu rĩ truyền đến tai Tần Tư Thanh.

Ở phía trước thì Tần Tư Thanh lại trầm mặc.

Tần Lãng đung đưa hai chân, không ngừng nói chuyện, đến khi mệt nhóc liền ôm lấy Tần Tư Thanh ngủ.

Tần Tư Thanh chung quy vẫn không nói cho nhóc con đó biết, rằng vốn dĩ cái hồ kia căn bản không có cá, đó chỉ là một cái hồ chết. Nhưng nếu để tiểu Tần Lãng biết được, chắc chắn sẽ lại nháo nhào đòi đi đến chỗ khác, Tần Tư Thanh nghĩ đến việc bản thân bị ép buộc thế, tự nhiên liền không muốn nói ra.

❈❈❈❈❈❈

Gần đây, mọi người ở trường học đều cảm thấy ánh mắt của thầy Vương nhìn theo Tần Tư Thanh càng ngày càng kì quặc, thường thường núp ở một góc trong trường nhìn Tần Tư Thanh đến thất thần. Đôi khi sẽ bắt gặp vài ánh mắt quái dị của một số thầy cô khác, thế nhưng thầy Vương vẫn hồn nhiên không nhận ra điều gì.

Thực ra mọi chuyện là như vầy, mấy hôm trước cháu gái của thầy Vương đến nhà y chơi. Mà cô cháu gái này vừa hay lại học lớp của Tần Tư Thanh, lúc hai người ngồi một chỗ  cùng nói chuyện phiếm thì cô cháu gái có nhắc tới Tần Tư Thanh, hỏi y có phải làm chung văn phòng với Tần Tư Thanh hay không.

Thầy Vương rất thương con cháu, không đặt nặng vấn đề trưởng bối nên cháu gái rất tự nhiên mà nói hết mọi chuyện cho y nghe.

Thầy Vương lơ đãng hỏi một câu: "Con thích thầy Tần không? Cả lớp đều rất ngoan ngoãn nghe lời như vậy, chắc chắn là thầy Tần rất được yêu mến, đúng không?"

Ai ngờ cô cháu gái vừa nghe câu này, hai mắt nhìn y chằm chằm, nói: "Thầy Tần chính là một ác ma! Nếu con được lựa chọn thì đánh chết cũng sẽ không vào lớp này!"

Nghe được cháu gái nói như vậy thầy Vương vô cùng hưng phấn, hỏi cô cháu thầy Tần rốt cục làm những gì.

Vì thế cô cháu liền đem hết mọi thủ đoạn tàn nhẫn của Tần Tư Thanh ở lớp học nói ra: "Chuyện cả lớp tụi con từ lúc được thầy Tần dạy dỗ nhận được nhiều khen ngợi quả là không sai nhưng là do chúng con không dám không ngoan. Chú không biết chứ, lúc thầy Tần vừa mới nhận lớp, bọn con đều nghĩ thầy ấy còn trẻ như thế nên chắc sẽ dễ bắt nạt. Nhưng không, trong đó, có một tên côn đồ rất thích quậy phá, ngày đầu thầy Tần đến cậu ta đã kiếm chuyện gây hấn. Kết quả chú đoán được không? Thầy ấy cười tủm tỉm đi xuống dưới hỏi cậu ta không hài lòng ở điểm nào, tên kia còn chưa kịp trả lời  đã bị thầy Tần nhấn xuống đất, đánh vào bụng mấy cái. Sau đó thầy ấy lại đem cậu ấy kéo bắt đứng lên, vỗ vỗ quần áo, rồi quay đầu cười cười đi về phía bục giảng tiếp tục bài tự giới thiệu của mình."

Còn có một lần, vài học sinh đến muộn hai phút nên đứng ở cửa lớp hét lên điểm danh.

Thầy Tần lại làm như không hề nghe thấy, tiếp tục giảng bài, ước chừng mấy bạn đó đứng ngoài cửa vài tiết học.

Còn nữa, còn nữa nè. Nếu như trong giờ học có bạn nói chuyện riêng, hoặc là đùa giỡn, thầy ấy đều giống vậy, nhanh chóng biết hết mọi chuyện. Sau đó mỉm cười bắt người phạm lỗi một tay cầm sách một tay cầm ghế, đọc lại bài học mà thấy ấy đã dạy nguyên cả buổi sáng thậm chí không cho nghỉ xả hơi, chỉ cần ngừng lại một tí là thầy sẽ sai một bạn mắc lỗi khác tét cho một cái thật mạnh. Nếu bạn kia mà đánh nhẹ tay thì thầy Tần sẽ nhẫn tâm cho ngay một gậy...... Lớp của con, đều len lén ở sau lưng kêu thầy Tần là "Tiếu Diện Hổ" (Hổ mặt cười – ý chỉ người nham hiểm).

Còn có nữa, nữa......

Cô cháu gái bô bô nói rất nhiều chuyện, cuối cùng thốt ra một câu: "Bọn con trong lớp ai cũng sợ thầy Tần hết á."

Người thoạt nhìn ôn hòa như thầy Tần thực sự lại ngoan độc như vậy sao? Vấn đề này đối với thầy Vương là rối bời cả một thời gian dài. Mỗi khi Tần Tư Thanh xuất hiện trong tầm mắt thì toàn khiến thầy Vương chỉ muốn hỏi mọi chuyện cho ra lẽ.

Biểu tình của thầy Vương nghiêm túc không như mọi ngày, cả người chìm vào suy nghĩ sâu xa.

Miệng không ngừng lặp đi lặp lại: "Không giống mà, không giống mà......"

Bộ dáng "thần kinh bấn loạn" của thầy Vương khiến cho nhiều thầy cô hiểu lầm là bị trúng tà.

Đến một ngày, thầy Vương rốt cuộc cũng không kiềm chế nổi lòng hiếu kì nữa, thừa dịp Tần Tư Thanh lên lớp, thầy lại gần cô giáo Dương ở đối diện, nhẹ giọng hỏi: "Cô thấy thầy Tần của chúng ta là người như thế nào?"

"Gì?" Cô Dương có chút bất ngờ nhìn thầy Vương.

Thầy Vương gãi gãi đầu, "Chính là, là thầy Tần ấy, người này...."

"Thầy, thầy Tần......" Cô giáo Dương nhất thời đỏ mặt, chân tay luống cuống, chẳng lẽ...... thầy Vương biết chuyện gì rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #danmei