Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Mở lòng (1)

Món Hàn Quốc là món yêu thích của tôi từ khi còn nhỏ, và đây là lần thứ hai tôi đến ăn ở một nhà hàng Hàn Quốc. Lần đầu tiên tôi được đến ăn là hai năm trước, khi đó nhà tôi vẫn còn giàu có. Bố tôi đưa cả nhà đến Bangkok và chúng tôi đến ăn ở nhiều nhà hàng nổi tiếng, trong đó có cả nhà hàng Hàn Quốc. Tôi vẫn không thể quên được hương vị của món thịt nướng cuộn rau rủ kiểu Hàn Quốc. Thật sự rất ngon.

Tôi vẫn còn nhớ hương vị của nó, vì tôi rất thích món đó. Tôi thích lắm, còn nghĩ nếu có dịp sẽ để bố dẫn con đi ăn nhà hàng Hàn Quốc lần nữa. Nhưng thật không may, sau đó, nhà chúng tôi gặp vấn đề tài chính. Và món Hàn Quốc chỉ còn là một kỉ niệm đẹp với tôi.

Hôm trước, khi P'Phu giúp tôi cắt rau, không hiểu sao tôi lại nhớ đến món thịt nướng Hàn Quốc, nên có nói với anh ấy một chút. Không ngờ anh ấy còn nhớ và muốn mời tôi đi ăn.

P'Phu rất tốt, anh ấy giúp tôi nướng thịt để tôi dễ ăn hơn. Anh ấy vẫn nói chuyện bình thường, không hề có ý tán tỉnh gì. Sau khi ăn xong, P'Phu đưa tôi về quán cà phê, rồi theo tôi lên phòng. Thật ra không có vấn đề gì cả, tôi và anh ấy đều là nam. Hơn nữa, nơi này là của anh ấy. Và quan trọng hơn là tôi tin tưởng P'Phu, anh ấy không giống người sẽ bổ nhào lên giường ngủ với tôi.

"N'Thai, nghỉ ngơi đi. Cảm ơn rất nhiều vì đã đi ăn với anh như với một người bạn." Sau khi đưa tôi về phòng, P'Phu nói ra những lời này. Nhưng tại sao anh ấy lại cảm ơn tôi, trong khi tôi mới là người được bao ăn miễn phí.

"Cảm ơn em cái gì? Em mới là người nên cảm ơn P'Phu đây."

"Anh cảm ơn em. Vì thường khi anh muốn đi ăn thế này, đều hiếm khi có bạn bè đi cùng. Hôm nay có N'Thai đi cùng, anh thật sự rất vui."

"Ồ, nếu anh cần một người bạn đi cùng, cứ gọi cho em nha." Tôi nói đùa với P'Phu, đi cùng ăn một bữa miễn phí. Rất tuyệt!

"Được... tốt quá. Vậy sau này, làm phiền em đi ăn với anh nhé."

"Được ạ. Nếu em rảnh, anh cứ gọi em, không phiền đâu."

Không sao, chỉ ăn cùng nhau thôi. Miễn là nằm trong giới hạn của đàn anh và đàn em, không có gì hơn, thì tôi không cần phải khước từ anh ấy.

"Được, N'Thai đồng ý rồi đó, sau này mời em đi ăn. Vậy giờ anh về nhà trước, N'Thai nghỉ ngơi đi."

Nói xong, P'Phu chào tạm biệt ra về và tôi đã tiễn anh ấy đến trước cửa thang máy.

"Mai gặp lại, chăm sóc bản thân cho tốt và nghỉ ngơi nhiều vào."

"Vâng, cảm ơn anh nhiều." Tôi mỉm cười bảo P'Phu vào thang máy.

Sau khi P'Phu rời đi, tôi bước đến, ngồi phịch xuống ghế sô pha và suy nghĩ. P'Phu là một người rất tốt, thật ra nếu tôi không nghĩ nhiều về chuyện đó, thì được một người tốt và hoàn hảo như P'Phu thích, chắc hẳn rất hạnh phúc. Và tôi nghĩ, nếu P'Phu cứ tốt như thế này, sẽ không khó để tôi mở lòng với anh ấy.

*****

Đêm đó, một đêm khác hẳn mọi khi, tôi không mơ thấy gì, không rõ tại sao, nhưng tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.

Không mơ gì khiến tôi ngủ ngon hơn. Cơ thể vốn đau nhức vì bị ngã xe đạp, dường như đã lành lại. Hôm nay không có hẹn ăn sáng cùng với Ai'Tong trong căng tin trường, nên tôi định ăn sáng với bánh mì và sữa. Hai ngày trước, tôi đã mua rất nhiều đồ trong siêu thị. Bánh mì và sữa sắp hết hạn, tôi là chuyên gia về việc này vì tôi thường xuyên mua như vậy. Tôi biết chúng vẫn có thể giữ được vài ngày, không vấn đề gì và giá rất rẻ. Hôm nay tôi sẽ thanh lý hết chúng trước khi bắt đầu có nấm mốc.

Sau khi tắm và mặc quần áo, tôi bước ra khỏi phòng và đi vào bếp. Nhưng tôi chợt dừng lại giây lát.

Hình như có người đến....

Trên bàn ăn trống rỗng, bây giờ có vài túi đồ mà tôi không biết có những gì trong đó. Tôi bước tới xem.... Mười xiên thịt nướng và hai gói xôi.

Trái tim tôi đập thình thịch khi nhìn thấy món này, tôi cảm thấy rất vui, vì khi nhìn thấy món này chỉ có một người duy nhất lướt qua tâm trí tôi, đó là P'Kin.

Tinh!!!... Lúc này, cửa thang máy từ từ mở ra, xuất hiện một thân hình cao lớn đẹp trai đang bước lại gần tôi.

"Ồ... em dậy rồi à?" Lòng tôi hụt hẫng, người bước ra từ thang máy là P'Phu.

Nhưng khi tôi nhìn thấy nhiều thứ trong tay anh ấy, trái tim tôi lại đập nhanh hơn nữa. Đồ ăn miễn phí!!!!! Wow... không, tôi không kén chọn. Nhưng tôi vẫn thất vọng vì người bước ra từ thang máy không phải là P'Kin.

"Chào P'Phu, anh đến sớm vậy."

"Ừm.... anh không làm phiền em chứ? Anh muốn trả ơn bữa sáng hôm trước em làm. Không biết N'Thai thích ăn gì nên anh đã mua tất cả những thứ này."

P'Phu đặt mấy túi thức ăn lên bàn. Có rất nhiều đồ ăn, và trông chúng rất đắt tiền vì bao bì đều là của một nhà hàng nổi tiếng. Tôi không kén ăn, nhưng làm sao có thể ăn hết đây?

"Không có gì đâu anh. Tối qua anh cũng mời em một bữa rồi mà." Tôi vội vàng rót nước cho anh ấy, rồi đi lấy bát đũa.

"Không giống nhau, hôm qua N'Thai đi ăn với anh như một người bạn thôi. Ủa, em ăn sáng rồi à? Mua lúc nào vậy?" P'Phu hỏi khi nhìn thấy món xiên thịt nướng và xôi trên bàn ăn. Tôi bối rối, vậy đây không phải là đồ P'Phu mua?

"Ồ, cái này em để buổi tối ăn. Bây giờ ăn đồ anh mua trước." Tôi vội nói với P'Phu, rồi đặt xôi và thịt nướng ra chỗ khác.

"N'Thai thích ăn xôi và thịt nướng à?" P'Phu rất tinh ý, vừa nhìn đồ ăn trên bàn liền đoán được là tôi thích.

"Đúng vậy, em thích nó. Nhưng em không kén ăn, em muốn ăn đồ anh mang đến. Và, cảm ơn anh rất nhiều."

"Không có gì. Anh rất vui vì em thích."

Sau đó, tôi giúp P'Phu đổ đồ ăn ra đĩa. Bữa sáng hôm nay trông rất ngon miệng, có sandwich, bánh mì mềm, salad, trứng tráng, xúc xích Đức, súp nấm và sinh tố trái cây. Tuy rằng ăn rất ngon nhưng tôi vẫn không thể rời mắt khỏi món xôi thịt nướng mà mình yêu thích. Và càng ngượng ngùng hơn chính là ánh mắt dịu dàng và cử chỉ ân cần của P'Phu, khiến tôi nghĩ rằng anh ấy thật sự thích tôi.

Sau khi ăn sáng xong, P'Phu rủ tôi đi chung xe đến trường vì lo rằng tôi đạp xe sẽ gặp chuyện. Thế nên, tôi cũng không thể từ chối ý tốt của anh ấy.

Vừa đến trường, tôi liền gọi cho Ai'Tong. Cậu ấy nói đã ăn sáng cùng các bạn trong khoa ở căng tin khoa Kỹ thuật. Nhưng từ giọng nói của Ai'Tong có điều gì đó bất ổn, nên tôi nhanh chóng đến đó tìm cậu ấy.

"N'Tong ở đâu?" P'Phu quay sang hỏi tôi khi chúng tôi bước xuống xe và đang cùng nhau ra khỏi bãi đỗ xe khoa Kỹ thuật.

"Căng tin khoa Kỹ thuật, khrub. Hình như Ai'Tong gặp chuyện gì đó, em phải đi tìm cậu ấy ngay, em đi trước nha."

"Đi cùng nhau đi, bạn anh cũng đang ở đó."

Cuối cùng, tôi đi cùng P'Phu đến căng tin khoa Kỹ thuật. Đây là lần đầu tiên tôi đi một mình với P'Phu trong trường, tôi có cảm giác như đang đi cùng một siêu sao, và được rất nhiều người chú ý, thậm chí còn lén chụp ảnh chúng tôi. Nhưng P'Phu vẫn tỏ ra bình thường, anh ấy vẫn mỉm cười như mọi khi và cũng chẳng khó chịu hay quan tâm đến bất cứ ai.

Tôi là người đi cùng anh ấy, nên không thể thoát khỏi việc trở thành tâm điểm chú ý. Và vì chưa quen với chuyện này, tôi luôn cúi đầu đi mà không dám nhìn những người xung quanh.

"N'Thai, nhìn đường đi. Em đi như thế này sẽ ngã đấy." P'Phu dừng bước và nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi.

"À... vâng. Nhanh lên anh, Ai'Tong đang đợi em." Tôi gật đầu và nhanh chóng rút tay ra khỏi tay anh ấy. P'Phu không nói gì, chúng tôi cũng đi đến căng tin khoa Kỹ thuật trong sự ngượng ngùng của tôi.

Khi đến căng tin, tôi liền tìm kiếm Ai'Tong nhưng không thấy đâu. Thế rồi, P'Phu bảo tôi đến bàn của bạn anh ấy trước, và tôi cũng đành phải đi theo. Thật ra, tôi không muốn đi.

"Này Ai'Phu, gì thế này? Sao hôm nay N'Thai lại đi với mày thế?" P'Tae là người mở miệng đầu tiên, còn P'Cho chỉ cười cười nhìn chúng tôi. Nhưng, vẻ mặt của P'Kin là sao? Anh ấy bị khó tiêu à?

"Ai'Tae, đủ rồi. Đừng có trêu chọc nữa, mở miệng nhai cơm trước đi." P'Phu cản bạn mình trêu chọc và cũng làm tôi nhẹ nhõm hơn chút. Tôi biết P'Phu là người rất tốt.

"Ồ, được rồi, N'Thai ăn sáng chưa? Ngồi xuống ăn cùng tụi anh đi. Này, Ai'Kin xê ra chút, để N'Thai ngồi." Nghe P'Phu nói vậy, P'Tae không trêu chọc tôi nữa mà quay qua bảo P'Kin dịch ra một bên nhường chỗ cho tôi.

"Sao mày lại bảo em nó ngồi đây? Em nó không muốn ngồi đâu." P'Kin lên tiếng.

"N'Thai, có muốn ngồi xuống trước không?" P'Phu vờ như không nghe thấy lời P'Kin nói, nhẹ giọng hỏi tôi. Nhưng chàng trai gắt gỏng kia nói đúng, tôi không muốn ngồi đây. Nhưng Ai'Tong, cậu ngốc đó đi đâu rồi?

"Ai'Tong đi rồi." Đột nhiên người đó lên tiếng mà không cần tôi hỏi. Tôi bất ngờ quay lại nhìn anh ấy, làm sao anh ấy biết được?

"Ồ, N'Tong đi rồi sao? Vậy còn N'Thai, em muốn ngồi đây hay đến lớp luôn?" Bây giờ mới 8h30, vẫn còn quá sớm để lên lớp. Nhưng tôi không muốn ngồi đây, cụ thể là không muốn ngồi cùng đàn anh bị khó tiêu này.

"Em nó không muốn ngồi, mày còn hỏi làm gì?" P'Kin gầm gừ.

"Ai'Kin, sao mày gắt gỏng với em ấy thế?" P'Phu không nhịn được nữa, quay sang hỏi gắt lại P'Kin. Còn tôi thì không muốn tranh cãi với anh ấy, nên tôi chỉ im lặng. Và may mắn thay, đúng lúc này Ai'Tong gọi điện đến.

"Ai'Tong, mày đang ở đâu?"

'Ai'Thai, xin lỗi nha, tao đang ở lớp. Vừa tao chỉ troll mày thôi, nhưng mày không được giận tao đâu, vì tao đã mua cho mày một cốc cà phê để chuộc lỗi rồi. Lời xin lỗi từ tận đáy lòng đấy.' Haizz, đúng là không thể giận được. Tong, cậu ấy quá hiểu.

"Ai'Tonggggg chết tiệt!!! Mày cứ thế này thì tao làm sao giận mày được. Chờ chút, tao tới ngay." Ôi, hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời, tôi có rất nhiều đồ miễn phí. Nghĩ đến 'đồ miễn phí', tôi lại vô thức mỉm cười thật tươi.

"Ồ, có chuyện gì mà em cười tươi vậy?" P'Phu hỏi rồi hôn nhẹ lên trán tôi. Tôi né không kịp và sững sờ ngay tại chỗ.

"À, Ai'Tong đang đợi ở lớp, em xin phép." Tôi trả lời và vội vã chuồn đi.

"Được rồi, chiều nay gặp lại ở sự kiện tân sinh viên."

"Vâng, em xin phép. Chào các anh." Tôi chắp tay chào các đàn anh, kể cả đàn anh khó tiêu đang nhìn chằm chằm vào tôi, P'Kin.

Khi quay lại, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Lúc đó, tôi chợt nhớ tới xôi thịt nướng sáng nay và thầm nghĩ đó chắc chắn là của P'Kin. Nhưng nếu anh ấy không muốn tôi biết điều đó, thì tôi sẽ vờ như không nhận được gì.

*****

Tôi đến lớp để gặp Ai'Tong, tới khi nhìn thấy, thì cậu ấy y như con cá vàng, và tôi tự hỏi sáng nay Ai'Tong có đánh nhau với ai đó không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top