Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Màu sáng bất chợt

(Satou Koharu)

Tiếng mưa.

Cơn mưa tạo nên tiếng lách tách có thể xoa dịu tâm hồn. Tôi tỉnh dậy trong phòng ngủ, mùi mưa thật sự dễ chịu, những giọt nước được cơn gió thu thổi vào tạo nên một vũng trên sàn. Tôi giụi mắt, từ từ bước xuống giường. Bước vào trong bếp lấy chiếc khăn màu đen. Tôi quay về phòng ngủ để lau vũng nước xám xịt kia.

Tôi đi vào nhà tắm, bật đèn lên. Mọi thứ như một thước phim của thế kỉ hai mươi, mà đúng hơn là mọi thứ đúng xung quanh tôi giống hệt cuộn phim đen trắng vậy. Tắm trong bồn nước không biết nó có trong suốt không, đánh răng bằng kem đánh răng màu đen kịt.

Đến cả bữa sáng chỉ là bánh mì và trứng ốp. Tôi còn chả biết chúng có cháy hay không vì tôi thấy cả bánh và miếng trứng đều chỉ có màu xám và màu đen. Tôi cũng do dự nhưng đằng nào cũng cắn một miếng. Tôi ngậm miếng bánh như một đứa trẻ, sau đó đứng bật dậy khỏi bàn ăn và chạy ra bồn rửa ói hết bánh mì và trứng ra. Nó vị dở tệ, không khác gì đang ăn than củi vậy. Đúng là, tài nấu nướng của tôi vẫn tệ như mọi khi.

Ôi trời ạ, hành động vừa rồi của tôi khiến cho không khí mưa bình yên cùng với chiếc radio phát bản nhạc "Canon in D" bị phá hỏng trong phút chốc chỉ vì nó đã đan xen tiếng ói của tôi

Cuộc sống hiện tại thật phiền phức, tự dưng từ đâu ra mà tôi lại bị mù màu một cách vô căn cứ. Vốn nhìn được màu sắc như một con người bình thường, giờ đây chỉ nhìn được màu sắc vô vị như góc nhìn của loài mèo.

Đã không làm được bữa ăn sáng ra hồn, tôi nhanh chóng vào phòng ngủ thay đồ, mặc quần áo chỉnh tề rồi cầm ô đi ra ngoài. Tôi tiện tạt qua một quán cà phê và mua một cốc nâu đá, loại cà phê tôi thường thưởng thức từ hồi còn là một cậu bé sơ trung năm hai. Đến giờ cũng đã sáu năm, giờ tôi là sinh viên năm hai của một trường đại học chuyên ngành khoa học.

Vị của cốc nâu đá vẫn thơm như mọi lần, không như cà phê đen. Nó đắng chát, mà tôi nhìn vào thì trông chả khác gì nước thải cả, nhìn vào muốn nôn dù mùi cũng không đến nỗi nào. Mà cách tôi nói cứ như nước cống tỏa mùi nước hoa vậy.

Sau khi mua cốc cà phê. Tôi đi ra ngoài tiệm và ung dung bước đến trường.

Đi một hồi, tôi đã thấy xa xa cánh cổng đi vào. Tôi cầm cốc cà phê vừa chạy đến trường.

Cùng lúc đó, một cậu thanh niên mặc trên mình chiếc áo phông có họa tiết hiệu ứng mờ của Gallery Dept, chiếc quần jeans màu xám thon gọn xắn cổ của DIOR, đi một đôi Converse Chuck Taylor All Star Mix. Bề ngoài cũng đã thể hiện được một quý tử chính hiệu. Cậu ấy cầm trên tay chiếc Iphone 12, đeo tai nghe để nghe nhạc và vừa nhún nhảy vừa đi tới trường.

Tôi chạy nhanh để bước vào trường

Đột nhiên, một cậu thanh niên từ đâu bước ra. Tôi cố dừng, có lẽ đã bị mất đà. Tôi ngã về phía trước, đồng thời cũng va chạm vào cậu thanh niên đó, khiến cho cậu ấy ngã nhào xuống đất. Chiếc điện thoại trên tay cậu rơi xuống đất. Còn cốc cà phê của tôi thì bị đổ hết khi bị ngã, cũng may là không bị đổ vào ai.

"Đau quá..." Cậu thanh niên đó nhổm người dậy xoa đầu. Nhìn tôi khi tôi cố chống tay đứng lên. "Cậu không sao chứ?" Cậu thanh niên đó cúi người giơ tay ra, cậu có ý định đỡ tôi dậy. Tôi ngẩng đầu lên, và thứ hiện ra trước mắt, là một chút màu sắc ngoài màu đen, trắng và màu xám tỏa quanh cậu thanh niên đó. Tôi không hiểu, như thể cậu ấy có ma lực vậy. Tôi đắm nhìn vào khuôn mặt cậu ấy không rời.

"Cậu có sao không? Đứng lên được chứ?" Cậu ấy hỏi lại, mọi thứ lại trở về như cũ. Tôi chớp mắt vài cái thì mọi thứ lại quay về ba màu đơn điệu.

"À, ừm. Tôi không sao, cảm ơn cậu." Tôi đáp lại rồi nắm tay cậu ấy từ từ đứng dậy.

"Cậu có sao không? Mặt cậu đỏ lên kìa."

Tôi sờ lên má mình, nó ấm hơn một chút. Đúng như cậu ấy nói, tôi đỏ mặt không biết từ bao giờ. Chẳng lẽ lúc nhìn khuôn mặt của cậu ấy sao? Tôi lắc nhẹ đầu đáp lại "Thật sự tôi không sao mà."

Cậu thanh niên đó lôi trong túi xách một cái bút và một tờ giấy.

"Cậu có thể cho tôi tên và số điện thoại của cậu được không?" Khi cậu hỏi điều đó, tôi bất ngờ liền ấp úng "H-h-h-hả?"

"Hả gì? Vì cậu ngã mà điện thoại tôi văng ra giờ nát cả kính cường lực rồi. Bộ không nghĩ đến chuyện đền bù thiệt hại à?" Nói vậy nhưng cậu ấy vẫn nở nụ cười với tôi.

"À, vâng." Tôi cầm lấy cái bút và tờ giấy trên tay cậu ấy. Ghi tên mình và số điện thoại vào, sau đó trả lại cho cậu.

"Hmm, Satou Koharu. Khi nào có tiền thì nhớ trả tôi đó."

"Tôi... tôi biết rồi." Tôi cúi mặt ấp úng đáp. Dù mù màu, nhưng nhìn cũng biết trên người cậu ấy toàn đồ hàng hiệu. Cứ nghĩ tôi sẽ phải đền cả chúng, nhưng cậu chỉ bảo tôi đền chi phí sửa điện thoại, tôi cũng khá thắc mắc. Nếu như cuộc đời là truyện tranh, thì cảm xúc của tôi sẽ được thể hiện qua việc xuất hiện dấu ba chấm trên đầu.

"Làm gì mà thẫn thờ thế? Tôi có gia hạn đâu. Mà đưa điện thoại của cậu cho tôi." Cậu ta giơ tay ra trước. Tôi cũng lôi điện thoại của mình từ trong túi ra đưa cho cậu. Khi cậu ấy thấy điện thoại của tôi liền ngây mặt ra.
"Thời đại nào rồi vẫn dùng điện thoại gập vậy?" Cậu cầm điện thoại trên tay. Loay hoay gõ bàn phím một lúc rồi trả lại cho tôi. Khi tôi nhìn vào thì thấy số điện thoại mới cùng với cái tên khác

"Ri Shin. Tôi chưa bao giờ thấy tên này."

"Đó là tên tiếng Nhật của tôi." Nói đoạn, cậu ấy lấy chai nước trong túi xách ra uống, giọt nước chảy từ miệng xuống cằm và cứ vậy chảy vào trong áo, nó làm tăng sức gợi cảm cho ấy nếu đối phương nhìn gần. "Tôi là người Trung, tên gốc là Zhang Li Xin(Trương Lập Tân)"

"À, ra là vậy." Tôi lầm bẩm trong miệng, thực ra tôi cũng thấy là ngoại hình của cậu ấy không hề giống so với mọi thanh niên Nhật Bản, cậu ấy cao. Khuôn mặt thậm chí còn đẹp hơn so với kiểu nam nhân tuổi học sinh của Nhật.

"À thôi, tôi phải đi đây. Hẹn gặp lại." Li Xin chào tôi rồi chạy vào trường, để tôi đứng như trời trồng trước cửa.

Vốn là người không muốn dính dáng tới bất kỳ ai, vậy mà lại thành ra có được số điện thoại của ai đó nhưng theo một chiều hướng  không suôn sẻ. Nhưng nhìn Li Xin trông đẹp trai thật, như nam thần vậy. Tôi sờ lên má thấy ấm lần nữa. Rõ ràng là mặt tôi lại đỏ ửng lên đến tận mang tai. Tôi nhận ra mặt tôi đỏ bừng lên mỗi khi nghĩ về cậu ấy. Lạ thật sự, phải cố gắng không thể hiện điều này ra thì tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top