Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Quà Tặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tắm xong, Lục Minh Hà lại tiếp tục lết sang chiếc xe đẩy bên cạnh tảng đá nằm ngủ tiếp, để Tử Thành đẩy xe về.

Cái này, có thể gọi là Lười Thánh!

Lục Minh Hà: “Ngươi biết cái gì gọi là nhân sinh đỉnh phong không? Chính là thế này, mỗi ngày chỉ ngủ, tất cả đều có người hậu hạ.”

Hoắc Kỳ: [Chậc.]

[Ta cảm thấy, nếu được viết thành tiểu thuyết, hẳn là “Ta Có Sư Tôn Vô Trách Nhiệm” đi.]

Lục Minh Hà: “Đừng nói bừa, ta vốn là phàm nhân, không thể dạy tu sĩ, cùng lắm để tiểu hài tử tự lực gánh sinh đi.”

Nhưng quả thật, Tử Thành đã tự lực gánh sinh, hơn nữa gánh rất giỏi, có thể gánh cả sư tôn rồi.

Thí Tiên Huyết Ma Quyết là công pháp đổi đời nghịch thiên của Tử Thành, cơ duyên may mắn có được, hiện tại nhanh như vậy đã hơn nhập môn chút đỉnh rồi.

“Tử nhi, tu luyện đến đâu rồi?”

Lục Minh Hà ngồi để Tử Thành thay trang phục cho mình, y ngáp dài, đôi tai hồ ly trắng muốt vừa dài vừa to rũ xuống, chín chiếc đuôi chậm rãi lung lay phía sau.

Yêu tộc nếu hoá hình hoàn toàn giống nhân tộc cần dùng rất nhiều linh lực, ở hình dạng thú nhân thì rất ít.

“Sư tôn, rất không tệ.”

Tử Thành khoác khăn choàng đỏ tươi lên cho Lục Minh Hà, gật đầu nói.

Nói thật, trong tủ đồ của Lục Minh Hà và Tử Thành, y chỉ có hồng y, rất đa dạng kiểu dáng nhưng màu sắc chỉ có một. Còn Tử Thành, quần áo của hắn đều một tay sư tôn là y phối.

“Tử nhi, sư tôn cho ngươi một nhiệm vụ, ở trên núi tu luyện chín năm, mỗi ngày đều phải thu luyện, nhớ kỹ, không được xuống núi.”

Lục Minh Hà lười nhát ngồi trên tảng đá, chín chiếc đuôi trắng tuyết ôm lấy Tử Thành, xoa lên xoa xuống.

Ở lâu trên núi, sợi dây liên kết quan hệ trong nguyên tác hẳn sẽ phai nhạt, bây giờ nên ở xa nữ chủ một chút.

Tử Thành bị mấy chiếc đuôi đầy lông của Lục Minh Hà xoa khắp người thì cố nén tiếng cười, gật như gà mổ thóc.

“Ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây, ta xuống núi.”

Lục Minh Hà hôm nay chọn một bộ hồng y rất quyến rũ, thậm chí tà áo còn có thể phô bày đôi chân thon dài của y, rất hợp với khí chất hồ ly ngàn năm của Lục Minh Hà.

Vừa xuống núi, Lục Minh Hà đã thu rất nhiều mắt nhìn bởi chiếc tai dài trắng muốt xù xù rũ trên đỉnh đầu.

Chiếc đuôi đã được thu lại bởi quá cồng kềnh, ở thế giới này nguyên bản vẫn là yêu tộc và nhân tộc vẫn mình đẳng, có thể giao hảo.

“Hồ tộc Thanh Khâu!”

Mọi người xì xào, cũng len lén nhìn Lục Minh Hà một chút.

Lục Minh Hà vẫn nhẹ nhàng bước đi, đi được mười bước thì than mỏi chân.

“Ôi, chân của bản Hồ đau quá.”

Hoắc Kỳ: [… Đừng giả vờ nữa.]

Lục Minh Hà chính là lười đến nỗi không muốn tự đi, liền gọi một chiếc xe ngựa đến.

“Hồ tiên, ngài muốn đi đâu?”

Người cưỡi ngựa đằng trước là phàm nhân, nhìn thấy Lục Minh Hà thì kính sợ cúi người, hỏi.

“Đưa ta đến Diễm Nguyệt Lâu.”

Lục Minh Hà ngáp ngắn ngáp dài trên xe ngựa, cầm chiếc quạt giấy màu đen tuyền tạo gió cho mình.

Hoắc Kỳ: [Tác giả có phải mất não không? Miêu tả kỳ dị thế.]

“Hồ tiên đại nhân, Thanh Khâu là dòng chính Hồ tộc, người biết Hồ tộc lúc trước đã từng bị… Sao người còn muốn đi thanh lâu, như vậy thế nhân sẽ đàm tiếu nặng hơn.”

Người cưỡi ngựa có chút nhiều chuyện và quan tâm, nói với Lục Minh Hà đang ngồi trên xe.

Thời kỳ xa xăm phía trước, lúc đó còn Thanh Khâu còn chưa xuất hiện, Cửu Vĩ Hồ Ly vì tham lam công lực từ Nữ Oa Nương Nương mà nhập vào Tô Đát Kỷ con gái Tô gia, tạo nhiều ác nghiệt, thành công gây ra tiếng xấu vạn năm vĩnh tồn cho Hồ tộc.

“Hừ, nếu không phải ả đê tiện Đát Kỷ vì tham lam mà gây hoạ, Hồ tộc bọn ta đã không chịu uỷ khuất vạn năm như này.”

Lục Minh Hà khựng lại, thanh âm lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói.

Hoắc Kỳ: [Diễn tốt đấy.]

Người cưỡi ngựa phía trước im lặng không nói gì.

Sau đó, cũng đã đến địa điểm.

“Hồ tiên, đã đến rồi.”

“Ồ, hôm khác trả tiền được không?”

Thông báo, bạn của bạn, thánh quỵt tiền đã online!

Người cưỡi ngựa: …

“Hồ tiên đại nhân, tất nhiên được.”

Lão là phàm nhân, không dám chọc vào tu tiên giả, càng không dám động vào Hồ tộc. Dù sao đường lão chở cũng không xa.

Lục Minh Hà nghe vậy thì hài lòng, đu vào Diễm Nguyệt Lâu, đôi tai xù trên đầu cứ đung đưa vui vẻ.

Y vừa bước vào, đã có tú bà bước ra chào hỏi.

“Quý hoá quá, Hồ tiên đại giá quang lâm.”

Tú bà nhìn Lục Minh Hà một thân cao quý liền tiến đến nịnh nọt.

Lục Minh Hà cười nhạt, ôn tồn hỏi.

“Tần ma ma, có cô nương nào ‘sạch sẽ’ một chút không? Khoảng chừng 7 tuổi.”

Lục Minh Hà thân là sư tôn phải có trách nhiệm, y không giúp được Tử Thành việc tu luyện, vậy phải lo cho hắn chuyện đại sự cả đời.

Sau thời gian dài (một nhánh hương), Lục Minh Hà vô cùng hiếm gặp mà ra ngoài, hơn nữa đường đi rất dài (khoảng 500 mét), có thể nói, Lục Minh Hà chính là sư tôn lý tưởng của tất cả người trong thiên hạ!

Hoắc Kỳ: [Mẹ nó, có phải hơi lố rồi không?]

“Công tử, người muốn mua nữ hài?”

Sau khi nhận định Lục Minh Hà là khách nhân, tú bà cũng đổi xưng hô từ ‘Hồ tiên’ sang ‘công tử’.

Mua nữ hài vốn không phải chuyện hiếm lạ gì ở thanh lâu, có thể là kẻ biến thái muốn chơi dưỡng thành, có thể là đem về làm tỳ nữ, cũng có thể do phát hiện tư chất tốt, rất nhiều lý do để mua nữ hài về.

“Phải, sẵn tiện ta còn muốn nói chuyện với lâu chủ của các ngươi.”

Lục Minh Hà vừa nói chuyện với tú bà, vừa dùng quạt của mình nâng cằm một tiểu nhị có dung mạo thanh tú bên cạnh, khiến tiểu nhị đó cả mặt đều đỏ lựng.

“Ai nha, định lực thật kém đi, thế này làm sao có thể làm việc trong thanh lâu a.”

Lục Minh Hả cười cười.

“Còn không phải do công tử quá có mị lực sao? Công tử, còn chuyện lâu chủ, sợ không dễ dàng như vây.”

Tú bà cười, nói đùa cùng Lục Minh Hà, sau đó mới nghiêm túc.

Đây là thanh lâu lớn nhất Tình Châu, tất nhiên địa vị và tu vi của lâu chủ toạ trấn chắc chắn không tầm thường, đâu thể ai cũng gặp được.

Nhưng làm bà bất ngờ, lâu chủ đột nhiên xuất hiện trên bậc thanh gỗ, làm mọi người chú ý, có tiếng xì xào bàn tán.

“Minh Hà, lâu ngày không gặp.”

Lâu chủ Thần Vĩnh Lạc cười dịu dàng nhìn Lục Minh Hà.

Thần Vĩnh Lạc, trong thời gian ba tháng ở trên núi, Lục Minh Hà thường xuyên xuống núi lôi kéo hắn, bởi vì sao? Bởi vì hắn chính là nam chủ thứ hai của nữ chủ.

Trong nguyên tác, Thần Vĩnh Lạc là lâu chủ của Diễm Nguyệt Lâu, mà Diễm Nguyệt Lâu bên ngoài là nơi phong lưu khoái hoạt, bên trong là cơ quan điều tra bậc nhất Tâm giới, sau khi Trần Trường An nữ chủ thu Tử Thành khoảng nửa năm, vì muốn tìm thông tin về Thất Đại Tiên Môn xuất thế thu đệ tử liền đến tìm Diễm Nguyệt Lâu, tất nhiên, hào quang nữ chủ bộc phát, Thần Vĩnh Lạc sau nửa ngày nói chuyện cùng Trần Trường An đã đem lòng yêu nàng, về sau mỗi lần nàng gặp chuyện, đều là Thần Vĩnh Lạc chống lưng cho.

Bây giờ cách thời gian Trần Trường An đi qua nơi này ba tháng, Lục Minh Hà phải nhanh chóng khiến Thần Vĩnh Lạc kháng lại hào quang của nữ chủ.

Hoắc Kỳ: [Thu thập hắn!]

“Câm miệng, chúng ta là tình bằng hữu.”

[Trong nguyên tác, Trần Trường An nhờ khí vận cao mà tìm được Thiên Hạ Thượng Kính. Cũng nhờ vậy Thần Vĩnh Lạc mới đồng ý gặp nàng, còn ngươi và hắn đã có quen biết trước nên mới không cần. Có điều vẫn là cho ngươi Thiên Hạ Thượng Kính đi, tăng tín nhiệm.]

Hoắc Kỳ không chú ý Lục Minh Hà nữa, chỉ nằm trên bàn luôn miệng nói.

Có người hỏi, tại sao hệ thống lại dễ dãi vậy?

Trả lời, mẹ nó các ngươi còn chưa coi chương 1 sao? Hắn là con người, hắn muốn về nhà, tất nhiên sẽ dùng mọi tài nguyên cho ký chủ.

“Thần lâu chủ, hôm nay ta có một lễ vật muốn tặng ngươi, không biết có tiện không?”

Lục Minh Hà mỉm cười, lấy quạt che miệng, đứng lên đi về phía Thần Vĩnh Lạc.

Ý của Lục Minh Hà là muốn lên phòng nói chuyện.

Thần Vĩnh Lạc cũng hiểu, cười nhạt, đưa Lục Minh Hà lên tầng cao nhất, đôi mắt đầy thâm ý nhìn đôi tai thú trắng muốt trên đỉnh đầu y.

“Lâu chủ, ta có một thứ bảo vật có thể quan sát cả thiên hạ này, cùng trời cuối đất đều không thể cản tầm nhìn của ngươi, có muốn không?”

Lục Minh Hà ngồi trên ghế, mỉm cười.

Thần Vĩnh Lạc nhíu mày.

“Thiên Hạ, Thượng Kính?”

Hắn khẽ nói ra một câu, không chắc chắn.

“Bingo, đúng rồi, có thưởng nha!”

Lục Minh Hà lúc này cười tươi rạng rỡ, lấy từ trong túi ra Thiên Hạ Thượng Kính, bảo vật vô thượng từ Thiên Giới đã được Hoắc Kỳ áp chế dị tượng.

Thần Vĩnh Lạc không biết ’bingo’ là gì, nhưng hắn hiểu được Thiên Hạ Thượng Kính là gì. Nhìn thấy thứ bảo vật đó trong tay Lục Minh Hà liền biến sắc, vô cùng kinh ngạc.

“Lục lâu chủ, có thứ này trong tay, huynh chính là đệ nhất tình báo của Tâm Giới.”

Lục Minh Hà cười, bước đến gần Thần Vĩnh Lạc, dựa sát trên người hắn, tay lắc lắc cầm Thiên Hạ Thượng Kính, thì thầm vào tai hắn.

Quả thật không sai, có trong tay Thiên Hạ Thượng Kính, đừng nói Tâm Giới, mười một thế giới khác cũng coi được, thậm chí còn có thể nhìn trộm chút ít Thiên Giới, nghịch thiên vô cùng.

Nếu có trong tay nó, bộ phận tình báo cũng không cần nhiều người nữa, có thể sẵn tiện thay máu.

Thần Vĩnh Lạc lúc này theo phản xạ bật lùi ra sau, nhướng mày, nghiêm túc nói: “Minh Hà, ngươi muốn trao đổi cái gì?”

“Lục huynh, đừng cứng nhắc như vậy a. Ta chỉ muốn huynh tìm chút người trang hoàng lại động của ta, sẵn tiện qua ở mấy ngày thôi.”

Lục Minh Hà có trong tay bảo vật, động tác càng ngày càng tợn, thậm chí còn áp tường Thần Vĩnh Lạc.

Thần Vĩnh Lạc vô cùng ngượng ngùng, nhưng cũng có chút ngơ ngẩn trước mùi hương toả ra từ cơ thể Lục Minh Hà, là mùi hương độc nhất từ Hồ tộc.

Chết tiệt, đã biết không nên dây vào Hồ tộc, tại sao lại thành thế này…

Thần Vĩnh Lạc rối rắm.

Lục Minh Hà thấy vậy liền cười khúc khích, sau đó ném cho Thần Vĩnh Lạc bảo vật, quay người rời đi, trước khi đi còn nói.

“Lục huynh, nhớ phải lên chỗ ta ở vài ngày a.”

Thần Vĩnh Lạc: “…” Ta hơi sợ rồi.

Xong việc, Lục Minh Hà cầm quạt đi xuống lầu, bước ra khỏi Diễm Nguyệt Lâu trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Y tiếp tục gọi thêm một lần xe ngựa, vẫn tiếp tục quỵt tiền, lần nữa lên núi.

Nhưng Lục Minh Hà không trở về hang động của mình ngay, mà đi gặp một vị bằng hữu Yêu tộc mà y quen.

Người này là người của Long tộc, tên Ngao Tiêu Trình, lúc Lục Minh Hà dọn lên đây có chút “mâu thuẫn” với hắn, nhưng người xưa nói, không có đánh nhau làm sao kết huynh đệ, vậy là sau trận đánh long trời lở đất của đại hồ ly và đại hắc long, Ngao Tiêu Trình cùng y cũng đã hoà hợp, bộ lông gấu mà y lót nằm là hắn tặng.

Còn một chút chú thích, Ngao Tiêu Trình là nam phụ thâm tình trong nguyên tác, vì yêu mà đỡ cho Trần Trường An một chưởng, chết ngay tại chỗ, thảm quá đi.

“Tiểu hắc long, có nhà không?”

Lục Minh Hà đứng trước hang động ẩn trong ngọn núi lớn của Ngao Tiêu Trình, hét to.

Hang động của Ngao Tiêu Trình là do đào rỗng ruột cả ngọn núi mà thành, bên trong vừa cao vừa to, Lục Minh Hà từng sang nhà hắn chơi mấy lần, phải nói là đu trèo thoả thích.

“Cẩu hồ ly, đừng làm màu nữa.”

Bên trong phát ra âm thanh trầm trầm.

Lúc này, bên trong có hương thơm bay ra.

Lục Minh Hà ngửi thấy liền không khách sáo nữa, chạy như bay vào trong hang động của Ngao Tiêu Trình.

“Tiểu hắc long, ngươi nấu gì vậy, cho ta ăn a!”

“Được được, cẩu hồ ly, không ai giành với ngươi.”

______________________

Ngao Tiêu Trình: Ta biết nấu ăn, có thể thoả mãn hắn.

Tử Thành: Ta có thiên phú, ta là đệ tử mà sư tôn kiêu ngạo nhất!

Lục Minh Hà: Tiểu hắc long, thêm một bát nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top