Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Thân Thế.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc này lục Minh Hà sững người một chút, sau đó nhẹ nhàng, bế thốc Đọa Vân Kỳ lên, rồi từ trên núi nhảy xuống.

Sau khi hoàn thành tình tiết xuất hiện nam chính, trói buộc tình tiết về cảnh giới sẽ không còn, Lục Minh Hà có thể dùng tu vi mà vận khinh công nhảy xuống.

Y vừa đi vừa dùng yêu lực tạo Liệu Thương Phù*, chữa trị cấp tốc cho Đọa Vân Kỳ. Kim Nhãn Linh Điểu mặc dù chỉ ở Sư cấp, nhưng sức công phá chắc chắn phàm nhân không chịu được, nếu không chữa trị kịp thời, đừng nói hào quang nam chủ có bộc phát hay không, chết là cái chắc.

*Phù chú chữa thương

Dùng khinh công bay lượn trên trời rất dễ gây chú ý đến dân chúng bên dưới, nhưng Lục Minh Hà vẫn không quan tâm, cứ thế hiên ngang bay trên Thiên Điển Lâm.

Hiên Viên Thành ở phía sau Thiên Điển Lâm, là kinh thành sầm uất nhất Tâm Giới, được xây tại Trung Châu, nơi này cường giả, thiên tài nhiều như mây, đây cũng là nơi Thất Đại Tiên Môn thường xuyên dùng làm chỗ khảo hạch.

Nơi đám người Tử Thành và Lục Minh Hà hẹn gặp là Thám Tru Trấn, vùng ngoại ô của Hiên Viên Thành, Hiên Viên Thành bị kiểm soát chặt chẽ, không phải ai cũng vào được, bọn hắn phải chờ tất cả tập hợp rồi tìm cách vào.

Lúc này đã là ba ngày sau, Lục Minh Hà đáp xuống, hồng y bay phấp phới, trên tay y còn bế một thiếu niên 15 tuổi, thiếu niên đó suốt cả quãng đường đều ôm chặt lấy cổ y, nhìn y không rời mắt.

Lục Minh Hà: Ta bất lực, ta mệt mỏi.

Tại sao Đọa Vân Kỳ lại như thế? Vậy thì phải nói về chuyện của ba ngày trước.

Lúc Lục Minh Hà đem hắn đến khách điếm, Đọa Vân Kỳ mơ hồ hé mở mắt, tay vẫn ôm chặt lấy y.
Đọa Vân Kỳ lúc này rất hoảng loạn, nhưng cũng thêm vào đó là kinh hỷ tột độ.

A Hà của hắn đầu thai rồi! Mặc dù không có ký ức kiếp trước, nhưng có vẻ y cũng sống rất tốt.
Đọa Vân Kỳ ghé đầu vào hõm cồ của Lục Minh Hà, hít thật sâu mùi hương mà hắn mê đắm từ ngay lần đầu gặp nhau của kiếp trước.

Còn về Lục Minh Hà?

Hoắc Kỳ luôn mồm nói: [Trần Trường An trong nguyên tác thu nhận Đọa Vân Kỳ trong hình thức nhận thuộc hạ, thành lập quan hệ chủ tớ.]

Quan hệ chủ tớ là giữa người chủ và thuộc hạ sẽ thành lập một khế ước, người hạ thủ sẽ nắm toàn bộ quyền lợi của người bị hạ thủ, từ việc ra lệnh, hay điều khiển sinh mệnh, thậm chí là tình dục, tất cả mọi thứ đều nằm trong tay chủ nhân.

Tất nhiên loại khế ước này là thượng cấp, Trần Trường An lúc này bản tính thiện lương, sao có thể hạ khế ước tàn độc như vậy, nàng chỉ hạ loại khế ước làm việc cho nàng bảy năm, sau bảy năm hoặc khi thuộc hạ đến Tông cấp sẽ tự hủy. Là loại khế ước Đê cấp, còn chưa được liệt vào Hạ cấp.

Nhưng Lục Minh Hà không thiện lương như vậy.
Y mỉm cười, không phải kiểu cười thích thú, không phải cười lưu manh, càng không phải cười gian xảo, là một kiểu cười âm độc, tàn ác.

Hoắc Kỳ đứng cạnh âm thầm thở dài, sau đó mới nói chuyện với Lục Minh Hà: [Minh Hà, ta biết ngươi không đơn giản.]

Lục Minh Hà sững người, hơi im lặng, y thả Đọa Vân Kỳ đang bất mãn xuống, đi ra ngoài.

Lúc này, Lục Minh Hà mới phá tan bầu không khí trầm mặc này, y cười khẽ, hỏi, "Sao lại nói thế?"

[Mặc dù năng lượng hệ thống thiếu hụt, nhưng vẫn có thể cho ra danh sách các ký chủ tốt, đừng tưởng ta không biết, ngươi đã đọc qua ký ức của nguyên thân rồi, hắn là một Huyết Ma Thần Hồ.]

Huyết Ma Thần Hồ, độc ác từ trong xương tủy, ý chí nổi loạn rất cao và có một cái đầu óc thông minh, luôn che dấu bản tính bên dưới lớp lông trắng muốt mềm mại, và quan trọng, Huyết Ma Thần Hồ không có hậu đại.

Không có hậu đại mà vẫn còn sống đến tận bây giờ, phải biết, Huyết Ma Thần Hồ xuất hiện từ thời Mãn Hoang Thượng Cổ, là một Thượng cổ Thần thú được dung hợp từ Ma đạo, Sát đạo, Thần đạo, Thời Không chi đạo, Luân Hồi chi đạo mà thành, sống đến bây giờ, một là bất tử, hai là luân hồi.

Huyết Ma Thần Hồ là luân hồi mà có, nó chết, lại luân hồi, thiên phú, dung mạo, khí chất, tất cả mọi thứ đều nguyên vẹn, chỉ có ký ức là không còn.

Nguyên thân của Lục Minh Hà là một Huyết Ma Yêu Hồ, không biết là chết vì cái gì, trong ký ức không nói đến.

[Bổn hệ thống là hàng cao cấp, sẽ tự đưa ra một danh sách thích hợp về bản chất với nguyên thân, độ tương thích bản chất của ngươi là 96,8%. Thậm chí còn cao hơn cả chỉ số tương thích của sát nhân hàng loạt nổi tiếng.]

[Chỉ là ta chưa nâng cấp, không thể tra thêm thông tin về ngươi.]

"Vậy sao?"

Lục Minh Hà ánh mắt có chút lóe sáng, sau đó lười nhác cười, "Vậy chờ ngày đó đi."

Lúc này, Lục Minh Hà mới tiến vào, tự kéo cho mình một chiếc ghế,y ngồi xuống bắt chéo chân, cười nhẹ nhàng nhưng lại có tia âm độc sâu kín, "Tiểu tử, lại đây, quỳ xuống."

Cũng vào lúc này, Đọa Vân Kỳ sửng sốt, ánh mắt hơi ngơ ngẩn, nhưng hình như có chút... tưởng  niệm?

Hoắc Kỳ kinh ngạc: [Mẹ nó, ngươi cũng thật nhiều bệnh.]

Hắn vừa kiểm tra hồ sơ bệnh án của Lục Minh Hà, đa phần đều là bệnh về mặt tâm lý, hơn nữa rất nhiều, có khác gì cây bệnh di động đâu?

Xem một chút, chậc, tâm thần phân liệt ảo giác, ham muốn chi phối thần phục, rối loạn nhân cách ranh giới, còn có yêu thích không gian kín, ta  nói, tên họ Lục này thật có bệnh!

Còn Đọa Vân Kỳ lúc này đã quỳ xuống bên cạnh Lục Minh Hà, trong lòng vô cùng nhung nhớ.

Ngày hắn gặp A Hà cho đến lúc hắn đem người về, hắn đều cho rằng y chính là một đại hồ ly mềm mại dịu dàng, không ngờ đem người về mới biết, dịu dàng cái rắm, người ta năm trăm năm trước là Huyết Hồ Cuồng Ma, một hơi giết sạch bất kể chính tà để bảo vệ hồ tộc nhất mạnh Hỗn Ma Thần, bởi vì ma tính quá cao, A Hà mới quyết định tu tâm dưỡng tính, ăn chay niệm Phật, sống lặng lẽ qua ngày.

Hơn nữa, đại hồ ly đó có sở thích chơi chi phối thần phục, mặc dù Đọa Vân Kỳ mới là người đè, nhưng cơ bản vẫn phải gọi A Hà là phu quân, là chủ nhân, đó là điều kiện của y.

Uất ức thì uất ức, nhưng chỉ cần hắn nằm trên, còn thở là còn gỡ!

Cứ tưởng đến kiếp sau, A Hà sẽ đổi tính, không ngờ vẫn vậy, vẫn muốn chơi trò này. Trong lòng Đọa Vân Kỳ đau muốn nhỏ máu, tủi thân vô cùng.

Lục Minh Hà: "Nào, ta có lòng từ bi của Phật, cứu mạng ngươi, gọi ta một tiếng chủ nhân, ta thu ngươi làm thuộc hạ, chăm sóc ngươi, giúp ngươi tu luyện thành tài."

Theo như nguyên tác, Đọa Vân Kỳ với tu vi Thần cấp đứng đầu đại lục sẽ trừng mắt phẫn nộ nhìn Lục Minh Hà, hai hàm răng nghiến chặt, dùng tôn nghiêm của cường giả nói với y, "Mơ đi, không bao giờ!"

... Nguyên tác cái rắm, thế giới này là của ta, không đồng ý? Ta đánh cho đến khi hắn đồng ý!

Nhưng Đọa Vân Kỳ cũng không giống như tưởng tượng của Lục Minh Hà, phải chịu dùng bạo lực mới thỏa hiệp, hắn dường như chỉ do dự lúc đầu, sau đó như đã quen mà gọi Lục Minh Hà, "Chủ nhân."

Đù, nhanh thế? Lục Minh Hà kinh ngạc.

Thấy Lục Minh Hà kinh ngạc, Đọa Vân Kỳ mới vội bồ sung thêm, "Ta gọi rồi, ngươi có thể biến ta thành cường giả sao?"

Hắn sợ để lộ quá sớm, Lục Minh Hà sẽ nghĩ hắn là kẻ vong ơn có khả năng tạo phản, ai cũng dễ dàng nhận chủ, hắn phải để ra chút mục đích mà thiếu niên thường mơ đến, trở thành cường giả, nam nhân đỉnh thiên lập địa.

Ồ, thì ra là muốn khôi phục tu vi mới khuất phục, Lục Minh Hà lúc này mới thả lỏng mắt, cười dịu dàng, "Tất nhiên, chỉ cần ký khế ước chù tớ với ta, ta để ngươi thành cường giả."

"..." Đọa Vân Kỳ câm nín, sẽ không phải là loại khế ước Thần cấp đó chứ? Chính là loại khống chế sinh tử, tinh thần và tình dục đó, hắn không muốn a, nghĩ đến là muốn khóc.

Hoắc Kỳ trừng mắt, khinh bỉ: [Minh Hà, ngươi chỉ có Đế cấp thôi, không thể tạo ra khế ước Thần cấp.]

Các loại đan dược, vũ khí, phù chú hay khế ước đa phần đều dựa theo tu vi có thể làm ra, tất nhiên có một số thành phần thiên kiêu chi tử chơi trò vượt cấp, Lục Minh Hà cũng là tuyệt thế thiên tài, với Đế cấp, y chỉ cần gắng sức thậm chí liền có thể tạo ra Thánh cấp Viên mãn, nhưng độ khó quá cao, y chỉ làm được một lần trong đời, sự kiện đó phải nói là bùng nổ cả 36 đại lục, ai cũng biết tên y, tung hô Lục thiên kiêu.

"Ngươi cho ta."

Lục Minh Hà thản nhiên nói.

Hoắc Kỳ bị y nói cho tức đến cười, [Ha, buồn cười.]

Nhưng Lục Minh Hà lại rất nghiêm túc"Buồn cười cái rắm, mau đem ra đây."

Nụ cười Hoắc Kỳ cứng đờ, hắn nói: [Thật à?]

Lục Minh Hà gật đầu.

[Ở trong vòng quay, có ngon thì lấy đi.]

"Được."

Lục Minh Hà vẫn bình tĩnh, hắn nhắm mắt lại, bỏ mặc Đọa Vân Kỳ đang hoang mang nghĩ, không lẽ đang muốn kiềm tra gì đó nữa? Tay Lục Minh Hà giật lấy máy tính bảng của Hoắc Kỳ, làm một vài động tác cực kỳ điêu luyện, một lúc sau trên màn hình đã xuất hiện dãy trắng và phím số để ghi mật mã code.

Lục Minh Hà vẻ mặt bình thường nhấn dãy vừa có số vừa có chữ vừa có ký hiệu vào, lập tức một đoạn lạc ấn khế ước nằm trong lòng bàn tay của y, vì cấp bậc khế ước quá cao nên bàn tay hơi nóng.

Lúc này, mắt của Hoắc Kỳ trợn còn to hơn chén rượu Lục Minh Hà thường dùng, hắn to tiếng: [Chuyện này là sao? Ngươi hack hệ thống bằng cách nào!]

Chuyện này vô lý!

Hệ thống là sản phẩm được thí nghiệm riêng với quy mô lớn, được đặt ở thế giới ngầm tại Pháp, Pari, có sự tham gia của các nước từ các Châu lục với tính bào mật cao, sao lại dễ dàng bị hack thế được!

Lục Minh Hà cười, lẩm bẩm: "Đến trụ sở của ngươi ta cũng phá, như này tính là gì..."

Hoắc Kỳ kinh hoảng: [Cái gì?]

Lục Minh Hà cũng biết mình lỡ miệng, y cười, nói, "Cái gì là cái gì, ta nói gì ngươi sao?"

Bây giờ Lục Minh Hà mới mở mắt, y thâm thúy nhìn Đọa Vân Kỳ một lúc, sau đó dùng tay chạm vào trán hắn, bắt đầu tạo ra khế ước chủ tớ.

Lúc này Đọa Vân Kỳ cũng buông xuôi theo dòng đời luôn rồi, quả nhiên là khế ước đó.

"Xong việc rồi, ta có cho ngươi ba triệu linh thạch thượng phẩm, một triệu linh thạch cực phầm, cho dù tư chất ngươi có tầm thường cũng tu đến Hoàng cấp viên mãn, thiên phú tốt chút còn có thể thành Đế cấp giống ta."

"Không có công pháp đâu."

Đọa Vân Kỳ: "... Không sao."

Lục Minh Hà bấm ngón tay tính nhẩm một chút, sau đó bừng tỉnh, vội bế Đọa Vân Kỳ lên, để lại trong phòng một ít linh thạch rồi vọt đi.

Chết rồi, quên mất có hẹn với đám người Trần Trường An, đi ngay đi ngay.

Đọa Vân Kỳ hoang mang: "Chủ, chủ nhân. Làm sao vậy?"

Lục Minh Hà liếc một cái, không quan tâm mà vận yêu lực vừa bay vừa nhảy, tiến về Thiên Điển Lâm, bước vào Thám Tru Trấn.

Đọa Vân Kỳ thấy y không để ý đến mình liền kéo ống tay áo của y, nhỏ giọng, "Chủ nhân, kể chuyện cho ta nghe đi."

Hắn muốn nghe giọng của Lục Minh Hà nhiều hơn.

Lục Minh Hà trầm mặc, đầu óc bắt đầu vận chuyển, lật lại lật một quyển sách trong đầu, cuối cùng, y mới nói, "Được."

"Câu chuyện tên là 'Tiểu Kiều Thê Của Vương Gia Băng Lãnh Tàn Tật'."

Đọa Vân Kỳ nghe đến cái tên đã thấy bất ổn, vội nói: "Khoan, khoan đã, ta không muốn nghe..."

"Im lặng. Chuyện kể về một con gái út nhà Thừa tướng tên Tô Mộc Liên không được yêu thương, bị cha mình đem đến gả cho Lãnh vương gia bị mù, sau khi Tô Mộc Liên đến, kinh diễm vạn phần trước dung mạo của  vương gia..."

Lục Minh Hà dịu dàng kể chuyện, nếu không phải nghe thấy âm thanh, ai sẽ nghĩ đang kể chuyện tình cảm não tàn chứ, còn tưởng là mẹ hiền kể chuyện cổ tích cho con!

Đọa Vân Kỳ đầu óc xoay tròn, cũng dần thiếp đi.

-

Mọi chuyện là vậy, hiện tại Lục Minh Hà đang ở khách điếm, cùng đám người Trần Trường An tụ họp ăn uống đơn giản.

Tử Thành ngồi bên trái Lục Minh Hà, lom lom nhìn Đọa Vân Kỳ ngồi bên trái y, như lâm đại địch.

Ngao Tiêu Trình không để ý bọn hắn, chỉ lo than vãn Trần Trường An yếu như thế nào, đã làm vướng chân bọn hắn ra sao khiến nàng cực kỳ ngại ngùng và lúng túng.

Thần Vĩnh Lạc thẳng thắn, luôn đi vào chính sự, hắn chỉ âm thầm nhìn Lục Minh Hà chút rồi nói, "Lục huynh, muốn vào Hiên Viên Thành cần lệnh bài, nên làm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top