Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

30: Nhớ!

Sáng sớm , ngoài trời không khí lành lạnh tràn vào ,Plan chui khỏi cánh tay đang ôm anh, nhìn khuôn mặt dưới lớp chăn mỏng vẫn còn nét trẻ con say ngủ, da của Mean rất trắng , trắng đến ngay cả Plan cũng ghen tị, chóp mũi hô hấp bình ồn, Plan kéo chăn sửa lại cho hắn, đắp kín người sau đó mới ra khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cữa, hẳn là hôm qua ngồi xe cả đoạn đường mệt mõi lắm đi.

Ra khỏi phòng, Plan sớm đã nhìn thấy mẹ nấu thức ăn sáng còn có em trai đứng bên phụ giúp, cậu theo đó cũng đến phụ giúp hai người. Mẹ Plan vừa chiên trứng vừa nói chuyện với hai đứa con trai, cuộc sống hàng ngày bình dị, sách vở bài tập điều mà mỗi người mẹ luôn dành thời gian quan tâm đến con của mình, nét mặt bà dịu hiền, tình cảm đong đầy cưng chiều đứa em trai , hai lòng nhìn đứa con lớn. Bà cũng đã đưa hai đứa con gần đến một nữa chặng đường, sau này đưa hai chúng nó đến một đoạn không xa nữa, nhìn thấy hai đứa con có hạnh phúc riêng thì bà cũng mãng nguyện!

" Phải rồi , trong hoàn cảnh của Mean mẹ thấy cậu ấy rất đáng thương, Plan à con nên đối xử tốt với cậu ấy một chút!"

Plan ghét bỏ: " Mẹ đừng để cậu ta lừa, cậu ta ở trường là tên chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt đấy."

Mẹ Plan cười cười: " Xem ra con rất có thành kiến với người ta nhỉ."

" Con không có!"

" Xem con kìa, mẹ đã nói gì đâu , cứ cuống cả lên."

" Mẹ~"

" Haha."

Đứa em trai bên cạnh hóng hớt:

" Anh Plan, có bạn đến nhà mà không giới thiệu cho em biết với."

Plan liếc mắt nhìn Pan, ở quê kì nghỉ đông muộn hơn thành phố vài ngày đưa đũa gõ vào đầu nó:

" Mày đi học cho đàng hoàng đi, chiều anh giới thiệu cậu ta cho mày, một tay bóng rổ đấy!"

" Thật hả?"

"Ừm."

" Vui quá, thế là em không phải chơi bóng cùng anh nữa rồi."

" Ý mày , là anh chơi bóng tệ chứ gì?"

" Em có nói đâu, là anh tự nói đấy nhé."

" Mày chết với anh."

" Haha, mẹ , mẹ, anh hai đánh con."

Hai người rượt đuổi chạy quanh bàn ăn cười vui vẻ, mẹ Plan lắc đầu can ngăn trìu mến nhìn hai đứa con trai:

" Hai đứa nhanh nhanh ăn sáng đi, Pan còn phải đi học không lại trễ đó."

" Vâng."

Hai anh em nhanh chóng ngồi vào bàn trò chuyện ăn sáng, mà không chú ý đến một đôi mắt sau cánh cữa phía phòng ngủ của Plan, Mean đứng đó cong môi cười nhẹ, trong mắt là một nỗi niềm cô đơn không tả , hắn cúi đầu mím môi, khuôn mặt tái nhợt, đóng nhẹ cữa phòng Plan lại ngã nằm trên giường, không khí gia đình ấy hắn vẫn luôn mơ ước được sống trong đó, nhưng mà khó khăn quá, hắn nằm mơ như vậy đã gần tám năm vẫn không có được. Cảm thấy thần kinh mình đau nhứt bắt đầu hỗn loạn, hắn vội vàng móc hộp thuốc không nhãn dán từ một bên còn lại của áo khoác đổ ra một viên màu trắng lớn cho vào miệng miễn cưỡng nuốt ực, hít vào thở ra nhắm mắt điều chỉnh tâm lí bất chợt hỗn loạn của mình. Hắn lúc này rất sợ, sợ người kia, sợ Plan của hắn biết hắn bị điên. Thật ghê tởm có đúng không anh. Hắn chua chát cười nhẹ. Đến khi khóa phòng có người ở bên ngoài mở ra mới vội vàng nằm xuống vờ nhắm mắt nghe Plan ở trong phòng mắng nhỏ:

" Giờ này vẫn còn ngủ, đúng là heo mà."

Plan đưa tay chọt chọt má hắn, hắn ngay lập tức bắt được bàn tay của anh kéo mạnh anh đổ ập xuống người mình cười hì hì nói:

" Vâng, em là heo của anh nha."

" Nha cái đầu cậu đấy."

Hắn nhìn người trong lòng cười cười đỏ mặt nội tâm cứ như thế mà bình thảng hơn nhiều , ôm chặt anh tự nói với lòng mình, hắn sẽ không để ai tổn hại đến anh, ai cũng không được khiến anh đau khổ, càng nghĩ cảm xúc trong lòng hắn càng bành trướng, thần kinh bắt đầu co dật, hắn nhắm mắt lại ổn định tâm tình sau đó mở mắt ra thay thế đôi mắt tuyệt vọng âm u kia là màu mắt tươi sáng vui vẻ nói:

" Hôm nay , anh làm hướng dẫn viên du lịch cho em chứ."

Plan nằm trong lòng Mean không từ chối yêu cầu này đưa tay vỗ bả vai hắn:

" Còn không mau dậy, để anh giới thiệu cho chú biết quê anh đẹp như thế nào!"
....

Mean cứ như vậy ở lại nhà Plan đến gần hết kì nghỉ đông mới trở về nhà ngoại thăm ông bà ngoại cùng cậu của mình. Đêm đó trước lúc đi hai người trong phòng anh ôm lấy nhau dựa vào nhau thủ thỉ trò chuyện.

" Plan, mai em phải tạm biệt anh rồi."

Plan nằm trong ngực Mean ngẫn đầu nhìn lên cái cằm cương nghị của hắn:

" Sao thế?"

Mean đưa tay vuốt vuốt đầu anh giải thích:

" Cậu em vừa mới gọi, bảo em đến thăm ông bà ngoại cùng cậu."

Plan gật gật đầu cười tủm tỉm:

" Thế thì đi đi, đến lúc đó chúng ta gặp lại ở trường."

Mean buồn buồn, cúi đầu hôn cái trán trơn bóng dưới tóc mái mềm mềm của anh:

" Anh thật vô tâm."

Plan nhăn mày tiếp nhận nụ hôn:

" Tôi vô tâm cái gì chứ?"

Mean nhỏ giọng: " Anh rõ ràng là không nhớ em."

Plan buồn cười : " Nhưng mà cậu vẫn chưa đi ."

Mean nghe đến đây tâm trạng liền hứng khởi trở lại:

" Vậy lúc em đi anh sẽ nhớ, đúng không, đúng không?"

Sợ hắn cứ tiếp tục nhây, Plan gật đầu qua loa:

" Ừm, đúng. Xem cậu kìa lớn cả rồi còn như thế."

Mean úp mặt vào cổ anh, hơi nóng từ hơi thở tỏa ra khiến cổ anh đỏ một mãng , Plan rõ ràng là nghe hắn nói :

" Không , em đối diện với anh luôn nhỏ bé nha, em muốn được anh che chở và yêu thương."

Plan gắng gượng, né tránh buồn nôn của hắn nghiến răng:

" Cái tên này, cậu đang nói cái gì thế hả?."

Mean dường như bỏ qua vẻ mặt hầm hầm của anh:

" Em đang nói em thích anh ."

Sau đó còn không ngại nhỏ giọng hát một bài " Nếu như lật lại kí ức là một điều dễ dàng, anh sẽ nhớ em, thật sự nghĩ về em, tưởng tượng rằng em vẫn ở đây......"

/ Say đắm cả thanh xuân_ anh họ Khúc Giáp của em/
/ lời bài hát của đoạn trên là tui dịch, không sát nghĩa lắm nhưng mà hay lắm á, các thân ái nên nghe. Like!"

" Haha.......cậu có thôi đi không hả."

Plan bật cười, rúc mặt vào ngực Mean mắng . Mean phối hợp thò tay nhéo nhéo cái eo trắng lòi ra dưới lớp áo ngủ của anh cười cười:

" Là thật đó."

" Biết rồi, đừng có nhây nữa được không?"

" Được, được, đêm nay anh thức tới sáng với em đi."

" Làm gì?"

" Sáng mai em đi rồi, chỉ còn vài tiếng nữa là mình xa nhau rồi đó."

" Sau này còn gặp lại, cậu làm như đi xa không bằng."

" Không muốn, không muốn, anh phải thức cùng em cơ."

" Cái tên mắc dịch này."

" Nha, nha."

" Rồi ,rồi, em trai tôi còn dễ nuôi hơn cậu."

" Hihi, vậy mà cũng có người thích em đấy thôi."

" Ai thế, tôi không biết?"

" Là người đang nằm trong lòng em nè."

Plan lăn ra giường, tránh xa Mean:

" Rõ ràng là đang nằm trên giường trong phòng tôi nhé, nằm trong lòng cậu hồi nào?"

Mean lập tức chồm qua, đè anh dưới thân, ôm chặt anh tủm tỉm:

" Bây giờ nằm trong lòng em rồi nhé."

Plan đẩy đẩy người phía trên:

" Tránh ra, nặng quá."

Mean mặt dày trở người anh lại trên người mình:

" Vậy anh đè lên em, sẽ không nặng."

Plan đỏ mặt tránh ánh nhìn của Mean:

" Ai thèm đè cậu chứ."

Mean biết người phía trên da mặt mỏng tiếp lời:

" Em thèm, em thèm anh đè em được chưa."

Plan buồn cười: " Nói cứ như anh ngược đãi cậu không bằng."

Mean nhìn Plan cười cũng vui lây, híp mắt cười dăn răng:

" Nào có, là em tự nguyện."

Sau đó hắn lại ôm chặt anh, trở người lại, đè lên anh , cúi đầu tỉ mỉ hôn anh, thủ thỉ :

" Ngày mai em đi rồi!"

Plan đưa hai tay vòng qua cổ hắn , đáp lại nụ hôn ẩm ướt dịu dàng:

" Ừm."

" Anh sẽ nhớ em chứ?"

Mean nói trong khoảng cách đôi môi giữa hai người. Plan nhỏ giọng theo đó tiếp lời, hai má nóng lên, lông mi ướt ướt nhấp nháy :

" Nhớ~~"

......................................................................

~yu~
❤💙💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top