Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Phải tranh thủ ôm đùi đại ca tổ bụng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi khắc qua đi, trình độ diễn xuất của Vương Tuệ Ninh lại càng trở nên xuất thần hơn. Người hắn bắt đầu run rẩy, giọng nghẹn lại. Đối phương thấy hắn như có dấu hiệu của thần kinh có vấn đề kèm theo triệu chứng nghiêm trọng của bệnh giật kinh phong, liền hơi hoảng sợ, ngồi lại xuống bên cạnh hắn, không tình nguyện mà trấn an một chút:

-Ngươi bình tĩnh chút! Bình tĩnh, bình tĩnh chút! Ngươi không biết ngươi là ai, ta cũng thực sự không thể giúp được, hay là..."

Nghe vậy, Vương Tuệ Ninh càng mếu máo, ăn vạ càng ồn ào hơn. Hắn cũng không sợ mất mặt, người này đoán chừng tuổi hơn hắn nhiều là 7,8 tuổi, ít cũng phải 3,4. Hơn nữa cũng không ai biết hắn là Vương Tuệ Ninh, lại chính hắn cũng chẳng rõ bản thân là ai, như vậy thì tại sao phải xấu hổ chứ? Quan trọng là chân hắn đang rất đau, hắn không thể vừa bị què vừa bị vất một mình ở cái nơi đồng hiu mông quạnh ngay giữa đêm trời tối đen như mực thế này được.

- Chân ta đau, đầu ta cũng đau, Hic hic, ta ... ta không nhớ, ta thực sự không nhớ. Đại ca, ngươi là người tốt, cầu ngươi đừng bỏ ta, chân ta rất đau!

Vương Tuệ Ninh cũng không biết cầu y giúp thế nào, dù sao cũng là lần đầu đi lừa gạt người ta, đành cứ ngồi một chỗ mà kêu gào, khóc không ra nước mắt. Hắn biết y thấy mình rất phiền, có lẽ còn đang ôm cục tức bị hắn sỉ nhục, đánh đập. Nếu hắn không làm quá lên, y nhất định sẽ bỏ mặc hắn chết ở đây. Mặt khác nếu chịu khó một chút, y là người tốt, vẫn sẽ không đành lòng vứt hắn lại.

-Được rồi, được rồi. Ngươi đừng nhớ, đừng cố nhớ nữa... Ta... ta đưa ngươi tới đại phu một chút

Bụng Vương Tuệ Ninh như mở cờ. Hắn ráng kiềm chế sự sung sướng kèm theo chút day dứt mỏng manh trong dạ dày mà tỏ ra dè chừng. Đối phương thấy hắn có vẻ ngại lại càng chủ động hơn, quay lưng lại phía hắn, đỡ một tay hắn vòng qua cổ mình:

-Ngươi lên đi, ta cõng ngươi qua đại phu. Gần đây cũng có một đại phu rất tốt

-Đa... Đa tạ - Vương Tuệ Ninh vừa nhỏ nhẹ đáp, vừa lấy lực bám vào lưng y.

Y phục thời xưa là kiểu thiết kế tà rộng, xếp lớp nên cho dù quần áo người này đã ướt sũng nhưng ban nãy Vương Tuệ Ninh cũng khó mà nhìn rõ được dáng người. Đến lúc được y cõng lên, hắn mới mơ hồ hình dung ra. Y cao hơn hắn khoảng chừng 1 cái đầu, thân hình không quá đô con nhưng có thể nói là chắc khỏe. Nếu nhìn bình thường chắc chắn sẽ mang lại phong thái tiên sinh nho nhã, chói gà không quá chặt, có chút ngược lại so với sức lực một tay có thể khống chế thanh niên trai tráng như hắn.

Tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, lại khiến Vương Tuệ Ninh một lần nửa ngửi được mùi gỗ thơm trên cơ thể người này. Hắn không biết tại sao vì thứ mùi này lại càng cảm gượng gạo hơn, thoạt tiên cứ cố giữ mặt mình tránh khỏi gáy y. Người tốt bụng xốc hắn lên cũng rất nhẹ nhàng, nhưng có lẽ vì quần áo ướt bám vô người khiến gương mặt y cũng lộ ra vẻ khó chịu. Sau đó, y cứ như vậy thực sự cõng hắn đi. Ban đầu, y không nói gì, hắn cũng không nói gì, bao trùm hai người họ chỉ là một sự tĩnh lặng tới ngẹt thở.

Sự "day dứt" trong lòng Vương Tuệ Ninh vì thế mà càng ngày càng lớn lên.

-Ngươi... không nhớ mình là ai thật sao?

Vương Tuệ Ninh giật mình, lắc lắc đầu. Hắn không ngờ tới y sẽ là người chủ động mở lời. Đối phương lại thở dài.

-Còn huynh...đại ca, huynh có thể cho ta biết tên không?

Nghe vậy, người tốt bụng đột ngột dừng chân lại khiến Vương Tuệ Ninh thiếu chút nữa là tim gan phèo phổi đều nhảy hết ra ngoài. Sợ rằng sự phiền phức của mình đã khiến chút lương thiện của y tan biến hết, khiến y hạ quyết tâm quăng hắn đi, hắn quả thực vô cùng hoảng hốt:

-Huynh... Huynh không nói cũng không sao, ta... ta biết là huynh thấy ta phiền, ta chỉ là... ta ta

- Ta họ Trình, tên là Chí Dương - giọng nói bất giác cất lên và những bước chân lại tiếp tục đều đường.

Vương Tuệ Ninh lại ngây người, hắn không ngờ tới y như vậy mà thực sự đáp lại hắn, còn đáp lại rất nghiêm túc. Hắn cũng không dám liều mạng nhiều chuyện thêm câu nào, yên lặng nghĩ về cái tên này của y. Trình Chí Dương - cái tên này nghe cũng rất là hay nha.

Hắn cũng không rõ trong lòng Trình Chí Dương đang có rất nhiều suy nghĩ, y không phải là người xấu, nhưng cũng không rõ ràng là người tốt. Y dù cảm thấy phiền nhưng cũng không dám hoàn toàn bỏ mặc. Nhìn vào bộ dạng hiện tại của Vương Tuệ Ninh, y cũng đoán ra hoàn cảnh của hắn thật sự không tốt - có thể là ăn mày, cũng có khi là bị bỏ rơi, mồ côi. Nếu đem đến đại phụ vẫn không thể nhớ ra mình là ai, y biết phải làm sao với một đứa trẻ đáng thương chạc 16, 17 tuổi như hắn?

Trình Chí Dương nhíu nhíu mày, trước mắt y cũng không nghĩ nữa, đưa hắn tới đại phu khám rồi tính tiếp.

Trình Chí Dương cõng Vương Tuệ Ninh đi được nửa canh giờ mới thấy sự xuất hiện của nhà cửa, dĩ nhiên vào lúc này chúng hầu hết đều đã tắt đèn tối thui. Họ Vương ngoan ngoãn ngồi trên lưng "vị đại ca tốt bụng này", thú vị quan sát cảnh quanh xunh quanh một chút. Ánh trăng vẫn đổ rất sáng, tuy là không quá rõ ràng các chi tiết nhỏ nhưng có thể thấy nhà cửa, tiệm quán mộc mạc mà lại đông đúc. Nếu như là phiên sáng, chắc chắn cũng là nơi buôn bán vô cùng nhộn nhịp.

Trình Chí Dương dừng trước một cánh cửa gỗ nhỏ, lấy đà xốc Vương Tuệ Ninh lên một cái khiến hắn không khỏi giật mình, theo quán tính mà đột ngột bấu chặt lên cổ y. Mùi gỗ thơm đặc trưng ấy lại như thừa cơ mà xộc lên khứu giác, khiến hắn bất giác thấy ngại ngùng. Trình Chí Dương dường như cũng vì tiếp xúc da thịt sau gáy mà rùng mình. Y ho mấy tiếng:

-Khụ Khụ. Xin lỗi

- Không có gì

Trình Chí Dương cũng không nói gì thêm, y đưa tay gõ gõ vào cánh cửa mấy cái cộc cộc, sau đó hơi lớn tiếng gọi:

-Nhàn đại phu, Nhàn đại phu!

Bên trọng liền vọng ra tiếng đáp khàn khàn:

-Hả? Ai gọi lão đấy? Là ai gọi lão đấy, lão đây, lão tới đây

Vương Tuệ Ninh nghe thấy vài hồi lục ca lục cục như cái gì đổ bể, rốt cục cánh cửa cũng được mở ra. Một ông lão da ngăm đen, mặt đầy những vết đồi mồi, niềm nở tươi cười xuất hiện:

-Lão đây, lão đây!

Lão nói xong hai tiếng này mới nheo nheo con mắt, đôi mày hơi nhíu lại, rồi lão lại vui vẻ cười:

- À, hóa ra là Trình tiên sinh. Nửa đêm nửa hôm, Trình tiên sinh còn cõng theo bạn tới đây hẳn là có chuyện gấp!

- Đúng là rất gấp

Trình Chí Dương bất đắc dĩ đáp - Người này không phải bạn ta, là ta cứu hắn lúc hắn sắp chết đuối, hiện tại chân hắn hình như là gãy rồi, còn có... còn có... hình như đầu óc cũng có chút ảnh hưởng... Ta biết bây giờ đã rất khuya, nhưng ta có thể nhờ ông xem giúp hắn một chút không? "

Lão Nhàn cười càng sâu hơn:

-Được, được! Vào! Vào! - Lão vừa nói vừa mở cánh cửa lớn thêm, một tay đẩy đẩy vai Trình Chí Dương.

Trình Chí Dương cảm ơn lão, cũng không chậm chễ mà bước vào. Sau khi vào trong, lão Nhàn mới kịp thắp đèn lên. Căn phòng gỗ bên trong tuy nhỏ mà gọn gàng, chỉ có một chiếc giường đơn, chăn gối còn nhàu, một cái bàn, với hai tủ thuốc có khoảng chừng là 40 ngăn kéo, mỗi cái vỏn vẹn lớn bằng một bàn tay. Trình Chí Dương khẽ khàng đặt Vương Tuệ Ninh xuống giường. Lão Nhàn liền chen vào giữa hai người họ, sốt sắng mà quỳ xuống xắn ống quần của Vương Tuệ Ninh lên. Vương Tuệ Ninh vốn dĩ rất dị ứng với kiểu động chạm không báo trước, cả người đều căng cứng cả lên, cũng may còn kiềm được không bị dọa tới đấm cho đại phu một cú.

Khi lão xắn tới ống quần chân phải, Vương Tuệ Ninh liền ré lên đau đớn. Hắn bỗng nhiên mới chợt nhận ra, ban nãy Trình Chí Dương từng động tác, bước đi vậy mà đều làm tới êm ái, dịu dàng hoàn toàn không hề ảnh hưởng tới cái chân phải này của hắn, khiến hắn cũng quên béng mất rằng mình bị đau chân nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top