Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Phải tranh thủ ôm đùi đại ca tốt bụng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhàn đại phu nhẹ nhàng nắn nắn cái chân đau của Vương Tuệ Ninh. Qua vài giây, lão lấy lại vẻ mặt tươi cười, xua xua tay với Trình Trí Dương, nói:

- Không sao, không nghiêm trọng. Thiếu niên này chỉ là bị trật chân một chút, dùng thuốc của lão, băng bó lại vài ngày sẽ lành.

Trình Chí Dương thở phào nhẹ nhõm. Sau đó y trỏ tay lên đầu mình, ra dấu cho lão.

-Rồi, rồi, lão biết, để lão xem

Nhàn đại phu kéo tay áo rách của Vương Tuệ Ninh lên, chuẩn mạch cho hắn. Đồng thời cũng vừa hay nhận ra cánh tay của kẻ nhìn như ăn mày này tuy hiện có chút vết bầm nhưng lại thanh nhỏ, mịn màng, không giống người đã làm lụng vất vả suốt một thời gian dài. Có điều, điểm kì lạ này, ngoài vị đại phu tinh ý kia, cả Trình Chí Dương và Vương Tuệ Ninh đều không mảy may để ý tới, lão cũng không tiện nhiều chuyện, yên lắng bắt mạch cho Vương Tuệ Ninh.

-Mạch rất tốt, sức khỏe của hắn bình thường. Trình tiên sinh ban nãy nói người này có vấn đề gì về thần kinh sao?

Trình Chí Dương như còn nín thở nãy giờ, khẩn trương trả lời:

- Phải, phải. Hắn nói hắn không nhớ gì, không nhớ cha mẹ là ai, đến cả tên mình hắn cũng không nhớ.

Nhàn Đại phu hoài nghi nhìn Vương Tuệ Ninh, hắn lại chỉ căng thẳng gật gật đầu. Lão trầm ngâm một lúc, nói:

-Có lẽ là do ngâm nước sông mà mất trí nhớ tạm thời?

- Vậy bây giờ phải làm thế nào đây, đại phu – Trình Chí Dương sốt ruột - Ông có cách gì chữa cho hắn không?

Nhàn đại phu lắc lắc đầu, bình tĩnh nói với gương mặt đang ngốc ra của Vương Tuệ Ninh:

- Vị thiếu niên ta chưa từng thấy qua, khả năng không phải là người ở đây. Trước đây lão cũng từng gặp một vài trường hợp tương tự. Thuốc chữa thì lão không có, lão cũng không nghĩ ra danh y nào có thể chữa. Nhưng bệnh này thường sau một thời gian sẽ tự khỏi, trí nhớ cũng sẽ tự nhiên được khôi phục lại. Hắn không phải người ở đây, đương nhiên chuyện tìm lại người thân rất khó, đó là ta nói "nếu hắn còn người thân" . Vậy nên e là phải nhờ tới Trình tiên sinh một thời gian đấy!"

-Hả? – Trình Chí Dương dường như không phòng bị được lão sẽ nói ra những câu này, bị dọa tới nhất thời ngây người, một hồi mới lắp bắp - Ta? ... Ta? Sao lại nhờ ?

Chưa để y nói hết câu, chất giọng buồn tủi mà không có lấy một chút cảm xúc như cúm gà của Vương Tuệ Ninh lại nghẹn ngào xen ngang:

-Ta không nhớ... cha mẹ ta là ai ta cũng không nhớ, bản thân mình đến từ đâu ta cũng không nhớ. Sao ta lại vô dụng như vậy. Bây giờ ta đã thành kẻ tứ cố vô thân, không nơi nương tựa. Không thể làm phiền Trình Đại Ca được. Đại ca, huynh đáng nhẽ... đáng nhẽ không nên cứu ta, cứ để ta chết đuối luôn. Nếu bây giờ sống lang thang ngoài đường, ta sớm muộn gì cũng chết, nếu chết sớm thì không phải tốt hơn sao?

Qúa xuất sắc!

Vương Tuệ Ninh nói xong, trong bụng liền tự vỗ tay biểu dương cho khả năng diễn xuất và lên thoại thần tốc của mình. Từ lúc ngồi lên giường của Nhàn đại phu cho đến bây giờ, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã tính toán rất kỹ. Chỉ dựa vào một tiếng " tiên sinh" của Nhàn đại phu, hắn đã đoán ra Trình Chí Dương có ăn học đàng hoàng, lại có tiếng tăm rất tốt ở đây. Y phục, cách ăn nói, phong thái của y cũng rất đĩnh đạc, phong nhã, tuyệt đối không phải kẻ xuất thân hèn kém, nghèo dốt. Hơn nữa ngay từ đầu, Vương Tuệ Ninh đã mặc định rằng y là người tử tế, là một con lừa vàng rất dễ dụ dỗ. Nếu hắn không bám lấy con lừa này, thì Vương Tuệ Ninh hắn thực sự không biết phải sống tiếp trong thời gian sắp tới thế nào. Nói cách khác, nếu hắn muốn sống thì nhất định phải ôm thật chặt cặp đùi của Trình Chí Dương!

Nghĩ đến đó, hắn càng tỏ vẻ thê thảm hơn:

- Trình đại ca, hay là huynh ném ta chở về con sông đó đi. Kẻ vô dụng mất trí như ta sống trên đời chỉ gây phiền hà cho người khác

- Hồ đồ - Trình Chí Dương đột nhiên nghiêm nghị, mắt y từ lúc nào đã nhắm lại, hai tay khoanh lại trước ngực, giọng y cũng không còn cái gì gọi là thảng thốt, trốn tránh hay lắp bắp nữa. Tuy từ đầu tới chân đầu ướt như chuột lột, đầu tóc rối bời nhưng vẫn rất có phong thái - Lớn đến từng này tuổi đừng nói ra những điều ngu ngốc như vậy. Mạng sống là cha mẹ ban cho, không muốn sống chính là bất hiểu, là đại nghịch bất đạo. Ngươi còn trẻ, ngày tháng còn dài, một chút chuyện này không thể làm khó ngươi. Đại phu đã nói trí nhớ ngươi sẽ khôi phục, thì chính là sẽ khôi phục. Thời gian này, ngươi cứ đến chỗ ta ở, không phải lo gì cả. Cũng không cần cảm thấy phiền.... ta cũng không có tận tay hậu hạ ngươi

Nói xong, Trình Chí Dương mới nhận ra câu cuối cùng mình nói thật ngớ ngẩn, vừa thừa thãi, vừa kì cục. Mặt y nóng lên. Y vội vã quay lưng lại, trước khi bước ra khỏi cửa mới dặn dò lão Nhàn giúp Vương Tuệ Ninh băng bó chân gãy, các vết thương khác trên cơ thể cũng phải khử trùng và bôi thuốc cẩn thận, khi nào xong có thể gọi y vào.

Trình Chí Dương sau khi khép cánh cửa phía sau lưng lại, mới một bụng rối rắm mà thở ra. Y biết cho dù người trong phòng là một cụ già, một đứa trẻ, một cô nương hay một chàng trai nhỏ hơn y khoảng chừng một con giáp, y cũng sẽ không đành lòng bỏ mặc. Nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt to, tròn, ngây ngô trên gương mặt mà đường nét mỗi đoạn đều rất thanh tú ấy y liền có loại cảm nhận thật kỳ lạ, không muốn để đứa trẻ này rơi một giọt nước mắt. Rất đáng thương! Ban nãy y hùng hồn như vậy, nhưng dù sao cũng là lần đầu nhặt người về nhà, vẫn không biết phải xử xự thế nào mới phải.

Thật tội nghiệp cho Trình tiên sinh, y thương tiếc không nỡ nhìn đứa trẻ ngây thơ này khóc, thế nhưng lại không biết Vương Tuệ Ninh có cố dằn lòng từ khi nãy tới giờ vẫn không dằn ra nổi một giọt nước mắt giả tạo. Có thể là hắn may mắn mới gặp được người ngốc như Trình Chí Dương, cũng có thể là do trong thế giới này lòng người ấm áp và vị tha hơn, đối với quyết định của Trình Chí Dương, Tuệ Ninh cũng có chút kinh hỉ phức tạp.

Lão Nhàn theo lời dặn của Trình Chí Dương chữa trị cẩn thận cho Vương Tuệ Ninh. Trước đó còn giúp hắn tắm rửa qua, thay cho hắn một bộ y phục mới, nói cái này sẽ đòi lại từ chỗ Trình Chí Dương sau. Vương Tuệ Ninh đánh giá, tuy lão già, lưng lom khom, mặt lại đầy nếp nhăn nhưng tay nghề quả thực rất tốt. Chân hắn được băng bó cẩn thận, khéo léo, thuốc bôi trên các vết bầm cũng rất nhanh khiến hắn dễ chịu hơn.

Hắn nhìn lão đang tỉ mỉ bôi thuốc cho mình, tò mò hỏi:

- Nhàn Đại phu, Trình đại ca... à vị Trình tiên sinh đó là người thật tốt nhỉ, lần này ta đã mang ơn rất lớn với y

-Trình tiên sinh đương nhiên là rất tốt... hơi cứng nhắc... nhưng rất tốt - lão cười cười

- Nhà của y rất gần đây sao? Y với Nhàn Đại phu có phải quen rất thân không?

-Y với lão? Haha, không thân lắm! Lão không dám nhận thân thiết với người như y. Nhưng tiếng tăm của y ở làng Vân An này rất tốt! Không phải riêng lão, mọi người ở đây đều rất kính nể y. Kim phủ thì đúng thật là rất gần đây.

- Làng Vân An? Nơi này có tên như vậy sao?

-Haha chàng trai trẻ, đầu óc của cậu đúng là rất có vất đề rồi. Đây là làng Vân An, làng này tuy nhỏ lại ở gần biên giới phía Nam nhưng người dân ở đây không nghèo. Nói không khoác nhưng cái gì chỗ Kinh Thành có thì chúng ta cũng có, chỉ có cái là không xa hoa, phung phí bằng thôi. Haha! Chàng trai cậu làm ta bỗng nhớ tới một câu nói "Dân theo quân, một lòng vì quân. Dẫu quê hương, phụ mẫu đều không nhớ, vẫn sẽ nhớ trung thành với quân", ta cũng muốn kiểm nghiệm một chút, chàng trai trẻ, cậu nói xem, cậu có nhớ mình đang sống dưới triều đình nào không?"

Đột nhiên bị hỏi vậy, Vương Tuệ Ninh có chút mịt mờ. Từ khi xuyên không tới hiện tại cũng chưa đầy 4 canh giờ, hắn chỉ nắm được đại khái thời đại này thời đại phong kiến, vua chúa chuyên quyền, cũng không rõ năm nay là năm bao nhiêu trong lịch sử, bèn đem những cái tên linh tinh trong sách giáo khoa ra đoán.

- Đường? Mã? Hay là Trịnh?

- Hahaha! - Lão Nhàn ngửa mặt lên trời cười càng dữ dội hơn - Cậu vậy mà thực sự quên mình đang sống dưới triều đình nào? Đúng là thật hiếm thấy! Đường, Mã đã là chuyện của mấy chục năm trước rồi, còn Trịnh? Theo lão biết, chưa có vị vua nào họ Trịnh đăng cơ. Là họ Ngô! Vua Ngô Quảng Đại.

------------------------

Su Ah  nhắn nhủ : Hồi bữa  để KPI 15 views mọi người đạt nhanh quá làm mình sấp ngửa soạn chap mới, chap này để KPI 20 views nha. Lâu rồi không update flop quá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top