Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Y cõng ta về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ngô Quảng Đại?"

Vương Tuệ Ninh lẩm nhẩm cái tên này trong miệng, cố gắng lục tìm trong kiến thức lịch sử của bản thân một vị vua có tên là Ngô Quảng Đại. Kiếp trước, hắn không được đến trường, ngược lại ở nhà, số giờ học cùng với gia sư trình độ sư phạm quốc gia, quốc tế không ít. Hơn nữa, Vương Tuệ Ninh cũng đánh giá bản thân khá thông minh, học tập, tiếp thu bài đều rất tốt. Hắn còn đặc biệt thích Sử học và Hán học. Vậy nên vị vua " Ngô Quảng Đại" này, hắn có thể xác nhận là chưa từng có tài liệu nào ghi chép qua.

Như vậy hắn không phải xuyên sử của nước mình, chỉ có thể là xuyên tới một không gian khác, hoặc là thời cổ của một quốc gia khác.

Hỏng bét rồi!

Vương Tuệ Ninh thầm oán, nếu không phải lịch sử trong nước vậy thì hắn thực sự trở thành "con bò đội nón" trong thời đại này, cái gì cũng không rõ, cái gì cũng không biết.

Vương Tuệ Ninh nghiêm túc ngẫm nghĩ lại lời của Nhàn đại phu, lại bỗng phát giác ra có gì đó sai sai, bèn hỏi lão:

-Khoan đã... ban nãy lão nói - Kim phủ, không phải là Trình phủ sao. Trình đại ca họ Trình tại sao huynh ấy lại ở nơi gọi là "Kim phủ".

- A là thế này, kể ra thì có khi rất dài, ẩn tình bên trong lão chắc chắn cũng không quá rõ ràng, lão càng không dám kể. Đại khái, Trình tiên sinh có quan hệ rất thân thiết với chủ nhân của Kim phủ. Từ năm 13 tuổi, y đã sống ở đó, người trong nhà, ngoài nhà đều sớm coi y là người của Kim gia!

- Hả?? Y không phải là chủ nhà sao? Y cũng ở nhờ?

- Ấy chết! - Lão Nhàn vội vã xua xua tay - Chàng trai trẻ, cậu đừng nói như thế. Nếu vạ miệng để Kim công tử nghe được, y chắc chắn sẽ dạy dỗ cậu một trận.

- Ác độc như vậy sao?

- Không có! Nếu xét ra thì Kim công tử dễ gần hơn Trình tiên sinh nhiều. Y là người hòa nhã, không cứng ngắc như Trình tiên sinh. Chỉ có điều đối với chuyện Trình tiên sinh không phải máu mủ của mình, y có hơi nhạy cảm. Ta đã nói, vẫn là quan hệ của họ quá tốt! Thật khiến cho người khác cảm thấy vô cùng ghen tị!

Vương Tuệ Ninh nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Biểu tình của hắn thái quá tới mức chọc cho lão Nhàn tiếp tục cười lớn - Haha! Thiếu niên, cậu đây là đang sợ người ta không thu nhận mình phải không? Haha! Thật là! Đứa trẻ này! Haha

Vương Tuệ Ninh cũng thả lỏng tâm thế, vui vẻ mà cười lên với lão.

Tiếng cười của hai người họ, một già, một trẻ, giữa đêm khuya không một tiếng động, giòn tan pha lẫn vào không khí, cuốn thành một cuộn gió lạnh thổi tới người Trình Chí Dương đứng bên ngoài đều hơi run rẩy. Y dĩ nhiên không phải người quá yếu đuối, nên nhớ, y đang bị ướt, là bị ướt-từ -đầu-tới-chân. Vị Nhàn đại phu kia cũng không phải không để ý, càng không phải ngại không cho y mượn một bộ y phục. Lão rất hiểu tính tình của Trình Chí Dương. Y không giống với đứa trẻ 16, 17 tuổi này, không thể tự tại, vô tư đến mức hơi buồn cười như vậy. Liêm sỉ của y rất cao giá, da mặt của y cũng rất mỏng. Bởi vậy, lão cũng không chủ động mở lời đề cập đến chuyện này.

Bản thân " con lừa ngốc" Trình Chí Dương rốt cục cũng có chút hoài nghi. Hắn rất mờ mịt, thắc mắc tại sao đứa trẻ bên trong vừa nãy còn như sắp khóc bây giờ lại có thể tươi cười như vậy? Phải chăng... hắn cùng vị đại phu già kia đang cười chê y vì câu nói ngớ ngẩn ban nãy. Cái gì mà " Ta cũng không trực tiếp hầu hạ ngươi?", đúng thật là điên rồi.

Trình Chí Dương điên cuồng ray ray thái dương. Da mặt của y đúng thật là rất mỏng.

Tiếng cười ngưng một lúc, cánh cửa sau lưng Trình Chí Dương cũng động đậy. Y quay lưng lại, vừa hay thấy Lão Nhàn dìu Vương Tuệ Ninh đi ra. Khi ấy, Trình Chí Dương bỗng nhiên có chút thất thần. Y nhìn dáng vẻ của hắn, đã không còn chút gì là rách rưới, bẩn thỉu nữa. Mặc dù ban nãy, y cũng đã sớm nhận ra hắn có gương mặt rất sáng, đường nét hết thảy đều rất thanh tú, nhưng lúc này thấy hắn mặc một bộ y phục sạch sẽ, gương mặt đã lau đi bụi bẩn, đầu tóc cũng được trải chuốt gọn gàn, lại càng rõ ràng đánh giá hắn rất là đẹp đi!

-Trình đại ca, thực sự cảm ơn huynh! Ta làm phiền như vậy vẫn có hơi ngại

Trình Chí Dương vội ngoảnh mặt đi, ho khan:

- Ta đã nói là không phiền, ngươi cũng đừng nghĩ nữa

Nhàn đại phu thích thú nhìn y chằm chằm, lại nhìn Vương Tuệ Ninh, đôi mắt bé tí bỗng nhiên mở ra to tròn. Rồi lão cười, dúi tay Vương Tuệ Ninh vào lòng Trình Chí Dương, nói:

- Sạch sẽ, gọn gàng rồi! Trả cho tiên sinh. Bây giờ cũng muộn rồi, tiên sinh đưa vị thiếu niên nhỏ tuổi này về nghỉ ngơi trước. Ngày mai lão sẽ kê thuốc rồi đem qua Kim phủ giúp ngài.

- Đa tạ Nhàn Đại phu

Trình Chí Dương kính cẩn cúi chào ông, Vương Tuệ Ninh cũng luống cuống bắt trước điệu bộ mà chào theo. Đoạn, y quay lưng về phía hắn, bảo:

- Ngươi lên đi, ta cõng

-...

Vương Tuệ Ninh ngây ngẩn cả người. Mãi một lúc sau hắn mới kịp hiểu ra vấn đề. Hắn vội vã xua xua tay:

-Không! Không! Trình Đại ca, Nhàn Đại phu đã băng bó cho ta rất rốt, huynh xem bây giờ ta có thể tự lặc được! Không phiền đến huynh!

-Nếu ngươi còn nhắc đến một chữ phiền nữa, e là ta sẽ đổi ý chuyện cho ngươi ở nhờ - Trình Chí Dương không quay mặt lại, cương quyết. Vương Tuệ Ninh vừa ngại, vừa cảm thấy buồn cười, người này sao tự dưng lại nhiệt tình như vậy, bây giờ không giống hắn mặt dày ôm đùi y mà là ngược lại là y năn nỉ mình cùng về với y.

Nhàn đại phu đứng bên cạnh, huých huých vai hắn, dùng khẩu hình miệng mà truyền đạt " Lời của y không thể cãi"

Như vậy Vương Tuệ Ninh đành hết cách, hắn quàng tay qua cổ Trình Chí Dương, y cũng nhanh bắt lực mà xốc hắn yên vị trên lưng mình. Động tác vẫn thành thục không còn chút thừa thãi.

- Oái! Lưng huynh sao vẫn còn ướt như vậy!?

Nghe Vương Tuệ Ninh la ó như vậy, Trình Chí Dương mới sực nhớ ra, thì ra quần áo trên người mình vẫn chưa khô hết. Y đỏ cả mặt, cảm thấy hành động cứng ngắc ép người ta leo lên lưng mình bỗng nhiên rất ngớ ngẩn.

- Xin lỗi... ta quên mất... ngươi chịu khó một chút. Lúc về đến phủ, ta sẽ mang cho ngươi một bộ y phục khác

- Không phải vấn đề này, Trình đại ca, nếu huynh cứ mặc đồ ướt như vậy thì sẽ rất dễ sinh bệnh!

Vương Tuệ Ninh nói ra những lời này giống như một bản năng, thực sự cảm thấy tên này có phải cũng bị ngâm nước sông đến đầu óc ngu luôn rồi không? Không phải là do sĩ diện nên không muốn thay y phục chứ?

- Ngươi nói nhiều quá

Trình Chí Dương lẩm bẩm. Sau đó y lại gật đầu chào Nhàn đại phu thêm lần nữa. Sau cùng, y cứ vậy mà cõng theo hắn lại đi tiếp về phía trước.

Không biết có phải Vương Tuệ Ninh tưởng tượng không, hình như ánh trăng lúc này đã đổ về phía Tây ít nhiều, màu đen trên bầu trời cũng đã loãng đi không ít. Cả người hắn rã rời. Con đường đất thỉnh thoảng lại lổn nhổn cỏ dại và sỏi đá làm mắt hắn cũng lim dim. Ban đầu hắn vẫn như cũ, duy trì tư thế ngóc đầu mỏi tới muốn gãy cổ để tránh tiếp xúc quá nhiều đến nơi không nên tiếp xúc. Nhưng một hồi, tiếng dế kêu, tiếng gió mù cũng làm hắn chống đỡ không lại cơn buồn ngủ. Thành thật mà nói, lưng áo của ướt của Trình Chí Dương cũng có phần khiến hắn khó chịu. Dù sao hắn trước kia cũng là bổn thiếu gia phú nhị đại hàng thật giá thật, chăn gối, nệm êm mỗi cái đều có thể tính bằng đơn vị triệu đồng. Tấm lưng ẩm ướt này dĩ nhiên không quá thoải mái, nhưng hắn ở đây vớ phải con lừa ngốc như Trình Chí Dương thực sự cũng có thể coi như là trúng số rồi. Nghĩ như vậy, trong lòng hắn bèn thoải mãi, một hồi sau liền gục đầu xuống gáy người nam nhân này mà ngủ thiếp đi.

Hương gỗ thơm vẫn còn, pha vào vị nước sông man mát chứ không phải kiểu lạnh tê da tái thịt như bản chất của nó.

Lúc hắn đột nhiên gục xuống, Trình Chí Dương cũng khựng lại. Cổ và vai y đều cứng ngắc, có chút lúng túng không biết phải bước tiếp thế nào để không đánh thức người nằm trên lưng. Nếu hắn thức dậy và lại cuống cuồng nói xin lỗi, hoàn cảnh sẽ càng kì cục hơn.

Y thở dài, đem tốc độ của bản thân nén xuống thêm một mức, lại chậm dãi cõng Vương Tuệ Ninh về nhà.

Kim Phủ đêm xuống cũng thật là tĩnh lặng, tuy là đã quá canh hai nhưng Trình Chí Dương vừa gõ cửa vài cái đã có người trong nhà chạy ra đón vào. Thiếu niên này tên là Tiểu Qùy, là hạ nhân trong Kim Phủ. Y dặn dò Tiểu Qùy nhanh chóng chuẩn bị một phòng khách; sau đó chờ khoảng mươi phút thì tận tay đem người vào phòng đặt hắn lên giường.

-Vị này là?

- Trước mắt cứ coi là khách của ta. Để hắn nghỉ tạm ở đây đêm nay.

Nói đoạn, Trình Chí Dương đưa tay ra chạm lên ngực hắn, rờ rờ xung quanh một chút, sau đó mới phát giác ra Tiểu Qùy bên cạnh vốn là đang ngái ngủ đã bị động tác ám muội này của mình dọa tới tỉnh cả người. Trình Chí Dương vội vàng rút tay lại, đưa lên miệng ho khan:

-Khụ, khụ. Ban nãy ta cõng hắn, y phục ta bị ướt, ta kiểm tra xem hắn có dính nước không... lớp áo ngoài có ướt một chút,ngươi... ngươi thay ra cho hắn một cái khác

- Dạ

Tiểu Qùy lại cúi đầu, kính cẩn nhường đường cho y. Trình Chí Dương cũng không nói gì nữa, thẳng lưng mà bỏ ra ngoài đóng cửa lại. Trên đường trở về phòng của mình, y bỗng nghĩ ngợi, y cảm thấy đứa trẻ này thật kì lạ, vì sao nằm trên một tấm lưng ướt nhưng lại có thể ngủ thành ra bộ dạng ngon lành như vậy. 16, 17 tuổi của y cũng chưa bao giờ có dáng vẻ như thế.

Thật là... thật là... Tại sao y lại nhặt hắn về chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top