Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 2: Nguy hiểm cận kề

"Dì Nhi, con về rồi". Lâm Mạn chầm chậm đi vào nhà, gặp dì Nhi đang ngồi trong phòng khách xem tivi liền kính cẩn lên tiếng.

"Ừm, mau vệ sinh sạch sẽ sau đó lên lầu gọi hai anh trai xuống ăn cơm". Văn Nhi mỉm cười hòa ái nhìn cậu, tuy đã ở độ tuổi trung niên nhưng cơ thể vẫn bảo dưỡng rất tốt, hệt như năm tháng đã bỏ quên dì. Trong đôi mắt tràn ngập ôn nhu cùng yêu thương hướng Lâm Mạn dịu dàng nói.

"Vâng ạ". Lâm Mạn hơi mím đôi môi đỏ mọng xinh đẹp nhưng ngay lập tức nở nụ cười với dì.

Lâm Mạn lớn lên ở Khương gia nhận rất nhiều đãi ngộ nhưng chung quy cậu vẫn sợ nhất hai người anh trai của mình, khí tức Alpha quá mạnh mẽ, huống hồ căn phòng mỗi người tràn ngập tin tức tố không chút thu liễm làm cậu mỗi lần đến gần phòng hai người liền vô cùng khó chịu. Hai anh trai dường như cũng không thích cậu, họ luôn dùng đôi mắt nóng rực như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn cậu. Có lẽ vì Lâm Mạn quá đơn thuần, cái thứ gọi là tình yêu cháy bỏng nay chỉ quy về sự tức giận, ghét bỏ.

Lâm Mạn bước chân không hề chậm rãi, từ nhỏ khi ý thức được bản thân không thuộc về nơi đây cậu dần dần thu liễm hành động, giảm tối thiểu gây phiền phức cho Khương gia, không dám lười biếng hay càn rỡ như những đứa trẻ ngoài kia, từ nhỏ đã vô cùng ngoan ngoãn, lớn lên lại càng hiểu chuyện. Trên dưới Khương gia đều vô cùng yêu quý cậu ngoại trừ hai người anh trai.

Nghĩ đến Khương Dã và Khương Liệt cậu lại thở dài... Cố gắng không làm phiền họ là tốt rồi.

Lâm Mạn tắm rửa vệ sinh sơ qua một lượt, thay quần áo đơn giản thoải mái ở nhà. Áo thun trắng làm nổi bật làn da mềm mịn trắng không tì vết, cùng chiếc quần thun màu xanh dương đậm phủ đến đầu gối, vì hiện tại đang mùa hè tương đối nóng nực nên Lâm Mạn tùy tiện mặc những bộ thoải mái mát mẻ nhất. Chỉnh lý lại bản thân xong xuôi liền đi đến cửa phòng của Khương Dã, bên ngoài phảng phất mùi tin tức tố hương thuốc lá nồng nặc lọt qua khe cửa. Lâm Mạn không thể ngửi thấy được nhưng cậu cố giữ trái tim đang đập kịch liệt vì bản năng cơ thể nhận thức được nguy hiểm, giơ lên cánh tay trắng bóc có phần gầy gò, đầu ngón tay thon dài nhỏ nhắn màu hồng nhạt nhẹ nhàng khum lại gõ lên cánh cửa gỗ sang trọng.

Gõ khoảng ba lần cửa liền mở. Khí tràng alpha bức người say nồng đột nhiên phả lên người cậu sau đó nhẹ nhàng quấn lấy. Lâm Mạn không mảy may nghĩ đến, dù sao độ nhảy cảm tin tức tố của beta không bằng omega, cậu không đủ nhận thức để nghĩ đến mức đó.

"Làm sao? ". Chất giọng lười biếng có phần âm trầm cất lên, đôi mắt màu nâu nhạt như hổ dữ gắt gao nhìn cậu.

Lâm Mạn hơi cúi mặt, cố gắng nhẫn lại thân thể bị xao động, ngón tay hơi bấu víu vào chiếc quần ngắn.

"Dì Nhi nhờ em gọi anh xuống ăn cơm". Âm thanh mềm mại lại như e thẹn, pha chút run rẩy của cậu dễ làm người ta suy đoán lung tung. Tuy biết cậu đơn thuần không hề có ý đó, hơn hết lại đang bị tin tức tố nồng nặc của hắn vay hãm, nhưng hắn lại không nhịn được thở hắc ra một hơi khó nhọc nghĩ ngợi đen tối.

Khương Dã sau tầm nhìn cậu mà đôi mắt trở nên trầm đục, nhìn cậu mặc một bộ đồ tùy tiện lộ ra nửa cánh tay cùng cẳng chân, áo thun cổ tròn tương đối rộng, có thể do cậu gầy nên xương quai xanh mơ hồ hiện ra, làn da trắng nõn vì bị tin tức tố của hắn ảnh hưởng mà hơi ửng hồng. Khương Dã đang độ tuổi tinh lực tràn đầy chỉ có thể khổ sở nhẫn nhịn, chiếc lưỡi bất giác liếm lên răng nanh chuyên xỏ xuyên tuyến thể. Chất giọng so với trước càng trầm, mang theo khàn khàn thở hổn hển.

Con mẹ nó đây là đang gián tiếp giết chồng tương lai của em sao?

"Đã biết, em xuống trước đi". Cạch! Hắn có phần nóng nảy lên tiếng, cật lực kiềm nén dục vọng đang bùng phát, quăng cho cậu ánh mắt cảnh cáo cùng lửa dục liền đóng cửa lại. Hành động này tuy có phần thô lỗ dễ gây hiểu lầm nhưng là hắn cũng không còn cách nào khác, đứng trước một thân thể ngày đêm mong nhớ như thế, IQ ngay lập tức trở về 0, hắn sợ một giây sau liền vồ lấy làm chuyện đồi bại với cậu. Chỉ có thể dùng hành động khốn nạn như vậy để che đi bộ vị đang sưng to của hắn.

Lâm Mạn hơi sửng sốt, đôi mắt mờ mịt nhìn cánh cửa bị lực đạo mạnh mẽ đóng lại, tâm mơ hồ liền khổ sở.

Này... Này là chuyện gì a? Cậu đã nói sai gì sao?

Ủ rũ mà gục mặt xuống nhìn lại bản thân, tự hỏi bản thân có chỗ nào không ổn chọc người kia tức giận rồi? Suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra chỉ có thể tự hiểu rằng người nọ đang bận mà bị cậu phá vỡ giữa chừng nên chướng mắt cậu đi. So với sự dịu dàng của dì Nhi đối với cậu thì hai anh trai đều bị dì nghiêm khắc dạy dỗ, cử chỉ cũng có phần thô bạo hơn.

Haizzz...

Lâm Mạn mang tâm trạng nặng nề đi đến căn phòng bên cạnh, là phòng của Khương Liệt. Cậu cũng bị khí tràng mạnh mẽ làm khó chịu y như của Khương Dã. Lặp lại hành động gọi lúc nãy. Cánh cửa được mở ra, cậu liền bắt gặp nụ cười sáng lạng ôn nhu của hắn, so với Khương Dã thô lỗ, Khương Liệt có phần dịu dàng hơn, chất giọng tao nhã, trầm ấm nhưng không khỏi cảm thấy áp bức.

"Có chuyện gì sao? ".

"Dạ, là dì Nhi bảo anh xuống ăn cơm". Chính vì cảm xúc xao động được hắn giấu đi rất kỹ nên Lâm Mạn trước mặt hắn thoải mái đi đôi chút. Cậu ngước gương mặt tinh xảo xinh đẹp trung tính lên nhìn hắn, đôi mắt vì hành động thô lỗ của Khương Dã lúc nãy mà có phần ảm đạm và ánh nước làm cho người ta muốn vươn tay ôm lấy cậu vỗ về càng đáng nói ở đây hơn là muốn bắt nạt cậu đến nước mắt đầy mặt, mềm nhũn trong lòng hắn.

Khương Liệt tuy giỏi giấu cảm xúc nhưng cũng chẳng khá hơn anh mình là bao. Bộ dạng cậu quyến rũ như vậy lại như miếng mồi đưa tới cửa, bất kể dã thú nào cũng muốn chiếm đoạt ăn tươi nuốt sống.

"Được rồi, em đi xuống trước đi, anh một lát sẽ xuống ngay". Khương Liệt ôn hòa, ánh mắt mơ hồ lọt ra tia đen tối tiềm ẩn sự tham lam cùng nhục dục muốn phá hủy cậu. Lâm Mạn nghe đến đây liền ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng vâng một tiếng sau đó xoay người bước xuống lầu.

Khương Liệt đứng dựa vào cửa hai tay khoanh lại nhìn cậu đến khi khuất bóng mới thôi, ý cười trên môi ánh lên sự cưng chiều cùng chiếm hữu đáng sợ.

Lúc nãy hắn có ý nghĩ muốn áp cậu lên cánh cửa mà xỏ xuyên, chơi cậu đến khi mang thai.

Nghĩ đến đây đôi môi hắn không còn ý cười, gương mặt lạnh tanh mang theo nhẫn nhịn kiềm chế mà đóng cửa lại. Cậu vẫn còn nhỏ, không thể manh động, nếu hắn hành động lúc này, một là ở tù hai là mang theo hận thù của cậu mà đi hết quãng đời.

Lâm Mạn chỉ mới 17.

Còn 1 năm nữa thôi, quả càng chín càng ngọt, ăn lại càng ngon càng thích.

Lâm Mạn nhanh chóng vào bếp giúp các dì giúp việc bê mấy món ăn ra đặt nhẹ nhàng lên chiếc bàn to lớn. Khương gia cũng là một danh gia vọng tộc nhất nhì thủ đô, sản nghiệp đã vô cùng lớn, Khương Lăng là gia chủ cũng là chủ tịch bất động sản Khương thị, dì Nhi là tiểu thư khuê các đi theo con đường chính trị, hai người kết đôi sinh ra hai Alpha bậc S hiếm hoi, địa vị ngày một bước lên vũ đài thống trị. Ba mẹ ruột Lâm Mạn cũng có chức vị cao trong chính trị và giáo dục, sau biến cố kia mọi tài sản và của cải quy về dưới tên họ của cậu, đến đủ năm 18 tuổi, thời điểm cậu có đủ nhận thức và khả năng tiếp nhận gia tài của chính mình. Tuy xuất thân không quá cao nhưng so với Khương gia ngày một lớn mạnh, hoàn cảnh của cậu có phần bị bỏ xa. Cha mẹ thuộc tầng lớp tri thức danh giá nên Lâm Mạn đã được giáo dục rất tốt, rất ngoan, so với bất cứ đứa trẻ nào đều đáng yêu hơn, đây cũng là lý do Văn Nhi yêu cậu như con đẻ mà ra sức chăm nom, không như hai thằng con trời đánh của bà vừa thô kệch vừa không ngoan, lại không chút đáng yêu. Một kẻ lớn lên bộ dạng lưu manh chợ búa, một kẻ mưu mô u tối đội lốt người hiền.

Vẫn là Lâm Mạn tốt hơn rất nhiều.

Văn Nhi nghĩ như vậy liền không nhịn được xoa mái tóc mềm mại của cậu thập phần sủng nịch.

"Dì à, con không phải trẻ con a". Lâm Mạn bất đắc dĩ nhìn dì xin tha. Hành động của dì cho dù có qua bao nhiêu năm vẫn không thay đổi cách cưng nựng cậu như một đứa trẻ 3-4 tuổi.

"Con vẫn là đứa trẻ ngoan của dì". Văn Nhi đắc ý mà cười có chút mất đi vẻ thanh lịch. Giọng điệu pha chút trêu chọc.

Lâm Mạn thở dài ngao ngán.

"Mẹ".

Hai tên alpha bộ dạng anh tuấn, cao lớn hưởng hết toàn bộ gen trội của ba và mẹ từ trên cầu thang sóng vai đi xuống, thân hình rắn rỏi chắc khỏe mang hơi thở nam tính làm đê mê lòng người.

"Hai cái thằng này đến giờ này mới chịu lết xuống! Các ngươi là con hay ta là con?". Văn Nhi hung ác quay ngoắt 360° đối hai thằng con trai không chút kiên dè dạy dỗ. Tuy Khương gia cao quý nhưng cũng không có dạy dỗ con cái đi theo hướng tùy tiện hay dung túng để chúng tự do rồi làm xằng bậy. Tuy có chút cố hủ nhưng đối với hai thằng con trai bà điều này vô cùng xứng đáng bởi vì cái nội tâm đen tối của bọn chúng quá sâu làm bà thập phần lo lắng, dạy dỗ càng nghiêm khắc.

"Mẹ à... Thiệt là..". Khương Dã vốn bản tính ngay thẳng nóng nảy bị bà nói như vậy bất giác lên tiếng phàn nàn, tâm lại không chút suy nghĩ đối nghịch nào lại vô cùng kính mến bà.

"Thiệt là cái gì? Ăn cho nhanh rồi đi rửa bát cho mẹ, cả hai đứa". Bà nhìn Khương Dã sau lại quay qua Khương Liệt đang mỉm cười khẳng định.

"Con biết rồi". Khương Dã thở hắt ra ngao ngán, Khương Liệt nhún nhún vai làm điệu bộ miễn cưỡng đồng ý. Cả hai thái độ đều làm Văn Nhi tức điên, đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia lửa lườm hai người.

"Thái độ gì đây? Phản à? ". Chất giọng đầy uy hiếp đủ biết bà là người phụ nữ đanh thép mạnh mẽ như thế nào.

"Không có đâu mẹ". Cả hai bất đắc dĩ đồng thanh nói.

Lâm Mạn chứng kiến cảnh đại chiến gia đình ngày nào cũng xảy ra mà có chút buồn cười, vì tâm trạng buông lỏng mà không chút để ý hai ánh mắt nóng bỏng vồ vập lên người cậu, chính cậu cũng không biết, một cử chỉ nhỏ của cậu thôi cũng đủ làm hai tên alpha điên rồ kia phát cuồng mà càng quyết tâm bắt nhốt cậu thỏa mãn cơn đói khát của cả hai dã thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top